Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 209: Nước mắt Sứ tướng




Chương 209: Nước mắt Sứ tướng

Nói về bọn Trương Văn Long theo chân Chu Trung Nhất qua lối thông đạo vào Lý gia trang. Bởi thông đạo hẹp, Trương Văn Long đi trước, bọn Lý Văn Ba bám theo sau. Lối lên của thông đạo nằm trong hậu viện Lý gia trang.

Lý gia trang nằm trong ấp Cồi, rộng hơn sáu nghìn mét vuông, có nhiều nhà cửa kiên cố, mái ngói đỏ tươi. Lý Văn Ba chia tiểu đoàn thành thành hai cánh, mỗi cánh độ ba trăm tay súng cẩn thận theo Chu Trung Nhất đến tiền viện của gia trang cùng với quân của Trương Văn Long vẫn lũ lượt kéo vào.

Trương Văn Long bái chào Lý An và giới thiệu Lý Văn Ba. Lý An có ý trao ấn tín quy hàng nhưng Lý Văn Ba nói:

-Ngài là Sứ tướng, từng là chủ soái của ông Long và những anh em khác. Vạn Thắng vương dặn tôi rằng không nhận ngài quy hàng, tôi không đủ vai vế. Ngài là nghĩa phụ của Tứ phu nhân Trịnh Lam Khuê. Tôi đến theo lệnh, xong việc ngài hãy gặp Vạn Thắng vương bàn định.

Lý An thoáng ngạc nhiên rồi thuận lòng, như vậy, Mạc Thiên Chương cho ông mặt mũi. Lý An nghĩ:

-“Muốn hàng nó cũng không được, tiểu tử này quả nhiên biết lấy lòng người khác. Ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật xấu hổ”.

Có thêm ngót hai nghìn quân trợ chiến, Lý An thêm vững dạ trước áp lực của Mậu Quốc Thìn. Cổng chính Lý gia trang bị phá tung, Mậu Quốc Thìn xua quân vào hòng truy bắt cho được Lý An và Lý Lệnh công. Quân trấn trang ít hơn, đang núng thế thì bọn Lý Văn Ba và Trương Văn Long nhập trận.

Lý Văn Ba cho ném hàng chục quả nổ về phía quân Mậu Quốc Thìn đang tràn vào gia trang, sau đó mới nổ súng. Trương Văn Long dẫn binh giáp chiến, Lý Văn Ba ở sau cùng quân sĩ ngắm bắn. Trong phút chốc thế trận cân bằng chưa phân thắng bại thì tiếng súng hoả mai của quân Thần Vũ và Thiên Đức rộ lên ngày càng gần.

-Đánh mạnh lên, quân cứu viện đã đến!

Lý Văn Ba hô lớn, cho quân tìm những vị trí thuận lợi tập trung bắn vào lối cổng chính. Mậu Quốc Thìn sợ bị vây hai mặt, buộc phải lui quân mở đường máu thoát chạy. Bọn Phạm Cự Lượng, Nguyễn Lạc Thổ, Phạm Thiên Bình hợp quân được với Lý Văn Ba. Cự Lượng và Lạc Thổ dẫn quân truy kích Mậu Quốc Thìn. Trương Văn Long, Lý Văn Ba, Lê Quý Ly dẫn quân truy lùng tàn quân trong làng, gọi hàng là chính.

Thiên Bình đến chào Lý An:

-Mời nghĩa phụ theo con.

Lý An tròn mắt ngạc nhiên đăm đăm nhìn cô gái trẻ trước mặt, chiến phục rõ là chỉ huy trong quân. Thiên Bình nói thêm:

-Con là Phạm Thiên Bình, chính thất của Vạn Thắng vương, là chị em với Trịnh Lam Khuê. Chúng con gọi Lý phu nhân là nghĩa mẫu nên Lý Sứ tướng là nghĩa phụ cũng không có gì lạ.

Lý An nhất thời chưa thể quen được, điệu bộ có chút ngượng ngùng.

-Mời nghĩa phụ theo lối này.

