***
Lý Ngân Hàng ngoan ngoãn ghi nhớ câu hỏi, tiếp tục suy nghĩ một hồi, bỗng nhỏ giọng khẽ đáp:
– Thầy Nam, có thể nói với tôi rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì trên tàu không?
Cô chưa bao giờ cho rằng Nam Chu có ác ý, nhưng cũng biết chắc chắn Nam Chu đang giấu giếm điều gì, hơn nữa nhất định là manh mối rất quan trọng.
Ngoài ra, bởi vì thông tin không đầy đủ cô cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nghe câu hỏi của Lý Ngân Hàng, Nam Chu không nói gì, cậu vươn bàn tay vào trong sương mù vỗ vai Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng: ?
Trong phó bản thứ hai, Giang Phảng đã từng vạch trần Tạ Tương Ngọc gắn thiết bị nghe trộm lên đội ba người, mỉm cười đưa vào tay cậu, bảo cậu bóp nát.
Hiện tại, cậu cũng sờ được một thiết bị nghe trộm nhỏ bằng hạt gạo từ nếp nhăn trên áo Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng không có lòng dạ nào hỏi tiếp, người cổ vũ cô đến tìm người nhà mình nhất định có ý đồ.
Cậu đưa máy nghe trộm đến bên môi:
– Tự suy nghĩ. Mang câu hỏi tới tìm tôi. Cả cô ấy và anh.
Lý Ngân Hàng: …
Nguyên Minh Thanh ở đầu bên kia máy nghe trộm: …
… Đây là cách nói thống nhất của thầy cô trong thiên hạ này sao?
Bầu không khí bên ngoài thực sự rất khó chịu.
Chỉ nói chuyện với Nam Chu một lúc, Lý Ngân Hàng cảm thấy mình sắp nghẹt thở tới nơi.
Khuyên Nam Chu lên tàu không hiệu quả, cô chỉ đành tự lên trước.
Sương mù bên ngoài cửa sổ đã đạt tới mức độ bão hòa, không thể dày thêm được nữa.
Ban đầu sương mù còn nhạt, nhưng giờ đây trở thành màu nền nồng đậm nhất trong nhà ga nhỏ bé này, dường như cả đất trời đều bị nhồi kín bởi một linh hồn trắng khổng lồ.
Một mình Nam Chu mặc nguyên bộ đồ đen, ngồi trong sương mù.
Qua ô cửa sổ, có thể nhìn thấy cậu luôn ngồi yên nơi đó, lặng lẽ và cố chấp, giống như nhỏ giọt mực vào trong nước trắng.
Tựa trái tim còn đập của linh hồn kia.
Dù sao cũng đang đợi, không có việc gì làm, Lý Ngân Hàng bèn suy nghĩ về đề bài mà thầy Nam đã giao cho cô.
Bẫy thời gian… ư?
Cô mở sổ ra bắt đầu ghi chép.
Bây giờ đã có bốn người qua màn.
Phân tích dựa vào trải nghiệm khác nhau của mỗi người, cũng tìm được ra không ít thông tin.
Giống trong hợp đồng đã nói, muốn vượt phó bản thì phải thông qua “chết” ở thế giới ảo đổi lấy “sống” ở nhà ga.
Điểm phá cục của Nam Chu là phát hiện ra một đoạn ký ức không tồn tại trong ký ức của mình.
Điểm phá cục của Nguyên Minh Thanh là sau khi anh ta dốc toàn lực qua màn, phát hiện thời gian của phó bản này thực sự quá dài và độ khó quá thấp.
Trần Túc Phong, phải đưa ra từng lựa chọn, đồng thời còn là những lựa chọn mê tín dị đoan khác nhau. Phải chủ động lợi dụng sức mạnh của tà thần trong phó bản đế hiến tế bản thân, đổi lấy cứu chuộc.
Cô thì lựa chọn tình nguyện hi sinh vì bạn bè trước mặt Nam Cực Tinh đã sức cùng lực kiệt.
Ghi chép lại những chuyện này lên giấy, Lý Ngân Hàng cắn đầu bút ngây người.
Ngoại trừ có chung chủ đề “con kiến” ra, lẽ nào nội dung của những phó bản này còn có điểm liên quan vi diệu nào đó hay sao?
Trong những điểm mấu chốt để vượt qua phó bản này, chỉ có của Nguyên Minh Thanh là liên quan đến thời gian.
Cô nghiêm túc khoanh một vòng lên cái tên Nguyên Minh Thanh.
Như thể trịnh trọng viết mở đầu của lời giải cho một đề toán trắng tinh.
Sau đó cô thuận lợi mắc kẹt.
Cảm nhận được tư duy của mình xuất hiện điểm mắc kẹt, Lý Ngân Hàng bèn thực hiện cách khác, thử liệt kê tất cả tính chất của phó bản trò chơi ra.
