***
(Thuật giáng đầu là một loại thuật nguyền rủa lưu hành ở Đông Nam Á và Đông Á)
Bây giờ từng hành động của đội Lập Phương Chu bất kể ở trong hay ngoài phó bản đều được theo dõi sát sao.
Cho nên, khi những người chơi ở điểm an toàn phát hiện sau cái tên Lập Phương Chu có logo cỏ bốn lá thể hiện “Đang ở trong phó bản”, tinh thần quần chúng lập tức tăng cao, vui vẻ chạy khắp nơi.
Cuối cùng cũng chịu đi rồi!
Mặc dù không biết đội xui xẻo nào sẽ được ghép chung với Lập Phương Chu, nhưng dù sao cũng không phải bọn họ, bởi vì bây giờ bọn họ còn đang ở điểm an toàn cơ mà.
Chỉ cần tiễn được ôn thần đi vậy thì vạn sự đại cát!
Trong một cửa hàng ở Thành Bang Cổ, hai người trẻ tuổi đang ngồi đối diện với nhau.
Diện mạo của hai người đều rất tuấn tú.
Theo lý mà nói, hai gương mặt đẹp trai đồng thời xuất hiện sẽ tôn nhau lên, phải thu hút ánh nhìn lắm mới phải.
Song, những người đi ngang qua bọn họ đều không thèm nhìn thêm một cái, dường như cảm giác tồn tại của bọn họ rất yếu ớt.
Vì thế, không ai biết được rằng, bọn họ chính là đội hai người với cái tên Adam đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Cùng là người sống ở chiều không gian cao hơn, hai người có thể nhìn thấy rất nhiều camera nhỏ li ti như hạt gạo bay lơ lửng trong không khí.
Mà hiện tại, tổ chương trình đã cố ý tắt bớt một số lượng lớn camera xung quanh cho hai người có thêm thời gian hoạt động tự do.
Dù sao ở trong hay ngoài phó bản thì người chơi đều cần phải ăn uống ngủ nghỉ.
Đó đều là thời gian rác ít được quan tâm, có chiếu cũng chẳng tác dụng gì.
Ở một số thời gian, tổ chương trình tắt bớt camera đi cũng sẽ không khiến khán giả nghi ngờ.
Vì thế, hai người có thể yên tâm nói chuyện ở đây mà không lo bị người khác nhìn thấy.
Nhìn thấy kênh thế giới im lặng mấy ngày, cuối cùng cũng hoạt động trở lại, Đường Tống chậc một tiếng.
Nguyên Minh Thanh ngước mắt lên nhìn:
– Sao nào, vẫn cảm thấy thiệt à?
Đường Tống cau mày, nói với vẻ không vui:
– Cơ hội tốt như vậy mà lại lãng phí.
Nguyên Minh Thanh cố ra vẻ cười cười, uống một ngụm cà phê, nhưng trong miệng cũng chẳng nếm ra được vị gì.
Trong tất cả người chơi, người hận đội Lập Phương Chu nhất, song chưa từng giao đấu với bọn họ, còn ai ngoài Adam nữa.
Đường Tống buồn bực nói:
– Nước cờ Ánh Bình Minh này bị bọn họ phá mất rồi!
Kỳ thực tổ chương trình không chỉ nhét một mình đội Adam vào trong trò chơi.
Đội 1 là người chơi thuần túy, rất thích chơi game, kỹ thuật đã chẳng ra sao mà còn từ chối tất cả trợ giúp và nhắc nhở, hiện nay vẫn đang vào phó bản không biết mệt.
Bọn họ lấy danh nghĩa mỹ miều cố gắng làm việc, góp tích điểm từ con đường chính quy, trên thực tế là báo danh để đến đây chơi.
Dù gì đi nữa thì “Vạn Vật Hấp Dẫn” là trò chơi phát sóng trực tiếp người thật hot nhất hiện nay, gần như tất cả các kỹ sư thiết kế phó bản đều bằng lòng đưa thiết kế thế giới phó bản mới của mình vào “Vạn Vật Hấp Dẫn” vô điều kiện. Để đám cu li miễn phí này thể hiện mức độ đặc sắc của phó bản, đồng thời cũng thu hút sự chú ý.
Đương nhiên, cũng xuất hiện bất ngờ.
Ví dụ như một kỹ sư thiết kế trò chơi nổi tiếng đã tỉ mỉ thiết kế nên một thế giới phó bản kinh dị, mở rộng và tự do ở mức độ cao, cuối cùng có thể phát triển đến tai nạn toàn cầu.
