Chương 152: Chiều tà đỏ máu
Nữ binh cũng nhảy xuống ngựa theo Chương, người nào người nấy giáp trụ, khiên gỗ bọc sắt, cổ tay, cổ chân cũng có ống sắt bảo vệ.
Thứ Chương cầm trên tay lúc này chẳng có gì lạ, chính là khẩu AK47 mới cáu cạnh cùng băng đạn đủ 30 viên. Chương đã từng nghĩ không đụng đến thứ nguy hiểm này nhưng khi di chuyển những thùng sắt, những hộp gỗ trên thùng xe đem cất giấu ngẫm thấy mình lạc ở đây, nếu ai đến bắt về có khi còn lấy làm mừng nên đã cậy hết các thùng. Ngoài quân trang quân dụng, đạn các loại còn có cả B41, cối 60. Chương không biết vì sao xe chở nhiều thứ đến vậy. Mở chiếc cặp da ở ca bin mới biết xe chở theo quân trang, quân phục, v·ũ k·hí phục vụ diễn tập bắn đạn thật ở một nơi gọi là Sao Đỏ.
Chương từng nghĩ dùng súng lục đã là tội lớn nhưng nhắm thời thế lúc này đành phải nhắm mắt đưa chân.
Con người ta khi xuống tay hạ sát người đầu tiên rất khó khăn. Chương đã xuống tay với cả thảy mười một người. Thời gian trôi qua, Chương cảm thấy chẳng có vấn đề gì to tát. Mạng người nơi này thực rẻ mạt, không hạ những kẻ này, trấn áp họ bằng v·ũ k·hí mạnh tuyệt đối thì kẻ nằm xuống sẽ là Chương hoặc ai đó mà Chương quen biết.
Chính nghĩa? Thế nào là chính nghĩa?
Làm gì có chính nghĩa ở đây khi đều là người Vạn Xuân. Trở thành kẻ đáng sợ nhất mới có thể thay đổi thời cuộc. Mạnh nhất để tạo ra cuộc chơi thay vì tham gia cuộc chơi của kẻ khác.
Chương khẽ nhíu mày khi t·iếng n·ổ đầu nòng đanh gọn, giòn tan đặc trưng của khẩu AK47 vang lên.
Đối phương gục gã tức thì.
Chương chĩa nòng súng sang phải, thêm hai âm thanh nữa, hai quân sĩ mắt trợn tròn đổ ụp xuống ruộng.
-Em còn đánh nương tay như vậy thì kẻ nằm xuống sẽ là em. Mau giúp Thiên Bình đi.
Chương bước đến gần Lam Khuê, nâng nòng súng hạ thêm một kẻ khác không chút run tay. Tiếng AK tác xạ lẫn trong âm thanh binh khí v·a c·hạm hoà với tiếng thét của hàng nghìn người, thật khó ai biết.
Binh sĩ Thiên Đức đều biết chủ tướng không có võ nghệ phòng thân, quân Thiên Gia Bảo Hựu nghe nói Mạc chủ tướng sở hữu thần khí chỉ vào ai, sau tiếng sấm rền là lấy mạng kẻ đó.
Đều là đồn thổi, nào mấy ai thấy thần khí ra sao.
Nay một số người tận mắt thấy Mạc chủ tướng vận giáp trụ, mũ đâu mâu xông trận kèm theo thứ âm thanh chát chúa của cây gậy.
-Lùi lại, lùi lại!
Chương tiến thêm vài bước, mím môi quạt ngang mũi súng.
-Tạch! Tạch! Tạch!
Tràng dài những âm thanh nối nhau khiến hàng chục kẻ xấu số đổ như ngả dạ.
Bọn Thiên Bình, Uyển Như, Thanh, Kim Huệ và Hồng nghe âm thanh lạ rền vang một góc liền lui nhanh về sau, thấy đội thân quân dùng khiên sắt che chắn liền biết là Chương vội vàng ra hiệu lệnh Thần Vũ vừa đánh vừa di chuyển về hướng ấy.
Sau khi xả hết băng đạn thứ nhất, Chương liền tháo ra trở đầu lắp băng đạn thứ hai, mặt lạnh tanh.
-Tập trung đánh thẳng vào tung thâm rồi toả ra, tìm kẻ cầm kỳ hiệu, đánh trống khua chiêng. Cứ đánh vây vào như này c·hết cả nút bây giờ.
Những nữ binh thi nhau lặp lại mệnh lệnh, một trong số các cô này đưa loa bằng thép cán mỏng lên miệng thét lớn, dõng dạc từng câu từng chữ:
-Cầm tặc cầm vương! Đánh thọc sâu toả raaaa
Rồi nhắc đi nhắc lại liên hồi.
