***
Nguyên Minh Thanh cười thảm một tiếng:
– Ha… thắng ư?
Nếu anh ta gia nhập vào Lập Phương Chu, Adam sẽ không còn tồn tại nữa.
Số tiền đặt cược lên người bọn họ cũng sẽ trôi đi như tuyết lở.
Anh ta vẫn tạo thành tổn thất không thể bù đắp, cho dù có ra ngoài cũng chẳng thể sống nổi.
Giang Phảng đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, nói chuyện với anh ta bằng giọng ôn hòa:
– Chẳng phải thắng rồi sẽ được ước nguyện hay sao?
Nói đến đây, Giang Phảng nghiêng đầu, bím tóc đuôi sam trượt xuống vai anh.
Anh vươn tay sửa sang mái tóc, đuôi tóc bạc thuần khiết nhuốm vết máu từ lòng bàn tay.
– Ước nguyện, chính là nền tảng tồn tại của cả trò chơi này. Anh gia nhập với chúng tôi, giúp chúng tôi giành được thắng lợi, cho dù anh ước mình được miễn trách nhiệm hay ước bạn anh sống lại có lẽ đều được.
Nguyên Minh Thanh nhìn Giang Phảng không chớp mắt, muốn xem con rắn độc này còn có thể nói ra bao nhiêu lời mê hoặc người khác:
– Nếu tôi từ chối thì sao?
Nói vậy nhưng Nguyên Minh Thanh biết, anh ta đã thua rất thảm rồi.
Trên lý thuyết Đường Tống không thể hồi sinh được.
Cần phải lục tìm số liệu bị hủy trong “Thùng rác” để tiến hành tổ hợp.
Và độ khó của chuyện này chẳng khác gì tìm kiếm và ghép lại một tờ giấy vệ sinh bị xé tan thả trôi theo gió trên bãi rác chiếm mười mẫu đất.
Bởi vì Adam phán đoán sai lầm dẫn đến tổn thất khổng lồ thì cấp trên đã phải chịu lỗ vốn rồi, dựa vào đâu mà còn phải hao phí nguồn tài nguyên lớn để tìm mảnh thi thể của Đường Tống đây?
Hơn nữa, cho dù không bảo vệ được Đường Tống, anh ta cũng phải bảo vệ bản thân.
Sau khi vào trò chơi, nhà sản xuất đã căn cứ vào biểu hiện của bọn họ để ký hợp đồng với giá trị khác nhau.
Thù lao theo quy định trong hợp đồng của Adam phải hậu hĩnh hơn những đồng nghiệp khác rất nhiều.
Tương ứng, hình phạt bọn họ phải gánh chịu một khi thất bại sẽ cao hơn những đồng nghiệp khác gấp bội.
Điều khoản trong hợp đồng cực kỳ khắc nghiệt, cho dù Đường Tống chết rồi, người nhà của anh ta vẫn phải trả nợ thay cho anh ta.
Cuộc sống của bố mẹ, em trai, em gái của anh ta sẽ bị phá hủy, bọn họ sẽ bị lưu đày tới công xưởng số liệu tầng đáy, làm lao công số liệu thảm hại nhất.
Nguyên Minh Thanh có thể thông qua ước nguyện để giải trừ hợp đồng, từ bỏ tất cả phần thưởng và hình phạt.
Mặc dù bận toi công một trận, nhưng cũng may không đến nỗi dấn thân sâu vào.
Còn về Đường Tống và người nhà anh ta, Nguyên Minh Thanh không lo nổi.
Cho nên nguyện vọng cuối cùng chỉ có thể chọn một trong hai thôi sao?
Không…
Trước đây, những khi nói chuyện rảnh rang trước lúc ngủ, anh ta và Đường Tống đã từng phân tích ba người Lập Phương Chu sẽ ước nguyện gì.
Trong đó có một điều nhất định sẽ là hồi sinh tất cả những người chơi từng chết trong Vạn Vật Hấp Dẫn.
Cho dù thế nào, Đường Tống cũng thuộc vào hàng ngũ “người chơi”.
