Vân Trung Ca

Quyển 1 - Chương 3: Kế trong kế




Trong khoảnh khắc, Hứa Bình Quân mặt cắt không còn hột máu, giọng nói sắc bén hỏi:

"Hà Tiểu Thất, các ngươi lại đánh nhau? Rốt cuộc là ai đánh đã chết người? Bệnh Dĩ sẽ không giết người chứ?"

"Một Lý công tử trong thành Trường An tìm đại ca chọi gà, sau khithua muốn ép đại ca bán gà. Tính tình đại ca, tỷ tỷ biết rồi, nếu hảothương hảo lượng, dù có là bảo bối gì đi nữa thì cũng không phải chuyệngì đáng nói, gặp phải người tâm đầu ý hợp, không chỉ nói mua, có khi còn tặng không, đại ca cũng nguyện ý. Nhưng Lý công tử kia thực muốn khi dễ người khác, đại ca tính tình nóng lên, mặc kệ hắn ra giá bao nhiêu cũng không chịu bán, công tử kia xấu hổ thành giận dữ, lúc sau lệnh gia đinh đánh đại ca, chúng ta vừa thấy đại ca bị người ta đánh, sao có thể đứng nhìn? Lập tức triệu tập tất cả huynh đệ đánh trả, sau lại kinh độngquan phủ, đại ca không muốn liên luỵ chúng ta, một mình nhận hết sailầm, quan phủ đã bắt. . . bắt đại ca lại."

"Các ngươi. . . Các ngươi. . ." Hứa Bình Quân tức giận đến nhéo lỗtai Tiểu Thất, "Dân đấu với quan thế nào được, các ngươi sao mà ngay cảđạo lý này cũng không hiểu? Có làm người khác bị thương hay không?"

"Đại ca lúc đầu không cho chúng ta động thủ, nhưng sau khi màn chọigà thành một trận hỗn loạn, mọi người đều tham gia ẩu đả, có một giađinh đối phương bị đánh chết, công tử kia cũng bị đại ca đánh gãychân... Á!" Hà Tiểu Thất ôm lỗ tai, hét lên một tiếng thảm thiết, HứaBình Quân đã bỏ lại hắn, chạy ra khỏi tiệm ăn.

Vân Ca nghe thấy chủ tiệm Thường thúc thở dài, vờ như vô tình thuận miệng hỏi:

"Thường thúc, vị tỷ tỷ này và đại ca kia là người như thế nào?"

Thường thúc lại thở dài thêm một lượt: "Cô ngày sau làm việc ở trongtiệm, sẽ hiểu rõ Hứa nha đầu, còn Lưu Bệnh Dĩ kia là người nổi danh nhất vùng Thiếu Lăng Nguyên này, không ai là không biết. Hứa nha đầu tuy nói năng chua ngoa, nhưng là tâm đậu hũ, là một người tài giỏi, một nữ nhimà so với nam nhi nhà người khác còn mạnh mẽ hơn. Lưu Bệnh Dĩ, cô có thể tránh thì nên tránh thật xa, tốt nhất cả đời không nên nói chuyện. Nghe đồn toàn bộ người nhà của hắn đều đã chết, chỉ còn lại một mình hắn,nhưng lại đi bôi nhọ tổ tông. Rõ ràng là người đọc sách biết chữ, tàihọc nghe nói cũng không tệ lắm, nhưng tính cách bất hảo không chịu nổi,không chịu học điều tốt, chơi bời lêu lổng, đánh nhau đánh bạc thì cáigì cũng giỏi, là thủ lĩnh đám côn đồ ngoại thành Trường An. Cha của Hứanha đầu trước kia là một viên quan, mặc dù chức vị không lớn, trong nhàcũng áo cơm không lo, sau đó bởi vì làm Vương gia tức giận, bị cunghình*, mẹ Hứa nha đầu từ đó sống gần như là quả phụ, tính tình ngàycàng... càng tệ đi."

*Hình phạt hà khắc thời nhà Hán, là bị thiến.

"Cái gì là. . ." Vân Ca nghe được cung hình, vừa định hỏi đó là hìnhpháp gì, nhưng sau khi nghe được một câu sống như quả phụ, trong lòngước chừng hiểu được vài phần, lập tức ngượng ngùng, "Không có gì, Thường thúc, thúc tiếp tục nói đi ạ."

