Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 304: Con kiến (Hai mươi bảy)




***

Trần Túc Phong muốn mở miệng phản bác theo bản năng.

Hoang đường, quá hoang đường.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cậu ta chẳng hề nói một câu.

Cậu ta không tìm được điểm để phản bác.

Tất cả suy nghĩ xây dựng nên con đường đột phá của Nam Chu đều dựa trên nền tảng tiền đề “người không gian đa chiều không thể dự đoán trước được tương lai”.

Nam Chu từ chối lên tàu, thông qua sáu bức tranh chứng minh rằng “tương lai” mà cậu nhìn thấy sẽ thực sự diễn ra trên chuyến tàu.

Điều này dẫn tới một mệnh đề mâu thuẫn.

Rõ ràng người không gian đa chiều không thể biết trước được tương lai, tại sao vẫn có thể phát cho Nam Chu xem trước một đoạn hình ảnh sẽ diễn ra trong tương lai theo logic tự nhiên?

Căn cứ vào mệnh đề mâu thuẫn này, Nam Chu hồi tưởng tất cả những chuyện mình đã trải qua, bóc trần sự thật từ tất cả những chi tiết nhỏ ấy và đưa ra được một kết luận. Cho dù nó thực sự ly kỳ, nhưng cũng là cách qua màn gần với sự thật nhất.

Trần Túc Phong không khỏi nghĩ, trong sáu tiếng chờ đợi tàu xuất phát này, sợ rằng đầu óc Nam Chu luôn suy nghĩ, chưa từng nghỉ ngơi một phút nào.

Trần Túc Phong im lặng, suy nghĩ theo hướng tư duy của Nam Chu.

Phó bản cá nhân của mỗi người chẳng qua chỉ là một mắt xích trong mặt Mobius dài đằng đẵng.

Sau khi biết chắc chắn thời gian trở về của từng người, xác định không có gì khác so với dự tính ban đầu, những người không gian đa chiều có thể bắt đầu sắp đặt ở nhà ga rồi.

Trong thời gian này, năm người bọn họ luôn ngủ say trong khe hở thời gian mà không ai trong số họ hay biết.

– Tôi nghĩ, đây không phải lần đầu tiên chúng ta trở về.

Nam Chu dùng giọng điệu bình tĩnh, trần thuật một sự thật khiến người ta nổi da gà.

– Bởi vì lần đầu tiên trở về, trên tàu chưa xảy ra chuyện gì hết. Cho dù tôi có lên trên cũng chỉ nhìn thấy những toa tàu vô cùng bình thường mà thôi.

– Chắc chắn trong vòng đầu tiên chúng ta không nhận được bất cứ nhắc nhở nào.

– Cho nên tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Vết máu ở toa tàu số ba chính là minh chứng xác thực cho điều ấy.

Suy nghĩ cao độ trong khoảng thời gian ngắn khiến đầu Lý Ngân Hàng sắp nổ tung.

Cô ấn huyệt thái dương, nhìn dấu tay của nữ in trên cửa kính vỡ, đầu đau như muốn nứt ra:

– Tại sao giữa chúng ta lại xảy ra tranh chấp sống chết thế này?

Lẽ nào thực ra chuyến tàu này không đi đến tương lai? Là chuyến tàu giả ư?

Hay “nam tiếp viên” kia đã đứng giữa châm ngòi ly gián?

Trong số họ có người mang suy nghĩ gian dối sao?

Có người không gian đa chiều đang trà trộn vào bọn họ ư?

Hay là Nguyên Minh Thanh phản bội?

Vô số suy nghĩ hỗn loạn thay nhau nảy ra trong đầu, trái tim cô đập thình thịch. Dường như đang có hàng vạn ý nghĩ nhồi nhét trong đại não, nhưng rồi nghĩ kỹ lại, chỉ còn một khoảng trống rỗng.

Giọng nói trong trẻo như nước sông băng chảy ngang núi kịp thời cắt ngang mớ suy nghĩ bòng bong ấy:

– Ngân Hàng, chơi trò đúng sai với tôi nhé?

Lý Ngân Hàng:

– Hả?

Cho dù đang ngồi trong sương mù, ánh mắt cậu vẫn sáng ngời sắc bén:

– Người không gian đa chiều đã sớm quy hoạch rõ ràng điểm thời gian trở về nhà ga của mỗi chúng ta, đúng không?

