Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 162: Tà giáng (Bảy)




***

Tổ chương trình câm nín.

Kịch bản không phải như vậy.

Trong thiết lập của phó bản này, hướng dẫn viên và đồ đệ của giáng đầu sư cũng chính là người chủ trì có mối quan hệ cá nhân, hướng dẫn viên phụ trách kéo khách cho bọn họ.

Không chỉ kéo khách, ông ta còn một nghề nữa là bán thông tin của khách du lịch.

Hướng dẫn viên có thể dễ dàng nắm trong tay thông tin thân phận của tất cả du khách mà không dễ để người ta nghi ngờ.

Huống hồ, đã đến Thái Lan du lịch, đa phần đều đi thắp hương bái Phật, rất ít người sẽ để lộ ngày sinh của mình để đại sư trong miếu tính lành hay dữ, bói chuyện tương lai.

Hướng dẫn viên thuận tay bán đi những thông tin nhìn có vẻ không quan trọng để đổi lấy tiền thuốc lá cho mình.

Còn chuyện người chủ trì định làm gì thì ông ta chẳng quan tâm.

Dù sao mỗi lần đưa khách đến, hướng dẫn viên đều về xe bus chơi game.

Lần này trong đoàn du lịch có ngày sinh tháng đẻ của sáu người vừa hay phù hợp với yêu cầu “giáng trường sinh” của giáng đầu sư.

Vận mệnh của bọn họ trùng hợp với sáu sát tinh: Linh Tinh, Hỏa Tinh, Địa Không, Địa Kiếp, Kình Dương, Đà La.

Vận mệnh của sáu người họ vốn đã xui xẻo.

Vận mệnh của Nam Chu ứng với Địa Kiếp, là con thuyền trên sóng, cả đời phiêu bạt.

Giang Phảng ứng với Đà La, âm hiểm lạnh lùng, giỏi lừa gạt.

Lý Ngân Hàng là Kình Dương, đại diện cho sự khăng khăng cố chấp, dám nghĩ dám thử.

Thiệu Minh Triết ứng với Hỏa Tinh, cứng rắn quật cường, kiên cố không thể phá vỡ.

Tào Thụ Quang là Linh Tinh, nóng vội to gan, tính tình quái dị.

Còn Mã Tiểu Bùi ứng với Địa Không, làm việc phù phiếm, không thực tế.

Não của Địa Kiếp, tim của Đà La, mật của Kình Dương, thận của Hỏa Tinh, phổi của Linh Tinh, gan của Địa Không, sau khi tôi luyện, dùng thay đổi vận mệnh để tạo thành “giáng trường sinh”, có thể giúp người ta trường sinh.

Cơ hội tốt này nghìn năm mới có một, cũng chính là sự “trùng hợp kỳ diệu” mà phó bản tạo ra.

Đối mặt với đám tiêu tiền như rác chẳng hay biết gì này, giáng đầu sư vui lắm, kéo theo sư huynh bản lĩnh cao siêu của mình, cùng ông ta làm việc lớn.

Vậy nên, đáng lẽ ra nội dung tiếp theo phải thế này, đám ngu ngốc xui xẻo đến với hiện trường giáng đầu, bỏ tiền ra tìm chết.

Bọn họ sẽ tưởng rằng mình đã xem một màn trình diễn đặc sắc.

Trên thực tế, “bùa bình an” được thi triển trên người bọn họ mới chính là lời nguyền rủa, có thể khiến giáng đầu sư định vị sự tồn tại của bọn họ.

Mười bốn ngày tiếp theo, bọn họ sẽ bị dày vò bởi những chuyện kỳ quái xảy ra trong sinh hoạt.

Bọn họ phải ở nơi đất khách quê người không rõ ngôn ngữ, không có cách nào xin sự trợ giúp, phải thông qua quá trình điều tra mới biết được có người đang âm mưu lấy nội tạng của bọn họ, đồng thời cũng phải tìm cách sinh tồn trong nỗi sợ hãi kỳ ảo khó giải quyết kia.

Đáng lẽ ra tất cả phải như vậy.

Giả dụ Nam Chu không biến đầu của sư huynh giáng đầu sư – cũng chính là một trong những Boss quan trọng thành chậu hoa.

Trên thực tế, khi Nam Chu chủ động đưa ra yêu cầu muốn trích máu, giáng đầu sư cũng cảm thấy khó hiểu.

