Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 187: Mạc đại tiểu thư




Chương 187: Mạc đại tiểu thư

Quân Thiên Đức không ngừng khiêu khích mỗi ngày mỗi đêm, kéo dài trong hàng tháng trời khiến Trương Văn Long không thể giảm số binh mã đóng giữ. Nhiều khi Trương Văn Long cho binh sĩ hò nhau mạt sát quân Thiên Đức nấp trong rừng nhưng đáp lại chỉ là âm thanh của một khẩu thần công nào đó. Tinh thần binh sĩ Siêu Loại dần mệt mỏi, những trại quân đóng ở phía sau bắt đầu có phần lơ là.

Quân Siêu Loại ngoài việc đối mặt với quân Thiên Đức còn phải đối mặt với một nạn mới.

Thời điểm này gần hạ tuần tháng 8.

Trước đó, thượng tuần tháng 8, gần ngày Lam Khuê trở dạ, Chương có phần nôn nóng, hấp tấp. Một ngày từ bản doanh về nhà đến chục bận hỏi ban tình hình. Chương đã mời đến ba bà mụ đỡ đứa con đầu lòng mà Chương phán chắc như đinh đóng cột, đích thị là ái nữ. Thực lòng Lam Khuê muốn hạ sinh một bé trai. Dù ở bên Chương một khoảng thời gian đủ dài, tiếp nhận nhiều tư tưởng mới lạ, đặc biệt là con trai hay con gái như nhau. Chẳng riêng Lam Khuê, ngay Thiên Bình cũng muốn Lam Khuê hạ sinh bé trai.

Mấy bà mụ tỏ vẻ ngạc nhiên cớ sao Chương lại chắc đứa bé chưa ra đời là con gái. Chương bảo:

-Sinh thời bà nội ta có chỉ cho vài kinh nghiệm dân gian, ví như bụng bầu cao và tròn bè hai bên như này dễ là con gái. Gần đây ta tự tay đổ nước tiểu cho cô ấy, màu nước tiểu trắng đục cũng là một dấu hiệu. Từ hồi đầu năm, hàng tháng ta đều dùng dây đo tóc cho cô ấy, tóc cô ấy dài rất chậm, đó cũng có thể coi là một chỉ dấu. Đây chỉ là ba trong số những điều ta có thể nhớ được.

Lam Khuê bán tín bán nghi, nghe vậy mới nhớ ra vì sao mỗi tháng Chương lại chải tóc cho cô một lần, lấy dây đo nhưng chẳng nói gì. Với dân Vạn Xuân nói chung, nho sĩ nói riêng hay đơn giản hơn là cánh nam nhân, việc một người chồng đem đổ xô nước tiểu của vợ thực là việc chướng mắt. Bởi do Chương là chủ tướng, có không vừa lòng mọi người cũng chỉ dám nói sau lưng.

Duệ đem những điều ấy nói với Lam Khuê, Lam Khuê nhất định không cho Chương làm mấy việc ấy nhưng Chương chỉ cười bảo:

-Thi thoảng mẹ anh bảo mang thai chín tháng mười ngày, đến lúc sinh ra anh đau quá còn muốn vứt anh đi. Đàn ông bọn anh không đẻ được, mấy việc nhỏ này có là gì, xem như anh bù đắp chút ít cho em thôi.

Lam Khuê nghe vậy thì mềm nhũn.

Chương họp ở quân doanh với sỹ quan và hạ sỹ quan về tình hình chiến sự. Một buổi sau khi họp xong, cậu tươi cười nói thêm:

-Gần đây ta biết trong quân có lời đàm tiếu việc ta là chủ tướng đứng trên nghìn người lại xách xô nước giải của thai phụ đem đổ, mấy lần tính nói mà lại quên. Nay nhân tiện họp xong sớm, ta có đôi lời tỏ bày với các ông, các anh và các em như thế này.

Mọi người có chút bối rối, Cự Lượng định đứng lên, Chương vẫy tay ra hiệu cứ ngồi.

-Tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn sâu bén rễ ở Vạn Xuân chẳng rõ từ thời nào, song ta chắc rằng khởi nguồn từ sách. Các ông cứ nghĩ mà xem, ai cũng muốn hạ sinh con trai thì chúng ta lấy vợ đâu mà cưới hỏi? Dù trai hay gái cũng là con của chúng ta, do vợ chúng ta mang nặng đẻ đau cả. Các ông ở đây hơn nửa đã có vợ con, có bao giờ tự hỏi vợ mình lúc mang thai nghĩ gì, muốn gì không? Hay chỉ đơn giản nghĩ, trách nhiệm mang thai là của các bà vợ? Con cái hầu như do vợ chăm bẵm, lớn một chút các ông lại muốn nó nghe lời chúng ta thay vì vợ. Chả hiểu lẽ công bằng ở đâu.



Chương ngưng lại một chút lấy hơi, nói tiếp, giọng vui vẻ:

-Nay khói lửa binh đao chưa biết bao giờ mới dứt, đàn ông chúng ta đi suốt, thắng trở về chẳng nói làm gì nhưng hòn đạn mũi tên đâu có mắt? Nằm xuống thì cha mẹ, vợ con đau khổ hơn ai hết. Như vậy, ta thực mong các ông suy ngẫm, tận dụng những lúc có thể yêu thương vợ con thì hãy yêu thương hết mực. Đổ nước giải có là gì? Vợ ta cơ mà. Ta vẫn nay nói với các ông, muốn người khác đối xử tốt với ta, bản thân ta phải đối đãi tốt với họ trước đã. Chân lý ở đời vốn là vậy song chẳng mấy ai biết, biết rồi mấy ai hiểu, hiểu rồi đâu phải ai cũng làm.

Chương nói thêm đôi ba câu nữa, cũng chỉ mong người nghe thấm dăm ba phần cũng được. Nam nhân chưa hẳn đã thông nhưng trong số sỹ quan và hạ sỹ quan có nữ nhân như Phạm Thị Thanh, Phạm Kim Huệ, Phạm Thị Hồng cùng cấp dưới gần hai chục người đứng dậy ủng hộ nhiệt liệt. Trong số nữ sĩ quan, hạ sỹ quan có người đã sinh nở, có người sắp, có người chưa nhưng bởi là phụ nữ, họ chẳng có lý gì mà không ủng hộ tư tưởng của chủ tướng.

Những cô gái này tác động đến chồng, đến ý trung nhân. Các nữ binh tất nhiên cũng ủng hộ chủ tướng của họ. Song song với đó, Chương nói chuyện với Hàn Thuyên, Trần Thông cùng nhiều nho sinh để đả thông tư tưởng thêm cho họ. Hàn Thuyên là nhân sĩ cấp tiến, lập tức dùng Ty Thông tin - Tuyên truyền để phổ biến đến quân dân trong vùng không mấy khó khăn. Trần Thông dùng Ty Giáo dục để truyền bá tư tưởng nam nữ bình quyền đến học trò là thiếu nhi, thiếu niên.

Thiên Bình thông qua hội Thiên Đức, Duệ thông qua Hội Nông dân. Có thể nói, qua sự việc nho nhỏ Chương này thấy dù muốn hay không, các binh sĩ Thiên Đức, nho sinh, nho sĩ, thầy đồ trong phủ Thiên Đức đều sẽ ngấm dần. Yếu tố cần chỉ là chút thời gian.

Có điều chẳng biết thông tin tuyên truyền ra sao mà chỉ mấy ngày sau cả phủ Thiên Đức người ta rỉ tai nhau rằng Mạc chủ tướng bận trăm công nghìn việc vẫn không quên nghĩa vụ làm chồng, làm cha, yêu thương vợ con như vậy, các đấng lang quân cần phải noi gương. Thế là những lời đàm tiếu tiêu tan, Chương được đàn bà con gái trong phủ Thiên Đức lấy làm gương. Nghe đồn trai gái hẹn hò, các cô sẽ hỏi sau này em mang thai, liệu anh có sẵn sàng xách xô nước giải của em đem đổ hay không?

Sức mạnh của truyền thông thật kinh khủng, đổi trắng thay đen được. Chương thừa hiểu điều này.

Biết các bà mụ khi cắt rốn dùng dao bổ cau sắc bén nhưng chưa có ý thức phòng ngừa nhiễm trùng. Chương cho rèn vài mẫu dao nhỏ bằng thép tốt, trước hướng dẫn quân y, sau là các bà mụ. Yêu cầu họ trước khi dùng dao cắt rốn bắt buộc phải rửa qua nước đun sôi, bằng rượu và phải hơ qua ngọn lửa sát trùng hòng tránh những rủi ro không đáng có.