Lý Ngân Hàng ngập ngừng:

– … Đúng.

Nam Chu:

– Để đảm bảo những điểm thời gian đã được dự đoán trước hoàn toàn chính xác, không có sai sót gì, có khả năng bọn họ đã lợi dụng chênh lệch thời gian trong quá trình dịch chuyển, xác định thời gian cụ thể của mỗi người chúng ta, đúng hay sai?

Lý Ngân Hàng:

– Đúng.

Nam Chu:

– Người đầu tiên trở về là tôi, đúng hay sai?

Lý Ngân Hàng:

– Đúng.

Nam Chu:

– Người thứ hai trở về là Nguyên Minh Thanh, đúng hay sai?

Lý Ngân Hàng:

– Ừ, đúng.

Nam Chu:

– Thứ tự trở về của cô và Trần Túc Phong có sự thay đổi nhỏ cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng anh Phảng nhất định phải là người trở về cuối cùng có đúng không?

Lý Ngân Hàng:

– Đúng.

Nam Chu:



– Dựa trên thời gian chiếc vé tàu xuất hiện trong ô đồ, vé tàu có hiệu quả trong vòng sáu tiếng đúng hay sai?

Lý Ngân Hàng:

– Đúng.

Nam Chu:

– Nếu cô là người không gian đa chiều, cô muốn động tay động chân thì liệu cô có sắp xếp cho anh Phảng một phó bản đơn giản không?

Tim Lý Ngân Hàng co thắt một cái:

– … Không, sẽ không.

Nếu cô là người không gian đa chiều, cô sẽ sắp xếp cho Giang Phảng một phó bản càng khó càng tốt, lưu trình của phó bản càng lâu càng tốt.

Tốt nhất là anh chết luôn trong phó bản cũng được.

Khi ấy, Nam Chu nhất định sẽ chờ Giang Phảng, sẽ không bỏ rơi anh một mình.

Vé tàu của Nam Chu sẽ hết hạn, nhất định cậu sẽ bỏ lỡ chuyến tàu này.

Còn Nam Cực Tinh… sẽ ở lại chung với Nam Chu.

Từ đầu tới cuối nó vẫn luôn là Nam Cực Tinh của Nam Chu.

Cái tên này được lấy từ một hằng tinh gần phía cực Nam nhất, là hy vọng tìm kiếm tự do thu nhỏ của Nam Chu.

Nếu Nam Chu lựa chọn ở lại nhà ga lưu đày bản thân, vậy thì nhất định Nam Cực Tinh cũng sẽ ở lại bên cạnh cậu.

Cho nên, cuối cùng ngoại trừ nam tiếp viên như bức tượng gỗ kia ra, chỉ còn ba người bọn họ lên tàu.

Hơn nữa không có sự khống chế vũ lực của Nam Cực Tinh, trên tàu sẽ xảy ra cuộc tranh chấp ngoài ý muốn.

Hỏi đến đây, Nam Chu nói tiếp:

– Bây giờ cô đã bình tĩnh chưa?

Lý Ngân Hàng chậm rãi thở phào một hơi:

– Rồi.

Chút dịu dàng lan tỏa trong vô hình khiến cô xúc động muốn khóc.

Nam Chu không quan tâm đến việc cô cảm động, cậu quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh:

– Chắc hẳn bây giờ là lần thứ hai, hoặc lần thứ ba. Người không gian đa chiều sẽ không dễ dàng cho phép chúng ta thử hết lần này đến lần khác. Cho nên tôi đoán có lẽ ba lần là tối đa rồi.

Trong phó bản thông thường rất ưa chuộng dùng “3” làm trị số quan trọng.

Một khi bọn họ lựa chọn sai quá ba lần, có khả năng cực cao sẽ nghênh đón thất bại triệt để.

***

Bên trong phòng phát sóng của người không gian đa chiều, mật độ số liệu di chuyển dày đặc trước giờ chưa từng có, hệt như sóng biển dâng trào.

Giữa màn số liệu rậm rạp, thỉnh thoảng có bóng dáng người không gian đa chiều mang ánh sáng trắng lướt qua, chẳng khác nào một bộ xương cá trôi nổi dưới biển sâu thẳm.

Trong sự im lặng như cái chết mà áp lực cao mang đến, một nhân viên lo lắng nói:

– Bọn họ lại chạm tới bí mật của phó bản này rồi!

