***
Trừ những đạo cụ bọn họ cướp được ra, kho vàng nhỏ của bọn họ nhanh chóng được bổ sung 30,000 Baht.
Sau khi xác nhận không còn gì để trấn lột được nữa, Lập Phương Chu ra khỏi lều, nhưng chưa vội đi ngay.
Rất nhanh, Nam Chu phát hiện ra vết máu lớn còn chưa lau hết trên bức tường trong một ngõ nhỏ bẩn thỉu.
Cậu vươn tay chạm vào, máu vẫn còn ấm và chưa khô hẳn.
Trên vết máu loang lổ dưới đất có nửa dấu giày thể thao rõ ràng.
Nam Chu còn nhớ, người chủ trì nghi thức giáng đầu cũng đeo một đôi giày thể thao.
Cậu đưa ra kết luận:
– Giáng đầu sư kia muốn hại chúng ta, có người cấu kết với ông ta ở bên ngoài. Nhưng thi thể của người bên ngoài đã bị người khác mang đi rồi.
– Người chủ trì chạy trốn kia đã làm đúng không? – Lý Ngân Hàng ngạc nhiên – Anh ta không báo cảnh sát à?
Chết người là chuyện lớn.
Gã mạo hiểm mang theo một thi thể không đầu, chẳng phải rất dễ dàng rước họa vào thân hay sao?
Giang Phảng cười nói:
– Anh ta dám đấy.
Chẳng lẽ lại phải ôm một thi thể không đầu đến báo cảnh sát, nói rằng bọn họ bắt tay dùng giáng đầu hãm hại người khác, không ngờ kỹ thuật kém người ta nên tự mình hại mình ư?
Theo logic của người bình thường, gặp phải chuyện hoàn toàn vượt quá phạm vi năng lực của mình thông thường chỉ có ba lựa chọn.
Đối mặt với nó.
Cầu xin sự trợ giúp của cảnh sát.
Cầu xin sự trợ giúp của kẻ mạnh.
Nhìn vào tốc độ chạy nhanh như chân bôi dầu của người chủ trì, gã không có dũng khí đối mặt.
Nếu như gã muốn báo cảnh sát, sau khi tìm thấy thi thể thì gọi điện thoại luôn cũng được, không cần thiết phải mang thi thể đi.
Xem ra…
Giang Phảng nói:
– Anh ta vẫn còn nơi khác để đến.
Gã mang theo thi thể, muốn cầu xin sự trợ giúp của kẻ mạnh.
Nam Chu quay sang nhìn đôi vợ chồng trẻ:
– Đấy, hai người nhìn xem. Trò chơi không đơn giản như vậy đâu.
Đôi vợ chồng trẻ khoanh tay, im lặng gãi da gà nổi trên cánh tay mình.
– Nam… – Suýt nữa thì Tào Thụ Quang đã gọi ra tên thật của Nam Chu, anh ta cắn đầu lưỡi mới khống chế được – … Nam Cực Tinh, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?
Nam Chu không trả lời ngay.
Cậu im lặng nhìn mặt đất loang lổ vết máu với ánh mắt dò xét.
Tào Thụ Quang suýt nữa gọi sai tên Nam Chu, trong lòng chột dạ vô cùng.
Thấy Nam Chu tỏ ra nghiền ngẫm, chân anh ta nháy mắt mềm nhũn.
Anh ta mếu máo nhìn vợ mình, nhận được cái vỗ lưng an ủi cũng chột dạ không kém của vợ x 1.
Nam Chu ngây ra một lát mới thầm “a” lên một tiếng.
Hình như ban nãy Tào Thụ Quang đã suýt nữa gọi ra tên cậu.
… Cậu cũng quên mất mình lấy tên Nam Cực Tinh.
Nam Chu đứng dậy, giậm giậm chân, nói với Tào Thụ Quang khóc không ra nước mắt:
– Đi thôi.
Tinh thần Tào Thụ Quang căng thẳng quá mức, nghe thấy cậu không hỏi tiếp bèn thả lỏng, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.
Cũng không thể trách tố chất thần kinh của anh ta kém.
Anh ta và vợ đều là mặt đối lập tự nhiên với Nam Chu.
Dáng vẻ tay không bóp đầu của Nam Chu ban nãy mang lại cảm giác nhập tâm quá mạnh, khiến cho đầu anh ta cũng cảm thấy đau.