Trong làng Đường Vỹ có nhà từng dùng liềm cắt lúa, rửa qua nước nóng để cắt rốn. Tuy chưa thấy hậu quả nhưng không thể để tình trạng tương tự tái diễn.

Những chủ trương, chính sách thay đổi áp dụng cho bách tính Chương đều thông qua bốn phương thức ở trên để truyền đạt. Ty Giáo dục tuyên truyền không thấy kết quả ngay nhưng sẽ giúp thay đổi tận gốc rễ. Chương tin rằng dăm năm nữa thôi, phủ Thiên Đức sẽ có những người trẻ hoàn toàn mới.

Cũng qua khoảng thời gian Lam Khuê chuẩn bị lâm bồn, bốn cô vợ chưa cưới của Chương hiểu thêm nhiều điều về chàng trai mà họ yêu thương. Họ thực tin Chương không có chút nào trọng nam khinh nữ.

Sáng sớm ngày 8 tháng 8 năm Thiên Đức 28, căn nhà trong làng Đường Vỹ người ra vào tấp nập khác thường nhật. Người nào người nấy nét mặt rạng rỡ, thi nhau chúc mừng Mạc chủ tướng trở thành một người cha.

Lam Khuê hạ sinh một bé gái, mẹ tròn con vuông. Chẳng cần mô tả cũng biết Chương đã vui sướng đến nhường nào khi lần đầu tiên trong đời bế trên tay hình hài bé nhỏ quấn nhiều lớp lụa vàng, hai mắt nhắm tịt. Ai cũng bảo con gái có cái mũi giống cha y đúc.

Con gái đầu lòng của Chương được đặt tên là Mạc Thiên Kim. Và dù chỉ mới một ngày tuổi, Thiên Bình đã nhận Mạc Thiên Kim là nữ binh của Tiểu đoàn Thần Vũ, tự tay buộc khăn vàng trên đầu cho cô con gái bé nhỏ. Tấm khăn do chính tay Thiên Bình thêu hoạ tiết.



Lâm Uyển Như mang bầu tháng thứ 5, Chương lại đồ rằng đó sẽ lại là một cô tiên nữ nhỏ đẹp hơn mẹ. Lúc này thì nhiều người đã tin vào những lời Chương nói trước đó.

Tình hình chiến sự có lợi, bách tính đều biết động binh cả tháng nay nhưng ai làm việc nấy. Bên cạnh đó, quân Thiên Đức di chuyển quân đều tiến hành vào ban đêm, chẳng ai rõ thực hư đánh ở đâu.

Hạ tuần tháng 8, Chương còn đang hân hoan, hạnh phúc vì làm bố thì hay tin trong phủ Thiên Đức xuất hiện nạn châu chấu. Kinh nghiệm đau thương có được từ dịch thổ tả cuối năm trước khiến Chương phản ứng mau lẹ. Chương đến gặp các cụ cao niên hỏi thăm sự tình, các cụ bảo rằng năm nào có nạn châu chấu hoành hành là năm đó dân thiếu ăn.

Chương từng nghe trong sử sách có nạn châu chấu, cậu không nhớ rõ cách trị đám này. Tận mắt thấy những con châu chấu gặm lá lúa, một mét vuông có đến hàng chục con. Cách đầu tiên mà Chương có thể nghĩ đến là dùng Ty Thông tin - Tuyên truyền, Ty Giáo dục, Thiên Đức hội, Hội Nông dân, Hội Phụ nữ, Hội Người cao tuổi để huy động toàn dân diệt giặc châu chấu. Từ trẻ em lên mười đến phụ lão thất tuần đều tham gia.

Xưởng may mặc của Ngọc dừng tất cả các công việc, dồn sức dùng vải xô may vợt. Trong khi đó, binh sĩ Thiên Đức không tham gia chiến đấu trực tiếp, tù binh và Thiên Gia Bảo Hựu lo làm vợt. Gần hai vạn quân dân phủ Thiên Đức kéo nhau ra đồng bắt châu chấu.

Binh sĩ Thiên Đức dùng vôi bột rải khắp các bờ ruộng để diệt trứng châu chấu trong khi nông dân loại bỏ ngay những lá lúa bị xâm hại, hạn chế l·ây l·an sâu bệnh.

