Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 157: Tà giáng (Hai)




***

Nam Chu hỏi hai người kia:

– Mọi người có nhận được thông tin nhiệm vụ không?

Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau.

– Haiz, mọi người không biết hả? – Tào Thụ Quang nói – Có một số phó bản sẽ không công bố thông tin liên quan đến nhiệm vụ ngay từ đầu đâu, cần phải kích hoạt mới được.

… Đây là lần đầu tiên bọn họ được biết chuyện này.

Giang Phảng ngại ngùng nói:

– Chuyện này chúng tôi không biết thật. Ngại quá.

Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau, thở dài một tiếng như đang cảm khái “quả nhiên là chim non”.

Tào Thụ Quang vươn tay khoác lên vai Giang Phảng, rất có phong thái của anh trai an ủi em trai:

– Không cần phải tự ti đâu.

Ánh sáng ngoài kia rực rỡ, xung quanh tràn ngập hơi thở của cuộc sống.

Trong hoàn cảnh thế này, cho dù Lý Ngân Hàng có muốn căng thẳng cũng sẽ vô thức cảm thấy mình không cần thần hồn nát thần tính như thế.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được một đội dễ nói chuyện đến vậy trong phó bản.

Cảm giác gần giống như gặp đội Thanh Đồng trong phó bản thứ ba.

Thanh Đồng mang tới cho người ta cảm giác đáng tin cậy.

Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi mang tới cho người ta cảm giác thoải mái.

Mã Tiểu Bùi nhìn xung quanh một hồi, nhỏ giọng nói với Tào Thụ Quang:

– Ở đây có một, hai, ba, ba người… chúng ta

Tào Thụ Quang cọ vai cô trêu chọc:

– Lại bắt anh tìm người đấy à, không tìm nữa, bãi công. Phải cho thù lao mới tìm.

Mã Tiểu Bùi cũng không ngại người khác, cười híp mắt hôn Tào Thụ Quang một cái:

– Ông xã à, tìm đi.

Tào Thụ Quang lật mặt như lật sách:

– Ok.

Tào Thụ Quang đang định đứng dậy thì một giọng nói lạnh lùng âm u vang lên từ phía sau bọn họ:

– Tôi ở đây.

Anh ta giật nảy mình:

– Ôi mẹ ơi!

Nam Chu quay đầu.

Cách chiếc đệm xe ố vàng và hơi mốc, cậu nhìn thấy một gương mặt…

Thoạt nhìn, Nam Chu không thể nhìn rõ gương mặt của người đồng đội mới này.

Người ngồi phía sau mặc một chiếc áo măng tô màu lam kéo cao cổ, đeo khẩu trang màu đen, đội một chiếc mũ len.

Nhìn từ trên xuống dưới, chỉ có đôi mắt của hắn còn lộ ra bên ngoài.

Hắn quấn bản thân kín mít, nhưng trong chiếc xe điều hòa chừng 18 độ đang không ngừng chạy vù vù điều chỉnh nhiệt độ, nhìn hắn cũng không đến nỗi quá nóng.

Tào Thụ Quang nhìn tạo hình này, há hốc miệng hồi lâu mới hỏi ra nghi ngờ của mình:

– Anh lạnh à?

Người kia ngước mắt lên, lạnh lùng xem xét anh ta rồi cúi đầu xuống.

Nhìn vài sợi tóc lộ ra bên ngoài mũ len, có thể nhận thấy chất tóc của hắn vừa cứng vừa sáng như thép.

Khóe mắt hắn có một vết sẹo nhỏ, kết hợp với đôi mắt trắng dã, khí chất rất giống tội phạm.

Hắn cụp mắt, nhỏ giọng giới thiệu tên mình:

– Thiệu Minh Triết.

Lý Ngân Hàng đã vô thức đề cao cảnh giác cho nên không cảm thấy bất ngờ.

Dù sao cô cũng đã từng gặp dạng người như Tạ Tương Ngọc và Khúc Kim Sa.

Ước chừng bắt đầu từ thời nguyên thủy, con người đã là loài sinh vật quen sống theo bầy đàn.

Đối với đa số người mà nói, trong hoàn cảnh cực đoan, có tiếng người nói ở bên cạnh mới có thể yên tâm.

