Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 301: Con kiến (Hai mươi bốn)




***

Nam Chu nói:

– Đợi thêm đã.

Nghe vậy, áp lực đang kiềm chế trong trái tim của Lý Ngân Hàng tăng thêm ba phần:

– Đợi gì…

Keng… keng… keng…

Chiếc đồng hồ báo thức khổng lồ ở nhà ga phát ra chuông báo giờ, kéo theo trái tim người ta cộng hưởng ngân nga theo từng nhịp rung, cảm giác tê dại và khó chịu dường như có con kiến đang bò loạn trong tim.

Sương mù quá nồng, hơi nước đọng một lớp dày trên kim đồng hồ, cùng với tiếng chuông vang lên, còn có tiếng từng giọt nước rơi xuống vỡ tan trên nền xi măng.

Chuông kêu văng vẳng từng lớp, xa xa vọng về tiếng quạ kêu sợ hãi.

Trong sương mù truyền tới tiếng bước chân bọn họ đã sớm quen thuộc. Theo sau đó, một nguồn sáng màu vàng ấm dần dần đến gần.

Nam tiếp viên mang theo một chiếc đèn chống gió, nhanh nhẹn đi đến gần bọn họ, trông chẳng khác nào một chú đom đóm.

Khác với những lần trước, lần này anh ta thay bộ quần áo lao động kiểu cũ phẳng phiu, túi ngực trái cài một cây bút, khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười:

– Thưa cậu, thưa cô, có muốn lên tàu không ạ?

Nam Chu:

– Không.

Nghe vậy, nam tiếp viên lộ ra vẻ mặt bị làm khó, cất lời:

– Nhưng tôi phải điền ghi chép thời gian xuất phát.

Lý Ngân Hàng giật mình.

Nếu cô không nhớ nhầm, trước đây nam tiếp viên phải đợi bọn họ hỏi xong mới có thể trả lời.

Nếu bọn họ không hỏi, nam tiếp viên sẽ chỉ lặp đi lặp lại câu:

– Có muốn lên tàu không?

Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động tiếp chuyện bọn họ.

Song, dường như Nam Chu không cảm thấy ngạc nhiên với điều này:

– Anh có thể đợi tới khi xuất phát điền sau mà.

Nam tiếp viên khẽ thở dài một tiếng:

– Được thôi. Vậy tôi đi chuẩn bị cho tàu xuất phát trước đây.

Nam Chu:

– Mời.

Anh ta vừa đi được hai bước, Nam Chu chợt hỏi từ phía sau:

– Làm phiền chút, cho hỏi chuyến tàu này sẽ đi đến nơi nào?

Nam tiếp viên quay đầu mỉm cười với cậu:

– Đương nhiên là đến với tương lai tự do xinh đẹp rồi.

Lý Ngân Hàng nhìn Nam Chu và nam tiếp viên hỏi đáp, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

… “Người” này, thoạt nhìn càng ngày càng giống người.

Lần này, nam tiếp viên không biến mất trong sương mù nữa.

Anh ta cầm ngọn đèn kia, lên tàu từ cửa toa số ba ở gần đó.

Nguyên Minh Thanh đứng dựa vào cửa né ra nhường chỗ cho anh ta, đồng thời cũng nhìn theo bóng lưng anh ta đi tới bảng đăng ký trống không treo trên vách của toa tàu số hai. Sau đó thấy anh ta rút từ trong túi ra một chiếc bút bi xanh kiểu cũ.

Điền ngày tháng xong, đầu bút bi dừng bên cạnh cột “số người lên tàu” một lát, rồi lại thở dài một tiếng sầu não.

… Dường như chuyện Nam Chu “không chịu chắc chắn có lên tàu hay không” đã tạo thành một vấn đề khó khăn phức tạp trong công việc thường ngày của anh ta.

Anh ta gài bút vào tấm kẹp nhựa, khập khiễng đi về phía buồng lái.