Ông ta chưa từng nhìn thấy con gà nào chủ động rửa sạch cổ rồi dâng lên.

Bởi vì thuật “giáng” có máu cực hung, có thể khiến cho đối tượng bị hại chịu thuật pháp cao cấp nhất.

Ví dụ như “giáng đầu bay”.

Chỉ cần thao túng chiếc đầu bay cắn vào vai Nam Chu một cái, ngày hôm sau vết cắn sẽ mưng mủ, thối rữa.

Ngày thứ ba, xương cốt toàn thân cậu sẽ mềm ra và hóa lỏng.

Ngày thứ tư, cả nội tạng của cậu cũng sẽ nát bét, chết trong đau đớn.

Cuối cùng, Nam Chu sẽ thối đến mức chỉ còn lại cái đầu.

Điều này hợp với ý của bọn họ nhất.

Chỉ có sư huynh mới có thể hỗ trợ đầu bay.

Giáng đầu sư dùng thuật liên lạc với sư huynh.

Sư huynh đắn đo một lát rồi cũng vui vẻ đồng ý.

Sau đó, ông ta mất luôn đầu.

Không chỉ có thế, “giáng đầu bay” là một thuật giáng đầu cao cấp, thất bại giữa chừng sẽ mang tới sự phản phệ đáng sợ với giáng đầu sư.

Máu mũi của giáng đầu sư đã chảy tí tách thành vũng nhỏ, đầu đau như sắp nứt ra, cảm giác trong não có hàng chục nghìn con sâu đang lúc nhúc.

Ông ta loạng choạng đi tới trước đài, đã chẳng còn hơi sức đâu nữa, quay lưng lại với khách du lịch, sụp xuống đất như một bãi rác rưởi.

Hơi thở mỏng manh, ngay cả tiếng tim đập cũng yếu tới mức gần như không có.

Người dẫn chương trình chỉ là một người trẻ bình thường muốn lợi dụng để kiếm tiền mà thôi.

Mắt thấy người ban ngày tràn đầy sức sống bàn việc lớn với sư phụ mình biến thành một chậu hoa, còn sư phụ mình yếu ớt gần chết, còn tưởng rằng mình đã chọc phải cao nhân nào.

Nam Chu nhìn gã:

– Anh…

Ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến người chủ trì rùng mình.

Hai chân gã run rẩy, trên mặt đất xuất hiện một vũng nước mỏng, sau đó gã gào lên một tiếng, dùng cả chân lẫn tay bò ra khỏi lều, biến mất trong trời xẩm tối.

Mặc dù đối với những người xem bình thường, tình huống trước mắt có vẻ khó hiểu, nhưng thoạt nhìn rất đặc sắc.

Trong thị giác của bọn họ, ban đầu là giáng đầu sư hăm dọa, cuối cùng bị người mạnh hơn đánh lại.

Tình huống xoay chuyển, có cao trào, tiết tấu hợp lý.

Mọi người đều tưởng rằng mình đang được xem một màn đấu giáng đầu đã được sắp đặt từ trước, chợt vỗ tay như sấm.

Lý Ngân Hàng quay đầu nhìn xung quanh.

Cô phát hiện trong lều không có nhân viên nào khác, chỉ dựng tạm một chiếc bàn gỗ bày mười mấy quyển sổ nhỏ.

… Như vậy thì tiền bán sách cũng do người chủ trì thu.

Quan sát được điểm này, Lý Ngân Hàng càng thêm dũng cảm.

Da mặt cô trước giờ vẫn rất dày.

Mang chiêu học được khi hồi học đại học bày quán trên cầu vượt cùng với khí thế tự tiến cử mình ôm chân Nam Chu khi vừa bước vào trò chơi, cô đứng bật dậy, đặt một tay trước ngực, cúi người thật sâu:

– Thưa các vị khán giả, các vị có hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi không ạ?



Tào Thụ Quang, Mã Tiểu Bùi: ….

Mã Tiểu Bùi:

– Cô ấy đang làm gì thế?

Tào Thụ Quang lắc đầu như trống bỏi.

Những người có mặt ở đây đa phần là đồng bào, nghe thấy Lý Ngân Hàng nói tiếng Trung tròn vành rõ chữ lại càng hưng phấn hơn.

