Chương 179: Mở rộng xưởng quân khí
Chương khoanh tay ngồi ghé lên mép bàn làm việc chờ đợi quân sĩ áp giải Hoàng Ngưu đến. Hoàng Ngưu không phục, nhìn chủ tướng Thiên Đức bằng nửa con mắt.
Hoàng Ngưu không b·ị b·ắt quỳ nhưng hai tay bị trói ra sau, chân bị khoá bằng xích sắt, đi lại vô tư nhưng chạy thì không thể. Hoàng Ngưu nhìn Chương, nhổ nước miếng xuống đất, cười khinh mạn. Quân sĩ định tặng cho Hoàng Ngưu vài cái bạt tai nhưng Chương ngăn lại.
-Ông đây không đớn hèn như bọn Trương Lôi, Chu Diện. Kẻ nguỵ quân tử như ngươi là cái thá gì, đừng hòng giở trò chiêu dụ ta. Ông đây một lòng một dạ theo Vũ Ninh vương và Sứ tướng của ông. Chúng bay muốn chém muốn g·iết thì tuỳ.
Chương nhếch miệng cười nhạt:
-Giết ông chả phải dễ cho ông sao? Quân sĩ của ta dũng cảm quên mình mới túm được ông, nay bắt được, ta chỉ muốn xem ông mày ngang mũi dọc ra sao mà thôi, chẳng có ý chiêu dụ ông.
-Vậy ngươi chém ta đi!
-Chém ông ta được gì? Ta nghe nói ông chế ra pháo bắn đạn đá với chông na ná quân Thiên Đức, thật thú vị.
-Hừ! Đồ khốn, ngươi muốn moi bí mật của ta ư? Đừng hòng.
Chương phì cười:
-Ông đánh giá bản thân cao quá, thứ ông làm ra có gì đáng để ta quan tâm? Ông còn chẳng xứng đấu pháo với tiểu tướng của ta, vài trăm khẩu pháo đá làm được trò trống gì cơ chứ.
-Vậy ngươi bắt ta đến đây làm gì?
Chương rót trà, đẩy nhẹ một chén về phía Hoàng Ngưu, suy ngẫm một chốc rồi nói:
-Ta muốn ông tức chơi vậy thôi. Tướng gì mà để một binh sĩ mới gia nhập được mươi ngày tóm sống. Ta chỉ muốn cho ông hay, hôm kia ta đã đánh vào thành Bát Vạn, quân tướng của Vũ Ninh vương giờ sợ ta hơn sợ cọp. Ta cũng ngồi ăn ngô nướng, uống trà chiều cùng ông Khánh, ông ta muốn đổi ông lấy bạc vàng song thứ ấy ta không thiếu.
Hoàng Ngưu không biến sắc mặt, chỉ cười ruồi. Chương nói với binh sĩ:
-Cho ông ta ăn uống đầy đủ, cấp xẻng để ông ta dọn phân trong doanh trại cho đến khi nào ông ta xin gặp ta.
-Đồ khốn, ngươi định làm nhục ta ư?
-Ta chính là có ý vậy. Nếu ông không làm theo ta sẽ đem quân sĩ dưới trướng đến c·hặt đ·ầu trước mặt ông. Mỗi ngày một kẻ, ta xem ông thấy thế nào.
-Ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, không đáng mặt trượng phu.
-Ông thua một kẻ như thế, ông có thấy nhục không?
Hoàng Ngưu nín luôn. Chương nhắc lại thêm một lần với binh sĩ rồi cho kéo Hoàng Ngưu đi. Duệ tò mò:
-Anh doạ ông ta phải chứ?
-Doạ thì đúng nhưng anh không ngại phải làm thật. Anh phải triệt tiêu toàn bộ ý chí phản kháng của bọn họ.
-Chú Lôi với chú Diện kiểu gì cũng đến xin. Nếu Hoàng Ngưu phải dọn phân thì mặt mũi còn giấu vào đâu cho được?
-Tù binh dù tướng hay quân đều bình đẳng, thậm chí quân sĩ còn dễ dùng, tướng như Hoàng Ngưu khó dùng.
Quả nhiên bọn Trương Lôi và Chu Diện đến xin, Chương đồng ý Hoàng Ngưu không phải dọn phân trong bản doanh nhưng đưa đến trang trại lợn lao động như những người khác. Chương cho phép bọn Trương Lôi đến thăm nhưng nói rõ rằng Hoàng Ngưu bình đẳng như các tù binh khác, không có ưu tiên nào. Nếu Hoàng Ngưu chống đối không chịu lao động, đưa quân sĩ dưới trướng mới b·ị b·ắt về đến hành hình trước mặt, mỗi ngày một người đến khi nào Hoàng Ngưu chịu làm thì thôi.