Nguyên Minh Thanh quay đầu nhìn, phát hiện Nam Chu đã bật đèn pin lên, vẫy tay với mình và Trần Túc Phong đứng phía sau:

– Hai người qua đây đi.

Trên đầu gối Nam Chu đang đặt ba bức tranh phác họa đơn giản.

Nguyên Minh Thanh không vui, vừa vặn đèn pin của mình sáng lên soi nội dung tranh vừa lèm bèm:

– Lên tàu xem không được sao?

Tạm không bàn đến bầu không khí mờ sương khó thở, thị lực trong sương mù giảm mạnh, đèn pin trong tay chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ.



Lý Ngân Hàng cũng không thích bầu không khí của nhà ga.

Đứng bên trong, cảm giác an toàn vốn đã mỏng manh nay càng giảm mạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một bàn tay vươn ra từ phía sau vỗ mạnh lên vai cô.

Cho tới khi cô nhìn rõ nội dung của bức tranh, một luồng khí lạnh khác luồn thẳng từ gót chân lên trên.

Trang giấy thấm đẫm sương mù ẩm ướt, thoạt nhìn đường nét phác họa có phần mơ hồ.

Chỉ giới hạn trong ba trang giấy, Nam Chu đã cố gắng hết sức miêu tả lại một cách hoàn mỹ cảnh tượng máu me trong ba toa tàu cuối mà mình đã nhìn thấy.

Vết máu cũng là màu đen trắng, nhưng vì vẽ quá chân thực, kích thích thị giác vô cùng nặng nề.

Cộng thêm xúc cảm mềm nhũn vốn có của tờ giấy mang tới cho người ta cảm giác như vết máu trong bức tranh đang dính vào đầu ngón tay mình, khiến người ta khó chịu toàn thân.

Nguyên Minh Thanh đưa ra nghi vấn đầu tiên trước những người khác:

– Đây là gì?

– Chẳng phải mọi người đều hỏi tôi rằng tôi đã nhìn thấy thứ gì trên tàu khi trở về đầu tiên sao? – Nam Chu nói – Đây chính là cảnh tượng tôi đã nhìn thấy trên tàu.

Có người bị ném ra khỏi cửa sổ.

Có người bị chiếc bàn vỡ chọc vào mắt.

Có toàn thân đổ máu chết trong toa tàu cuối cùng.

… Một cảnh tượng địa ngục không có thi thể.

Nguyên Minh Thanh kinh hãi:

– Nó có nghĩa gì?

– Tôi là người đầu tiên trở về, nhìn thấy tương lai của chuyến tàu này trước mọi người. – Nam Chu giải thích đơn giản – Chuyện trong tranh nhất định sẽ xảy ra trong tương lai.

Lý Ngân Hàng chợt sáng tỏ.

… Mảnh ghép còn thiếu để nối tiếp cuối cùng cũng rơi vào vị trí nó nên ở.

Bởi vì thời gian phó bản của Nam Chu ngắn nhất, cậu được sắp xếp là người đầu tiên trở về.

Chỉ có người đầu tiên trở về mới có thể bước vào khe hở nào đó của thời gian, nhìn thấy cảnh tượng tương lai của đoàn tàu.

Chính vì nhìn thấy tương lai, dựa vào vô số những dấu vết để lại, Nam Chu dự đoán được rằng rất khó để Giang Phảng kịp lên tàu trong thời gian quy định.

Cho nên ngay từ đầu Nam Chu đã biết bản thân mình phải ở lại đợi Giang Phảng.

Hồi tưởng về những chuyện kỳ quái Nam Chu từng trải qua, Nguyên Minh Thanh nửa tin nửa ngờ:

– Cậu làm thế nào để chứng minh thứ mình nhìn thấy là tương lai?

Trước mắt, điểm duy nhất khớp với hiện thực chính là tấm rèm cửa bị kéo rớt một nửa khi Trần Túc Phong lên toa tàu số 4, bất cẩn loạng choạng kéo xuống.