"Hứa lão đầu hiện tại cả ngày đều phải uống say, chỉ cần có rượu, sựtình gì cũng không quan tâm, nhưng ngược lại lại rất thân thiết với LưuBệnh Dĩ, cũng không biết bọn họ cùng nhau thảo luận những chuyện gì. Mẹcủa Hứa nha đầu thì cực kỳ căm ghét Lưu Bệnh Dĩ, hễ gặp phải Lưu Bệnh Dĩ là như thể gặp phải một đám côn đồ vô lại, nhưng bà ấy cũng không cóbiện pháp gì, chỉ có thể không thèm để ý tới hắn. Hứa nha đầu và LưuBệnh Dĩ từ nhỏ đã quen biết nhau, đối với hắn là vô cùng tốt, thân thiết như huynh muội. Ôi! Vì có Hứa nha đầu nên ngày nào Lưu Bệnh Dĩ cũngkhông có bình yên. Lưu Bệnh Dĩ lần này chỉ sợ tránh khỏi tử tội. Hắn mất đầu cùng lắm chỉ như vỡ một cái bát mẻ, chỉ đáng thương cho Hứa nhađầu!" Thường thúc lải nhải xong một hồi, vội vàng đi chào hỏi kháchkhứa.

Vân Ca yên lặng trầm tư, khó trách cảm thấy là Lăng ca ca tính cáchđại biến, hóa ra là gặp phải biến cố lớn, chỉ không biết đã xảy rachuyện gì, người thân của huynh ấy lại đều chết hết.

"Đánh chết người thì phải đền mạng sao?"

"Trên luật pháp là nói như vậy, nhưng mà chữ quan (官) có hai chữ khẩu (口)... Phải xem là đánh chết ai, là ai đánh chết người." Bên môi MạnhGiác hiện lên một nụ cười, nhưng trong ánh mắt thì một chút ý cười cũngkhông có.

Vân Ca hỏi: "Như vậy là ý gì?"

"Đưa ra một ví dụ, dân chúng bình thường hoặc là quan viên bìnhthường nếu chọc giận tới vương hầu, sẽ gặp kết cục gì? Phụ thân của HứaBình Quân đơn giản là phạm phải một sai lầm nhỏ đã bị cung hình. Giốngnhư khi Hán Vũ Đế tại vị, nhất phẩm đại thần Hán triều, quan nội hầu LýCảm bị Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh bắn chết, nếu đổi thành ngườikhác, nhất định cả nhà sẽ gặp họa, nhưng bởi vì người giết người là đạithần mà Hán Vũ Đế sủng ái nhất. Khi đó lại là lúc Vệ thị gia tộc thế lực bành trướng thiên hạ, đường đường là một hầu gia bị giết chết, vậy màchỉ có một câu giải thích nhẹ nhàng bâng quơ "Bị hươu chạy giẫm chết."

(Cụ thể việc Hoắc Khứ Bệnh bắn chết Lý Cảm như thế nào mọi người đọc ĐạiMạc Dao nhé, Vệ thị là gia tộc của Hoàng hậu Vệ Tử Phu, dì của Hoắc KhứBệnh)

Nghĩ đến Lưu Bệnh Dĩ hiện tại nghèo túng, theo như lời Tiểu Thất thìcòn động tới quý công tử trong thành Trường An, nên Vân Ca không ăn được thứ gì hết, chỉ cân nhắc cần phải đi hỏi thăm cho rõ ràng nguyên nhânsự việc, vội nói với Mạnh Giác: "Tôi đã ăn no, nếu huynh có việc cứ đitrước! Không cần đi cùng tôi, tôi muốn một mình dạo phố du ngoạn."

"Được! Buổi tối gặp, đúng rồi, cô thấy phòng ở hôm qua có tốt không?"

Vân Ca gật gật đầu.

"Ta cũng rất thích, đang định tính toán sẽ thuê lâu dài, làm chỗ ởtạm thời. Đang tính thương lượng, cô không cần tìm chỗ khác ở, mỗi ngàylàm cơm chiều cho ta, coi như tính tiền phòng. Ta muốn ở chỗ này suynghĩ một thời gian, chờ khi suy nghĩ thông suốt, sẽ rời đi, cho đi mộtchút ân tình, nhất định sẽ nhanh có ngày hưởng lộc ăn."