Bởi vì bọn họ đuối lý nên chủ động đi cách Nam Chu một quãng dài.
Hàng người ra khỏi ngõ nhỏ, đi từ nơi hoang vắng tới nơi ồn ào hơn.
Chợ đêm của Thái Lan ồn ào và có đầy đủ mọi thứ.
Loa ở góc đường đang phát bản nhạc ám muội, tiếng còi xe, tiếng người, tiếng chào hàng, tiếng âm nhạc, đủ loại âm thanh ồn ã của phố phường hòa vào nhau.
Xa xa có tiếng còi xe lửa, âm thanh cao vút kéo dài tựa nét mực nồng trong đêm khuya huyên náo.
Bọn họ đi qua một con sông.
Có một đội nhà sư đi chân trần đang lữ hành ngang bờ sông đối diện.
Hình bóng đảo ngược của bọn họ dưới sông còn lấp lánh vô số điểm sáng trăng sao.
Nam Chu im lặng nhìn ngắm nhân gian tựa ảo ảnh này không chớp mắt.
Cậu rất muốn dung nhập vào trong, nhưng thế giới ấy mang một cảm giác xa cách trời sinh, trong tư thế giằng co với cậu, như gần như xa.
Tựa như cách một con sông chẳng rõ nguồn.
Điều này khiến Nam Chu hoang mang.
Bên bờ sông có một xe đẩy bán hoa quả, Giang Phảng mua một ít mang tới.
Hoa quả ở vùng cận nhiệt đới rất rẻ, nhất là hoa quả bán vào buổi đêm, chỉ cần 500 Baht đã có thể mua được một túi mít to.
Mít vừa mới bổ được đựng trong chiếc đĩa làm bằng lá chuối, thoạt nhìn vừa tươi vừa hấp dẫn.
Nhân lúc hương ngọt còn chưa tan đi, Giang Phảng cắn một nửa, thử xem có vừa miệng không rồi đút nửa miếng còn lại vào miệng Nam Chu, động tác vô cùng tự nhiên.
Đồ ăn đã phân tán sự chú ý của Nam Chu, cậu há miệng cắn nửa mít mới nhận ra Giang Phảng đã từng cắn miếng mít này.
Cậu lặng lẽ nhai chậm hơn, đầu lưỡi chuyển động, cảm nhận được dấu răng của Giang Phảng trên viền thịt quả.
Cậu trân trọng múi mít này, ăn nó tận năm phút.
Đương nhiên, tay cậu vẫn không quên ôn tập bùa chú giáng đầu ban nãy.
Cậu đã đọc qua quyển [Cuốn Sách Ẩn Số], bên trên không hề có ghi chép về thuật “giáng đầu bay”.
Mặc dù không có hứng thú chủ động để đầu mình bay khỏi cơ thể nhưng cậu vẫn luôn giữ thái độ “nhớ trước hiểu sau” với bất cứ tri thức thú vị nào.
Giang Phảng thấy cậu cố gắng như vậy, trái tim mềm nhũn, dịu dàng nói với cậu:
– Nhớ hết chưa?
Nam Chu:
– Ừ, không khó.
Nếu như giáng đầu sư trong lều nghe thấy những lời này, sợ rằng phải tức ngất thêm lần nữa.
Những bùa và chú này phức tạp vượt quá tưởng tượng của bất cứ ai.
Khi ông ta vừa được thu nhận, phải khó khăn lắm sư phụ mới truyền thụ phần cốt lõi cho ông ta.
Ông ta phải làm chân sai vặt năm năm, bưng trà rót nước cũng chỉ học được chút đầu thừa đuôi thẹo.
Sau này thấy ông ta thành tâm, sư phụ mới dậy ông ta bản lĩnh thực sự.
Ông ta học ngày học đêm, phải mất cả nửa năm trời mới chạm được tới cách thức của thuật.
Ai ngờ đâu chỉ trong khoảng thời gian một màn biểu diễn, ông ta đã bị một kẻ chẳng hiểu ông ta nói gì học trộm thuật pháp.
Giang Phảng nâng mít tới trước mặt cậu:
– Nhớ hết rồi à?
Nam Chu chọn một miếng:
– Ừ, nhớ hết rồi.