Trên thực tế tấm rèm ấy chỉ bị kéo xuống một nửa mà thôi.

Vậy mà trong bức tranh, tấm rèm dính máu rơi hẳn xuống nền đất.

Nam Chu nói:

– Tôi vẫn đang chứng minh.

Lý Ngân Hàng bỗng cảm nhận được gì đó, cô nhìn thấy có vết bút mờ mờ xuyên thấu từ phía sau, hình như mặt sau vẫn còn nội dung.

Cô thuận tay lật sang mặt giấy bên kia.

Chờ khi nhìn rõ nội dung trên trang sau, cô lập tức ngây người, che miệng thốt lên tiếng ngạc nhiên:

– A!

Cảnh tượng mà Nam Chu nhìn thấy trong toa 1,2,3 cũng được vẽ trên giấy.

Bát miến cay ngâm khô cong, hai chai nước mềm ra bởi nhiệt độ lăn trong góc của toa tàu số 1.

Bảng ghi chép khởi hành treo trên thành toa tàu số 2, còn cả chiếc bút bi xanh lăn trong góc có cùng kiểu dáng với chiếc bút mà nam tiếp viên cài trước ngực.

Vỏ hạt dưa chất đống trên chiếc bàn của toa tàu số 3, còn có cả quyển tạp chí đang mở.

Phần lớn nội dung bức tranh đều phù hợp với những chuyện đã xảy ra trên toa tàu.

– Lần đầu tiên tôi lên tàu, tưởng rằng vốn dĩ toa tàu sẽ có dáng vẻ như vậy.

Nam Chu giơ đèn pin trong tay lên nhìn Nguyên Minh Thanh há hốc miệng trước mặt.

Da đầu Nguyên Minh Thanh run rẩy:

– …Nhưng cậu phát hiện, thứ cậu và tôi nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau.

Nam Chu gật đầu:

– Đúng, sau đó tôi lên tàu một mình đi một lượt từ đầu đến cuối.

Toa tàu đã khôi phục “bình thường”, song rõ ràng vô cùng bất thường.

Mỗi một bước đi, Nam Chu càng thêm tin tưởng điều ấy.



Nhà ga cũng chính là một phó bản.

Chẳng qua cậu không chỉ phải chiến đấu với thời gian mà còn phải chiến đấu với lòng người.

Lý Ngân Hàng không khỏi đặt mình vào vị trí của Nam Chu khi ấy.

Nếu đổi chỗ, cô là người đầu tiên chứng kiến tận mắt cảnh tượng quỷ quái trên tàu, nhưng biết được cảnh tượng mình và người khác nhìn thấy hoàn toàn khác nhau từ lời Nguyên Minh Thanh nói. Chắc chắn cô sẽ vô cùng bất an, lập tức kéo Nguyên Minh Thanh lên tàu, kể từng hiện tượng lạ lùng mà mình đã gặp để chứng minh điểm quái dị của chuyến tàu này.

Dù sao cảm giác “chỉ một mình mình biết có gì đáng sợ” thực sự rất gay go.

Tương tự như chuyện trong ký túc xá có một ma nữ mà chỉ mình cô biết đến sự tồn tại.

Là một con người ở trong tình huống bình thường thì đều không nhịn được chia sẻ sự sợ hãi ấy.

Nhưng việc chia sẻ này sẽ mang tới hậu quả hủy diệt.

Bởi vì người thứ hai quay về chính là Nguyên Minh Thanh.

Một người giữa đường bị kéo gia nhập “Lập Phương Chu”, một người thuộc không gian đa chiều không hề tin tưởng bất kỳ ai trong đội ngũ.

Nói ra sự thật chẳng những không đổi được tin tưởng mà chỉ đổi tới nghi ngờ.

Dù sao ai cũng biết người duy nhất Nam Chu quan tâm là Giang Phảng.

Nếu Giang Phảng không trở về, cậu sẽ trì hoãn thời gian xuất phát của chuyến tàu bằng bất cứ giá nào.