Vân Ca nghĩ như vậy thì mọi người đều có lợi, nàng dù muốn đi tìmphòng ở, cũng không phải lập tức là có thể tìm được, vui vẻ cười đồng ý.

Vân Ca đi loanh quanh ở thành Trường An một lát đã tới cuối Ngọ*, bởi vì vẫn chưa quen với mọi người ở đây, án mạng lần này tựa hồ liên quantới một người rất không bình thường, thường xuyên gặp phải cảnh người bị hỏi đang dạt dào hưng phấn nói chuyện, nhưng trong chớp mắt sắc mặt đại biến, xua xua tay, ý đuổi Vân Ca đi, thật là những tin tức hữu dụng đều không thăm dò được. Vân Ca bất đắc dĩ đành phải đi tìm Hứa Bình Quân,để xem phía nàng ta có tin tức gì không.

*Giờ Ngọ: từ 11h tới 13h.

Tường nhà được xây bằng hoàng thổ và rơm rạ*, không ít chỗ đã bị nứt, cánh cửa cũng đã muốn nứt ra, qua khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy bóngngười trong nhà.

*Ngày xưa, người ta trộn bùn và rơm rạ để xây tường nhà.

Vân Ca nghe thấy trong nhà có tiếng cãi nhau kịch liệt, do dự khôngbiết có nên gõ cửa hay không, không biết sau khi gõ cửa nên hỏi thế nào, lại nên giải thích như thế nào. Chợt nhìn thấy một bóng người đi tớiphía cửa, nàng nhanh chóng trốn sang một bên.

"Con không cần mẹ lo cho con, số tiền này là do con kiếm được, con có quyền quyết định dùng như thế nào." Hứa Bình Quân vừa la hét, vừa chạyra khỏi cửa.

Một người phụ nữ thân hình mập lùn, đuổi tới cửa khóc gào: "Sinh racon gái nhưng thật ra là sinh ra oan gia mà, số của ta sao lại khổ nhưvậy? Chết đói cũng tốt! Xong hết mọi chuyện! Tất cả mọi người phải cùngchôn theo con, con mới vừa lòng."

Vân Ca liếc mắt một cái đánh giá bà ấy, rồi lại lặng lẽ đi theo phía sau Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân chạy tới góc tường, thì bước chân chậm lại một chút,Vân Ca thấy bả vai nàng ta nhẹ nhàng run rẩy, rõ ràng là đang khóc.Nhưng sau một hồi, bước chân của Hứa Bình Quân lại càng lúc càng nhanh,bảy rẽ tám ngoặt, rẽ vào một ngõ nhỏ yên lặng, bỗng nhiên bước chân dừng lại, nhìn chằm chằm cửa hàng phía trước sau một lúc lâu cũng không dịch chuyển.

Vân Ca nhìn theo tầm mắt Hứa Bình Quân, nhìn tới phía trên cánh cửacửa hàng chỉ có một chữ "Cầm", cũng không khỏi có chút giật mình.

Hứa Bình Quân ngơ ngác đứng đó một hồi, rồi cắn môi một cái đi vào cửa hàng.

Vân Ca núp cạnh cánh cửa, nghiêng tai nghe.

"Ngọc bội này màu sắc, chất lượng cũng kém, chạm khắc không tốt... "

Vân Ca cười khổ lắc đầu. Nàng mặc dù không lưu tâm tới mấy thứ thếnày, nhưng Tam ca đối với chuyện cơm áo hàng ngày yêu cầu đều không nhỏ, thứ gì sử dụng cũng đều phải là thứ tốt nhất, ngọc bội kia so với ngọcbội của Tam ca sợ rằng không hề thua kém, chủ tiệm này còn dám nói màusắc tầm thường, chất lượng như vậy xem chừng trong thiên hạ không thể có nhiều.

Chủ tiệm bới móc khuyết điểm nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi, hếtsức không tình nguyện thông báo một cái giá cực kỳ không hợp lý, hơn nữa tử đương* mới có giá này, còn hoạt đương** thì giá chỉ có một phần ba.

*Tử đương: cầm đồ mà không được chuộc lại, hay còn gọi là bán luôn.

