***
Trần Túc Phong cứng họng.
Bốn người đứng trong sương mù dài cả dặm, nhìn nhau không nói gì, lúc này tâm trạng của mọi người đều giống nhau.
Trần Túc Phong phản ứng lại, hỏi một câu khó tin:
– Bọn họ làm điều này thế nào được?
Lý Ngân Hàng cắn móng tay suy nghĩ, trong lòng rối như tơ vò.
Thực ra cô cũng không hiểu rõ ý tưởng này lắm, chẳng qua luôn mơ hồ cảm thấy không đúng, tất cả đều không đúng.
Nhưng bảo cô dùng ngôn ngữ để thuyết minh dòng suy nghĩ như Mosaic của mình, còn trong tình huống khẩn cấp thế này…
Tu…
Bỗng, tiếng còi tàu hỏa đột ngột vang lên phá vỡ trời không. Giống như một thanh kiếm sắc bén xé rách không khí sương mù dày đặc.
Cô rùng mình một cái, bức vẽ tuột khỏi tay từ từ đáp xuống nền đất.
“Nam tiếp viên” ở trên tàu kéo vang còi hơi nước tàu hỏa.
Âm thanh vừa lạnh lùng vừa có lòng nhắc nhở bọn họ chỉ còn cách thời gian xuất phát 50 phút nữa thôi.
Nam Chu cúi người nhặt tờ giấy vẽ mềm nhũn lên, thờ ơ nói:
– Làm được.
– Tôi vẫn luôn suy nghĩ, trong phó bản cuối cùng người không gian đa chiều bắt chúng ta ký hợp đồng trước, sau đó tách chúng ta ra, chắc chắn phải có lý do nào đó.
– Ví dụ, chia chúng ta ra, tấn công riêng từng người thì thể nào cũng giết được một hai mạng.
– Nhưng chuyện này đơn giản vậy ư?
– Nguyên Minh Thanh… – Nói đến đây, Nam Chu nhìn người không gian đa chiều duy nhất trong số họ – Anh nói xem, người không gian đa chiều sẽ hài lòng khi chỉ giết được một hai người trong số chúng ta sao?
Nguyên Minh Thanh hít một hơi thật sâu, những giọt nước li ti lạnh như băng chui vào trong phổi.
Bây giờ anh ta tin tưởng chắc chắn, phía sau lưng phó bản này ẩn giấu vô số đường nhánh, quả thực cần phải bình tĩnh suy nghĩ mới có thể từ từ bóc trần nó từ đầu, rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Sau khi ổn định cảm xúc của mình, anh ta trịnh trọng gật đầu.
Không thể nào.
Với kiêu ngạo của người không gian đa chiều, kết quả tốt nhất với bọn họ là toàn đội Lập Phương Chu bị diệt sạch, không sót một người.
Nhưng vì có khán giả bên ngoài giám sát và nghi ngờ, dẫu cho bọn họ có thật lòng có ý muốn khiến Lập Phương Chu đi vào con đường chết cũng phải để lại manh mối, để Lập Phương Chu không hoàn toàn mất hết đường sống.
Ma quỷ ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ đáng sợ, cần bọn họ phải dày công phát hiện.
Nó cũng có thể đường hoàng xuất hiện, khiến người ta khó lòng quan sát.
Ví dụ như…
Nguyên Minh Thanh hỏi Nam Chu:
– Cậu bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?
Phó bản của Nam Chu rất khó, chỉ bất cẩn chút thôi cậu sẽ chẳng thoát nổi khỏi thế giới trò chơi ấy.
Người không gian đa chiều không hề nhân nhượng chút nào trong phó bản của Nam Chu.
Nguyên Minh Thanh tò mò, rốt cuộc làm thế nào…
– Sau khi nghe thấy phó bản của anh tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi – Nam Chu nói – Tôi đã từng nói phó bản của anh quá đơn giản.
Nguyên Minh Thanh: …
Nam Chu thì thầm phân tích:
– Tôi cũng đã từng nói, đó là trò chơi sở trường của anh, anh chỉ có một phần khả năng nhỏ sẽ chết trong trò chơi ấy. Khác với thế cục chín phần chết một phần sống của tôi, Ngân Hàng và Trần Túc Phong. Cho nên tôi nghĩ rằng bản thân phó bản của anh chính là một trong những manh mối để phá cục, nói với chúng tôi chuyện này không thể đơn giản như vậy được.