Cô vừa nối đường vừa tìm điểm giống nhau, vẽ bản đồ tư duy thành một mớ bòng bong.
Viết nháp kín cả tờ giấy nhưng đầu óc cô thì trống rỗng.
… Không được, bắt đầu lại.
Lý Ngân Hàng giở sang trang khác, tập trung suy nghĩ, trong đầu lặp đi lặp lại lời nhắc nhở “chú ý đọc kỹ đề” của giáo viên hồi còn đi học.
Bẫy thời gian… ư?
Mắt cô sáng lên, viết soàn soạt thời gian qua màn thực tế và thời gian giới hạn của trò chơi của tất cả mọi người.
Cấp số cộng, cấp số nhân… Lý Ngân Hàng lật qua lật lại mấy con số này, tính to cả đầu nhưng không tìm ra được quy luật gì.
Cô kẹp bút giữa mũi và môi trên chu ra, vừa suy nghĩ chuyện làm đề, vừa thầm suy nghĩ chuyện Giang Phảng chưa trở về, nghĩ thế nào cũng chẳng thể yên tâm được.
Nam Cực Tinh cảm nhận được sầu não của cô, buông hạt dưa xuống:
– Cô đang nghĩ gì thế?
Lý Ngân Hàng cho Nam Cực Tinh xem hình vẽ như mớ bòng bong của mình.
Nam Cực Tinh rất nghiêm túc suy luận logic với đống len rối kia.
– Cố làm ra vẻ. – Nguyên Minh Thanh không hi vọng nhiều với Lý Ngân Hàng chứ đừng nói tới bộ óc sóc của Nam Cực Tinh – Nếu cậu ta thực sự nhìn thấy gì đó, tại sao không nói?
Nam Cực Tinh tỏ ý kiến:
– Chắc chắn, cậu ấy có lý do.
Nguyên Minh Thanh:
– Lý do gì? Tâm tư riêng mà thôi.
Nói chuyện nhiều với Lý Ngân Hàng, Nam Cực Tinh cũng thành thạo tiếng người hơn.
Hắn sắp chỉnh lý sắp xếp một lát, cuối cùng mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh:
– Nếu cậu ấy đã không muốn nói, thì lý do chắc chắn là nói ra chúng ta cũng sẽ không tin.
Nguyên Minh Thanh cười lạnh:
– Vậy tại sao lại chỉ có mình cậu ta… nhìn thấy?
Anh ta vừa nói ra câu này, Lý Ngân Hàng bỗng tê dại như có luồng điện chạy dọc theo sống lưng cô.
Cô buột miệng:
– Đúng vậy, tại sao lại để một mình cậu ấy nhìn thấy?!
Vừa nói ra miệng, Nguyên Minh Thanh cũng cảm nhận được một khả năng, cơ thể run rẩy theo.
Trần Túc Phong còn chưa kịp nghe chuyện trong phó bản của ba người, chỉ được biết sơ qua về thể loại trò chơi của mỗi người, bây giờ đương nhiên chẳng hiểu gì hết:
– Chuyện gì vậy?
Lý Ngân Hàng giở loạt soạt tất cả những trang giấy phía trước qua, mở một trang mới.
Do quá mức kích động, nét chữ trên trang giấy của cô khẽ run rẩy.
– Phó bản của thầy Nam chính là phó bản kỳ quái nhất trong số những phó bản của chúng ta.
Lý Ngân Hàng nói:
– Cậu ấy phải xuyên qua ba chiếc hộp, cách qua màn duy nhất của cậu ấy là đoán trúng “cậu ấy không phải là cậu ấy”. Nhưng chuyện này quá khó, một khi cậu ấy không thể khống chế được hai thế giới còn lại sẽ bị nhân vật chính trong mỗi chiếc hộp giết chết. Huống hồ, đâu ai nghi ngờ ký ức của mình bao giờ?
Cô dùng đầu bút chỉ vào hai chữ Nam Chu.
– Cho nên người không gian đa chiều đã cho cậu ấy một nhắc nhở.
Nguyên Minh Thanh không tình nguyện tham gia vào cuộc thảo luận này, nhưng vẫn bổ sung:
– …Khi tìm thấy và mở ra mỗi chiếc hộp dịch chuyển, thế giới mới được tái tạo, thế giới cũ bị phá hủy. Vào lúc này, trên bầu trời sẽ nhảy ra một số bình luận nhắc nhở cậu ta thế giới mà cậu ta đang ở khả năng có phân biệt trong ngoài.
Trần Túc Phong nhíu mày:
– Tôi không có nhắc nhở kiểu ấy.
Lý Ngân Hàng:
– Chúng tôi cũng không có.