Đúng như suy luận của mấy người Nam Chu, thế giới nhà ga này vẫn là một phó bản.

Phó bản này là nội dung khác của hợp đồng.

Trong hợp đồng quy định, bọn họ sẽ đến một nhà ga, bọn họ phải chủ động từ bỏ ký ức luân hồi ở nhà ga để đổi lấy manh mối qua phó bản.

Có tổng cộng ba cơ hội lựa chọn.

Mấy người Nam Chu phải nghĩ cách thoát khỏi phó bản này thì mới coi như giành được thắng lợi thực sự.

Đương nhiên, sau khi bước vào phòng chờ của nhà ga khép kín, năm người bọn họ đều sẽ bị xóa bỏ ký ức. Trong tình trạng không hay biết gì, bọn họ sẽ ký một bản hợp đồng khác và chia nhau ra hành động, mỗi người đều phải đi mạo hiểm cho riêng mình.

Những người không gian đa chiều còn tưởng rằng phó bản này được lồng tầng tầng lớp lớp, cực khó phá giải.

Không ngờ trừ vòng đầu tiên đã định trước kết quả thất bại, đây là lần thứ hai Nam Chu thuận lợi phá giải câu đố này rồi.

… Còn thuận tiện đoán luôn cả nội dung “ba vòng lặp” trong bản hợp đồng nữa.

Từ đó có thể thấy, trời sinh Nam Chu đã có thiên phú giải câu đố.

– Ha ha, lo cái gì?

Đạo diễn chẳng hề hoảng loạn, ông ta nhìn đăm đăm màn hình, giọng điệu tươi cười đắc ý.

– Chẳng phải lần trước cậu ta cũng suy luận đến đây ư? Nhưng rồi vẫn thất bại đó thôi?

Huống hồ, điều thú vị nhất là Nam Chu sẽ chẳng thể suy luận được rốt cuộc nhà ga này đang ở vòng thứ hai hay thứ ba.

Chỉ cần lần này bọn họ vẫn lựa chọn giống như lần trước thì đương nhiên ván này cũng sẽ có kết cục thất bại.

Đạo diễn cười lạnh đáp:

– Hiện tại chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế.

Kịch hay thực sự sắp bắt đầu rồi.

***

Nguyên Minh Thanh nhìn Nam Chu không chớp mắt.

– Tại sao ban nãy cậu không trả lời câu hỏi của tôi? – Nguyên Minh Thanh nhạy bén chỉ ra – Tại sao chúng tôi lại xảy ra tranh chấp trên tàu?

Nam Chu lắc đầu:

– Tôi sẽ không lãng phí thời gian để suy nghĩ chuyện không có manh mối.



Nguyên Minh Thanh trả lời vô cùng sắc sảo:

– Cậu không chịu nghĩ, hay đã phát hiện ra điều gì mà không muốn nói?

Tình thế nháy mắt chuyển biến đột ngột.

Lý Ngân Hàng hoang mang, nhìn qua nhìn lại một hồi giữa hai người.

Cô không hiểu, tại sao Nguyên Minh Thanh khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại đột nhiên gây khó dễ cho Nam Chu?

Trong mắt cô, người không gian đa chiều có xấu xa đến cỡ nào thì cũng phải dành cho bọn họ một đường sống chứ?

Thậm chí có thể nói, bố trí càng tỉ mỉ khéo léo, đường sống phá cục phải càng đơn giản.

Giống như lúc trước Lý Ngân Hàng từng nói, chỉ cần làm những chuyện trước đây chưa từng làm, nhảy ra khỏi “Mặt Mobius” thì những “con kiến” như bọn họ có thể tìm về tự do, không phải vậy sao?

Đối diện với Nam Chu và Nguyên Minh Thanh sặc mùi thuốc súng, cô thử đứng giữa giảng hòa:

– Chúng ta làm gì đi. Ví dụ như xử lý luôn nam tiếp viên kia chẳng hạn?

Không ai hưởng ứng câu nói đùa của cô.

Cô cười gượng hai tiếng, gãi đầu lúng túng.

Đùa chút thôi, mạng quan trọng hơn.

Không ai trong bọn họ biết kỹ năng lái tàu hỏa kiểu cũ, giết chết NPC, bọn họ còn không khởi động nổi tàu để rồi bị nhốt luôn ở nơi này, đó mới gọi là xong đời.