Ban đầu nghe giống như một lời châm chọc, bây giờ nghe lại mới thấy có hiệu quả chấn động khác thường.
Đúng như Nam Chu đã nói, Nguyên Minh Thanh vượt qua phó bản ăn gà, so sánh theo chiều ngang thì chính là phó bản đơn giản nhất.
Đơn giản tới mức không phù hợp với tư tưởng chủ đạo muốn bọn họ chết sạch của người không gian đa chiều.
Nhưng Nguyên Minh Thanh ở trong đó mắc gì phải chê phó bản quá đơn giản?
Anh ta chỉ cảm thấy mình may mắn, cho rằng người không gian đa chiều vẫn còn nể tình mình.
Đến tận bây giờ chút kỳ vọng mù quáng cuối cùng của anh ta với người không gian đa chiều mới hoàn toàn vỡ vụn, tan thành mây khói..
Người không gian đa chiều chưa bao giờ hy vọng tên phản đồ còn sống sót.
Cho dù không chết trong phó bản này cũng phải chết ở nơi khác.
Nam Chu nói:
– Phó bản của tôi đã cho nhiều gợi ý có giá trị nhất.
Trần Túc Phong chen chân vào cuộc thảo luận:
– Do thời gian của phó bản ngắn khác thường sao?
– Ghi nhớ điểm này trước, sau này sẽ nói tới.
Dứt lời, Nam Chu rút năm cây bút chì có độ dài bằng nhau trong túi đồ ra:
– Đã có bốn trong năm người chúng ta vượt phó bản nhỏ, mọi người vẫn còn nhớ thuyết minh nhiệm vụ của mình chứ?
Chuyện liên quan đến sống chết, đương nhiên bọn họ sẽ không thể nào quên.
Lý Ngân Hàng mở sổ ra, đếm từng cái một:
– Trong phó bản của thầy Nam, mỗi thành tựu đều liên quan đến con kiến, và nhân vật chính trong ba thế giới chiếc hộp đều được gọi bằng tên “con kiến”. Trò chơi của Nguyên Minh Thanh là tàn sát lẫn nhau, “con kiến” cạnh tranh. Trong trò chơi của tôi, theo thiết lập thì “con kiến” muốn tìm được đường thoát khỏi nông trại. Trò của Tiểu Trần thì dùng “con kiến và thần linh” để ẩn dụ mối quan hệ giữa “con người và tà thần”…
Cô gấp sổ ghi chép, đưa ra tổng kết cuối cùng:
– Chủ đề chung là “con kiến”.
– Không phải bảo cô tìm điểm tương đồng, phải tìm điểm khác nhau. – Nam Chu nói thẳng – Trong phó bản của tôi, ngoại trừ tiêu đề ra chỉ có một chi tiết nhắc tới “chuyến tàu”.
Phó bản nhỏ của bốn người đều có tên “Chuyến tàu con kiến”.
Chỉ có Nam Chu nhớ ra thông tin quan trọng mình phải “lên chuyến tàu” trong khi tất cả mọi người đều đã quên nội dung trong hợp đồng.
Khi ấy, cậu đã lý giải “đoàn tàu” thành thế giới chiếc hộp xếp thành từng chuỗi.
Giống như đi từ một toa tàu khép kín này sang một toa tàu khép kín khác.
Cậu suy nghĩ như vậy không có gì sai.
Nhưng lý giải ấy không nên chỉ giới hạn trong một phó bản đơn lẻ.
– Manh mối đầu tiên, thời gian phó bản của tôi rất ngắn.
Nam Chu giơ một chiếc bút chì, sau đó giơ chiếc thứ hai lên.
– Manh mối thứ hai, chỉ có phó bản của tôi sát với đề bài, biết được “Chuyến tàu con kiến” đại diện cho điều gì. Có lẽ sau khi mọi người nhìn thấy nhà ga mới biết được tại sao phó bản mang tên “Chuyến tàu con kiến” đúng chứ?