Ai biết được có phải cậu muốn sáng tạo nên bầu không khí “đoàn tàu có nguy hiểm” nên mới nói dối như vậy không?

Thật thà chuyện bản thân “nhìn thấy tương lai của toa tàu” không có bất kỳ điểm tốt nào.

Bởi vì cậu không có chứng cứ.

Cho nên cậu đã làm gì?

Cậu đi dạo một vòng quanh tàu và lẳng lặng bước xuống.

Cậu không nhắc một câu đến tình huống trên tàu, chỉ bình tĩnh hỏi Lý Ngân Hàng tất cả những chuyện cô trải qua trong phó bản.

Mình cậu cô độc gánh vác sợ hãi cùng lo lắng đáng lẽ ra phải chia đều cho tất cả mọi người.

– Từ lúc tôi bước xuống tàu thì không đi lên thêm lần nào nữa. – Nam Chu thản nhiên nói – Nghe Ngân Hàng nói muốn lên tàu làm chút gì ăn, tôi thầm nghĩ, bắt đầu rồi.

– Chỉ khi chuyện trong tương lai xảy ra mới có thể dần dần biến thành “tương lai”.

– Tương lai cần phải phát triển và xây dựng nên bởi từng sự kiện.

– Chỉ cần tôi không vạch trần sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai, vậy thì thuận theo thời gian dần trôi về phía trước, tôi có thể tìm được chứng cứ chứng minh lời tôi nói, để mọi người tin tưởng tôi.

– Nhưng nếu tôi nói ra thì tương lai sẽ thay đổi quỹ đạo, tôi sẽ không tìm được cách chứng minh lời tôi nói là đúng. Cuối cùng, tôi không thể thuyết phục được mọi người, mọi người cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói một chiều của tôi. Và rồi mọi người vẫn sẽ lên chuyến tàu này.

Mà sự kiện đầu tiên ghép nối đến tương lai là chuyện “Lý Ngân Hàng muốn lên tàu làm đồ ăn”.

Xem ra đã có thông tin về nguồn gốc bát miến ăn liền cùng với hai chai nước suối kia rồi.

Nhận thấy được chuyện này xuất hiện, càng củng cố suy nghĩ phải “thúc đẩy sự kiện tương lai xảy ra” của Nam Chu.

Trong quá trình này, cậu mới có thể dựa vào khống chế sáng tạo ra những “chứng cứ” thuyết phục mọi người.

Lý Ngân Hàng chợt sáng tỏ:

– Cho nên cậu mới xin tôi ba tờ giấy…

Nam Chu gật đầu, cầm quyển sổ ghi chép của Lý Ngân Hàng qua, mở phần rách trang bên trong, ghép ba tờ giấy bị xé vào trong đó.

Hoàn toàn trùng khớp.

Nam Chu ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Minh Thanh, nói:

– Làm vậy có thể chứng minh tôi không hề vẽ trước những bức tranh này.

– Sau khi xin giấy, tôi cũng không lên tàu một lần nào. Anh vẫn luôn quan sát tôi, đúng không?

Nam Chu biến thành một “người quan trắc” hoàn toàn độc lập với không gian trong tàu.

Bản thân con tàu biến thành một chiếc hộp của Schrödinger, tất cả những sự kiện ngẫu nhiên đều xảy ra tự do bên trong.

Bao gồm cả chuyện Trần Túc Phong đứng không vững kéo tấm rèm xuống, bao gồm cả chuyện Lý Ngân Hàng quên mất bát miến cay ở toa đầu tiên, bao gồm cả chuyện Nam Cực Tinh cần mẫn cắn hạt dưa cho Lý Ngân Hàng…

Những sự kiện này không ngừng chồng lên nhau, và theo dòng thời gian thúc đẩy, từng bước tiến về tương lai.

… Đi về một tương lai tràn đầy máu tươi.

Hết chương 301



------oOo------