Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 206: Biến chứng tận thế (Mười chín)




***

Nam Chu không nghe lời Nguyên Minh Thanh nói.

Cậu nhìn Giang Phảng chờ đợi một đáp án từ anh.

Giang Phảng cho cậu xem vết thương rồi giải thích:

– Khi thái thức ăn cắt vào tay.

Lý Ngân Hàng: Dỗ kiểu gì kỳ cục vậy.

Anh thái thức ăn với tư thế nào mới đâm được dao xuyên qua bàn tay mình thế kia.

Nào ngờ Nam Chu chỉ “ừ” một tiếng, quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh lần nữa:

– Hộp y tế.

Thấy Nam Chu chẳng mảy may nghi ngờ, Lý Ngân Hàng lòng ngờ vực dứt khoát rúc vào một góc, tiếp tục trốn, không phát ra chút âm thanh nào.

Nguyên Minh Thanh đặt hộp y tế lên bàn, đẩy về phía Nam Chu rồi lập tức giơ cao hai tay, lùi về sau, ra vẻ vô cùng thành khẩn và hữu hảo.

Một tay Nam Chu ôm eo Giang Phảng, tay còn lại mở nắp hộp y tế.

Đối mặt với đống dược phẩm đủ loại và màu sắc khác nhau, Nam Chu im lặng.

… Trấn Vĩnh Vô có bệnh viện, cậu cũng đã từng tiêm vắc xin ở đó, biết được “chữ thập đỏ” đại diện cho cứu thương, nhưng cậu không có thói quen dùng thuốc.

Trước đây đánh nhau với Quang Mị mà bị thương, cậu đều quay về phòng chờ vết thương tự khỏi giống như con thú nhỏ liếm vết thương.

Nói trắng ra, cậu không biết phải dùng thuốc trong thực tế thế nào.

Cậu đỡ Giang Phảng ngồi xuống, nói với anh:

– Anh dạy tôi cái này đi.

Giang Phảng hiểu ý, chỉ mấy loại thuốc và băng gạc, ra hiệu cho cậu dùng cồn sát trùng cho mình trước.

Nam Chu dùng tăm bông chấm một ít cồn, sau khi lau sạch vết thương dữ tợn của Giang Phảng thì đổi sang một cây mới, khẽ chấm vòng quanh vết thương của anh.

Cậu ngước mắt, dùng ánh mắt để phán đoán và thăm dò xem Giang Phảng có thể chấp nhận được độ mạnh yếu thế này không.

Nhận thấy khóe môi anh hơi hơi mím lại, Nam Chu nhẹ tay hơn một chút.

– Không sao, tay trái mà thôi.

Khi đổ thuốc, bởi vì run rẩy trong đau đớn, giọng Giang Phảng dễ chịu và khiến người ta đau lòng hơn:

– Vẫn có thể nấu cơm cho cậu… Nhưng đồ ngọt hơi phiền phức một chút.

Nghe anh nói vậy, cơ thịt trên mặt Nguyên Minh Thanh giật giật không thể khống chế. Anh ta vội vàng quay mặt đi, ép buộc bản thân kiềm chế xúc động muốn cho gương mặt xinh đẹp kia một cú.

Hóa ra Giang Phảng dùng tay trái đỡ dao của mình là vì còn cần dùng tay phải đảo thìa nấu cơm cho Nam Chu à?

Trước giờ Nam Chu luôn học tập rất nhanh, rất giỏi.

Chưa đến ba phút, vết thương trên tay Giang Phảng đã được xử lý cẩn thận, băng vải quấn lên đến tận đầu ngón tay.

Nam Chu nâng tay anh trong lòng bàn tay, quan sát kỹ càng một lượt.

Có băng vải trắng quấn quanh bên ngoài, cậu phát hiện ngón tay Giang Phảng mảnh khảnh xinh đẹp đến mức khó tin.

Tập trung xử lý xong cho Giang Phảng, Nam Chu mới quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh.