Lý Ngân Hàng và Trần Túc Phong đồng thời im lặng.
… Quả thực là như vậy.
Bản thân trò chơi của bọn họ không hề liên quan đến “chuyến tàu”.
Lý Ngân Hàng cũng đã từng nghi ngờ về chuyện này, nhưng cuối cùng cô miễn cưỡng lý giải điều đó bằng cách cho rằng có năm “con kiến” trong trò chơi, biết đâu năm người Lập Phương Chu đứng cạnh nhau cũng được coi là một “đoàn tàu” thì sao?
Sau đó về đến nhà ga, nhìn thấy “chuyến tàu” thực sự, Lý Ngân Hàng càng không nghi ngờ thêm gì nữa, bởi vậy cũng không nghiêm túc nghĩ sâu hơn.
Mấy người Lý Ngân Hàng chậm rãi suy ngẫm thông tin. Trong lúc bọn họ còn đang phân tích xem rốt cuộc phải liên hệ manh mối thứ hai với hoàn cảnh trước mặt thế nào, Nam Chu đặt song song hai cây bút thứ nhất và thứ hai, phần trên và dưới nằm thẳng với nhau. Sau đó cậu úp bàn tay trái xuống, dùng ngón trỏ và ngón giữa thon thả kẹp chặt phần dưới của hai cây bút, đảm bảo hai cây bút “đứng” trên ngón tay mình.
Tiếp đó, cậu dùng tay phải rút cây bút thứ ba. Cậu nói:
– Manh mối thứ ba, tôi gặp được một bản thân khác ở thế giới song song.
Nam Chu không giải thích tường tận ý nghĩa sau manh mối này.
Nhưng nghe cậu nói vậy, bỗng dưng Lý Ngân Hàng cảm thấy sau lưng rợn rợn. Dòng suy nghĩ hỗn loạn tựa hồ đã tìm được lối ra chính xác.
– Manh mối thứ tư. – Sau khi kẹp cây bút thứ ba bằng cách tương tự, cậu giơ cây bút thứ tư lên – Tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Nam Chu chỉ là một con kiến đáng thương.
Cậu ra sức phá vỡ đất cứng, vùng vẫy để sống sót, ngỡ rằng mình đã tìm được một con đường thoát thân và kết quả là bị thiêu sống bởi chùm sáng mặt trời đi qua thấu kính hội tụ.
– Manh mối thứ năm cũng chính là manh mối quan trọng nhất. – Cuối cùng Nam Chu cũng xếp thẳng năm cây bút chỉnh tể giữa ngón tay mình – Tôi gặp được… chênh lệch thời gian.
Lúc còn ở trong phó bản, Nam Chu đã nảy sinh nghi ngờ cực rõ ràng.
“Nam Chu” mở chiếc hộp đầu tiên cậu tìm được, bước vào thế giới của [Nam Chu], cậu không cảm thấy sự chênh lệch thời gian rõ rệt.
Nhưng lần đầu tiên cậu bước vào thế giới của {Giang Phảng}, bỗng dưng đầu óc choáng váng, cậu đã mất đi ý thức trong vòng mấy phút, vì thế nên mới rơi xuống khỏi mái nhà và bị {Giang Phảng} trong thế giới thứ ba trói trên giường.
– Lúc ấy tôi đã cho rằng đây là nguy cơ sinh ra mỗi lần bước vào trong chiếc hộp. Mỗi lần bước qua một chiếc hộp, thời gian khôi phục tỉnh táo của tôi sẽ dài hơn, trong quá trình này sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
– Nhưng sự thực chứng minh, sau đó không hề xảy ra chuyện ấy.
{Giang Phảng} cướp đi chiếc hộp của cậu, tiến hành trải nghiệm xuyên qua thời không.
Cùng lúc đó, Nam Chu mất đi hoàn toàn ý thức, chìm sâu vào trong những mảnh vỡ hỗn độn, cứ thế qua một tiếng đồng hồ, cho tới khi {Giang Phảng} trở về, giải thoát cậu khỏi hỗn độn.
Song đối với Nam Chu, một tiếng đồng hồ này chẳng qua chỉ như một cái nháy mắt.