Trương Lôi và Chu Diện vội thuyết phục Hoàng Ngưu, Ngưu buộc phải làm theo vì không muốn binh sĩ dưới trướng b·ị c·hặt đ·ầu.
Chỉ có Thiên Bình biết Chương sẽ làm thật chứ không doạ, Chương nói c·hặt đ·ầu vài kẻ thị uy răn đe kẻ khác là việc nên làm. Chẳng thể dùng lời nói mãi được, sẽ có kẻ khinh nhờn.
Chương cho gọi Phạm Nhật và Phạm Đốc đến nhà tiếp thượng khách. Đốc là người cùng Nhật ôm Hoàng Ngưu lao xuống sông, cùng hai mươi hai tuổi, người làng Vạn, biết nhau từ tấm bé.
-Cậu Nhật mới vào quân đã lập đại công, cậu Đốc cũng không kém. Hai cậu muốn thưởng gì nào?
-Thưa chủ tướng, chúng tôi được nhận vào quân theo nguyện vọng, thề trung thành với quân nên đó là bổn phận phải làm, không dám đòi hỏi gì khác. - Nhật nói.
-Cậu Đốc thì sao?
-Thưa chủ tướng, tôi cũng có suy nghĩ như Nhật.
-Hai cậu là bạn nối khố nhỉ?
Cả hai cùng gật đầu đáp. Chương nói tiếp:
-Ta đã nhận những bản đánh giá về hai cậu từ làng Nhất Vạn lẫn trong quân, cùng nhiều người khác. Cậu Nhật chưa lập gia đình phải không?
-Dạ thưa chủ tướng, tôi hãy còn trẻ.
-Ừ! Vậy ta đành tác hợp Kim Huệ cho người khác vậy. - Chương thở dài. - Chỗ cô Huệ có nói với ta chuyện trăm năm của cô ấy sẽ do ta quyết. Còn cậu Đốc?
-Dạ… dạ thưa… thưa… chủ tướng. - Nhật lắp bắp. - Sao chủ tướng biết tôi mến cô Huệ ạ?
-Ồ! Ta là chủ tướng, cái gì muốn biết thì biết thôi mà. Cô Huệ cũng lắm chàng để ý lắm, cũng mấy mối đến hỏi ta mà ta bảo lấy ai do cô Huệ chọn.
-Thưa… thưa chủ tướng, cô Huệ đã chọn được ai chưa ạ?
Chương tỉnh bơ, đến bên bàn làm việc lật giở một cuốn sách như thể đang đọc gì đó rồi đặt lại chỗ cũ.
-Cô ấy còn đương lưỡng lự, nghe nói cậu nhát gan quá, có khi người khác nẫng mất. Sao cậu đánh nhau thì liều mà không bạo dạn đứng trước mặt cô ấy hỏi cưới?
-Thưa chủ tướng, cô Huệ là con gái làng Vạn, tôi biết cô ấy từ nhỏ. Cô ấy vốn là quân chị Xuân, lại ít nói, đánh võ giỏi nên tôi…
-Cậu thật là… ta đây đánh có lại Thiên Bình, Lam Khuê hay Uyển Như đâu? Vợ chồng ở với nhau lấy tình nghĩa đối đãi chứ chả nhẽ đấu võ?
-Dạ… dạ thưa… cũng là do tôi chưa lập được chiến công gì trong khi Huệ đã là Đại đội phó Thần Vũ.
-Ta hiểu. Tả Đô đốc và anh Bỉnh Di có nói với ta, cậu có nhiều tài lẻ, ăn nói đĩnh đạc. Ta có ý giao cho cậu việc cơ mật, việc này đòi hỏi phải hy sinh.
-Chỉ cần chủ tướng giao việc, tôi sẽ không ngại hy sinh, không ngại nhảy vào núi đao biển lửa, xin chủ tướng hãy tin ở tôi.
Chương bật cười, giải thích:
-Cậu hiểu nhầm ý ta rồi, hy sinh ở đây là nếu cậu nhận nhiệm vụ ta giao thì cậu sẽ bị giá·m s·át rất chặt do là việc cơ mật. Ý trung nhân của cậu dù là ai, cậu muốn lấy ai đều phải báo cáo cho ta, ta đồng ý mới được cưới. Cậu Đốc cũng vậy, nếu nhận thì các cậu muốn cưới vợ thì đó phải là con gái làng Vạn hoặc trong quân Thiên Đức. Nếu ý trung nhân của các cậu là thôn nữ, các cô ấy sẽ bị thẩm tra lý lịch. Các cậu thấy sao?