Không phải kẻ nào cũng sợ âm thanh của khẩu AK, họ chả biết đó là thứ gì, hàng chục kẻ miệng thét gào, tay giáo tay gươm nhắm Chương xông đến song kết cục đều giống nhau. Hộ tâm phiến bằng sắt giòn trước ngực không giúp được họ thoát khỏi bàn tay tử thần.
Chương dùng hết hai băng đạn, tiễn đâu đó hơn bốn chục kẻ xuống suối vàng nhưng địch thực đông, đạn không thể đủ. Đưa hai băng đạn trở đầu đuôi cho một nữ binh, Chương bảo cô nàng lắp đạn theo cách Chương đã hướng dẫn. Cậu lấy thêm một băng nữa lắp vào rồi bắn phát một hạ từng kẻ không vướng tầm mắt một cách chính xác. Vừa bắn vừa tiến.
Bọn Thiên Bình kéo đến, hưởng ứng bằng phi đao, nỏ Liên Châu bắn chậm rãi. Binh sĩ Thiên Đức hay Thiên Gia Bảo Hựu và cả quân của Bố Giáp tăng cường bấy giờ mới như tỉnh mộng, kết thành một khối thi nhau xông vào mặc sức chém g·iết. Cố chia cắt khối quân của địch thành hai.
Chương kéo Thiên Bình lại, nói lớn:
-Tìm chỉ huy mà đánh, em đủ sức diệt hết cả bọn à?
Đoạn hôn nhanh một cái lên má vợ chưa cưới. Thiên Bình chu mỏ hôn gió một cái, gật đầu rồi nhập vào những bóng áo vàng đang hò nhau xông trận.
-Lên đường cái, cần tìm vị trí cao.
Thân quân chạy theo, từ cánh đồng chạy lên đường Thiên Đức cũng cả trăm trượng. Trong khi di chuyển Chương dùng hết băng đạn thứ ba.
-Chủ tướng nhìn kia, bọn chúng không dùng kỳ hiệu nhưng mũ của chỉ huy có chòm lông màu đỏ trên đầu.
Một nữ thân quân nói với Chương. Một cô khác bổ sung:
-Kia nữa, tướng lớn nhỏ mũ trụ đều đính lông màu khác nhau.
Chương nói:
-Mau báo cho quân ta nhắm đến những kẻ ấy.
Đoạn cậu nhảy lên bờ tường nhìn xuống triền đê, địch quân ùn ùn kéo sang đông đến hàng nghìn. Qua được cầu phao liền túa ra. Phía xa, Chương thấy kỳ hiệu của Trương Lôi, Đặng Công Chất bèn quạt luôn băng AK trước khi nhảy xuống đất.
-Tìm mô đất cao, tìm cần gấp.
Miệng nói, tay tháo băng đạn đưa cho nữ binh và nhận lại hai băng AK trở đầu đuôi. Chả rõ nàng nữ binh có lắp đủ ba chục viên hay không nhưng Chương chĩa nòng súng xuống triền đê bắn xối xả. Cậu đã thấy một kẻ đội mũ trụ lông đỏ giữa đám bộ binh. Gã được bộ binh dùng khiên gỗ che quanh đang la hét quân sĩ xông lên bờ tường. Sau vài loạt AK, kẻ đội mũ đó không còn nữa.
Băng đạn thứ sáu, Chương vẫn dùng tặng cho đối phương dưới triền đê nhằm hỗ trợ ít nhiều cho Trương Lôi khi thấy quân số hai bên quá chênh lệch.
Một nữ binh báo cho bọn Cao Lịch dội tập trung vài loạt đá, chông xuống triền đê hỗ trợ Trương Lôi. Lúc như này Chương ước có vài chục quả lựu đạn thay vì ba quả tòng teng bên hông.
Chương nhô đầu lên bờ tường quan sát vì tên từ dưới triền đê bắn ngược lên tạo ra thứ âm thanh rợn người. Rút chốt quả lựu đạn đầu tiên, Chương vụt đứng lên ném xuống đám đông.
Sau âm thanh chát chúa cùng khói, Chương thò đầu lên nhìn, cả một khoảng trống hình tròn được tạo ra, đám người nhốn nháo. Trong giây lát tên ngừng bắn lên.
Chương được đà nhún người nhảy lên bờ tường chỉ tay xuống dưới nói lớn:
-Không tha kẻ nào!
Hàng trăm, hàng nghìn cặp mắt nhất loạt dồn sự chú ý vào kẻ mà nhìn qua chiến y, giáp trụ cũng biết là tướng cầm quân đang hiên ngang đứng trên bờ tường. Chương ném quả lựu đạn thứ hai về phía xa, nơi bọn Trương Lôi đang đánh.
Sau t·iếng n·ổ, hàng chục binh sĩ bị loại khỏi vòng chiến. Nhiều kẻ thét hô xông lên bắt Chương. Chương tặng chung cho cả bọn thêm một tràng AK. Những kẻ tận mắt thấy điều này, về sau thực kinh sợ chủ tướng Thiên Đức, người có thể một địch trăm mà không hề nao núng.