Trung đội nữ binh mở lối, Lý An hít một hơi thật sâu bước đi. Cơ hồ suy nghĩ mông lung khi giáp mặt Vạn Thắng vương sẽ cư xử thế nào cho phải phép.

Lý An theo Thiên Bình ra lối Ngõ Dưới, trên đường đi Lý An khẽ giật mình khi làng Thư Đôi trong phút chốc đã hoang tàn, quân nằm c·hết đầy lối. Bất giác Lý An khẽ rùng mình kinh sợ. Thân làm tướng soái thống lĩnh ba quân đến vạn người, xem c·ái c·hết nhẹ tựa lông hồng nhưng một đội quân tinh nhuệ, đông đảo và quyết tử lại dễ dàng bị đè bẹp trong phút chốc. Căn cứ mà Lý Lệnh công dày công bố trí bao năm mà trong một canh giờ đã nghi ngút khói lửa.



-“Ngươi là thần thánh phương nào vậy? Muốn loại bỏ Thư Đôi ta phải tốn vài nghìn người chưa biết chiếm được hay không mà ngươi chỉ có lực lượng tương đương lại công thành dễ như lấy đồ trong túi”.

Lý An trông thấy kỳ hiệu Vạn Thắng vương bay phấp phới trên Bãi Mác. Chương khoanh tay đứng đó, điệu bộ thản nhiên đứng ngắm thành quả, tuyệt không thấy biểu hiện của một chủ soái mới vất vả công thành.

Lý An lúng túng khi Chương tươi cười tiến đến, định bụng quỳ gối hành lễ theo phép thì giật mình khi Chương quỳ hai gối chắp tay vái 2 lạy. Đoạn Chương nói:

-Tế tử cho quân ứng cứu chậm trễ đã khiến nhạc phụ kinh sợ.

Thiên Bình cũng quỳ gối cạnh Chương, vái Lý An 2 lạy.

Theo lệ người Vạn Xuân, vái 2 lạy là lễ mà con cái thường làm với đấng sinh thành sinh thời hay vừa mới mất. Ba quân tướng sĩ đứng gần đó không vái lạy Lý An mà đứng nghiêm giơ tay chào.

Lý An ngây người trong phút chốc, đầu óc trống rỗng. Nếu biết một bại tướng, một hàng tướng lúc thất thế lại nhận 2 lạy của kẻ đứng đầu ba quân vừa đại thắng thì Lý An đã không phải lao tâm khổ tứ bấy lâu nay.

Trước mặt tướng sĩ Thiên Đức và Siêu Loại đã theo về, Chương đã thực hiện một hành động vô cùng khôn ngoan mà sau này Lý An hiểu ra vẫn phải chịu thua. Quân Siêu Loại như bọn Lê Quý Ly hay Trương Văn Long, Hoàng Thái Công nghe quân sĩ thuật lại điều Chương đã làm thì vô cùng cảm phục. Dù họ đã theo quân Thiên Đức nhưng Lý An là người dạy bảo họ từ lúc vào trong quân, Chương đối đãi với Lý An như vậy trong phút đầu gặp mặt khiến họ bảo nhau rằng đó là người đáng để họ bán mạng.

Phạm Tu thong thả đến cạnh Lý An, nói:

-Ồ, chả lẽ Lý Sứ tướng để Vạn Thắng vương quỳ mãi như vậy sao? Đến như ta cũng chỉ được nhận đại lễ ấy khi Vạn Thắng vương cưới vợ.

Lý An bấy giờ như bừng tỉnh, vội đỡ Chương và Thiên Bình đứng dậy nhưng cũng chẳng biết nói sao cho phải. Ông chưa từng ở trong hoàn cảnh như này đâm ra tay chân thừa thãi.

-Nhạc phụ đã mệt, kính mời nhạc phụ về phủ đệ. Con sẽ về hầu chuyện người sau, bây giờ ở đây còn nhiều việc cần kíp.

Đoạn Chương nói với Phạm Tu:

-Con nhờ Tả Đô đốc đưa nhạc phụ con về Lý phủ giúp.

Phạm Tu cười:

-Được, được! Ở đây giao lại cho cháu cả.

