Chương 210: Trại Nguyệt Đức
Trong quá trình thu dọn chiến trường, dựa theo lời khai tỉ mỉ thân tín của Lý Lệnh công, nữ binh Thần Vũ tìm được thư phòng bí mật dưới lòng đất trong Lý gia trang sổ sách điền địa, giấy tờ vay nợ, hàng trăm rương đựng ngọc ngà châu báu, vàng nén bạc thỏi, tiền xu… Thiên Bình cùng Đại đội Thần Vũ hộ tống số của cải này về giao cho Bỉnh Di cất tạm.
Trong thư phòng dưới lòng đất có hoạ đồ bố phòng chi tiết làng Thư Đôi và ấp Cồi cùng hệ thống thông đạo. Chiếu theo hoạ đồ, Chương cho binh sĩ lần mò hết các thông đạo, tìm được một số lính c·hết ngạt, một số lính cố thủ trong hầm đang thoi thóp. Bọn họ đều được cứu cả.
Ngẫm thấy làng Thư Đôi còn nhiều giá trị, Chương quyết định đổi tên thành làng Nguyệt Đức, giao cho Phạm Cự Lượng đóng bản doanh Tiểu đoàn Thiên Đức, gia quyến binh sĩ Thiên Đức sẽ cùng ở trong làng.
Nguyệt là cô học trò đầu tiên của Chương, bấy lâu nay Chương vẫn thương mến như em gái nên lấy tên Nguyệt ghép với tên con trai của Cự Lượng là Phạm Cự Đức. Cự Lượng nghe Chương giảng giải tên làng thì cả mừng, đội ơn ông thầy rối rít.
Chương cho lập trại thuỷ binh ngay bờ sông, gọi là trại thuỷ quân Nguyệt Đức. Giao cho Đinh Công Tráng trấn trại này. Dương Cát Lợi, Đại đội trưởng pháo binh nắm 30 thần công cùng hàng trăm pháo các loại đóng ở góc phía Đông Nam làng Nguyệt Đức.
Làng Nguyệt Đức trở thành trại binh lớn với hệ thống hầm hào, trấn giữ mặt Nam của vùng Siêu Loại.
Chương yêu cầu giữ nguyên hiện trạng ấp Cồi, sỹ quan hoặc hạ sỹ quan do Cự Lượng bố trí ở tạm không được thay đổi hay đem bất cứ đồ vật nào đi. Cự Lượng thắc mắc, Chương nói:
-Lý gia trang là của Lý Lệnh công, Lý Sứ tướng rồi sẽ là người của ta. Lý Lệnh công ít nhiều vẫn còn ơn với dân quanh vùng, ông ta bỏ chạy nhưng ta sẽ lôi về an trí ở đây. Anh giá·m s·át giúp ta.
-Trốn rồi còn về kiểu gì được nữa thưa thầy?
Chương cười:
-Thì gọi về. Anh phải nhớ, Thiên Đức bây giờ không giống Thiên Đức trước đây. Quân Siêu Loại cũ sẽ là quân Thiên Đức mới, họ ít nhiều vẫn sẽ nhìn cách chúng ta đối đãi với Lý Lệnh công, Lý Sứ tướng để mà điều chỉnh thái độ với ta. Bách tính cũng vậy. Muốn có được lòng trung của họ, ta phải cho họ thấy cái hay của ta.
-Chúng ta sao phải e sợ họ chứ?
Chương lại cười:
-Đánh trận anh hơn ta mấy bậc nhưng đánh vào lòng người xem ra anh còn phải học thêm đấy.
-Thầy nói rõ hơn chứ tôi thực chưa hiểu.
Chương nói:
-Thu phục lòng quân dân Siêu Loại có hai cách, khiến họ sợ mà phục tùng hoặc thương yêu mà một lòng một dạ đi theo. Cách đầu thì dễ nhưng cổ nhân có dạy, nước dâng thuyền cũng sẽ lật thuyền. Chúng ta ở phủ Thiên Đức an yên là vì dân yêu thương mà chăm lo, nơi này rồi cũng vậy. Giờ đương lúc nhiễu nhương, cũ chưa đi mà mới đã đến, lòng dân còn li tán. Thời gian rồi sẽ khiến người ta quên đi nhiều thứ, ta tốt hơn tự bách tính sẽ nghe. Đối đãi với Lý Lệnh công, trọng dụng Lý Sứ tướng sẽ giúp chúng ta ổn định nhanh tình hình. Tướng sĩ trên dưới một lòng.
-Thầy có lo ngày sau có kẻ trở mặt? Chủ cũ về đây sợ là…
Chương nhếch miệng cười, đáp:
-Ta sẽ diệt từ trứng nước bất kể ý định phản trắc nào. Chúng ta nhân đạo không đồng nghĩa với nương tay. Những gì ta vừa nói anh nghe rồi biết vậy, đừng để lọt ra khỏi căn phòng này. Tiểu đoàn Thiên Đức trấn ở đây là có lý do, sắp tới chúng ta có nhiều đổi thay trong quân nhưng vị trí trọng yếu, quân chủ lực bắt buộc phải do người phủ Thiên Đức nắm. Hãy nhớ lấy.
-Tôi đã hiểu, thầy yên lòng. Cự Lượng này trước sau chỉ nghe lời thầy.
Chương phì cười vỗ vai Cự Lượng:
-Anh phải học thêm về chính trị mới được, về khoản này anh hãy còn thua học trò ta vài phần.
-Thưa đúng, ở nhà cô ấy là nội tướng, tôi chưa dám cãi bao giờ.
-Anh còn nhớ chuyện ta bị đập suýt toi mạng chứ? Anh bị thế chưa?
-Thưa thầy, tôi rất ngoan.