Nam Chu dùng giọng nói lạnh lùng để phân tích một sự thực đáng sợ:
– Cho nên tôi nghĩ phải chăng giữa “thế giới phó bản” và “thế giới đoàn tàu” có thể tạo thành khe hở thời gian?
Cậu cúi đầu nhìn năm chiếc bút xếp thẳng hàng trên tay mình.
– Mỗi người chúng ta đều cho rằng sau khi hoàn thành trò chơi sẽ lập tức được dịch chuyển về nhà ga. Bởi vì khi chúng ta đối chiếu thời gian lẫn nhau đều không phát hiện có vấn đề gì.
Đầu ngón tay Nam Chu lướt qua đầu nhọn của chiếc bút chì đầu tiên:
– Quay về manh mối đầu tiên. Thời gian hoàn thành trò chơi của tôi là mười hai tiếng đồng hồ tròn trĩnh. Mặc dù hoàn thành gần sát nút nhưng vẫn có thời gian ngắn nhất.
Đầu ngón tay cậu di chuyển tới cây bút thứ hai.
– Đây là Nguyên Minh Thanh đã cố gắng hết sức. – Nam Chu nói – Anh ấy mất mười ba tiếng đồng hồ.
Nam Chu khẽ ấn cây bút thứ hai xuống.
Dưới tác dụng của lực tay, cây bút thứ hai xuyên qua khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa, hơi ló ra một khoảng bên dưới bàn tay cậu.
Cây bút tiếp theo là Lý Ngân Hàng, mất mười ba tiếng bốn mươi phút.
Cho nên cây bút thứ ba phải ấn sâu hơn cây bút thứ hai một đoạn.
Cây bút chì thứ tư đại diện cho Trần Túc Phong.
Cậu ta mất mười bốn tiếng bốn mươi lăm phút.
Bởi vậy cậu ta chỉ có một đoạn bút ngắn còn lộ trên mu bàn tay.
Nhờ động tác của Nam Chu, bốn cây bút chì dần dần biến thành dạng tín hiệu wifi, dài ngắn xen nhau thứ tự.
Có lẽ do điều chỉnh bốn cây bút trước làm động đến cây bút thứ năm kẹp hờ hững ở đầu ngón tay, cậu còn chưa kịp điều chỉnh gì, cây bút chì thứ năm đã trượt khỏi khe hở lăn một đoạn dưới đất, cho tới khi chạm vào mũi giày Lý Ngân Hàng mới dừng lại.
Cây bút thứ năm đại diện cho Giang Phảng còn chưa trở về.
Ý nghĩa đứng sau chiếc bút rơi này, không khỏi báo hiệu cho một điềm xấu.
Nam Chu im lặng một lát mới cụp mi khẽ nói:
– … Chúng ta đã biết, người không gian đa chiều không có năng lực dự đoán tương lai, càng không thể để chúng ta thấy trước được tương lai. Nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy tương lai trên những toa tàu… tương lai diễn ra sau khi chúng ta bước lên chuyến tàu.
– Tương lai này, bao gồm cả thứ tự trở về của chúng ta, cũng bao gồm cả những sự lựa chọn trên nền tảng tính cách của chúng ta.
– Người không gian đa chiều có giỏi mô phỏng đến mức nào cũng không thể mô phỏng được cảnh tượng chân thực đến vậy.
– Cho nên, tôi nghĩ rằng thứ bọn họ cho chúng ta xem không phải tương lai mà là quá khứ.
Đầu óc Trần Túc Phong vẫn có thể coi như tỉnh táo, nhưng nghe Nam Chu nói vậy, cậu ta lập tức hoang mang rối loạn:
– Đợi… đợi đã, đừng nhanh như vậy! Chậm một chút thôi. Anh đang nói, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, thời gian quay về nhà ga có vấn đề đúng không?
Nam Chu cúi người nhặt chiếc bút chì thứ năm lên, nắm trong lòng bàn tay phải.
– … Đúng. – Cậu nói ra từng từ rõ ràng – Sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, không ai được dịch chuyển tới nhà ga ngay lập tức.
– Chúng ta đã được giữ lại “chờ” trong khoảng không gian giữa phó bản và nhà ga.