Phạm Tu nói với Lý An:

-Chúng ta đi nhỉ, ngày rộng tháng dài hãy còn nhiều cơ hội cho cha con hàn huyên. Ta mới được cho ít trà thượng hạng, ông là khách đầu tiên ta mời đấy.



Lý An nối gót Phạm Tu rời chiến địa nhưng chốc chốc lại ngoái nhìn về Bãi Mác nơi kỳ hiệu Vạn Thắng vương đang tung bay trong gió. Trong lòng Lý An lúc này là một mớ cảm xúc hỗn độn, khó định nghĩa. Phạm Tu thấy vậy tủm tỉm cười, mãi đến khi cưỡi trên lưng ngựa sánh vai với Lý An, ông mới lên tiếng:

-Ông không cần buồn khi thúc thủ trước một kẻ hơn hẳn ta về trí lực. Xét về trí như ta cũng không bằng nó, so về lực thì… ông biết đấy, trí sinh ra lực.

-Thưa ngài Tả Đô đốc, trước đây mạt tướng cứ nghĩ ngài là đầu lĩnh nên bỏ qua Vạn Thắng vương. Gần đây hai đứa con kể rõ ngọn ngành mạt tướng biết rằng mình đã sai ngay từ đầu.

-Ông phấn chấn lên chứ, Vạn Thắng vương là tế tử của ông. Nghĩa nữ của ông bấy lâu nay sống trong quân được sủng ái không kém ai, lại hạ sinh một tiểu tiên nữ. Ông nên buông bỏ tất cả lại sau lưng, trở về vui vầy với cháu con như ta đây này. Lúc đầu cũng không cam tâm nhưng dần quen.

-Tả Đô đốc nói vậy, trước nay việc điều binh khiển tướng chẳng lẽ do Vạn Thắng vương đảm trách cả ư?

-Chả giấu gì Sứ tướng, từ khi dựng cờ xưng danh thì ta còn chưa được cầm quân đúng nghĩa. Vạn Thắng vương đã bảo cuộc chơi này của người trẻ, những người già như ta đây chỉ làm tham mưu, cố vấn cho chúng mà thôi. Tuy nhiên, nhìn đám trẻ ngày một vững vàng thì ta từ lâu đã kê gộ ngủ ngon rồi.

Lý An thở dài:

-Nếu mạt tướng biết trước rằng Vạn Thắng vương dập đầu bái lạy như khi nãy thì… mạt tướng đã không cần ngươi sống ta c·hết bấy lâu nay.

-Đó là chỗ hơn người của Vạn Thắng vương, rồi ông sẽ cảm thấy may mắn khi không phải là đối thủ. Vạn Xuân bây giờ liệu có người nào cầm đại quân khi tuổi mới hai mươi nhăm không? Ta chắc là chưa. Vạn Thắng vương và những người trẻ đã gầy dựng từ số vốn ít ỏi mà ta cho, giờ đây quân binh vạn người.

Đoạn Phạm Tu cảm thán:

-Năm năm trôi qua, đội quân ba trăm người đóng cạnh nơi thôn dã đã trở thành một đạo quân khiến đối phương kinh sợ. Lý Sứ tướng, có bao giờ ông từng nghĩ Vạn Xuân này… giang sơn sẽ thu về một mối chưa?

-Hơn chục năm nay kẻ đem mộng bá vương thì nhiều nhưng…

-Ta thực không biết Vạn Thắng vương sẽ dùng ông cho việc gì, song ta có thể chắc rằng dấu chân của ông rồi đây sẽ in khắp Vạn Xuân.

-Một hàng tướng như mạt tướng liệu có thể làm được gì?

-Ông có thứ mà Vạn Thắng vương cần để tái lập nước Vạn Xuân. Nếu chỉ đơn giản là đánh bại đối phương rồi chiếm đất xưng vương, ta e là Vạn Thắng vương đã dẹp Thư Đôi từ mấy tháng trước rồi. Chiến tranh có kẻ thắng người thua nhưng kẻ thiệt luôn là bách tính. Vạn Thắng vương muốn thắng mà giữ được nguyên khí, dụng người tài làm chỗ dấy binh chinh phạt. Lời ta nói đúng sai đến đâu thì ông sẽ sớm biết thôi.