**Hoạt đương: cầm đồ có thể chuộc lại, là từ được dùng trong giới cầm đồ.

Hứa Bình Quân cúi đầu, vuốt ngọc bội trong tay, trong phút chốc ngẩng đầu, trong mắt có lệ, ngữ khí thong thả nhưng kiên định: "Tử đương,nhưng giá phải tăng gấp đôi, không đủ không được."

Vân Ca nhìn Hứa Bình Quân cầm tiền vội vàng rời đi, đã sơ lược hiểuđược Hứa Bình Quân cần tiền làm gì. Cẩn thận nhìn hiệu cầm đồ, ghi nhớrõ vị trí của nó, nàng thở dài thật mạnh, bước chân nặng nề rời đi.

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nhưng một chủ ý cũng không có. Nếu nhưlà Nhị ca, đại khái là chỉ cần nhẹ giọng nói mấy câu, thì nhất định cóthể tìm ra biện pháp giải quyết, nếu như là Tam ca, vó ngựa của huynh ấy lướt qua, đảm bảo dù là quan phủ hay đại lao, người đều đã sớm cứu ra,nhưng nàng tại sao lại vô dụng như vậy? Khó trách Tam ca nói nàng ngốc,nàng xác thực là ngốc mà.

Khi trở lại khách điếm, sắc trời đã nhuộm một màu tối đen, nàng nhìnthấy ngọn đèn trong phòng Mạnh Giác, mới nhớ tới đã đáp ứng Mạnh Giáclàm cơm chiều cho hắn, tuy rằng không hề có chút tâm trạng nào, nhưnglại không muốn thất hứa. Đang vén tay áo lên muốn đi nấu cơm, Mạnh Giácđã đẩy cửa ra, "Hôm nay coi như không cần đâu, ta đã bảo đầu bếp kháchđiếm làm đồ ăn, nếu cô chưa ăn ở bên ngoài, thì cùng đi ăn một chút."

Vân Ca đi theo Mạnh Giác vào trong phòng, cầm đôi đũa sau một lúclâu, nhưng lại không ăn miếng nào, Mạnh Giác hỏi: "Vân Ca, cô có tâm sựsao?"

Vân Ca lắc đầu, gắp một đũa thức ăn, nhưng bây giờ ăn không được, chỉ có thể buông đũa xuống, "Mạnh Giác, huynh có quen thuộc với Trường Ankhông?"

"Trưởng bối trong nhà có không ít việc làm ăn ở đây, coi như cũngquen thuộc, quan trên cũng quen biết vài người." Vân Ca sau khi ngheđược một câu, trong lòng khẽ động, lập tức nói:

"Vậy huynh... Có thể làm phiền huynh một chút không... làm phiềnhuynh..." Vân Ca từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên mở miệng cầu xin ngườikhác giúp đỡ, huống chi lại là vì một người vừa mới quen biết không lâu, nói lắp bắp, Mạnh Giác cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười yên lặngnghe.

"Huynh có thể giúp đỡ hỏi thăm một chút xem quan phủ định xử trí LưuBệnh Dĩ như thế nào, có biện pháp nào giúp thu xếp một chút không? Tôi. . . Tôi về sau nhất định sẽ báo đáp huynh."

Vân Ca vẫn còn lo lắng nếu Mạnh Giác hỏi nàng vì sao phải quan tâmtới một người xa lạ như Lưu Bệnh Dĩ, nàng nên trả lời như thế nào, bởivì tình cảnh bây giờ, nàng không muốn nói cho người khác biết nàng vàLưu Bệnh Dĩ có quen biết, nhưng không ngờ Mạnh Giác căn bản không hỏinhiều, chỉ ôn hòa nói:

"Cô không phải đã nói chúng ta là bằng hữu sao? Bằng hữu lúc này hẳnlà phải nên giúp đỡ lẫn nhau. Vụ án này động tĩnh rất lớn, ta cũng ngheđược một phần. Cô vừa ăn cơm, ta vừa nói cho cô nghe."

Vân Ca lập tức bưng bát lên ăn một miếng cơm, ánh mắt vụt sáng nhìn thẳng vào Mạnh Giác.