-Thế bao giờ anh trả Nguyệt cho ta đây?
-Thưa thầy, hiện nay nếp tẻ đủ cả rồi. Nguyệt cũng mong được sắp xếp công việc nhưng gần đây thầy bận nên tôi không dám đề cập.
-Ừ, mấy hôm nữa bảo Nguyệt đến Lý phủ gặp ta, nhớ dẫn các cháu theo. Siêu Loại đã chiếm xong, ta cũng muốn thưởng công cho em ấy.
-Thầy có bố trí việc gì nhớ đừng cho chức to quá không tôi lại khổ. Tôi ở trong quân thét ra lửa mà về đến nhà thực phải nói khẽ lắm.
Chương chép miệng:
-Anh có một, ta những bốn.
-Ồi, chúng tôi bái phục thầy lắm, thầy có thể trị được đến bốn con hổ.
-Thật ra bốn con hổ trị ta, ta cũng chỉ có quyền từ ngoài cửa trở ra thôi, chả thể giúp gì cho anh được. Dạo trước ta nghe Duệ muốn lập một hội các bà vợ tướng lĩnh ta đã ngăn không cho đấy, anh biết chứ?
-Vâng, chúng tôi có nghe. Thầy thật sáng suốt, nếu có cái hội ấy thì anh em chúng tôi khó sống lắm.
Tán gẫu thêm một hồi, Chương căn dặn Cự Lượng thêm vài điều trong quân rồi mới trở về Lý phủ.
Theo lễ, về đến Lý phủ, Chương đến gặp Lý An và phu nhân trước tiên để hỏi thăm sức khoẻ. Mới có mấy ngày trôi qua mà Lý An khác hẳn, trên mặt không còn vẻ ưu tư, khắc khổ nữa. Thay vào đó, ông cười nói suốt ngày cùng cô cháu gái mà ông luôn miệng gọi là Tiểu tiên nữ.
Lý phu nhân hỏi:
-Công việc bên đó sao rồi con?
-Cũng hòm hòm mẹ ạ, anh em lo sắp đặt lại.
Đoạn Chương nói với Lý An:
-Hơn ba nghìn nấm mộ con đã cho chôn cất tử tế ở một gò gần làng Thư Đôi. Ngày rằm tới đây Thiền sư Sùng Phạm sẽ làm lễ cầu siêu cho tử sĩ tại bãi ấy. Nếu cha đến thắp nén hương thì thật vong linh tử sĩ sẽ được an ủi phần nào.
Lý An khẽ chau mày. Lý phu nhân biết ý liền ẵm Tiểu tiên nữ đi chơi cho Chương nói chuyện riêng.
-Nếu Vạn Thắng vương cho phép thì lão phu thực muốn thắp nén hương cho người xấu số.
-Sao phải cho phép? Cha là người Siêu Loại mới, hoàn toàn tự do. Cha hãy làm những gì cha muốn, đi nơi nào cha thích, đất này không phải của riêng con.
Lý An cùng Chương đến phòng khách trong phủ để nói chuyện cho tiện. Lý An định ngồi vào ghế khách, Chương liền ấn ông ngồi xuống ghế chủ. Đất Vạn Xuân này, ngôi chủ luôn bên trái nếu ngồi ngang hàng.
-Cha là gia chủ phủ này, phủ vốn là của cha, sau này cũng thế. Cha đã về, nay mai con sẽ dựng nhà riêng đưa vợ con đến đó.
Lý An ngạc nhiên:
-Sao có thể? Đất Siêu Loại này ngoài Lý gia trang và Lý phủ ra nào còn nơi đâu xứng với địa vị của Vạn Thắng vương bây giờ?
-Con thực không quen ở trong phủ đệ. - Chương đáp. - Chờ ổn định xong tình hình, con sẽ cho dựng nơi ở riêng, cũng không xa lắm đâu. Tính con thích giản đơn, cũng không định hao tài tốn của vào việc xây phủ lớn làm gì. Ăn nhiều chứ ở có là bao nhiêu đâu ạ. Thứ nữa, Lý phủ không có sông ngòi, con muốn gần sông cho tiện anh em đi lại.
Chương nói với Lý An việc giữ nguyên Lý gia trang nhưng không đề cập đến Lý Lệnh công. Từ hôm Lý An về Lý phủ, các tướng dưới trướng như Trương Văn Long, Hoàng Thái Công, Lê Quý Ly phần vì bận rộn sắp xếp việc quân, song cái chính là họ còn chờ chủ ý của Chương. Biết việc này từ Thiên Bình, Chương liền bảo nữ thân quân báo với các tướng Siêu Loại, bất cứ ai muốn đến thăm hỏi, trò chuyện với Lý An đều được.
Một vài tướng sau đó đến Lý phủ gặp Lý An nhưng cả Lý An và các tướng ít nhiều còn e ngại Chương. Chương nói với Uyển Như tổ chức tiệc mừng chiến thắng tại Lý phủ, mời từ Tiểu đội phó trở lên. Quân sĩ tổ chức yến tiệc tại quân doanh.
Trong tiệc mừng công, Chương đứng trước các vị chỉ huy, hồ hởi giới thiệu Lý An là cha vợ, kể việc con gái bám ông ngoại ngày đêm. Và rằng Lý An khả năng cao sẽ phải trông ba đứa cháu, các tướng có đến chơi nhớ trông cháu hộ.
Những lời nói bông đùa nhẹ nhàng kèm hơi men cộng thêm tiếng cười đã phá tan rào cản vô hình còn sót lại. Qua chuyện này, Lý An thực sự bái phục con rể sát đất, y như lời Phạm Tu đã nói, ông thua vì lực không đủ, lấy trí đối đãi với kẻ bại trận, thu phục lòng người công cũng cho rằng mình thua một bậc.