Nguyên Minh Thanh nói với Nam Chu:

– Vậy cậu lên tàu cùng chúng tôi, đi cùng nhau. Có mặt cậu, chúng tôi sẽ không nội chiến, thảm kịch sẽ không diễn ra.

– Đúng vậy, đây cũng là một cách. – Nam Chu gật đầu – Nhưng không thể nào. Tôi không thể bỏ anh Phảng ở lại một mình được.

Nguyên Minh Thanh giơ cao hai tay vỗ mấy cái, cất giọng châm chọc:

– Hay lắm.

Giang Phảng không tới, Nam Chu từ chối lên tàu…

Chẳng phải sẽ đi lên con đường cũ hay sao?!

Kinh ngạc qua đi, cuối cùng Lý Ngân Hàng cũng từ từ lĩnh ngộ được ác ý của người không gian đa chiều.

Cô đã xem nhẹ một chuyện, đặc tính của mặt Mobius còn bao hàm cả sự lặp lại vô tận.

Muốn nhảy ra bên ngoài nào có đơn giản như vậy?

– Tôi nhất định phải ở lại đây. – Nam Chu nói – Hơn nữa, tôi thực sự không rõ lý do trên tàu xảy ra tranh chấp. Cho dù có lên tàu, có lẽ chúng ta vẫn sẽ chết theo cách ấy.

Toàn thân Nguyên Minh Thanh run rẩy:

– Ha, “có lẽ” ư?! Chỉ cần cậu không đợi Giang Phảng thì sẽ chẳng có khả năng ấy!

Nam Chu:

– Tôi đã nói, tôi không làm được.

Bầu không khí nhanh chóng trở nên lạnh băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

– Còn một cách khác.

Trong sự im lìm như cái chết, Nam Chu thản nhiên đưa ra đề nghị:

– Không ai lên tàu hết. Tất cả cùng nhau từ bỏ vé tàu, ở lại đây đợi anh Phảng về.

Vào giờ phút này, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lý Ngân Hàng là cãi lời Nam Chu: Không thể nào?

Cô không ngờ rằng chuyện mà Nguyên Minh Thanh vẫn luôn lo lắng và nghi ngờ đã trở thành sự thực.

Mục đích của Nam Chu thực sự muốn tất cả mọi người ở nguyên nhà ga, cùng nhau đợi Giang Phảng sao?

Trần Túc Phong cũng hiểu ra:

– … Anh Nam, hóa ra đây là lý do anh cố ý kéo dài thời gian lâu như vậy mới nói thông tin cho chúng tôi có đúng không?

Cách thời gian tàu khởi hành chưa đến một tiếng nữa, Nam Chu mới phân tích từng điều cho bọn họ nghe.

Qua màn suy nghĩ nổ đầu, chỉ còn ba mươi phút nữa là tới thời gian tàu khởi hành.

Nam Chu không hề có ý định thương lượng với bọn họ.

Cậu đang thông báo cho bọn họ biết, cậu sẽ không lên tàu!

Nam Chu không tỏ ý kiến gì với nghi ngờ của Trần Túc Phong.

Cậu nói tiếp:

– Chủ đề của phó bản nhà ga, cũng như những phó bản cá nhân mà chúng ta từng trải qua đều mang tên “Chuyến tàu con kiến”, vậy rất có khả năng “hy sinh” sẽ tiếp tục được lồng ghép trong phó bản hiện tại. Có lẽ trong thế giới này, toàn bộ chúng ta đều từ chối lên tàu, tự nguyện hi sinh mới chính là cách qua màn thực sự.

– Dựa vào đâu mà chúng tôi phải hy sinh vì một thứ “có thể”? – Nguyên Minh Thanh cất giọng lạnh băng – Nam tiếp viên kia từng nói đây là chuyến tàu duy nhất rời khỏi nhà ga này. Tại sao cậu không hi sinh từ bỏ Giang Phảng để lên tàu?

Nam Chu cúi đầu, im lặng gánh vác tất cả.

Một người có thể dễ dàng hi sinh.

Nhưng khi sự hi sinh ấy liên lụy đến tập thể, để ai “hi sinh” mới càng trở nên quan trọng.

… Quan trọng tới mức có thể dễ dàng phá vỡ một tập thể.

Hết chương 304



------oOo------