Cậu không nói một lời, thậm chí biểu cảm không hề giận dữ, nhưng Nguyên Minh Thanh bị nhìn như vậy, như thể anh ta đang chìm sâu dưới đáy biển, áp suất cuồn cuộn từ xung quanh ùa tới khiến anh ta nghẹt thở.

Cơ bắp anh ta bắt đầu vô thức căng cứng, phân bố axit lactic, phát ra cảm giác đau nhói rất nhỏ.

Lý Ngân Hàng quá mức cẩn thận, cùng hai câu hỏi của Nam Chu khiến Nguyên Minh Thanh đoán rằng khả năng cao debuff mất trí nhớ vẫn còn tồn tại ở hai người kia.

Chứng cứ là hai người họ vô cùng cảnh giác với sự xuất hiện của anh ta ở đây.

Nhận ra điều này, Nguyên Minh Thanh không chỉ không thả lỏng mà ngược lại càng thêm kiêng dè.

Nam Chu không nhớ kế hoạch, cũng không nhớ Nguyên Minh Thanh là ai. Vậy thì chỉ cần một lời bất cần, có lẽ Nam Chu sẽ trực tiếp vặn gãy cổ anh ta luôn, và Giang Phảng thì chưa chắc đã cản cậu.

Dù sao Nam Chu cũng không biết rõ giá trị tồn tại của anh ta, giết cũng đã giết rồi.

Trong lúc Nguyên Minh Thanh đang tính toán, ở nơi Nam Chu không nhìn thấy, Giang Phảng ló đầu ra, dùng khẩu hình nói với Nguyên Minh Thanh “tự cầu may đi”, đồng thời cười híp mắt le lưỡi.

Nhìn thấy màn này, Nguyên Minh Thanh lập tức siết chặt nắm đấm, bàn tay ngứa ngáy.

Dẫu vậy, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại. Dựa theo logic của thế giới này, anh ta cân nhắc đắn đo từng từ để đưa ra một lời giải thích hợp lý về việc bản thân đột ngột xuất hiện ở nơi đây:

– Trước đây… tôi sợ hai người, cũng không muốn đến khu tập trung của người bệnh nặng nên mới được phân tới khu của những người bệnh nhẹ… Nhưng có người tấn công tôi, tôi đã giết người. Nơi đó không cần tôi nữa mới phân tôi đến đây.

Nói ra những lời này, anh ta cúi đầu thật sâu.

Liệu tình tiết này ăn khớp với hoàn cảnh hiện tại của bọn họ không?

Anh ta giết đồng đội, chôn vùi kế hoạch, đã chẳng còn đường lùi nữa rồi.

Cho dù anh ta lật lọng, giả vờ trà trộn vào Lập Phương Chu và chiếm được tin tưởng, sau đó thuận lợi giết sạch bọn họ, bằng với số tích điểm mất đi một nửa của mình, anh ta cũng không thể trở về đầu bảng trong thời gian ngắn một cách hợp lý.

Chỉ có người chơi con người xếp sau bọn họ sẽ ngư ông đắc lợi.

Hơn nữa, có Giang Phảng ở trong Lập Phương Chu mà muốn chiếm được “lòng tin”? Mơ tưởng.

Vì thế, đối với Nguyên Minh Thanh, nếu còn muốn sống sót trên con đường chết trước mắt, chỉ còn cách lấy thắng lợi của Lập Phương Chu làm thắng lợi của bản thân mình.

Nói cách khác… lẽ nào thực ra chuyện này đã nằm trong kế hoạch của Giang Phảng?

Nhận ra bi thương trong ánh mắt anh ta không phải giả vờ, Nam Chu chỉ thốt ra một âm tiết ngắn ngủi “ờ”.

… Chỉ một tiếng “ờ” thôi cũng khiến Nguyên Minh Thanh thành thật hơn.

Khác với tính cách miệng cười lòng không cười của Giang Phảng, Nam Chu rất tò mò với rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng có chủ trương và logic của riêng mình.

Khi cậu im lặng, không ai biết cậu đang nghĩ gì.