Trong hoàn cảnh cực đoan của cực đoan như “Vạn Vật Hấp Dẫn”, người không chịu sống theo bầy đàn thì ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, hoặc có nguyên nhân không thể cho người ngoài biết.

Ví dụ như Khúc Kim Sa dựa vào sòng bạc để làm giàu trong trò chơi, không cần thiết phải hợp tác làm việc cùng người khác.

Ví dụ như Tạ Tương Ngọc, người có sở thích nham hiểm âm thầm đâm sau lưng người khác, cũng không cần người khác tới quấn chân mình.

Ồ. Bỏ qua Tạ Tương Ngọc đi.

Bây giờ cậu ta đã bị người ta trói chặt chân rồi.

Đối với người kỳ lạ trước mắt, cùng lắm chỉ tỏ ra hòa bình ngoài mặt, không hợp tác là được.

Những người khác trên xe cũng chú ý đến phía bọn họ, dẫu vậy cũng chỉ coi như lúc bọn họ đã quen biết nhau từ trước, nhìn qua mấy cái rồi thôi.

Trong lúc bị người ta quan sát, Nam Chu cũng im lặng quan sát xung quanh.

Không khó phán đoán về chức năng của chiếc xe bus bọn họ đang ngồi.



Nam Chu ngồi ở phía sau xe bus.

Phía trước có khoảng chừng hai đến ba mươi hành khách, trong đó có ba bốn người đội mũ chung một kiểu và màu sắc.

Tính chất giá rẻ, màu sắc lòe loẹt.

Có một lá cờ nhỏ quấn quanh cây gậy tre, xếp qua loa ở hàng ghế đầu tiên.

Trong chiếc thùng rác cạnh bọn họ không xa có vứt vé vào tham quan Cung điện Hoàng gia.

Bên trên có vết bẩn và bụi, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra đó là vé tham quan ngày hôm qua.

Vé vào cổng còn có ký hiệu “vé đoàn”.

Các thiết bị trên xe tương đối cũ kỹ, không sạch sẽ, đệm xe ít nhất ba bốn ngày chưa thay, nhưng có lẽ điều hòa mới thay không lâu, mùi rất nồng, gió mạnh thổi ù ù khiến người ta lạnh sởn da gà.

Những chi tiết nhỏ đều hướng về một kết luận.

Bọn họ đang ở trong một đoàn du lịch giá rẻ nước ngoài, đi đến một khu du lịch chưa biết.

Bọn họ sẽ đi đến đâu?

Còn nữa, mãi mà chưa thấy nhắc nhở nhiệm vụ.

“Tà giáng” đang chỉ thứ gì?

… Huống hồ, ngoại trừ những chuyện này ra, còn một chuyện khiến cậu vô cùng quan tâm.

Phía bên kia, sau khi xác định được tất cả đồng đội, Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi cũng chọn một hàng ghế trống gần đó ngồi xuống.

Tào Thụ Quang liếc mắt nhìn người vừa quái dị vừa tự kỷ tên Thiệu Minh Triết, gối đầu lên vai vợ mình khẽ thút thít:

– Làm anh sợ chết khiếp.

Mã Tiểu Bùi đẩy đầu anh ta ra, oán trách:

– Làm nũng gì đấy.

Tào Thụ Quang vùi mặt vào vai cô.

Mã Tiểu Bùi không khỏi bật cười, giải thích với Nam Chu ngồi cách cô một lối đi:

– Đừng để ý, tính cách của ông xã tôi tương đối trẻ con.

Nam Chu gật đầu, chú ý tương tác của hai người.

Trong hệ thống khái niệm không mấy rõ ràng về mối quan hệ giữa người với người của cậu, chưa từng xuất hiện xưng hô đời thường thế này.

Giang Phảng thấy cậu trầm ngâm suy nghĩ, bèn hỏi:

– Đang nghĩ gì đấy?

Nam Chu nhìn Giang Phảng, nhỏ giọng hỏi:

– “Ông xã”?

Cậu gọi vậy khiến Giang Phảng sững người, sau đó mới hiểu ra, không nhịn nổi cười:

– Từ đó có nghĩa là chồng.

Nam Chu:

– À.

Sau khi âm thầm hoàn thiện khái niệm, cậu lại đưa ra thêm câu hỏi nữa:

– Chồng cũng có thể hôn à?