Tối ấy Chương ra đồng xem quân dân đốt lửa vợt châu chấu, cậu nhớ đám thiêu thân thích lao vào nguồn sáng và đám châu chấu trưởng thành dường như cũng vậy. Chương liền nhắc mọi người chú ý theo dõi sau đó cho đốt thêm hàng trăm đống lửa ở các góc ruộng, và điều này thực sự có hiệu quả.

Một cụ ông nói với Chương, vịt và gà hay nuốt chửng châu chấu, nhất là vịt. Đó có thể coi là thiên địch của châu chấu, cũng lắm khi châu chấu bắt về sao vàng, băm nhỏ cho chim ăn. Nghe vậy Chương nghĩ đến đàn lợn ở trang trại. Ngay sớm hôm sau, tin đưa ra dân là quân Thiên Đức muốn mua châu chấu rang làm thức ăn cho lợn, 2 đồng 1 cân.

Chưa đầy dăm ngày sau, với sự ra quân ngày đêm của hơn hai vạn người, nạn châu chấu tạm thời được đẩy lui. Hàng tạ châu chấu được dân phủ Thiên Đức đem đến cho trang trại lợn. Chương bảo binh sĩ băm nhỏ, sấy khô, nghiền vụn, trộn vào thức ăn cho lợn.

Nhờ phát hiện sớm, phản ứng nhanh, huy động số lượng lớn quân dân, kết hợp đủ cách, cộng thêm diện tích phủ Thiên Đức không quá lớn, nhờ đó Chương sớm khống chế được tình hình.

Tuy nhiên bên Siêu Loại tình hình rất xấu, châu chấu phá lúa, ngô nhiều không kể xiết. Quân Siêu Loại lo phòng thủ không dám lơ là, bớt quân tuyến sau và dân binh lo diệt nạn châu chấu.

Nhiều ruộng lúa của quân Siêu Loại bị phá, nay thêm nạn châu chấu thì không riêng quân mà dân Siêu Loại khả năng lớn mùa màng mất trắng. Trước tình hình này, Chương gặp Phạm Tu, nói với ông ý định, Phạm Tu đồng ý.

Ty Thông tin - Tuyên truyền in hàng nghìn tờ thông cáo nhờ các thương thuyền gửi đến dân Siêu Loại. Đồng thời, Chương sai sứ xin gặp Lý An, đưa cho Lý An cách diệt châu chấu mà Thiên Đức đã áp dụng thành công.

Lý An tuy ngờ vực nhưng lập tức cho quân ban ngày vợt châu chấu, ngắt bỏ lá lúa hư hại, rải vôi bột ven các bờ thửa, đem vịt ra đồng. Buổi đêm đốt lửa vợt được hàng rổ châu chấu. Quân báo với Lý An là có hiệu quả. Lý An lệnh cho dân lùa gà vịt ra đồng bắt châu chấu cùng với cách Chương đưa.



Nhưng phần lớn dân Siêu Loại đã ra tay nhanh hơn Chương và Lý An nghĩ. Thương nhân chỉ mới đưa giấy được cho vài người, họ đang đứng trước cảnh mùa màng mất trắng, ai chỉ cách cũng thử. Bởi vậy chỉ sau một đêm, lệnh đưa đến các làng vào buổi trưa, dân làng đã ra đồng chống giặc châu chấu từ sớm hết cả.

Quân đem tin báo lại với Lý An, Lý An nghe liền hiểu. Chương không đang tâm nhìn dân vùng này mất mùa, cũng không muốn quân Siêu Loại thiếu ăn nên mươi ngày nay không cho quân quấy phá. Chương giúp, song lại muốn dân biết ai giúp, ấy là gieo lòng nhân vào trong dân. Chưa kể, các tờ thông cáo còn cho biết, quân Thiên Đức mua 2 đồng 1 cân châu chấu rang. Trong dân có ai muốn bán cứ đem đến cổng tường thành, bao nhiêu cũng mua hết.

Lý An đều hiểu thâm ý sâu xa những việc Chương làm, duy chỉ có việc mua châu chấu thì không lý giải được.

Phải biết Chương là sinh viên theo học Quản trị kinh doanh, dù dở dang năm thứ ba nhưng kiếm tiền ở Vạn Xuân thật dễ. Các thương nhân bôn ba còn chưa thể hiểu hết huống chi võ tướng.