– Thực ra cách chúng ta vượt màn dù ít dù nhiều cũng có phần đánh cược, nhưng với màn chơi của thầy Nam, nhân vật “Nam Chu” trong trò chơi nhất định phải thức tỉnh trước, do “nhân vật trò chơi” đó quyết định có muốn thoát khỏi trò chơi hay không…
Nghe vậy, Trần Túc Phong rùng mình.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian ấy, vận mệnh của Nam Chu hoàn toàn do nhân vật “Nam Chu” trong trò chơi quyết định.
Hơn nữa cậu chẳng thể làm gì.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta nổi da gà.
– Vậy thì trò chơi của thầy Nam sẽ có hai hướng đi.
Lý Ngân Hàng dùng cái tên “Nam Chu” làm điểm bắt đầu, vẽ ra hai đường.
– Thứ nhất, nhân vật này từ chối thoát khỏi trò chơi, tiếp tục sinh hoạt trong thế giới trò chơi ấy. Vậy thì trò chơi của thầy Nam sẽ hoàn toàn thất bại.
– Thứ hai, … cậu ấy trở về thành công, hơn nữa còn là người đầu tiên trở về.
Nam Cực Tinh đưa ra một kết luận dễ hiểu hơn:
– Một là không về, hai là về sớm nhất.
– Chưa chắc. – Trần Túc Phong chỉ biết đại khái về hình thức và thời gian của ba người, cậu ta đưa ra phỏng đoán – Thời gian hoàn thành trò chơi của anh Nam và Nguyên Minh Thanh là một trước một sau đúng không? Nếu Nguyên Minh Thanh nhanh hơn…
Nguyên Minh Thanh cắn răng:
– Không thể nhanh hơn. Tôi đã dốc hết sức trong màn chơi ấy rồi.
Mặc dù trò chơi yêu cầu anh ta hoàn thành một ván ăn gà trong hai mươi tư tiếng, nhưng Nguyên Minh Thanh biết, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.
Càng kéo dài thời gian chiến đấu, người mệt mỏi không chỉ có kẻ địch mà còn cả bản thân anh ta nữa.
Huống hồ ván chơi của anh ta còn thuận lợi như thế.
Cộng thêm đây là màn đấu cuối cùng liên quan tới tương lai của mình, Nguyên Minh Thanh hao hết tâm trí, tai nghe tám hướng, dựa vào trạng thái tốt nhất của mình để được đà tấn công mới có thể nhận được thành tích như vậy.
Có chơi lại một ván, anh ta cũng không chắc chắn mình có thể sử dụng thời gian ngắn hơn hiện tại hay không.
Nói cách khác, thời gian gần mười ba tiếng đồng hồ chính là chiến tích tốt nhất tổng hợp trên mọi phương diện mà Nguyên Minh Thanh có thể đạt được.
Giả sử anh ta có thể thắng, anh ta nhất định sẽ là người thứ hai về đến nhà ga.
– Tiếp theo là tôi.
Lý Ngân Hàng viết tên mình xuống:
– Trò chơi của tôi là chiến đấu ở nông trại, một trò chơi ngay từ đầu còn cảm thấy có thể đánh, nhưng càng đánh càng vất vả. Không chỉ cần tích lũy đủ kinh tế để hỗ trợ từ trước mà còn phải dựa vào may mắn tuyệt đối.
– Trước nay tôi chẳng tin tưởng nhiều vào may mắn, cho nên đương nhiên tôi sẽ giành nhiều thời gian để xử lý đám quái sơ cấp, tích cóp càng nhiều tích điểm.
– Chờ khi tôi nghĩ đến chuyện “hi sinh bản thân” thì chắc chắn trò chơi cũng đã gần tới hồi kết thúc, Nam Cực Tinh cũng đã mệt gần chết. Cho nên trong trò chơi của tôi sẽ xuất hiện ba khả năng.
Cô kéo dài ba đường phía sau tên mình.
– Thứ nhất, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, cùng chết với Nam Cực Tinh trong trò chơi.
– Thứ hai, thời gian tôi suy nghĩ đến việc có thể “hi sinh bản thân” để qua màn quá dài. Đợi tôi quay về, đã có người trong số mọi người khởi động chuyến tàu duy nhất này rồi.
– Thứ ba, tôi thuận lợi trở về, nhưng chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian.
Lý Ngân Hàng nhìn Trần Túc Phong:
– Tôi cũng khá may mắn, là người thứ ba quay về.
Trần Túc Phong khoanh tay, hồi tưởng kỹ càng về phó bản của mình, càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có điều quỷ quái khó nói thành lời.
Trò chơi của cậu ta yêu cầu nhất định phải “sinh tồn” trong vòng mười sáu tiếng đồng hồ.