Đường Tống vẫn còn ấn tượng, phó bản ấy có tên “Soạt, soạt, soạt”.
Trong ngày đầu tiên nó hớn hở được đưa vào sử dụng, nó nghênh đón Lập Phương Chu.
Sau đó… không có sau đó.
Con Boss ký sinh trên cánh cửa vừa mới ra đời, còn chưa làm ấm thân, thậm chí còn chưa kịp liếm qua một người chơi chân chính nào, đã bị gỡ xuống một cách nhục nhã, quăng vào trong túi đồ.
Vị kỹ sư thiết kế kia và nhà phát hành của trò chơi nháy mắt trở thành trò cười của cư dân mạng.
Nghe nói mặc dù đã được thu hồi thành công, nhưng vì rời khỏi hệ thống ban đầu quá lâu nên Boss cũng mất đi tác dụng.
Trong cơn giận dữ, nhà thiết kế đã thu hồi tất cả những phó bản trao quyền cho “Vạn Vật Hấp Dẫn”, đồng thời cũng tuyên bố sẽ không bao giờ hợp tác dưới bất cứ hình thức nào với “Vạn Vật Hấp Dẫn” nữa.
Đội 2 là chuyên gia nghiên cứu Carbon – nền tảng của sự sống, căn bản không có ý chí tiến thủ, một lòng đam mê quan sát dáng vẻ của con người thể hiện trong điều kiện sinh tồn cực hạn.
Đương nhiên, đây có thể coi như nghiên cứu phục vụ công việc, bọn họ cũng có nhiệm vụ nên Adam không thể xen vào được.
Đội 3 thì đúng là đồ bỏ đi.
Trong một trận PVP, do bọn họ quá khinh địch nên đã bị con người gài bẫy giết hại, vô cùng mất mặt.
Nghe nói người giết bọn họ chính là Dịch Thủy Ca ngày đó còn đi một mình.
Ba đánh một còn bị đánh lại, dốt hết chỗ nói.
Buồn cười nhất vẫn là Đội 4.
Bọn họ đi thử sòng bạc mà Khúc Kim Sa mở, không cẩn thận bị thua sạch hết tích điểm, bị đá ngay ra khỏi trò chơi.
Đội 5, Đội 6 là đội cặp đôi bình bông.
Bọn họ đã dựa theo gu thẩm mỹ của người trái đất, nặn hai gương mặt xinh đẹp, kích thích cảm quan của khán giả theo dõi ở một mức độ nhất định.
Bọn họ thực sự đã nhận được không ít quan tâm.
Nhưng độ quan tâm của bọn họ còn không cao bằng cặp anh dâu – em chồng Ngu Thoái Tư và Trần Túc Phong gây tranh cãi.
Đội Adam là Đội 7.
Không có đội nào có thể đi tới được mức độ cao như Adam.
Trong khoảng thời gian thử nghiệm nửa năm, bọn họ đã nghiên cứu sâu về tính cách của đám sinh vật Carbon này, cũng đã vạch ra kế hoạch tỉ mỉ giành thắng lợi thế nào.
Bọn họ chọn trúng Ánh Bình Minh, dùng [Hồi Đáp] khống chế năm người Tô Mỹ Huỳnh để làm ma cho hổ.
Ánh Bình Minh càng làm nhiều điều ác thì đến cuối cùng, bọn họ tự tay giết chết Ánh Bình Minh sẽ càng nhận được nhiều sự tin tưởng và khen ngợi của đám sinh vật Carbon này.
Bọn họ muốn xây dựng hình ảnh dân thường giết kẻ làm ác.
Theo như bọn họ phân tích, so với những người chơi ở khu vực khác, người chơi khu vực Trung Quốc rất thích kiểu ác giả ác báo, ăn miếng trả miếng.
Những người này rất ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Đến lúc ấy, bọn họ lật đổ và chiếm lấy tích điểm của Ánh Bình Minh, có thể vung tay hô hào, tự đắp nặn lên dáng vẻ Chúa cứu thế có thể dẫn dắt người chơi giành được thắng lợi, những người chơi kia đương nhiên cũng sẽ vây quanh bọn họ như những con chó.
Thậm chí có những người chơi nói thì giỏi, làm thì dốt sẽ dâng tích điểm lên cho bọn họ, giúp đỡ bọn họ leo lên đỉnh cao.