Tào Thụ Quang đã khôi phục khá nhiều từ trong nỗi sợ hãi vừa rồi, bấy giờ đang qua đi lại sau lưng Nam Chu. Anh ta vốn là người lành vết thương thì quên đi nỗi đau ấy, mặt dày mày dạn đi tới ăn ké hoa quả. Nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người bèn nói chen một câu xảo trá:
– Vậy thuật hòa hợp thì sao? Cũng nhớ rồi à?
Nam Chu:
– Ừ.
Tào Thụ Quang thành khẩn:
– Dạy tôi đi.
Nam Chu cũng thành khẩn hỏi anh ta:
– Tại sao? Anh không được à?
Tào Thụ Quang: Cậu bạn à, có biết nói chuyện không vậy?
Nam Chu nhìn khóe miệng giật giật của Tào Thụ Quang, dường như cũng cảm thấy mình nói sai rồi.
Nhưng cụ thể nói sai câu nào thì cậu không rõ.
Tào Thụ Quang cũng biết Nam Chu hiểu lầm ý của mình, vội giải thích:
– Tôi thấy thuật giáng đầu mới mẻ, cho nên muốn cùng vợ chơi chút gì đó tình thú thôi…
Nam Chu “a” lên một tiếng, sau đó mới lặp lại chậm nửa nhịp:
– “Tình thú”?
Cậu quay sang nhìn Giang Phảng, chờ đợi câu giải thích chính xác về danh từ này.
Giang Phảng cầm gói mít, nhìn cậu mấy giây, chủ động hôn khóe miệng cậu.
Nam Chu chờ đợi giải thích: …
Tào Thụ Quang: …
– Đây cũng có thể coi như một loại hòa hợp. – Giang Phảng nhìn Tào Thụ Quang, ánh mắt như đang cười nhưng thực sự không cười – Học được chưa?
Tào Thụ Quang thành thật trả lời:
– Học được rồi.
Bấy giờ anh ta mới dần phát hiện, Giang Phảng không vui vì mình cắt ngang cuộc nói chuyện giữa anh và Nam Chu.
Song, anh không nói sự thật, chỉ hành động quái gở.
Đúng là kẻ lươn lẹo.
Tào Thụ Quang bị Giang Phảng nhỏ nhen dọa sợ vội chạy về tìm vợ an ủi.
Tiễn Tào Thụ Quang đi, trong mắt của Giang Phảng lại chan chứa nét cười chân thực.
Nam Chu nhìn thấy hết mọi thay đổi trong mắt Giang Phảng.
Cậu xoa xoa khóe môi vừa nóng vừa ngứa của mình, cậu không hề ghét cảm giác này.
Cậu chỉ cảm thấy rất thích.
Thuật pháp hòa hợp đặc biệt này rất thú vị, khi Giang Phảng chủ động hôn lên, gò má và tai đỏ ửng của cậu cũng rất xinh đẹp, khiến anh cứ nhìn mãi không thôi.
Giang Phảng đón nhận tầm mắt của Nam Chu, khẽ đưa ra đề nghị:
– Có vội ôn tập bây giờ không? Chúng ta qua bên kia sông nhé?
Nam Chu đồng ý luôn:
– Đi.
Sau đó lại hỏi:
– Qua đó làm gì?
– Qua đó… – Giang Phảng bắt lấy ngón tay cậu, nắm gọn từng ngón trong lòng bàn tay.
Anh nhìn cây cầu xuất hiện trước mặt hai người:
– Qua đó tìm “chúng ta”…
Thực ra khi còn nhỏ, Giang Phảng là một người rất biết cách nói chuyện.
Anh không ngại nói yêu, không ngại thể hiện, tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Hiện tại, Giang Phảng muốn dắt Nam Chu đi tìm cậu bé lãng mạn ấy, sau đó tìm đến cậu bé cô đơn bị nhốt trong trấn Vĩnh Vô.
Anh muốn để hai đứa trẻ cùng nắm tay nhau chạy.
Bọn họ qua sông, đến một khu trò chơi điện tử, chỉ cần bỏ một chút tiền là có thể chơi rất lâu.
Hai người sóng vai nhau điều khiển xe motor, rong ruổi trên thành phố và cánh đồng bát ngát.
Tiếng gió hư ảo bên tai, người bạn đồng hành chân thật bên cạnh.
Bọn họ cướp lấy máy chơi trống Taiko khá hot, bên cạnh còn có cô bé đang định chơi nhưng chậm chân mất lượt.