Vậy nhiệm vụ hàng đầu của cậu ta là phải còn sống, sống càng lâu càng tốt.
Tương ứng, biểu hiện của cậu ta trong trò chơi càng tốt, thời gian trở về nhà ga càng muộn.
Cậu ta có thể sống sót trở về, dường như có thể coi là may mắn tìm được đường sống trong cõi chết.
Cậu ta cũng tốn mất gần mười lăm tiếng, trở thành người thứ tư quay về nhà ga.
– Có lẽ đây là một trong những bẫy thời gian mà thầy Nam nhắc tới. – Lý Ngân Hàng cất lời – Thực ra có thể dự đoán thứ tự thời gian chúng ta quay về nhà ga này.
Cô viết số 1 đậm trên giấy.
Đây là cái bẫy thời gian đầu tiên.
Bản thân của nhà ga đối với bọn họ chính là một phó bản mới toanh.
Đây là phó bản lồng phó bản.
“Quay về nhà ga”, không phải điểm cuối của phó bản mà đại diện cho một phó bản mới được mở ra và bắt đầu tính toán thời gian.
– Người không gian đa chiều có thể tính toán được thứ tự qua màn của chúng ta sao? – Trần Túc Phong ngạc nhiên – Nếu anh Nam Chu không trở về được từ thế giới đầu tiên, vậy chẳng phải…
Cậu ta im bặt.
Trần Túc Phong không ngu.
Nói đến đây, cậu ta cũng phát hiện ra điểm tồn tại của vấn đề.
– Thầy Nam không trở về, đối với người không gian đa chiều mà nói thì là một chuyện tốt mà. Trò chơi của cậu ấy thất bại đồng nghĩa với việc anh Phảng cũng thất bại. – Lý Ngân Hàng cười khổ, nói – Anh Phảng không thể nào bỏ thầy Nam ở lại một mình được. Đối với bọn họ, sự sống chết của chúng ta không phải điều quan trọng.
Cô không biết chuyện Giang Phảng đã từng ước nguyện, anh đã ước rằng sẽ dùng cùng một hình thức sinh mệnh để gặp lại Nam Chu.
Đương nhiên người không gian đa chiều sẽ tính toán nhằm vào hai người họ.
Bọn họ thua, Lập Phương Chu cũng sụp đổ phân nửa.
Nguyên Minh Thanh nhướng mày:
– Cho dù có thể dự đoán trước thứ tự trở về của chúng ta, vậy thì làm sao?
Lý Ngân Hàng:
– Chắc chắn Thầy Nam sẽ là người đầu tiên bước lên tàu và nhìn thấy gì đó. Đó chính là chiếc bẫy thứ hai, cũng có thể trả lời đáp án của anh.
– Nếu thời gian của chúng ta đều có thể tính toán, vậy thì trong biểu quy hoạch thời gian của người không gian đa chiều chắc hẳn thời gian của thầy Nam và anh Phảng sẽ gần đầu và gần cuối nhất, để dễ dàng khống chế hai người họ cùng nhau.
– Huống hồ, ban nãy thầy Nam còn nói…
Lý Ngân Hàng chợt lặng đi.
Ban nãy, khi Nam Chu giao bài tập cho cô đã lẩm bẩm một mình:
“Còn mấy tiếng nữa mới có thể gặp anh ấy đây?”
Cậu ấy đang nói tới thời gian gặp mặt Giang Phảng.
Rõ ràng chỉ còn chưa tới hai tiếng đồng hồ nữa sẽ tới thời gian tàu xuất phát, tại sao phải dùng cách biểu đạt “còn mấy tiếng nữa”?
Cậu ấy đã dự đoán trước được rằng Giang Phảng sẽ không lên tàu kịp ư?
Nói cách khác, đây không phải chiếc bẫy thời gian thứ ba mà người không gian đa chiều thiết kế, mà là chiếc bẫy thời gian thứ ba Nam Chu thiết kế cho cô.
Nếu không lên kịp chuyến tàu này, phải chăng cậu sẽ chọn ở lại đây đợi Giang Phảng?
Cậu ấy muốn mình chuẩn bị tâm lý trước sao?
Điều này cần giải đáp dựa vào sự thật sau hai cái bẫy thời gian trước đó.
Nghĩ đến đây, mũi Lý Ngân Hàng cay cay, cô hít sâu một hơi, ôm quyển sổ ghi chép lao vào sương mù bên ngoài, chạy thẳng tới trước mặt Nam Chu.
Cô vừa kiên định vừa nghiêm túc:
– Thầy Nam, tôi đến trả bài tập.
– Tổng cộng có ba chiếc bẫy thời gian.
– Có thể nói với tôi bẫy thời gian thứ hai ám chỉ điều gì không?
Hết chương 300
------oOo------