Kết quả, Ánh Bình Minh lại muốn một bước lên mây, chạy tới báo danh chiến trường 99 người, tự tặng đầu người lên cho Nam Chu.
Kế hoạch Adam dày công tỉ mỉ cũng trôi theo dòng nước.
Trong kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ tự tay giết Ánh Bình Minh, trừ hại cho dân, chuyển giao tích điểm cũng sẽ hợp lý hơn.
Cùng lắm thì có thể nói bọn họ đã sử dụng đạo cụ nào đó, để bọn họ có thể lấy đi tích điểm của những kẻ bại trận.
Ánh Bình Minh đã làm rất nhiều việc ác, tích điểm bỏ đi cũng đáng tiếc, chi bằng chuyển vào tay người có giá trị hơn, những sinh vật Carbon kia cũng sẽ không nghi ngờ quá nhiều.
Ai ngờ đâu, Lập Phương Chu nửa đường nhảy ra khiến cho hành vi kế thừa tích điểm của Adam từ Ánh Bình Minh trở nên không danh chính ngôn thuận nữa.
Giây phút nhìn thấy toàn thành viên của Ánh Bình Minh bị Lập Phương Chu giết sạch, đội hai người Adam trơ mắt đứng nhìn bản thân nhanh chóng leo lên hạng hai bảng xếp hạng tích điểm.
Bây giờ bọn họ còn đứng ra hô hào kiểu gì?
Có vết nhơ khó giải thích này, còn đứng lên làm lãnh đạo tinh thần kiểu gì?
Giờ đây, bọn họ chẳng những không thể thực hiện kế hoạch ban đầu của mình mà còn bị gác lên bếp lò quay nóng khiến cả người khó chịu.
Nhưng khó chịu cũng được ích gì, trò chơi vẫn phải tiếp tục.
Nhìn thấy sắc mặt Đường Tống không vui, Nguyên Minh Thanh chỉ đành kể chuyện xui xẻo của những người khác, cố gắng an ủi anh ta.
– Nghe nói công ty “Xâm nhập não bộ” rất không hài lòng về kết quả của cuộc truy kích lần này.
– Vốn dĩ bọn họ muốn Lập Phương Chu chết, để dễ dàng thu nhận thể tinh thần của bọn họ, thuận tiện đá đội ngũ gây ra vô số biến cố này ra ngoài.
– Kết quả chẳng những không thành công, khi đội Nam Chu ăn kem của công ty còn không để lộ logo sản phẩm, cho nên món tiền đầu tư kia chỉ như lướt qua mặt nước.
– Nghe nói trong “Vạn Vật Hấp Dẫn” mỗi giây xuất hiện của một logo thương mại sẽ kiếm được hai trăm nghìn tiền sao.
– Lần này “Xâm nhập não bộ” lỗ gấp bội.
Đường Tống chép miệng:
– Sinh vật Carbon thật phiền phức. Nhất định phải chết một lần mới có thể mã hóa cho chúng ta sử dụng. Bằng không cứ cưỡng chế mang Lập Phương Chu đi mã hóa thì lấy đâu ra nhiều việc đến thế?
– Anh tưởng khán giả ngu chắc. – Nguyên Minh Thanh nói – Bọn họ muốn nhìn xem chương trình thực tế vừa đặc sắc vừa kích thích, tràn ngập kịch tính, vừa chân thực không giả dối. Làm sao có thể gian lận một cách lố bịch như thế được?
Đường Tống cười nhạo:
– Trên thế giới làm gì có chương trình nào thế này?
– Thế nên, – Nguyên Minh Thanh nói – Đương nhiên chúng ta phải làm thế nào cho kín đáo một chút, để khiến bọn họ hài lòng.
Đường Tống gõ bàn:
– Vậy tại sao không để chúng ta đối phó với Lập Phương Chu trong phó bản?
– Chẳng phải đều do kịch bản cả hay sao? – Nguyên Minh Thanh nói – Nếu như bây giờ chúng ta chạm mặt, còn gì kịch tính để nói nữa đâu?
Anh ta nói tiếp:
– Đáng lẽ ra theo kịch bản ban đầu, chúng ta giết chết Ánh Bình Minh, sau đó mới giết đội Lập Phương Chu cũng chính là đội ngũ khiến người ta sợ hãi, nhận được sự ủng hộ của nhiều người chơi hơn…
Càng nói, Nguyên Minh Thanh tự làm mình buồn nôn luôn.