-Nếu chủ tướng giao việc cơ mật ắt hẳn liên quan đại sự, chúng tôi được chủ tướng tin tưởng nên không có ý kiến gì ạ. - Đốc đáp.
-Cô Thanh có ý với cậu, cậu biết chứ?
-Thưa… - Đốc gãi đầu, ấp úng. - Thưa… thưa vâng, tôi có biết ạ.
-Và cậu cũng như cậu Nhật, bởi chưa có chiến công gì nên ngại hả?
-Thưa vâng, cô Thanh là… là…
Chương cười, phẩy tay:
-Bây giờ hai cậu nếu muốn được ta giao việc cơ mật trước tiên hãy thể hiện bản lĩnh đã.
-Thể hiện… hiện gì ạ? - Nhật hỏi.
-Nếu hai cô ấy đồng ý làm vợ các cậu ta mới giao việc được, đấy là nhiệm vụ đầu tiên ta muốn các cậu làm.
Nhật và Đốc nhìn nhau rồi như hiểu ra vấn đề, vội đứng dậy giơ tay chào Chương, hứa thi hành mệnh lệnh ngay tức khắc.
Chương không phải đợi lâu, hơn một khắc sau hai chàng trai dẫn hai cô gái mặt đang đỏ như gấc chín đến trước bàn làm việc của Chương. Chương thản nhiên ngước lên nhìn, hỏi chung hai cô nàng:
-Hai cậu này mới lập đại công nên ta có thể thăng từ Tiểu đội trưởng lên làm Trung đội phó, tuy nhiên, giống như ta, hai cậu này đánh tay đôi không lại hai em. Hai em nếu đồng ý thành vợ người ta thì sau này đừng có thượng cẳng chân hạ cẳng tay với họ.
Thanh bẽn lẽn:
-Dạ… dạ chủ tướng. Em… chúng em không có ý đấy.
-Vậy đồng ý làm vợ người ta rồi hả?
Thanh và Kim Huệ cúi mặt mân mê vạt áo, lí nhí đáp. Chương nói:
-Được, vậy ta phổ biến luôn nhé.
Theo đó, Phạm Nhật và Phạm Đốc sẽ nhận nhiệm vụ mới trong xưởng quân khí. Quân Thiên Đức sẽ tổ chức đám cưới linh đình cho hai đôi uyên ương vì Thanh và Kim Huệ đều là sỹ quan trong quân. Sau khi cưới, nhà riêng của họ sẽ nằm cạnh xưởng quân khí. Thanh và Kim Huệ có trách nhiệm phổ biến cho phu quân sắp cưới các điều lệ giữ bí mật cơ bản trước khi gặp Thiên Bình nhận nhiệm vụ.
Sông cũng được nhận vào xưởng quân khí theo lời đề nghị của Lam Khuê nhưng cậu chàng chưa có ý trung nhân.
Ngoài Nhật, Đốc và Sông, Chương tuyển thêm hơn hai chục người khác từ làng Vạn, lập phân xưởng chế tạo hoả mai. Nhật được giao phụ trách 23 người, điều thuận lợi là tất cả họ đều thân với nhau, Chương đã dựa trên hồ sơ Bỉnh Di cung cấp để chọn ra.
Nhật được dạy cách chế tạo súng hoả mai mồi thừng, cải tiến kiểu dáng và chất liệu báng súng, thử súng sau khi hoàn thành, bàn giao thành phẩm cho Thiên Bình.
Chương đồng thời tuyển chọn hai thợ rèn đúc cùng mười lăm người khác lấy từ Tiểu đoàn Thiết xa của Kình Ngư, lập phân xưởng chuyên làm đạn hoả mai, thần công và các loại đạn khác do Chương cải tiến. Phân xưởng đúc đạn, chế tạo đạn do Phạm Đốc phụ trách.
Cấp bậc của hai chàng trai tương đương Trung đội trưởng.
Chương quyết định mở rộng xưởng quân khí! Mục tiêu sản xuất 1000 súng hoả mai trong thời hạn 4 tháng để trang bị cho Tiểu đoàn Thiên Đức, Thần Sách.
Duệ và Thiên Bình, Uyển Như hoàn thiện thêm quy chế quản lý súng, đạn trong kho. Hồng, người mẹ hai con đủ nếp đủ tẻ, được rút ra quản lý kho súng. Hai nho sinh của Hàn Thuyên giúp sổ sách trong khi Mạc Dật vẫn quản lý xưởng sản xuất lương khô.