Chỉ cần cậu quyết định, cậu sẽ quyết đoán làm bất cứ chuyện gì.

Nam Chu không hỏi kỹ.

Cậu nói với Lý Ngân Hàng đang thập thò bên ngoài cửa:

– Ăn cơm thôi.

Thấy cậu phản ứng như vậy, Giang Phảng cũng tỏ ra bất ngờ.

Chỉ vậy thôi sao?



Không hỏi thêm à?

Song, Giang Phảng vẫn nói tiếp một cách tự nhiên:

– Trong nồi chiên không dầu có cánh gà, cơm trong nồi điện, món hầm chắc vừa mới được. Ngân Hàng, cô đi xới đi.

Lý Ngân Hàng “haiz” một tiếng, nhanh nhẹn cầm cây lau nhà lau sạch nền đất nhuốm máu, sau đó mới chạy vào trong bếp.

Bữa cơm này khó mà nuốt trôi.

Mỗi người đều ôm trong lòng suy nghĩ riêng, thoạt nhìn thì chỉ tập trung vào đồ ăn nhưng trên thực tế e rằng họ còn không biết bản thân đang ăn gì.

Cơm nước xong xuôi, Lý Ngân Hàng rửa bát trước rồi lẻn về phòng như một con thỏ. Cô không nói gì hết, khóa cửa sổ và cửa chính, cài chốt cẩn thận.

Cô không biết bây giờ vì bản thân mình, Nguyên Minh Thanh không ngu đến mức giết hại bọn họ.

Cô chỉ biết người này không có thiện chí, nhất định phải đề phòng.

Chuẩn bị phòng hộ bên ngoài xong xuôi, Lý Ngân Hàng vẫn chưa yên tâm lắm. Cô đặt thêm chiếc nĩa mình mới lén giấu đi khi rửa bát bên gối.

Rồi lại lấy trong túi ra một bọc hạt tiêu nhỏ được bọc bằng giấy vệ sinh từ túi áo.

Cô rút mạnh một con dao thái ở lưng quần, giấu dưới gối đầu.

Làm xong tất cả công tác chuẩn bị, Lý Ngân Hàng ôm chăn nằm trên giường, định ngủ sớm.

Trước khi ngủ cô còn chào không khí:

– … Ngủ ngon.

Mấy ngày nay cô đã tìm được niềm vui trong nỗi khổ, cô học được cách nói chuyện với con chuột không biết đang trốn ở đâu, giải tỏa nỗi bất an trong lòng.

Nghe thấy giọng của cô, con chuột cào mấy cái để trả lời, như thể bất lực lắm.

Vậy mà Lý Ngân Hàng vẫn có thể nghe ra chút tủi thân trong tiếng cào kia.

Cô cảm thấy đến tám mươi phần trăm là mình quá nhạy cảm. Cô trở mình, nhắm mắt vào.

***

Nam Chu đỡ Giang Phảng về phòng.

Hai người ngồi sóng vai trên giường đệm mềm mại, không nói năng gì.

Bầu không khí có sự áp lực không nói nên lời, như có cơn bão sắp ập đến.

Rõ ràng bên ngoài trời đêm quang đãng không mây.

Giang Phảng phá vỡ sự im lặng này:

– Xem điện ảnh không?

Trong phòng có nguyên bộ rạp chiếu gia đình, chẳng qua trước đây Nam Chu coi nó như vật trang trí, Giang Phảng cũng không muốn có thứ gì khác thu hút sự chú ý của Nam Chu cho nên không nói ra.

Nam Chu gật đầu:

– Được.

Những bộ phim điện ảnh kia đều đến từ hồi ức của Giang Phảng, có thể thấy anh từng xem rất nhiều phim.

Trong đó có rất nhiều bộ phim tiếng Nga và tiếng Anh.

… Cùng với những đoạn phim ngắn phát sóng ở phòng VIP trong sòng bạc ngầm nhằm mục đích kích thích hormone của các vị khách cược đã mệt mỏi.