Đạn đá, chông, dầu phụng trút xuống triền đê như mưa. Chương thấy bọn Lạc Thổ, Chu Diện đang kéo quân đến ứng cứu liền nói nữ binh chạy đón, dặn bọn Lạc Thổ đánh xuống triền đê.
Quả lựu đạn cuối cùng, Chương lấy hết sức bình sinh ném mạnh về hướng kẻ đội mũ có lông màu đỏ. Sau t·iếng n·ổ lớn, nhiều kẻ lìa đời không rõ vì sao.
Chương bắn thêm hai băng đạn nữa mà không chút ghê tay trong khi những nữ binh theo bảo vệ có người còn khẽ rùng mình kinh kh·iếp.
-Người đẻ ra không lớn ngay được nhưng đạn thì có thể làm ra. Hôm nay ta sẽ dùng năm trăm viên đạn tiễn nhiều kẻ để cứu những người khác. Các cô có dám xông vào giữa trận tiền cùng ta không? Một đi không trở lại đấy.
-Bọn chúng em không sợ nhưng Thiên Bình đã dặn không cho chủ tướng mạo hiểm. Nếu chủ tướng có mệnh hệ gì thì chúng em biết ăn nói sao với Thiên Bình? Năm trước…
-Vậy mau đi gọi Thiên Bình, Uyển Như và Lam Khuê đến đây, c·hết thì cùng c·hết. Bọn chúng kéo sang thì trời cứu chúng ta.
Chương mau chóng kiểm tra súng đạn lại một lần. Cả thảy có năm băng đạn thêm 8 viên trong súng lục và nếu mấy nữ binh lắp kịp, Chương có thêm hai băng đạn nữa. Mạo hiểm cần có tính toán mới vững bụng được.
Thiên Bình, Uyển Như và Lam Khuê đến, cô nào cô nấy mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, y phục, tóc tai rối tung rối mù, trên mặt vương đầy máu tanh. Chương nhoẻn miệng cười, lấy tay quệt đi vài dấu máu trên gương mặt của ba cô gái.
-Đánh mãi thì thắng cũng thiệt nặng, anh đủ sức diệt khoảng hai trăm kẻ nữa. Chúng ta phải mở lối dọc theo đường Thiên Đức, chia cắt bọn chúng với đám dưới triền đê.
Thiên Bình nhìn Chương, nói:
-Nếu anh đã quyết vậy thì em sẽ theo.
Uyển Nhi buộc chặt lại mái tóc dài, nói:
-Em cũng thế.
Lam Khuê chống giáo, lấy tay quệt mồ hôi lên tiếng:
-Em cũng thế.
-Vậy nhất trí sống cùng sống, c·hết cùng c·hết! Đi!
Chương đảo mắt nhìn quanh, nhẩm đếm có hai mươi lăm nữ binh cả thảy. Cậu yêu cầu các nữ binh làm nhiệm vụ hộ tống là chính, đánh là phụ.
-Mau bảo Cao Lịch bắn cho ba loạt đá với dầu phụng về phía trước dọn đường, lấy thêm ba chục người nữa bất kể ai đủ gan!
Cao Lịch biết Chương nhắm hướng doanh trại nên thay vì ba loạt, anh chàng bắn đến năm, sáu loạt dọn đường. Chương có thêm quân, tổng cộng hơn năm chục nữ binh và ba chục quân Thiên Đức.
Chương đi trước, ba cô gái theo sát, số quân hộ vệ đi thành hai hàng dọc sát vào nhau che chắn hai bên, ai có khiên sắt, gỗ thì đi phía ngoài, trong tay là nỏ Liên Châu. Số còn lại là đao và giáo.
Nhờ loạt đạn của Cao Lịch, Chương bớt được chút khó khăn. Cứ mỗi bước chân là một viên đạn, bắn hết ba băng đạn, Chương gom được trăm quân tản mát. Tiến thêm được năm mươi trượng nữa, hết một băng đạn gom thêm được trăm quân nâng cổng số lên gần ba trăm. Quân Thiên Đức thấy chủ tướng thân chinh xông trận, địch c·hết như ngả dạ nên sĩ khí tăng thêm vài phần.
Hết năm băng đạn với quãng đường khoảng trăm trượng có lẻ, Chương mở một con đường máu theo đúng nghĩa đen, thu gom được gần bốn trăm quân mải giao chiến tản mát để ổn định lại đội hình, hợp thành một lực lượng vừa đủ nhận lệnh đánh thọc sâu chia cắt đối phương.
Dù không có kinh nghiệm chiến trận, Chương cũng nhận ra rằng Thiên Đức quân hãy còn gặp vấn đề về phối hợp, hiệp đồng.