-Mạt tướng mạn phép hỏi, Tả Đô đốc có hay gặp nghĩa nữ của mạt tướng hay không?

-Ồ, nó vẫn thường gọi ta là bác. Ta ẵm bồng Mạc Thiên Kim luôn, con bé mới hơn một tuổi, lớn lên ắt là một tiên nữ. Ta có cháu đích tôn, ngày sau có duyên ông gả cháu ông cho ta thì tốt biết mấy.

-Mạt tướng không dám quá phận.



Phạm Tu và Lý An hàn huyên suốt trên đường về, những thù hận, địch ý dù muốn hay không đều bỏ lại ở làng Thư Đôi. Hơn nữa, hình dáng Lý phủ quen thuộc hiện dần trong tầm mắt Lý An, phủ đệ mà ông từng nghĩ khó có ngày trở về sao bây giờ quá đỗi thân thương.

Vị chủ soái từng thống lĩnh ba quân chợt tuôn hai hàng lệ khi vợ và nghĩa nữ tất tả chạy đến. Lam Khuê nhào đến ôm chầm lấy người đã yêu thương và nuôi nấng cô từ tấm bé. Cô khóc nghẹn, nấc lên thành tiếng vì bốn năm xa cách và nghĩa phụ của cô, Lý An, trông tiều tuỵ đi nhiều.

Lý phu nhân chào Phạm Tu, Phạm Tu nói:

-Thôi nhé, ta trả phu quân cho bà. Cố gắng bồi bổ cho ông ấy. Vạn Thắng vương chắc chưa về ngay được đâu.

-Tạ ơn Tả Đô đốc.

-Ơn huệ gì, chúng ta đều là người nhà.

Đoạn Phạm Tu nói với Lý An:

-Trà ngon có đây rồi, ta đợi Sứ tướng ở Nhất Vạn hàn huyên.

-Tạ ơn Tả Đô đốc đã chiếu cố.

-Ông bây giờ là người Siêu Loại mới rồi, đừng có xưng mạt tướng nữa. Chúng ta bình đẳng. Thế nhé, ta xin cáo.

Nữ binh bế Mạc Thiên Kim từ trong phủ đến, Lam Khuê đỡ lấy con rồi nói với Lý An:

-Cháu gái Mạc Thiên Kim của ông ngoại đây ạ.

Nụ cười con trẻ khiến Lý An cảm thấy như có dòng suối mát chảy qua cuốn trôi ưu phiền.

-Ô, tiểu tiên nữ đây ư?

Đoạn giơ tay đón, Mạc Thiên Kim liền theo. Đôi bàn tay bé nhỏ quờ quạng nắm lấy chòm râu lởm chởm của Lý An.

-Nhìn giống mẹ quá, y đúc một khuôn.

Thế rồi Lý An ôm luôn cháu gái, nét mặt tươi cười bước vào cửa phủ. Lâm Uyển Như bế con gái nhỏ ra chào, lát sau đến lượt Duệ.

Tối hôm ấy sau bữa cơm đoàn viên, quân sĩ Thiên Đức đóng quanh Lý phủ đều đến chào Lý An hết lượt.

Những khổ đau, toan tính, địch ý của Lý An còn bao nhiêu đều tan biến bên ngoài cửa phủ khi bồng đứa cháu gái trên tay. Bấy giờ binh sĩ canh phủ đến chào ông với thái độ vô cùng kính trọng, như thể ông mới đi xa trở về.

Bỗng Lý An nhớ lời Phạm Tu nói lúc chiều, buông bỏ mọi toan tính thắng thua để trở thành một người Siêu Loại mới, một người ông với đàn cháu nhỏ thật vui biết bao nhiêu.

Lý phủ sáng đèn đến quá nửa đêm, Mạc Thiên Kim không chịu rời Lý An, và lạ hơn nữa, đêm ấy Tiểu tiên nữ ngủ ngon lành trong vòng tay người ông vừa mới gặp lần đầu.