Có người dẫn đầu hô: “Hay!”

Nam Chu: ???

Cậu quay sang nhìn Giang Phảng với ánh mắt ngạc nhiên, tỏ ra không hiểu với hành động của Lý Ngân Hàng.

Giang Phảng mỉm cười đặt ngón trỏ bên môi, ra hiệu Nam Chu xem Lý Ngân Hàng biểu diễn.

Lý Ngân Hàng da mặt dày, đánh liều dùng giọng điệu ngọt ngào kinh điển của nhân viên phục vụ khách hàng:

– Mọi người vui vẻ thì buổi tối ngày hôm nay chúng ta cùng nhau trải qua quả thực có giá trị.

– Nếu mọi người cảm thấy hứng thú với thuật giáng đầu của Thái Lan thì…

– Mời mọi người theo tôi ra cửa, chỉ cần 3000 Baht sẽ có cơ hội nhận phần quà tặng kèm thần bí từ nước ngoài.

Lý Ngân Hàng hô lớn, sau đó đi thẳng đến bên cửa.

… Khi vừa cất bước, cô cảm thấy căng thẳng tới mức tay chân vung cùng một chiều.

Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi nghẹn họng.

Đệt.

Bọn họ hiểu rồi.

Đây gọi là cháy nhà đi hôi của.

Người chủ trì đi rồi, giáng đầu sư không còn sức lực phản kháng.

Lý Ngân Hàng nhanh nhẹn trộm long tráo phụng, kiếm tiền về cho đội mình.

Chuyện ghê gớm nhất là giáng đầu sư còn chưa đi, vẫn đang gục trên đài.

Nhưng ông ta chẳng còn hơi sức đâu mà ngăn cản.

Và cũng không ai trong bọn họ vạch trần.

Bao gồm cả Thiệu Minh Triết nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Ngân Hàng.

Sau khi khán giả được chiều lòng, bọn họ chi tiền rất hào phóng.

Trong lều này, trừ sáu người chơi ra tổng cộng có ba nhóm khách khác.

Một nhóm mua một quyển.

Nhóm thứ hai muốn mang về tặng cho bạn bè nên đã hào phóng trả 15.000 Baht, lấy đi năm quyển.

Lý Ngân Hàng tay không bắt sói, không vốn mà thu cả chục nghìn lời, kiếm được 18.000 Baht.

Nam Chu cũng thuận tay cầm lấy một quyển, nương theo ánh nến, giở mấy trang đọc thử.

Sách viết rất qua loa, không dạy cách vẽ bùa, cũng không giảng giải tường tận về những nguyên vật liệu cần dùng với “giáng”.

Chỉ là một quyển sách giả thần giả quỷ mà thôi.

Có người đàn ông tới đây xem thuật giáng đầu một mình, là người cuối cùng đến trước mặt Lý Ngân Hàng.

Gã thấp thỏm nhìn Lý Ngân Hàng, rốt cuộc cũng chịu nói:

– Tôi muốn khống chế một cô gái, để cô ấy vĩnh viễn yêu tôi. Cho hỏi, đại sư có hỗ trợ thi triển thuật pháp không?

Gã bằng lòng chi ra 12.000 Baht.

Lý Ngân Hàng nhìn gã, mỉm cười không từ chối:

– Được thôi, không thành vấn đề. Mời anh qua bên đây viết thông tin cơ bản của cô gái ấy, ví dụ như ngày sinh, số căn cước và số điện thoại, có vật phẩm tùy thân của cô gái thì tốt nhất.

Không ngờ gã đàn ông có thật.

Gã móc từ trong túi ra một thỏi son dưỡng, đặt bên tay Lý Ngân Hàng, sau đó cúi đầu viết soàn soạt thông tin của cô gái lên tờ giấy nhớ.

Lý Ngân Hàng ghé lại gần, cười hỏi:

– Anh hiểu cô ấy vậy, là người yêu của anh à?

– Bây giờ mới chỉ là đồng nghiệp. – Gã đàn ông nhướng mày lộ ra biểu cảm đáng khinh “hiểu rồi đấy” – Cho nên mới phải… phiền đến đại sư đấy chứ.

Lý Ngân Hàng chống cằm:

– Ồ… ra vậy.

Thu tiền xong, Lý Ngân Hàng gọi Nam Chu đại sư đến, nói yêu cầu của gã đàn ông cho cậu.

