Chương 328: Trần Thái Bộc tử trận
Nguyễn Quốc Khánh ra tay trước chiếm quyền chủ động.
Đêm đầu tháng không trăng không sao, trời tối đen như mực. Bộ tướng thống lĩnh kỵ binh của Nguyễn Quốc Khánh là Nguyễn Đức Xuyên dẫn hơn một nghìn kỵ binh nhắm hướng doanh trại Thiên Đức ẩn nấp chờ hiệu lệnh xung phong.
Đầu trống canh Năm, Nguyễn Quốc Khánh cho pháo bắn đá trút đạn vào doanh trại Thiên Đức. Đêm hôm, Khánh chỉ dùng đạn đá và chông hòng giấu vị trí. Binh sĩ Thiên Đức dù cảnh giác nhưng bất thần bị t·ấn c·ông bởi đạn đá, nhất thời nhốn nháo chưa xác định được phương hướng.
Trần Thái Bộc chỉ huy pháo đặt ở giữa trại phản ứng tức thì, lập tức b·ắn h·àng l·oạt đạn cháy về phía trước doanh trại. Tiếp đó, Thái Bộc cho xoay pháo về hướng Tây Bắc nhả đủ các loại đạn đề phòng đối phương tiếp cận.
Nguyễn Quốc Khánh một mặt lệnh Cự thạch pháo vừa bắn vừa dấn lên, mặt khác đưa đội cung thủ trút mưa tiễn vào trong trại đối phương, yểm trợ cho bộ binh chia thành từng toán tràn lên tiếp cận, phá hàng rào cự mã, đặt ván gỗ bắc qua hào tạo hàng chục lối mở. Khánh chia Cự thạch pháo thành sáu cụm, tận dụng bóng tối bắn không ngừng nghỉ khiến Trần Thái Bộc khó xác định phương hướng chính xác, phản pháo không hiệu quả.
Vài chục lều bạt trong quân doanh Thiên Đức bắt lửa cháy sáng rực một góc như ban ngày. Đào Cam Mộc thống lĩnh trại, lệnh cho binh sĩ chống trả quyết liệt bằng lựu đạn, tiễn nổ, nỏ Liên Châu và hoả pháo liên hoàn.
Lê Phụng Hiểu vô tình có mặt trong quân doanh gặp Đào Cam Mộc, thấy hàng chục quả đạn đá dội đến như mưa cũng thất kinh. Sau những phút đầu bối rối, Lê Phụng Hiểu biết đối phương t·ấn c·ông mạnh ở hai mặt Bắc và Tây Bắc nhưng hướng Đông Bắc lại bỏ ngỏ liền lấy làm nghi ngờ.
-Đào tướng quân, ngài xem kìa.
Lê Phụng Hiểu chỉ về phía Đông Bắc quân doanh, thét lớn:
-Mặt ấy yên ắng, chúng xô rào, đặt ván tràn vào trại nhưng lại dạt sang một bên, cẩn thận trúng kế.
Đào Cam Mộc cho là phải, định đưa bộ binh giữ mặt ấy nhưng không kịp. Trong ánh sáng bập bùng, Đào Cam Mộc nhận ra một đội kỵ binh đông đảo đang thúc ngựa tràn đến.
Đặng Công Chất cũng nhận ra sự lạ từ đầu khi đối phương t·ấn c·ông bởi có hàng chục ngọn đuốc cắm có hàng lối bên ngoài bờ rào trại. Đặng Công Chất để ba trăm tay súng canh chừng nhưng chừng đó là không đủ.
Nguyễn Đức Xuyên dẫn đội kỵ binh xông vào, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Những tay súng trấn mặt Đông Bắc chỉ kịp nổ một loạt đạn, hạ được vài chục quân kỵ rồi lui về sau. Nguyễn Đức Xuyên chia kỵ binh làm ba mũi càn lướt, một mũi nhắm trận địa pháo đặt ở giữa trại xông đến. Hai mũi còn lại cứ nhắm thẳng phía trước mà thúc ngựa, chia nhỏ đội hình của Thiên Đức ra dễ bề tiêu diệt.
Lực lượng t·ấn c·ông đông hơn, lại bất ngờ, có kỵ binh càn lướt, đánh giáp lá cà nên mau chóng chiếm được thế thượng phong.