Cô bé tức giận đứng đợi bọn họ chơi xong.
Bởi vì Nam Chu không biết chơi, hơn nữa cũng chưa từng nghe bài nhạc phim kinh điển của Doraemon nên đánh loạn cả lên.
Khi Nam Chu buông dùi trống xuống, cô bé hùng hổ nói với Nam Chu bằng thứ tiếng Trung không tự nhiên:
-Anh ngốc thật đấy.
Nam Chu khó hiểu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bị người ta nói mình ngốc, cậu cúi đầu nhìn cô bé đến ngây người, có chút không biết làm thế nào.
Giang Phảng ôm cậu cười lớn, dịu dàng an ủi:
– Không ngốc, đó là lời nói giả thôi.
Giang Phảng đã từng học nhảy ở một trường đại học không thuộc về anh.
Anh từng học poppin, cũng biết một chút nhạc Jazz, điệu Waltz và vũ điệu Tango.
Giang Phảng sử dụng chút kinh nghiệm ít ỏi của mình, thực hành trên một chiếc thảm nhảy cũ kỹ ở góc phố Thái Lan.
Nam Chu cũng nhảy chung với anh, nhưng bởi vì không quen, phản xạ thần kinh quá mạnh nên cậu cũng sẽ lỡ một hai nhịp.
Mỗi khi đến lúc này, Giang Phảng sẽ kịp thời trợ giúp cậu.
Khi Nam Chu nhìn anh, anh luôn chớp mắt mang theo ý cười rạng rỡ vui tươi.
Nam Chu dời mắt đi, thầm nghĩ không có thuật hòa hợp nào lợi hại hơn đôi mắt cười của Giang Phảng.
Ví dụ như bây giờ, cậu rất muốn hôn anh.
***
Một người đàn ông cao lớn đi vào một chiếc lều không người dưới sự chỉ dẫn của người chủ trì.
Gương mặt lão nhợt nhạt, xương thô to, vẻ mặt lạnh lùng giống như một người sứ đắp từ đất sét, không có linh hồn.
Người đó cúi đầu nhìn giáng đầu sư trần truồng, những vệt máu đen chằng chịt ngang dọc trên gương mặt, thoạt nhìn chỉ còn chút hơi tàn.
Người đàn ông cúi người giơ ngón tay cảm nhận được hơi thở mỏng manh của ông ta, sắc mặt sa sầm xuống:
– Mang về.
Người chủ trì cung kính vâng một tiếng, đặt hai tay bên sườn giáng đầu sư, bế ông ta lên.
Cũng may giáng đầu sư có thể trọng của một con khỉ, bế lên rất dễ dàng.
Khi ông ta nghiêng đầu dựa vào cổ người chủ trì, lại hộc ra một ngụm máu từ sâu trong cổ họng.
Người đàn ông đi một vòng quanh chỗ ban đầu Lập Phương Chu đã ngồi, không phát hiện được thứ gì có giá trị hết.
Mấy người Nam Chu không chỉ lột sạch sẽ đồ đệ của lão, thậm chí trước khi đi còn lấy luôn cả bồ đoàn bọn họ đã ngồi.
Có thể nói cuốn sạch tất cả, chẳng để lại cho lão một sợi tóc nào.
Người đàn ông cau mày:
– Có ngày sinh tháng đẻ của bọn họ không?
Người chủ trì vội vàng lấy khăn ra lau cái cổ dính máu:
– Có, có, có.
Người đàn ông nói:
– Vẫn chưa đủ, chỉ có thể thi triển loại giáng cấp thấp nhất, tôi muốn thứ trên người họ.
Người chủ trì không dám thở mạnh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm người chủ trì đã toát hết mồ hôi:
– Có thể biết bọn họ đang ở đâu không?
Nếu lúc này Giang Phảng đổ xúc xắc [Bản Hòa Tấu Vận Mệnh] lại một lần nữa, anh sẽ phát hiện ra, vận mệnh đã xuất hiện biến hóa nho nhỏ.
Độ khó và cấp bậc của phó bản lần này đã lặng lẽ tăng cấp từ Bảo kiếm – 3, lên Bảo kiếm – 6.
Hết chương 162
Lời tác giả:
Lập Phương Chu là đội đầu tiên khiến phó bản phải tiến hóa w.
------oOo------