Nam Chu đánh giá gã đàn ông một hồi, sau đó cầm thông tin cá nhân và vật phẩm của cô gái lên xem xét kỹ, lạnh lùng nói:

– Được thôi.

Gã đàn ông vui mừng quá đỗi, cầm chặt thỏi son dưỡng với vẻ tràn đầy hy vọng, cùng Nam Chu đi đến một góc lều.

Lý Ngân Hàng thuận tay cất tiền của người đàn ông vào túi, cầm tờ giấy có viết thông tin của cô gái, ngón tay trỏ khẽ búng lên vị trí “số điện thoại”.

… Thằng ngu.

Có số điện thoại rồi, Lý Ngân Hàng sẽ vui vẻ kể cho cô gái xui xẻo này về tên đồng nghiệp biến thái kia.

Cô cũng tin tưởng Nam Chu sẽ không thi triển thuật pháp cho gã.

Không sử dụng “giáng đầu bay” cho gã ngay tại đây đã là may mắn lắm rồi.

Nhưng mà nhìn số điện thoại, Lý Ngân Hàng chợt nhớ ra, điện thoại của mình đã không thể sử dụng trong phó bản nữa rồi.

Cô nhìn xung quanh.

Bây giờ muốn gọi điện thoại quốc tế, chỉ có thể…

Vào lúc này, Thiệu Minh Triết cúi đầu đút tay vào túi, chậm rãi bước ra khỏi bóng tối cạnh cửa lều, cả người quấn kín mít như một cái bóng.

Lý Ngân Hàng bỗng cảm thấy chột dạ.

… Cũng không biết hắn đến bên cửa từ khi nào, nghe được bao nhiêu.

Hắn nhìn Lý Ngân Hàng bằng đôi mắt trắng dã lạnh lùng, hai tay đút trong túi áo.



Sau khi lục lọi đáy túi một phen, hắn móc ra … hơn mười đồng xu có giá trị 10 Baht, nhẹ nhàng đặt trên bìa sách dạy giáng đầu thuật chế tác cẩu thả.

Nhờ ánh đèn vàng bên đường, Lý Ngân Hàng thấy vết máu trên đầu ngón tay hắn còn chưa lau sạch.

Lý Ngân Hàng:

– A…

Nhưng rõ ràng Thiệu Minh Triết không có ý định nói chuyện gì với cô.

Đặt tiền xu xuống, Thiệu Minh Triết chỉnh lại khẩu trang, bước vào trong bóng đêm bên cạnh lều.

Lý Ngân Hàng chớp mắt.

Sau đó cô nhìn về hướng buồng điện thoại nhét tiền xu mà mình vừa mới nhìn chằm chằm.

Lẽ nào ý của anh ta là dùng số tiền lẻ này đi gọi điện thoại cho cô gái kia?

Hay bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi?

Lý Ngân Hàng vươn tay nhặt những đồng xu cứng kia lên.

Trên tiền xu vẫn còn vương độ ấm bàn tay hắn.

Đồng xu tròn tròn khiến Lý Ngân Hàng nhớ tới chiếc đầu vốn dĩ sẽ lăn về phía cô nhưng cuối cùng được Thiệu Minh Triết chặn lại giữa đường.

Anh ta chính là… “quái nhân” ư?

***

Nam Chu chọn năm quả trứng trong số những quả trứng mà giáng đầu sư mang tới, dùng son dưỡng vẽ bừa năm bùa chú, đưa cho tên đồng nghiệp biến thái, bảo gã về nhà ăn sống năm quả trứng này sẽ có được trái tim của cô gái.

Tên biến thái vô cùng biết ơn, cầm theo bữa ăn tiêu chảy và hớn hở rời khỏi đây.

Tiễn gã đi rồi, Nam Chu mới đi tới trước mặt giáng đầu sư.

Giáng đầu sư đã sắp sửa hôn mê.

… Hoặc có lẽ đã tức ngất đến nơi.

Hiển nhiên Nam Chu không định bỏ qua ông ta.

Đôi vợ chồng trẻ tận mắt nhìn thấy Nam Chu thi triển một màn cướp bóc quang minh chính đại.

Âm thanh êm tai khi vật phẩm vào túi đồ vang lên không ngớt.