Yết Kiêu dẫn thuỷ quân nhập trận sau gần nửa canh giờ kể từ lúc trại đồn trú bị t·ấn c·ông. Thuỷ quân neo thuyền dưới sông, dùng Cự thạch pháo bắn hết tầm nhằm yểm trợ quân phòng thủ nhưng pháo ít, quân sĩ hai bên đang hỗn chiến trong biển lửa nên pháo chẳng phát huy được hiệu quả là bao. Yết Kiêu nhanh trí lệnh quân sĩ đưa hai chục khẩu thần công lên bờ đặt thành hình chữ nhất.
Đào Cam Mộc lệnh thu quân về phía bờ sông. Đặng Công Chất dẫn bộ binh trang bị hoả mai rút trước, xếp quân của hai tiểu đoàn Tất Thắng và Chiến Thắng thành hai hàng ngay phía trước những họng thần công vẫn im lìm kể từ đầu cuộc tập kích tạo thành một bức tường lửa phòng thủ.
Binh sĩ Thiên Đức rút chạy dạt sang hai bên cánh trong tiếng chiêng khua liên hồi. Nguyễn Đức Xuyên dẫn kỵ bộ truy theo, vấp phải mấy loạt thần công và hoả mái bắn thẳng vào đội hình buộc phải lui lại. Đào Cam Mộc bàn định nhanh với Yết Kiêu, ngay sau đó, Yết Kiêu cho dùng cả thần công và mấy khẩu pháo bắn trùm vào quân doanh đang cháy. Đặng Công Chất cùng Đào Cao Mộc mỗi người dẫn một tiểu đoàn dàn hàng ngang phản công, theo sau là binh sĩ trang bị đao kiếm các loại.
Nguyễn Quốc Khánh đã cho quân rút nhanh ngay khi biết đối phương ổn định được đội hình bởi quân của Khánh không thể chống lại được thứ v·ũ k·hí uy lực của đối phương.
Lê Phụng Hiểu, Đào Cam Mộc mình đầy máu tanh xách đao kiếm dẫn quân kiểm tra xung quanh một lượt trước khi thu dọn chiến trường. Trận địa pháo bị đốt sạch, Trần Thái Bộc t·ử t·rận cùng hơn bốn trăm binh sĩ khác khi kỵ binh của Nguyễn Đức Xuyên tràn vào.
Chương đến quân doanh vào sáng sớm, nhìn quang cảnh hoang tàn trước mặt, anh không nói lời nào. Hay tin Trần Thái Bộc t·hiệt m·ạng, Chương hít một hơi thật sâu rồi bước phăm phăm theo quân dẫn đường.
-Thiệt hại ra sao?
-Dạ bẩm Vương. - Đào Cam Mộc đáp. - Bốn trăm hai mươi ba người t·hiệt m·ạng, b·ị t·hương nặng nhẹ là bảy trăm tư ạ.
Tấm vải trắng phủ thân xác chàng trai đã theo Chương từ thuở sơ khai được kéo ra. Chương ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tóc bết máu của Trần Thái Bộc trầm ngâm, miệng lẩm nhẩm vài câu chẳng ai nghe rõ.
-Ta có lỗi với vợ và hai con của cậu ấy. - Chương nói với Đào Cam Mộc. - Đều là lỗi của ta. Mau đưa anh em về nhà.
Chương đến cổng chính quân doanh, nơi chỉ còn là phế tích, đứng ngó quanh. Đào Cam Mộc và Đặng Công Chất thay nhau báo cáo miệng một cách ngắn gọn khi tháp tùng Chương đánh một vòng rẻ quạt quanh phía trước trại.
-Lão Khánh ngày càng khá, chả phải tự nhiên làm Sứ tướng.
Chương ngồi bên cạnh một đống đạn đá chừng hơn chục viên, nói với tả hữu:
-Các ông vẽ lại sơ đồ trận tập kích của quân Vũ Ninh, cách thức họ t·ấn c·ông, càng chi tiết càng tốt. Ta muốn chiều nay phải có bản báo cáo ấy ở trên bàn. Nhìn đi, bọn họ đem vài trăm khẩu pháo đá chia thành mấy cụm cùng dồn bắn vào một mục tiêu. Vừa bắn vừa tiến nên mỗi chỗ có vài mươi viên đạn, các đống đạn đều hướng về quân doanh cả. Các ông hãy cảm thấy may mắn khi chỉ thiệt chừng ấy người. Nếu các lều của chúng ta đóng gần nhau ắt hậu quả khôn lường.