Nhưng mức độ phá hoại của Lập Phương Chu với Adam hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Càng phiền phức hơn khi Lập Phương Chu chỉ hoàn toàn vô tình mà thôi.
Nguyên Minh Thanh nhấp thêm một ngụm cà phê vô vị.
Đường Tống:
– Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
Nguyên Minh Thanh:
– Tôi nhận được chỉ thị tiếp tục sinh hoạt bình thường, vào phó bản bình thường, đồng thời quan sát suy nghĩ và hành động của những người chơi ở điểm an toàn.
Đường Tống cười khẩy:
– Bọn họ thì có suy nghĩ gì được chứ? Sinh vật Carbon bậc thấp còn sống đã là dũng cảm lắm rồi. Tôi thấy cũng không có gì đâu.
Nguyên Minh Thanh nói:
– Đội ngũ chương trình chỉ muốn nhìn xem, sau khi điểm an toàn xảy ra biến cố lớn thế kia, khái niệm tự tàn sát lẫn nhau của bọn họ có tăng thêm hay không.
– Tôi không hứng thú làm bài điều tra khảo sát xã hội, cũng không cần thiết phải làm điều này. – Đường Tống lạnh lùng nói – Tôi chỉ đợi giết Lập Phương Chu thôi.
Nguyên Minh Thanh còn muốn nói gì, chợt nhìn thấy một chiếc camera hình hạt gạo chậm rãi di chuyển về phía bọn họ.
Hai người đồng thời cảnh giác, ngồi thẳng người, không bàn luận những chủ đề nguy hiểm nữa.
Nhưng chiếc camera này không phải đến đây để quay riêng bọn họ.
Trần Túc Phong đẩy Ngu Thoái Tư đi vào từ cửa nhà hàng.
Khi đi ngang qua hai người họ, Ngu Thoái Tư gật đầu nhẹ một cái.
Nguyên Minh Thanh sửng sốt, lập tức lịch sự chào lại.
Đây chính là hình tượng của bọn họ trước ống kính.
Anh ta đảm đương vị trí người mưu trí, vẻ ngoài nho nhã, nội tâm nham hiểm.
Còn Đường Tống thì đảm đương vị trí vũ lực, vừa kiêu ngạo lạnh lùng vừa giỏi mưu kế.
Rất hợp thời.
Đường Tống nhìn Ngu Thoái Tư, dựa vào mức độ camera dày đặc bao xung quanh anh ta để nhận ra thân phận.
Đây chính là đôi anh dâu – em chồng rất được quan tâm.
Nhưng anh ta không nhớ mình đã từng gặp người phụ nữ đứng bên cạnh Ngu Thoái Tư, còn cả hai người đàn ông một cao một thấp kia nữa.
Anh ta âm thầm sàng lọc qua top một trăm đội ngũ đứng đầu.
Không tra ra được người này.
Anh ta lại dùng từ khóa Ngu Thoái Tư, cuối cùng cũng thành công định vị được đội ba người vô danh này là ai.
“Thuận Gió”, một đội ngũ rác rưởi xếp hạng 450.
Đã từng đồng hành cùng đội Ngu Thoái Tư qua một phó bản.
Đường Tống khẽ cười nhạo, tắt giao diện tìm kiếm đi.
Ai mà nhớ được người phụ nữ sắp rơi ra khỏi 500 hạng đầu có gì đặc biệt chứ.
Nguyên Minh Thanh cau mày:
– Bọn họ đã từng hợp tác với Lập Phương Chu.
Đường Tống nhướng mày khinh thường, hỏi ngược lại:
– Nếu như anh là Nam Chu, anh sẽ để ý đến đội ngũ rác rưởi này ư?
***
Về phía Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng mà đội Adam “ngày nhớ đêm mong”, giờ phút này đang ngồi trên… một chiếc xe bus du lịch thoang thoảng mùi thuốc lá và cà ri cay.
Không khí nóng nực, xung quanh ồn ào phức tạp, ngập tràn âm thanh tiếng nước ngoài.
Cô gái mang khuôn mặt Đông Nam Á ngồi trước Nam Chu đang cầm chiếc bánh trứng cắn một miếng lớn.
Bởi vì lần này phạm vi xung quanh rất nhỏ, bọn họ và đội khác không tách ra.
Đối tượng hợp tác lần này là một đôi vợ chồng trẻ, cùng với một người đi một mình.