Nam Chu cướp đi cả nguyên bộ đạo cụ trên người giáng đầu sư, bên trong bao gồm cối, chén, kim, dây, thìa, chày, lọ, chai, một bọc chu sa nhỏ, hai gói bột nghiền từ rắn và bọ cạp, hai túi chất nhầy từ côn trùng, ba gói bột tằm vàng.

“Chúc mừng người chơi Nam Chu nhận được đạo cụ cấp A, [Bộ Pháp Khí Gồm N Dụng Cụ Của Giáng Đầu Sư]!”

Nam Chu lột chiếc trường bào của giáng đầu sư, bên trong có chi chít những bùa chú phòng ngự thuật giáng đầu.

Đương nhiên, những thứ này không thể phòng ngự phản phệ do năng lực của bản thân không đủ.

“Chúc mừng người chơi Nam Chu nhận được đạo cụ cấp A, [Miễn Dịch Nguyền Rủa]!”

Cậu thuận tay lấy từ bên trong ra một quyển sách đóng bằng chỉ đã tuột hơn phân nửa, mở ra mấy trang rồi cũng thu vào hệ thống luôn.

“Chúc mừng người chơi Nam Chu nhận được đạo cụ cấp S [Cuốn Sách Ẩn Số]!

Càng quá đáng hơn, Nam Chu nhìn chằm chằm một tá trứng gà chỉ còn lại vài quả kia, im lặng suy nghĩ.

Cậu hỏi Giang Phảng đứng bên cạnh mình:

– Anh Phảng, anh biết nấu không?

Giang Phảng cười:

– Tất nhiên. Xào, hấp, chiên, làm bánh ngọt đều được.

Nam Chu quyết định thật nhanh, thu hết số trứng gà vào túi.

“Chúc mừng người chơi Nam Chu nhận được đạo cụ không cấp bậc [Trứng gà] x 6.”

Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi nhìn tới mức đồng tử chấn động.

Cuối cùng bọn họ cũng biết được hạng sáu đáng sợ đến mức nào.

Nếu bất cẩn chết trong tay bọn họ, đến quần lót cũng bị bọn họ lấy đi mất.

… Chết tức tưởi, chết mất mặt.

Sau khi chiếm đoạt hết tài sản, ánh mắt Nam Chu dừng trên cổ giáng đầu sư.

Cậu ngồi xổm chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ xem nên bẻ cổ ông ta thế nào.

Giang Phảng đặt tay lên vai cậu, khẽ xoa nắn, dường như đang ám thị gì đó.

Nam Chu hiểu ý, lấy quyển [Cuốn Sách Ẩn Số] kia ra, hơi cuộn nó lại, cầm đặt lên gáy mình, nhắm mắt đọc.

Khi mở mắt, cậu vươn tay lấy ra một cây kim trong túi đồ, chấm một ít chu sa, dùng chu sa vẽ một bùa chú hoàn chỉnh lên đầu của giáng đầu sư.

Bấy giờ, Tào Thụ Quang mới trải nghiệm cái gì gọi là “tàn nhẫn với quân địch như quét lá mùa thu”.

Là người sống trong không gian nhiều chiều hơn và có đẳng cấp hoàn toàn khác biệt với Nam Chu, Tào Thụ Quang nhìn mà toàn thân phát lạnh, không khỏi gãi gãi đầu ra vẻ đồng cảm:

– Cậu… làm gì đấy? Giết ông ta là được rồi.

Nam Chu nghiêm túc vẽ bùa, đồng thời nói:

– Không thể giết. Phải giữ ông ta lại để dẫn ra người đứng phía sau.

Tào Thụ Quang nhìn chậu hoa đầu người rực rỡ:

– Chẳng phải có người đây rồi sao? Chưa biết chừng cái đầu này là của người đứng đằng sau. Biết đâu giết luôn giáng đầu sư này, trò chơi sẽ kết thúc.

Nam Chu quay đầu, tay cầm chiếc kim, thành khẩn hỏi ngược lại:

– Sao có thể đơn giản như thế được?

Nhóm sinh vật sống trong không gian đa chiều trong phòng phát sóng đều nghẹn họng.

Mẹ kiếp, tình huống này xấu hổ chết mất.

Hết chương 161

Lời tác giả:

Meo Meo đưa ra câu hỏi từ tận linh hồn.

 

------oOo------