Chỉ cần gia nhập Lập Phương Chu, giúp bọn họ giành thắng lợi, để bọn họ ước nguyện, cộng thêm bản thân ước nguyện hợp đồng với Adam hết hiệu lực mới có thể miễn cưỡng coi như…
… Đẹp cả đôi đường.
Nghĩ đến đây, Nguyên Minh Thanh lạnh rùng mình một cái, toàn thân như đóng băng.
… Anh ta đã nghĩ đến chuyện sau khi gia nhập Lập Phương Chu và giành thắng lợi sẽ ước nguyện thế nào mới nhận được lợi ích cao nhất?
Giang Phảng luôn miệng nói “nguyện vọng”, “ước nguyện” từng bước dẫn anh ta bước vào tưởng tượng tươi đẹp về tương lai.
Từng câu nói, từng từ của Giang Phảng đều mang nặng tính toán, dịu dàng ép buộc anh ta phải lựa chọn điều mà Giang Phảng đang mong muốn!
Dây treo buộc trên cổ Nguyên Minh Thanh đang từ từ siết chặt khiến anh ta không thể nở nổi một nụ cười lạnh.
Thấy từ đầu đến cuối sắc mặt Nguyên Minh Thanh đều trắng bệch, im lặng không nói gì, ngôn từ của Giang Phảng càng thêm quá đáng:
– Mặc dù Adam đã chết một người, tích điểm giảm đi phân nửa. Nhưng nói thế nào thì anh vẫn còn tác dụng với chúng tôi, không cần phải tự ti thế đâu.
Nguyên Minh Thanh vẫn không nói một lời.
Giang Phảng tiếp tục:
– Tôi là một người lương thiện, cũng không nỡ nhìn người khác bị làm khó. Thế này đi, tôi giúp anh nghĩ vài đường nhé.
Bởi vì mất máu, vừa dứt câu cuối anh khẽ thở gấp một tiếng.
Đúng vào lúc này, Nguyên Minh Thanh ngước mắt nhìn anh với ánh mắt đăm chiêu.
Điều chỉnh nhịp thở xong, Giang Phảng đưa cho anh ta một ý tưởng nửa đùa nửa thật.
– Anh có thể tự sát ở đây, xong hết mọi chuyện, đỡ phải trở về đối mặt với cục diện rối rắm, tôi cũng bớt phiền.
– Ồ, đương nhiên, trước lúc ấy anh có thể nói với chúng tôi toàn bộ bí mật có liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn, kết thúc chút giá trị cuối cùng của mình.
– Hoặc là tôi sẽ kết thúc ảo cảnh này, thả anh về điểm an toàn. Chúng ta lại PVP quyết đấu tiếp. Chẳng qua anh chỉ còn một mình, không thể tham gia thi đấu đội ngũ được. Khả năng cao hệ thống sẽ đẩy anh ra. Chúng ta kết thúc PK, mà anh chỉ còn một nửa tích điểm.
– Sau đó, anh có thể đi theo con đường truyền thống, trở về ngoan ngoãn nhận sai, thái độ thành khẩn vào, dù sao bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy anh bị tôi đùa giỡn, có lẽ cũng sẽ khoan dung độ lượng thông cảm cho anh đôi chút vì thấy anh đáng yêu đơn thuần… Biết đâu anh sẽ chỉ bị đá ra khỏi chương trình với hai bàn tay trắng thôi.
Cuối cùng, anh không quên ân cần bổ thêm một đao:
– … Lẽ nào còn có chuyện gì thảm hơn chuyện này?
Nguyên Minh Thanh nghe tới mức lỗ mũi phập phồng, gương mặt vặn vẹo.
Sát ý như sương đêm ngoài cửa sổ ào vào cơ thể anh ta, che lấp tất cả những suy nghĩ khác.
Chỉ có một chữ “giết” rõ ràng bắt mắt.
Đã đến nước này, Nguyên Minh Thanh đã không nghĩ ra phát triển nào tồi tệ hơn.
Ngược lại anh ta trở nên hoàn toàn bình tĩnh:
– Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé.
Giang Phảng gật đầu nhẹ nhàng lịch lãm:
– Khỏi khách sáo.