Giang Phảng dùng tay phải ấn điều khiển từ xa, để con trỏ di chuyển giữa khu vực điện ảnh không có tên, chỉ có những con số hỗn loạn.

Những bộ phim không có tên, chỉ có một chuỗi số hỗn loạn quả nhiên gợi lên sự tò mò của Nam Chu.

Cậu nhìn trúng một bộ trong số đó.

Khi Giang Phảng di chuyển đến kí hiệu thu nhỏ của bộ phim kia, Nam Chu nắm chặt cổ tay anh.

Giang Phảng:

– Xem cái này à?

Nam Chu gật đầu:

– Ừ.

Giang Phảng khẽ cười:

– Được thôi.

Giang Phảng ấn phím phát, bàn tay với lấy một viên kẹo hoa quả để trên đĩa đầu giường, đưa đến bên miệng Nam Chu.

Nam Chu há miệng ra ngậm lấy.

Viên kẹo ấy vị không tệ, chỉ có điều thể tích của viên kẹo hình cầu hơi lớn, chiếm đầy khoang miệng Nam Chu.

Cậu dùng đầu lưỡi lăn nó qua lại.

Viên kẹo khiến khoang miệng ấm áp của cậu phải mở ra, chạm vào hàm răng phát ra tiếng vang lách cách khe khẽ cùng với tiếng mút vào.

Nhìn dáng vẻ phồng má của cậu, Giang Phảng cúi đầu, mỉm cười thở ra một hơi.

Nam Chu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không rời mắt.

Cậu không hiểu ngôn ngữ, may sao tình tiết câu chuyện khá đơn giản.

Dường như nơi đây đang tổ chức một ngày lễ long trọng nào đó.

Một đám người thành kính lễ bái kín cả quảng trường tầng một.

Mọi người đều mặc áo bào màu trắng, quỳ lạy trước một kiến trúc tôn giáo có bầy chim bồ câu trắng muốt nghỉ chân, cùng hát lên bài thánh ca êm tai.

Thánh tử mặc một bộ đồ trắng thuần khiết, đứng ở trước cửa thủy tinh một chiều ở tầng hai, mái tóc cũng trắng muốt, rủ xuống bờ vai.

Người bên ngoài không nhìn rõ Thánh tử, chỉ lờ mờ thấy dáng người của ngài cùng đôi cánh dang rộng khẽ chuyển động sau lưng.

Bọn họ một lòng ca tụng sự thuần khiết và thánh minh của Thánh tử.

Vậy mà ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, thực ra Thánh tử đang quay lưng lại với bọn họ.

Một con ác ma, mở rộng đôi cánh đen đang ôm lấy Thánh tử.

Sau khi được thánh quang gột rửa, rõ ràng ác ma có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn dùng hết sức mình ôm lấy Thánh tử, hôn môi ngài.

Hai người dính lấy nhau, tạo thành một tư thế vừa thần bí vừa thánh khiết không ai hay biết.

Bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

Nam Chu hỏi Giang Phảng:



– Bọn họ đang nói gì đấy?

Giang Phảng phiên dịch cho cậu nghe.

– Thánh tử hỏi, tại sao em lại ở đây?

– Ác ma nói, bởi vì ngài ở đây.

Bọn họ nói rất ít, bởi vậy cũng không cần phải phiên dịch mọi lúc.

Nam Chu nhìn chằm chằm vào trường bào vén lên của Thánh tử.

Sau đó ác ma nhón chân, được Thánh tử đặt lên trên bàn gỗ đầy những quyển kinh thần quái.

Ác ma co ngón chân, gan bàn chân hiện lên hai dấu lằn mờ.

Trong lúc Nam Chu đang xem nhập tâm, cậu cảm thấy má mình chợt ấm áp.

Giang Phảng khẽ hôn phớt lên má cậu.

Ngay sau đó, trong phim điện ảnh, Thánh tử cũng hôn ác ma, đồng thời khẽ tỏ tình “I love you”.