Sau mươi ngày, quả thật dân Siêu Loại gồng gánh những thúng đầy châu chấu đem đến tường thành song không bán. Họ gửi cho quân Thiên Đức xem như trả ơn đã mách. Chương đứng trên tường thành chắp tay đội ơn. Quân Thiên Đức đổ châu chấu rang vào các xe kéo đem đi, bấy giờ bọn Chương mới rùng mình vì số châu chấu bắt được nhiều đến ba, bốn triệu con.

Quân Thiên Đức đem châu chấu băm nhỏ, bỏ vào cối giã, đem phơi khô, sấy trên gác bếp vài ngày. Sau cùng mới dùng cối xay nghiền vụn cho lợn ăn.

Cứu người cũng là cứu mình, nếu Chương không bày cách cho dân Siêu Loại, sớm muộn châu chấu sẽ lại lan sang bên Thiên Đức. Chương tính sẽ có ngày phải chế ra thuốc trừ sâu hữu cơ hoặc vô cơ mới yên.

Chương họp riêng với Phạm Tu, Bỉnh Di, nói rằng trước đây Chương nghĩ chỉ cần v·ũ k·hí mạnh là thắng nhưng qua việc dùng thần khí có thể thấy khuất phục đối phương không dễ. Đánh bại quân Siêu Loại, dìm họ trong bể máu, cảnh máu chảy đầu rơi khắp nơi có chiếm được liệu giữ được? Giữ được liệu còn lại gì?

Bây giờ Thiên Đức có số binh mã chưa đến bốn nghìn, đánh Siêu Loại có quân số gấp bốn lần với trang thiết bị mới không khó, nhưng sẽ chuyển sang t·ấn c·ông tổng lực. Nghĩa là cùng lúc t·ấn c·ông b·ằng quân sự, kinh tế và chính trị. Quân sự chỉ tạm ngưng mươi ngày diệt châu chấu sau đó lại đánh phá hàng ngày hòng làm quân Siêu Loại mệt mỏi, tiến thoái không được.

Chính trị đã ít nhiều có tác dụng, bằng chứng là dân trong các làng gần nơi giao tranh mặc kệ hai bên khiêu khích lẫn nhau vì quân Thiên Đức, tuy là giặc, song không đụng đến họ. Năm ngoái là d·ịch b·ệnh, vừa rồi là dịch châu chấu, một phần dân chúng hiểu được dụng ý của Thiên Đức. Có thể tạm kết luận, quân Thiên Đức bước đầu đã chia rẽ, phân hoá lòng dân Siêu Loại.

Về kinh tế, dân Siêu Loại dù qua được nạn châu chấu nhưng diện tích lúa, ngô bị thiệt hại chừng một phần ba hoặc hơn thế. Quân Siêu Loại mất ít nhất phân nửa sản lượng lúa thu hoạch vào cuối năm. Họ sẽ phải mở kho lương dự trữ ra cứu tế, nếu không một bộ phận dân sẽ đói.

Từ những phân tích và nhận định trên, Chương quyết định sẽ gia tăng thêm áp lực quân sự để quân Siêu Loại lo chống đỡ dai dẳng mà mệt mỏi. Bên cạnh đó, quân Siêu Loại cũng không thể tập trung lo sản xuất do đang có c·hiến t·ranh.

Phạm Tu và Bỉnh Di đều cho là phải.

Ngoài phủ Thiên Đức và Siêu Loại, các nơi khác trên Vạn Xuân đều g·ặp n·ạn châu chấu hoành hành.

Tiếp tục thi hành chính sách “viễn giao cận công” Chương gửi thư mách Sơn Tây vương cùng thời điểm gửi sang Siêu Loại. Lâm Uyển Như mách cho Lâm Chí Hoà sau đó ba ngày theo tính toán của Chương. Lâm Chí Hoà lan truyền tin này trong vùng La thành và phụ cận trong khi các nơi khác Chương không để tâm.

Trung tuần tháng 9, Sơn Tây vương gửi cho Chương 500 nén bạc, 500 hộc lương thảo cảm tạ thiện ý đã giúp Sơn Tây vương đỡ phần thiệt hại. Con gái mới lọt lòng của Chương, Mạc đại tiểu thư, được Sơn Tây vương cho 100 tấm lụa.

Chương quyết định sẽ tiến hành một cuộc c·hiến t·ranh kinh tế nho nhỏ, muốn Vạn Xuân một phen lao đao, qua đó dồn ép Lý Lệnh công.