Trong những quyển sách mà cậu từng đọc, câu chuyện của hoàng tử và công chúa luôn kết thúc ở chỗ “Sau khi kết hôn, hai người trải qua những ngày tháng hạnh phúc”.

Trong những tiểu thuyết theo hướng hiện thực, sau khi vợ chồng kết hôn sẽ thường xuyên cãi vã, phần lớn sẽ ngoại tình, không nhìn ra hạnh phúc ở đâu.

Điều này đã đủ khiến Nam Chu cảm thấy mâu thuẫn rồi.

Trong những tiểu thuyết khác cũng có miêu tả đến cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng sau khi kết hôn.

Dẫu vậy, cũng chỉ là những câu miêu tả cậu đọc không hiểu.

Ví dụ, cậu không thể hiểu nổi tại sao khi hai người đi ngủ, ngôi sao sẽ xé rách trời cao, trượt vào vực sâu đêm tối, hay hải đường lay động, hài hòa sinh mệnh gì gì đó.

(Hải Đường: Web chuyên truyện H)

Khi còn nhỏ, nhóc Nam Chu với tinh thần ham học hỏi đã ôm sổ ghi chép, lẩn đến trước cửa phòng bố mẹ nhìn trộm xem bọn họ ngủ thế nào.

Kết quả hai người chỉ nằm thẳng đờ trên giường mà thôi.

Chiếc giường sáng trong màn đêm đen kịt.

Hai người nằm sóng vai trên giường, giống như hai cái con cương thi nằm chung trên một chiếc sạp.

Bởi vậy Nam Chu không hề có cảm giác chân thực về mối quan hệ “vợ chồng”.

Giang Phảng rất khó giải thích với cậu, những ấn phẩm chính quy rất ít khi miêu tả thể xác quá trực tiếp.

Bởi vậy anh chỉ trả lời câu hỏi của Nam Chu:

– Đúng vậy, vợ chồng cũng có thể hôn.

Nam Chu:

– À. Nếu vậy, chúng ta cũng có thể làm vợ chồng hả?

Hành vi ghép điểm giống nhau này khiến Giang Phảng rất khó xử, anh chỉ khẽ ho một tiếng.

Anh ý thức được, anh nhất định phải bắt đầu từ từ thay đổi nhận thức của Nam Chu về các mối quan hệ trong xã hội con người.

Những hành khách trên xe người thì ngủ, người thì nghịch điện thoại.

Nhất thời, bầu không khí trở nên yên bình lạ thường.



Mã Tiểu Bùi và Tào Thụ Quang dựa đầu vào nhau thầm thì.

Mã Tiểu Bùi bị Tào Thụ Quang chọc cười, không nhịn được huých cùi chỏ vào ngực anh ta.

Tào Thụ Quang lập tức giả vờ bị nội thương, ôm ngực ngả về phía cô.

Thấy Nam Chu và Giang Phảng cũng có lời muốn nói với nhau, Lý Ngân Hàng chán muốn chết, bèn chủ động đi tới bên cạnh đôi vợ chồng trẻ, mở một cuộc ngoại giao quy mô nhỏ:

– Hai người không cảm thấy căng thẳng hả?

Tào Thụ Quang chẳng hề để tâm:

– Nhiệm vụ còn chưa được giao mà, tới lúc đó căng thẳng sau cũng được.

Nhận thấy Lý Ngân Hàng không tán đồng, anh ta cười nói:

– Mọi người không có kinh nghiệm nên không hiểu đấy thôi, bây giờ lo lắng thì có tác dụng gì đâu, không bằng thả lỏng một chút.

Mã Tiểu Bùi kéo Lý Ngân Hàng, lặng lẽ bĩu môi về phía Nam Chu và Giang Phảng, nói với cô bằng giọng điệu thì thầm riêng tư của con gái với nhau:

– Này, hai người kia, có phải là… ấy ấy không?

Lý Ngân Hàng vẫn còn cảnh giác với bọn họ, cô chỉ cười gượng:

– Làm sao cô nhìn ra được.

– Noah rất thích cậu ấy. – Mã Tiểu Bùi ngưỡng mộ – Nhìn mắt thôi cũng nhận ra rồi ấy chứ. Nhưng Nam Cực Tinh có vẻ lạnh lùng, không biết đang nghĩ điều gì.