"Lưu Bệnh Dĩ đắc tội với người tên gọi Lý Thục, phụ thân của Lý Thụccó một chức quan, nhưng ở thành Trường An chức vị thực sự không lớn,nhưng tỷ tỷ của Lý Thục là một thị thiếp của Phiêu Kỵ tướng quân, TangNhạc Hầu Thượng Quan An."

Vân Ca vẻ mặt mờ mịt, "Thượng Quan An có chức vị rất lớn sao?"

"Cô không biết họ của đương kim hoàng hậu Hán triều sao?"

Vân Ca vẻ mặt xấu hổ lắc đầu.

"Không biết cũng không sao." Mạnh Giác cười gắp cho nàng một đũa đồăn, "Việc này phải nói tỉ mỉ cũng rất phức tạp, ta đại khái giảng giảicho cô một chút. Khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, tuổi vẫn còn nhỏ,cho nên Hán Vũ Đế Lưu Triệt đã ủy thác cho bốn vị phụ chính đại thần,Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Hoắc Quang, Kim Nhật Đê. Bốn ngườinày, trừ Kim Nhật Đê do bệnh mất sớm, còn lại ba người chính là tam đạiquyền thần hiện tại của Hán triều. Đương kim hoàng hậu Thượng Quan TiểuMuội, là cháu nội của Thượng Quan Kiệt, là cháu ngoại của Hoắc Quang,tuy rằng năm nay chỉ có mười hai tuổi, cũng đã làm hoàng hậu sáu năm."

"Thượng Quan An là thân thích của Thượng Quan hoàng hậu sao?"

"Thượng Quan hoàng hậu chính là con gái của Thượng Quan An, phụ thâncủa ông ta là người đứng đầu phụ chính đại thần Tả Tướng quân ThượngQuan Kiệt, nhạc phụ là Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc Quang."

Vân Ca "A" một tiếng, đồ ăn trong miệng rốt cuộc nuốt không trôi. Cái gì Tả Tướng quân, Đại Tư Mã Đại tướng quân, Vân Ca còn chưa hiểu rõđược chức vụ của bọn họ cao thấp thế nào, nhưng hoàng hậu, ý tứ tronghai từ này nàng đã vô cùng hiểu rõ. Thượng Quan hoàng hậu sáu tuổi đãđược tiến cung phong hiển, hiển nhiên không phải tự thân mà được. Nhưvậy là do thế lực sau lưng nàng. Khó trách Hứa Bình Quân lại khóc, ngaytới cả ngọc bội cũng đem tử đương để đổi lấy tiền. Người còn khó giữđược, còn luyến tiếc cái gì.

"Nhưng mà, Mạnh Giác, người kia không phải Lưu Bệnh Dĩ đánh chết mà!Lưu Bệnh Dĩ cho dù phạm pháp, cũng nhiều nhất là đả thương công tử kiamà thôi. Chúng ta có cách nào để tra ra ai đánh chết người không?"

"Lưu Bệnh Dĩ là người đứng đầu dám du hiệp ngoại thành Trường An, nếu thật là người dưới tay hắn đánh chết gia đinh, với đám du hiệp nặngtình nghĩa, vì giang hồ nghĩa khí không tiếc tính mạng, cô cảm thấy bọnhọ có thể nhìn Lưu Bệnh Dĩ đi vào chỗ chết sao? Sợ rằng những người muốn nhận tội thay, toàn bộ đã bị quan phủ đuổi đi, lấy lí do thoái thác làtrong khẩu cung có thiếu sót."

Vân Ca cau mày suy tư, "Ý tứ của huynh. . . Ý tứ của huynh. . . Không phải bằng hữu của Lưu Bệnh Dĩ đánh chết người, vậy là ai? . . .Dù saocũng không có khả năng là chính công tử kia đánh chết người? Nhưng trừphi có người khác âm thầm... Nếu không. . ."