-Bẩm Vương! - Đặng Công Chất nói. - Chúng ta bị vỡ trận do kỵ binh Vũ Ninh tràn vào chia cắt. Các chốt gác tiền tiêu phát hiện được sớm nhưng bọn họ đông và rất nhanh nên…
Chương phủi tay, gật đầu không nói, quay nhìn hướng Bắc nhếch miệng cười một cái rồi bước phăm phăm về trại quân uý lạo tinh thần quân sĩ. Căn dặn thêm vài điều rồi lên thuyền trở về làng Nhất Vạn gặp Phạm Tu.
Lê Phụng Hiểu theo sát Chương từ sáng sớm, thán phục khi chẳng thấy nét mặt Chương thay đổi, chẳng quát tháo, gào thét hay trách tội tướng sĩ. Thay vào đó chỉ tập trung xem vì sao Đào Cam Mộc thất trận. Mãi đến khi Chương ra về rồi, Lê Phụng Hiểu mới đem những thắc mắc hỏi Phạm Tu. Phạm Tu nói:
-Người mất thì mất rồi, tỏ ra đau buồn vì mất người thân tín vốn không phải cách mà Vương làm, Vương tính cho người sống. Vương hay nói, mồ hôi tiết kiệm máu, máu tiết kiệm sinh mệnh và nếu có trí sẽ tiết kiệm được cả hai.
-Đào tướng quân và Đặng tướng quân liệu có bị trách phạt không? Thưa Tả Đô đốc.
-Thắng bại của người chỉ huy cậu còn lạ gì, họ không có lỗi. Việc của họ phải làm trong những ngày sắp tới là mổ xẻ thất bại, đem chuyện ấy nói với đồng liêu để có những đối sách mới.
-Thưa Tả Đô đốc, Đào Cam Mộc có ý muốn dẫn binh trả thù song Vương không đồng ý. Ban nãy bàn định với ngài, cũng không thấy Vương đề cập đến việc đánh thành Bát Vạn. Kế hoạch t·ấn c·ông bên ấy ngài đã nhận, chẳng hay khi nào chúng tôi có thể…
-Ta và Lý An đã xem, góp ý đôi chỗ và gửi cho Vương mấy hôm rồi. Theo ta biết, mé bên Phượng Sơn đã có một đội nghi binh, chẳng biết sau sự cố này Vương có điều chỉnh kế hoạch tác chiến hay không.
Phạm Tu trầm ngâm, bảo Lê Phụng Hiểu cùng ra cổng làng Nhất Vạn ngắm chiều tà. Mãi sau, Phạm Tu mới nói:
-Tính đến nay, quân Vũ Ninh và Tam Đái là có thù với quân Thiên Đức nhiều nhất. Vương còn chưa quyết đánh có lẽ còn vướng ở khâu đạn dược và thu phục nhân tâm sao cho vẹn toàn. Tuy nhiên, Trần Thái Bộc t·hiệt m·ạng sẽ thúc đẩy Vương triển khai kế hoạch.
-Nhân từ quá cũng lắm cái khó. - Lê Phụng Hiểu thở dài. - Hẳn tay Khánh cũng biết điều ấy.
-Vương nhân từ có mục đích, ta nghĩ vậy. Ta đã từng nói với Vương rằng, bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn và ngồi yên ở đó đồng nghĩa máu chảy thành sông, thây chất đầy nội. Dân Vạn Xuân còn ít, c·hết nhiều tổn thương nguyên khí, hồi phục rồi cường thịnh sẽ khó lắm thay. Dùng binh hạ thành là việc dễ, dùng trí thu phục bách tính mới là việc khó.
-Nhưng phải lựa chọn sớm ạ.
-Đúng thế! Việc sứ giả Đại Vũ đế đến đòi người khiến Vương nghĩ chuyện xa hơn rồi. Ta đồ rằng thành Bát Vạn sẽ khó mà trụ được hết tháng 6 này. À, quân Thiết kỵ chuẩn bị được đến đâu?
-Dạ thưa ngài, tôi mới chọn được hơn ba trăm người.
-Chẳng vội, chậm mà chắc.
Như vậy, Nguyễn Quốc Khánh, Sứ tướng Vũ Ninh có chiến thắng đầu tiên và cũng là cuối cùng trước quân Thiên Đức.