Kết thúc cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, Giang Phảng ngồi nguyên tại chỗ, sắc mặt tỉnh bơ, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Anh đang đợi phản ứng của Nam Chu.

Có lẽ cậu sẽ hỏi câu đó có ý nghĩa gì.

Khi ấy, anh sẽ nói một số điều khiến cho Nam Chu vui vẻ, những điều mà trước nay anh không đủ dũng cảm để nói ra.

Thế giới hư ảo này sắp kết thúc rồi.

Chờ khi về đến điểm an toàn, không biết bọn họ còn cơ hội hưởng thụ tuyệt vời thế này nữa không.

Nhưng Nam Chu chỉ nhìn chằm chằm màn hình, dường như không cảm nhận được bất cứ điều gì.

Giang Phảng mím môi, sấn đến gần hôn cậu thêm cái nữa.

Nam Chu vẫn không có phản ứng.

Giang Phảng đang suy nghĩ, Nam Chu chợt quay đầu sang, hai tay nâng má anh, để anh nhìn thẳng qua đây.

Đôi môi mềm mại của cậu bất ngờ hôn lên.

Kết thúc cái hôn này, Nam Chu cũng học theo Giang Phảng, quay đầu không nói gì.

Vốn dĩ Giang Phảng mới là người tán tỉnh người ta, giờ đây anh cảm thấy, hình như mình thất bại rồi.

… Bằng không phải giải thích tiếng tim đập loạn nhịp của anh thế nào đây?

Anh mỉm cười nói:

– Cậu.

Nhưng còn chưa nói xong.

Giang Phảng cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt.

Ngay sau đó một tiếng “tách” nới lỏng vang lên, mang theo cảm giác khó thở ngắn ngủi ấy rời khỏi anh.

Bàn tay không bị thương của anh bị Nam Chu nắm lấy kéo lướt qua đĩa kẹo… Cổ tay của Giang Phảng bị chính choker của anh trói vào đầu giường.

Nam Chu đang quỳ giữa hai chân anh.

Màn chiếu phim điện ảnh tỏa ánh sáng nhẹ, bao bọc quanh người Nam Chu một vầng sáng mờ ảo.

Giang Phảng thả lỏng cơ thể dựa vào đầu giường, ngửa chiếc cổ có hình xăm K&M, mỉm cười nhìn Nam Chu.

Anh biết, chuyện ngày hôm nay, cho dù việc Nguyên Minh Thanh đến đây hay bản thân bị thương đều rất khả nghi.

Chẳng qua anh cho rằng Nam Chu sẽ giấu chuyện đó trong lòng, hoặc tìm cơ hội khác nhắc đến sau.

Nào ngờ chỉ vì một cái hôn, khiến cho anh bị Nam Chu khóa ngay tại chỗ.

Nam Chu cúi đầu, đáp lại ánh mắt anh:

– … Anh là ai?

Giang Phảng nhún vai:

– Ồ?

– Ánh trăng. – Nam Chu nói – Anh từng nói tôi là người trong truyện. Anh cũng là người duy nhất biết quá khứ và nhược điểm của tôi.

– Tôi nhạy cảm với ánh trăng, tôi tưởng rằng hôm nay mình sẽ rất đau đớn.

Cậu chỉ ra bên ngoài:

– Ánh trăng biến thành hình dạng kỳ quái. Anh nói xem, tại sao?

Giang Phảng:

– Hỏi tôi à?

Nam Chu:

– Đúng vậy.

Giang Phảng nghiêng đầu:

– Chẳng phải cậu đã có đáp án rồi hay sao?

Nam Chu im lặng một lát, đưa ra đáp án trong lòng anh đang nghĩ:

– Anh là “Thần” của thị trấn này đúng không?

Giang Phảng khẽ cười một tiếng, đại diện cho thừa nhận.

Trong khi Thánh tử và ác ma dịu dàng vuốt ve nhau, không nghe được vui giận trong giọng Nam Chu nói:

– … Anh, lừa tôi?

Hết chương 205



------oOo------