Hai người trẻ tuổi rất phấn khởi, cũng rất hòa đồng, bọn họ nói chuyện với từng NPC hành khách trên xe, nhanh chóng xác định được mấy người Nam Chu và Giang Phảng.
Chàng trai tự giới thiệu trước:
– Tôi tên Tào Thụ Quang. Đây là vợ tôi, Mã Tiểu Bùi.
Cô gái rất cởi mở, gật đầu chào ba người rồi nở nụ cười ngọt ngào.
Nghe Tào Thụ Quang nói hai người vừa mới đăng ký kết hôn được mấy ngày đã bị dịch chuyển đến nơi xui xẻo này.
Nhưng mà cũng tốt, hai người đều ở đây, nếu như một người ở Tổ Kén, một người chịu dày vò trong trò chơi, còn không bằng hiện tại vẫn có thể đồng hành cùng nhau.
Giới thiệu mình xong, chàng trai nhiệt tình nói:
– Hai người cũng giới thiệu chút đi.
Lý Ngân Hàng mấp máy môi.
Đối diện với ánh mắt tha thiết thế kia, lần đầu tiên cô cảm thấy cái tên mình nóng bỏng miệng.
Lý Ngân Hàng:
– Lý… Nghiên.
Tào Thụ Quang không nghe rõ:
– Hả?
Lý Ngân Hàng hắng giọng:
– … Lý Nghiên.
Dù sao trong PVE trừ trước đến giờ không có tình huống chủ động giới thiệu với người hợp tác, bọn họ cũng có thể bịa ra tên mình được.
Dứt lời, cô quay sang nhìn Nam Chu và Giang Phảng với ánh mắt chột dạ.
Giang Phảng gật đầu với cô.
Làm rất đúng.
Thế cục hiện tại của trò chơi không rõ ràng.
Hiển nhiên đôi vợ chồng này không tham gia cuộc truy kích nghìn người, cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt của bọn họ.
Nhưng cái tên của bọn họ quả thực sáng như mặt trời ban trưa.
Để tránh tình huống nghi kỵ khi chưa biết rõ tình thế, báo tên giả là hành động chính xác và thỏa đáng nhất.
Giang Phảng mỉm cười, dùng giọng tiếng Trung không thành thạo pha lẫn tiếng Anh giới thiệu:
– Tôi tên là Noah.
Cái tên này rất phù hợp với diện mạo con lai của anh, đôi vợ chồng không nghi ngờ gì hết.
Bọn họ nhiệt tình quay sang nhìn Nam Chu.
Nam Chu nhìn phong cảnh mang phong cách kiến trúc nước ngoài lướt qua bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ bịa ra cái tên cho mình.
Một lát sau, cậu quay đầu sang, nói với đôi vợ chồng trẻ:
– Nam Cực Tinh.
Lý Ngân Hàng nghẹn họng.
Tốn nhiều thời gian như thế để bịa ra một cái tên khiến người ta im lặng.
Nhưng mà, có thể nói cái tên “Nam Cực Tinh” này rất phù hợp với tướng mạo của Nam Chu.
Nam Cực Tinh nghe thấy có người gọi mình, tưởng có cơm ăn, nhiệt tình vẫy đuôi bò ra khỏi túi áo cậu.
Nam Chu buông tay xuống, lẳng lặng bóp chặt túi áo.
Nam Cực Tinh: Chít?
Đôi vợ chồng trẻ nghĩ một lát, thể hiện không có ấn tượng gì với đội này.
Bọn họ đã xem qua những đội ngũ trong top 500.
Nếu như có ai mang cái tên đặc biệt như Nam Cực Tinh, nhất định bọn họ sẽ có ấn tượng.
Chàng trai nói:
– Đây là lần thứ mấy mọi người bước vào phó bản rồi?
Nam Chu thầm tính toán trong lòng, trả lời thành thật:
– Lần thứ năm. – Nếu như không tính cuộc truy kích nghìn người kia.
Đôi vợ chồng trẻ liếc nhìn nhau, trong lòng chợt hiểu.
Ồ. Hóa ra là người mới.
Chàng trai vỗ ngực ôm việc vào người, hào phóng nói:
– Tôi đã làm nhiệm vụ thứ bảy rồi, cũng coi như người đi trước. Mọi người đi theo tôi, tôi bảo vệ mọi người.
Hết chương 155
Lời tác giả:
Chỉ làm nhiệm vụ năm lần đích thực là cấp độ người mới w
------oOo------