Nguyên Minh Thanh:
– Dẫu vậy, tôi vẫn thích sự lựa chọn khác hơn.
Giang Phảng:
– Mời nói.
Nguyên Minh Thanh không nói gì nữa.
Anh ta mở ô đạo cụ mấy ngày nay từng được anh ta mở ra vô số lần nhưng không dám chạm vào, chậm rãi rút ra một thanh đao dài.
Lưỡi dao sáng chói mắt như được tuyết mới rơi gột rửa.
Giang Phảng huýt sáo:
– A, muốn trừ khử chúng tôi, lấy công chuộc tội à. Cũng là một cách đấy.
Nguyên Minh Thanh: Tôi cần cậu bình phẩm hay sao?
Bây giờ anh ta vẫn còn tồn tại một ưu thế.
Tiếng thở dốc khe khẽ vừa mới của Giang Phảng chính là cơ hội của anh ta.
Bây giờ Giang Phảng đang bị thương, mất không ít máu, lại còn chỉ có một mình.
Thiết lập giá trị vũ lực của anh ta và Giang Phảng ngang nhau, trên lý thuyết nhất thời khó phân cao thấp, chỉ đơn thuần so đạo cụ với Giang Phảng thôi thì anh ta còn có cơ hội thắng cuộc.
Biến lượng duy nhất khó khống chế trong khách sạn này đang chịu sự ảnh hưởng của trăng sáng.
Giết sạch bọn họ đi!
Cho dù bản thân ra ngoài, tích điểm chỉ còn một nửa cũng còn cơ hội cứu vãn!
Nhưng, động tác tiếp theo của Giang Phảng một lần nữa vượt xa dự đoán của Nguyên Minh Thanh.
Anh vươn tay lên, không lấy ra bất cứ đạo cụ nào.
Theo động tác của anh, máu tươi nở rộ từ lòng bàn tay tựa những nụ hoa anh túc diễm lệ, anh bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh tới mức sinh ra cảm giác quỷ dị.
Giang Phảng quẹt máu lên khóe môi bên má trái của mình.
Máu tươi chói mắt trải rộng ra bên gò má, tựa như nụ cười vui vẻ của chú hề.
Nguyên Minh Thanh chợt nảy sinh nghi ngờ với hành vi điên khùng của anh, lưỡi đao trong tay cũng thêm do dự.
– … Tôi còn câu hỏi cuối cùng.
Giang Phảng yếu ớt dựa vào tường, dáng vẻ đáng thương mềm mại như không xương cốt, lời nói ra vô cùng khiêu khích.
– Tôi có thể nghe được tiếng bước chân của người mình thích. Anh có làm được không?
Vừa dứt lời, tai Nguyên Minh Thanh cảm nhận được được rõ ràng hai tiếng bước chân một trước một sau bên ngoài nhà ăn.
Đợi đã, hai người…
Lẽ nào?!
Nguyên Minh Thanh suy nghĩ nhanh như điện xẹt, thoăn thoắt thu đao về, lùi về sau mấy bước, chống tay lên khung cửa nhà ăn, nhìn ra bên ngoài.
Chạng vạng tối nay, anh ta đã xác nhận rất nhiều lần, trăng trên trời tròn vành vạnh không khuyết.
Đến khi sắc trời mờ tối, trăng tròn trốn sau tầng mây, Nguyên Minh Thanh cũng vô cùng tin tưởng điều này.
Nhưng bây giờ, mây đen che khuất mặt trăng tan đi, sương mù cuồn cuộn tô đậm xung quanh cũng không còn nữa.
Dưới nền trời trong, một đường ánh sáng mỏng mang hình dạng của một mũi tên lao thẳng vầng trăng tròn.
Đường ánh sáng bạc kỳ quái đã thành công thay đổi hình dạng trăng tròn.
…Giữa tháng, mặt trăng bên chân trời vốn dĩ phải tròn bị Giang Phảng bắn tan, như một trái tim được thần Cupid ngắm vào.
Nơi đây… chính là thế giới bị anh chi phối.