Lý Ngân Hàng mím môi cười:

– Thực ra cậu ấy cũng rất thích Noah.

Có đề tài để nói, hai người nhanh chóng bàn luận hăng say.

Mã Tiểu Bùi thăm dò chuyện trước khi Lý Ngân Hàng vào trò chơi đã có bạn trai chưa, còn vô cùng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ anh em của chồng mình, khiến Lý Ngân Hàng dở khóc dở cười.

Song, thời gian nói chuyện thoải mái không duy trì được lâu.

Xe bus đi vào một bến xe có rất nhiều chiếc xe cùng kiểu dáng, loanh quanh một vòng lớn mới tìm được một chỗ trống, từ từ đỗ xe vào.

Hướng dẫn viên ngồi ở hàng trên cùng lảo đảo đứng dậy.

Hướng dẫn viên là một người đàn ông trung niên mập mạp, khóe môi còn dính vệt trắng của nước bọt sau khi khô.

Ông ta lau qua miệng, giọng điệu như phấn chấn lắm, nhưng thực ra vẫn còn có chút mơ màng chưa tỉnh hẳn:

– Mọi người, chúng ta xuống xe thôi!

Sáu người trà trộn vào đoàn du lịch, nhốn nháo xuống xe.

Vô số âm thanh và màu sắc rực rỡ, phong phú ùa tới.

Nam Chu đặt chân xuống mảnh đất ồn ào náo nhiệt, ánh mặt trời mang nguyên vẹn tỉ lệ ấm áp chiếu lên tay chân khiến người ta phân bố vật chất lười biếng tự nhiên.

Sau khi hành khách xuống xe, không ít những tài xế lái xe Tuk Tuk nhanh nhẹn vây quanh. Sau một tiếng Sawatdee Ka, bọn họ hỏi bằng tiếng Hán không thành thạo:

– Anh muốn đi đâu ạ?

– 20 Baht, tôi có thể chở mọi người đến bến tàu.

– Bến tàu có hải sản vừa tươi vừa rẻ, còn có cảnh đêm…

Dưới bầu trời trong xanh, ấm áp và sáng ngời, những người xung quanh tỏa ra hơi thở nóng hầm hập…

Bầu không khí này, chắc chắn không phải là môi trường thích hợp để sinh ra cảm giác nguy cơ.

Một chiếc xe Tuk Tuk có khách lướt ngang qua Nam Chu.

Cậu lùi một bước, vẻ mặt hoang mang, giống như một con quái vật nhỏ không cẩn thận bước vào thế giới con người.

Trong lúc đang cảm thấy trái tim của mình không có điểm tựa, một đôi tay từ sau ôm trọn bả vai cậu, dịu dàng xoa xoa.

Giang Phảng cúi đầu, nói với cậu bằng giọng điệu thoải mái như anh biết tất cả mọi thứ:

– Muốn hỏi gì có thể hỏi tôi.

Trong bầu không khí vui vẻ ấm áp khiến người ta dễ dàng lơ là cảnh giác, hướng dẫn viên ra tay xua đuổi mấy người trẻ tuổi đang chào hàng xe Tuk Tuk của mình.

Tiếng mắng ồn ào.

Sau khi đuổi những người kia đi như đuổi gà, hướng dẫn viên quay sang phía bọn họ.

Ông ta giơ chiếc cờ hướng dẫn cán thô, cao giọng tuyên bố:

– Mọi người đừng đi lung tung, đi theo cờ, đừng tùy tiện lên xe người khác, phải nhớ rõ vị trí xe của mình, tới lúc lỡ tách nhau ra thì nhớ tập hợp ở đây.

– Hôm nay chúng ta không chỉ đến đây mua sắm, tôi sẽ dẫn mọi người xem bí thuật thần bí nhất, thú vị nhất của Thái Lan…

Nói đến đây, hướng dẫn viên phối hợp với bầu không khí, ngừng một chút ra vẻ thần bí rồi mới nói:

– … Giáng đầu!

Hết chương 156

Lời tác giả:

Anh ấy rất thích cậu ấy, cả thế giới đều biết.

Meo Meo chưa làm tốt công tác xã hội hóa đã đột ngột bị quăng tới trước bánh xe.

Meo Meo sợ lắm w

 

------oOo------