Cậu nhìn bốn chiếc bút không đều nhau, đặt ngang bàn tay phải xuống bên dưới.
– Giống như trong thế giới của chiếc hộp kia, tôi là người rơi vào hỗn độn trước. Nguyên Minh Thanh là người thứ hai, tiếp theo đến lượt Lý Ngân Hàng và Trần Túc Phong.
– Sau đó, khi người cuối cùng thành công qua màn, chúng ta sẽ được đưa về nhà ga theo thứ tự thời gian qua màn thực tế.
Dứt lời, Nam Chu buông ngón trỏ của bàn tay trái ra.
Bốn chiếc bút chì đại diện cho thanh tiến độ thời gian khác nhau đồng loạt rơi xuống lòng bàn tay phải, trở về trạng thái đứng song song.
Chúng ta không phát hiện ra, nhưng tuyến thời gian này đã khôi phục trạng thái “bình thường”.
– Đối với chúng ta mà nói, từ phó bản quay về nhà ga chẳng qua chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.
– Cho dù chúng ta có kiểm tra đối chiếu thì thời gian ở nhà ga và thời gian bản thân chúng ta đã trải qua đều nói với chúng ta không có vấn đề gì.
– Chẳng qua nhờ tạo ra khoảng chênh lệch thời gian kỳ diệu này, người không gian đa chiều có thể nắm trong tay thời gian rời khỏi phó bản cụ thể của mỗi người trong chúng ta mà bản thân chúng ta không hay biết gì.
Cả người Lý Ngân Hàng phát lạnh.
Đây mới là… cái bẫy thời gian số một thực sự.
Trần Túc Phong:
– … Nhưng bọn họ muốn nắm trong tay thời gian trở về của chúng ta để làm gì?
– Để tiện sắp xếp bước tiếp theo.
Nam Chu nói:
– Biết đâu người đầu tiên thoát khỏi phó bản là Nguyên Minh Thanh phát huy phi thường trong trò chơi người thật thì sao?
– Hoặc ngay từ đầu Nam Cực Tinh đã sẩy tay, bị thương nặng, thời gian Ngân Hàng tình nguyện chết thay được đẩy sớm hơn mấy tiếng đồng hồ thì sao?
– Còn nữa, nếu từ đầu cậu đã bị bắt, kết quả dùng cách tương tự để hiến tế tất cả đồng đội, bao gồm cả bản thân cậu sẽ thế nào?
– Một khi thời gian trở về của mỗi người bị đảo loạn thứ tự, bọn họ nhất định phải điều chỉnh kế hoạch kịp thời, đảm bảo phó bản có thể hoàn thành thuận lợi.
Giọng Trần Túc Phong trở nên đắng chát.
Bởi vì cậu ta nghĩ đến một khả năng nào đó, chẳng qua chút lý trí còn sót lại khiến cậu ta không dám chắc chắn.
– Phó bản… nào?
– Còn chưa hiểu à? – Nguyên Minh Thanh im lặng hồi lâu cắn răng nói – Người không gian đa chiều không dự đoán được tương lai! Chẳng phải chỉ có một khả năng duy nhất giải thích cho việc Nam Chu nhìn thấy cảnh tượng kia trên tàu thôi à?
– Chúng ta đã chết rất nhiều lần rồi!
– Đây không phải lần đầu tiên chúng ta quay về đây!
Thần kinh Trần Túc Phong chấn động, cậu ta lùi về phía sau một bước:
– Không thể nào? Chúng ta đã chết rồi, tại sao còn có thể sống lại?
Nguyên Minh Thanh lạnh lùng nhìn Trần Túc Phong:
– Rõ ràng cậu đã chết trong phó bản tà thần rồi, cậu vẫn sống đó thôi?
Tai Trần Túc Phong ong ong, tiếng ù ù như nước chảy lan rộng ra từ màng nhĩ.
Nam Chu giơ bản hợp đồng mình dùng để kê giấy vẽ tranh lên, bổ thêm đao cuối cùng vào tim cậu ta:
– Trần Túc Phong, cậu chắc chắn đây là bản hợp đồng duy nhất chúng ta đã từng ký chứ?
Hết chương 303
------oOo------