Trong thế giới của anh, Nam Chu chẳng thể bị ảnh hưởng bởi ánh trăng!
Giang Phảng giơ ngón tay phải lên, làm động tác giương cung trong không khí, ngắm thẳng vào đầu Nguyên Minh Thanh, nở nụ cười dịu dàng.
Anh buông tay, mô phỏng tiếng tên bắn ra khỏi cung: “Tách”.
Xong rồi…
Ngay khi Nguyên Minh Thanh khẽ nhắm mắt chấp nhận số mệnh, Nam Chu xuất hiện bên cửa nhà ăn.
Bước chân của cậu rất nhẹ nhàng, không hề có cảm giác mệt mỏi, làn da trước giờ vẫn trắng như sứ, mái tóc ướt rượt vừa mới gội xong còn chưa kịp lau khô rủ bên vai, thấm ướt một mảng áo sơ mi khiến nó chuyển sang màu đậm hơn.
Lý Ngân Hàng ngoan ngoãn đứng bên cửa nhà ăn, không dám ló đầu ra, tuyệt đối không kéo chân.
Cô cảm thấy tự dưng Nguyên Minh Thanh xuất hiện ở đây nhất định có gì đó bất thường.
Anh ta đến đây kiểu gì? Tại sao anh ta biết bọn họ ở đây?
Bản thân cô không biết làm gì nên để Giang Phảng ở lại đối phó trước, còn mình chạy đi tìm Nam Chu gọi cậu tới giúp.
Khi Lý Ngân Hàng rón rén lên tầng, Nam Chu đang tắm rửa.
Nam Chu nghe hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu mặc quần áo cũng tốn thêm chút thời gian.
Nam Chu dừng một lát trước cửa nhà ăn.
Trước khi kịp nhìn thấy Nguyên Minh Thanh, cậu nhìn thấy rõ ràng máu đang chảy xuống từ đầu ngón tay Giang Phảng.
Đúng lúc này, cơ thể Giang Phảng lung lay, mắt thấy sắp đứng không vững.
Nhận thấy tình huống không ổn, Nam Chu vội bước lên trước.
Thấy Nam Chu tới, Giang Phảng thở phào một hơi, ngay sau đó người liêu xiêu ngả về phía trước. Trán đập chính xác lên vai Nam Chu.
Giang Phảng thở khẽ, trán vã mồ hôi, mất quá nhiều máu nên đôi môi không còn đỏ như trước. Đáy mắt anh ánh lên vầng sáng mỏng manh sóng sánh, chực trào nước mắt.
Giọng nói của anh uất ức, ra vẻ yếu ớt và làm nũng vô cùng điêu luyện:
– Đau quá…
Nguyên Minh Thanh: …
Nguyên Minh Thanh trơ mắt nhìn bản lĩnh lật mặt xuất quỷ nhập thần của Giang Phảng.
Nam Chu khẽ vuốt nhẹ đuôi tóc dính mồ hôi lạnh và máu tươi của anh để trấn an.
Bất chợt, cậu quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh với ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc, hỏi anh ta hai câu:
– Tại sao anh lại ở đây?
– Anh đã làm gì?
Cùng lúc này, Giang Phảng yếu ớt dựa vào hõm vai Nam Chu, lặng lẽ quay đầu nhìn sang Nguyên Minh Thanh.
… Tôi sẽ nói nguồn gốc của vết thương này thế nào còn phải xem thái độ của anh đấy.
Rốt cuộc anh lựa chọn cá chết lưới rách, buông tay chịu trói hay ngoan ngoãn lựa chọn con đường “trọn vẹn đôi bên” mà tôi đã bày sẵn cho anh?
Rất nhanh, Nguyên Minh Thanh đã đưa ra một đáp án.
Cánh tay trái gác lên khung cửa chậm chạp buông xuống.
Tay bên kia đang cầm một hộp y tế vừa mới lấy ra từ ô vật phẩm.
Giọng anh ta bình tĩnh nhưng tràn đầy vẻ uể oải.
– Tôi… tôi đến gia nhập với mọi người.
Hết chương 204
------oOo------