Mạnh Giác gật đầu khen ngợi, "Mặc dù không đúng, nhưng cũng khôngsai. Lưu Bệnh Dĩ không phải không biết gia cảnh nhà Lý công tử, đã nhiều lần kiềm chế, nhưng đối phương cố ý gây sự, Lưu Bệnh Dĩ có lẽ hoàn toàn không biết vì sao, nhưng hẳn là sớm hiểu được cũng không phải vì mộtcon gà chọi. Khi Hán Vũ Đế tại vị, bởi vì chinh chiến thường xuyên, đãđem ba mươi loại thuế suất từ khi Văn Đế tại vị, đổi thành mười một loại thuế suất, thuế má tăng nhiều, hơn nữa chiến tranh làm dân chúng chếtnhiều, đến khi Vũ Đế lúc tuổi già đã là quốc khố trống rỗng, hộ khẩugiảm phân nửa, đã rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc*. Đương kim hoàngthượng vì muốn dân chúng bớt đi gánh nặng, tuyên bố giảm bớt thuế má,khôi phục Văn Đế sở định thuế phú, nhưng trong triều quan viên ý kiếnmâu thuẫn, chia thành mấy phe phái: phái hiền lương do Hoắc Quang đứngđầu, Tang Hoằng Dương đứng đầu phái đại phu**, Thượng Quan Kiệt đứng đầu phái tướng lĩnh.

*Nguyên văn: Thập thất bán không nghĩa là toàn bộ căn phòng giữa không trung, ngụ ý chỉ thảm cảnh.

**Đại phu ở đây không mang nghĩa là thầy thuốc, đây là một chức quan khá lớn thời nhà Hán.

Ánh mắt Mạnh Giác buông xuống, nhìn chằm chằm chén trà cầm trong tay, tâm tư tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình. Hắnmột hồi nói Hán Vũ Đế, một hồi nói Hán Văn Đế, một hồi còn nói thuế má,Vân Ca sơ lược hiểu được một ít, nhưng hơn phân nửa nghe không hiểu. Mặc dù dường như chuyện này không hề có quan hệ gì với chuyện của Lưu BệnhDĩ, nhưng hiểu rằng những lời hắn nói quả quyết như vậy không phải vônghĩa, nên nàng chỉ có thể cố gắng lắng nghe.

Mạnh Giác dường như có điều suy nghĩ, nhìn về phía Vân Ca, sâu thẳmtrong ánh mắt có hào quang lưu chuyển, tựa hồ như đang tìm kiếm điều gì, lại đã sáng tỏ điều gì. Vân Ca nhìn không hiểu, chỉ có thể lấy dáng vẻhổ thẹn tựa có lỗi nhìn Mạnh Giác, "Thực xin lỗi, tôi chỉ nghe hiểu mộtchút chuyện thuế má, đảng phái gì gì đó, tôi nghe không có hiểu."

Mạnh Giác dường như đột nhiên bừng tỉnh, ánh hào quang trong mắtnhanh chóng thu lại, ảm đạm cười, "Là ta nhiều lời. Đơn giản mà nói, đám quan địa phương ở Thiếu Lăng Nguyên này là người của Thượng Quan Kiệt,bọn họ không theo luật lệ của hoàng thượng giảm gánh nặng thuế má chodân chúng. Dân chúng mông muội không rõ, nhưng Lưu Bệnh Dĩ là kẻ chuyêngạt người thì biết rõ, hắn đưa ra nghi ngờ với quan viên đặt ra thuế má. Nếu sự tình không lớn, thì Thượng Quan Kiệt tuyệt đối sẽ không vì mộttiểu tử thấp kém mà tốn công phu như thế, quan địa phương vì an nguy của mình, lợi dụng Lý Thục kia, về phần rút cuộc tại sao Lý Thục lại camtâm tình nguyện giúp hắn, vẫn chỉ có Lý Thục là hiểu rõ. Sự tình nhưvậy, nếu hóa giải được thì vô cùng tài tình, Thượng Quan An đại khái làbiết thời biết thế."

Vân Ca ngồi cứng đờ, nửa ngày vẫn không nhúc nhích, Mạnh Giác không nói thêm tiếng nào, chỉ nhìn nàng.

Hóa ra là một cái chết được sắp đặt, Thượng Quan Kiệt, Thượng QuanAn, hai cái tên xa lạ này, lại đại diện cho quyền thế cao cao tạithượng, một người bình thường vĩnh viễn không thể chống lại quyền thế.Bỗng chốc Vân Ca đứng lên, "Mạnh Giác, huynh cho tôi mượn chút tiền,được không? E rằng cần nhiều, rất nhiều, tôi muốn đi mua chuộc ngục tốtđi gặp Lăng... Lưu Bệnh Dĩ, tôi còn muốn mua mấy thứ."

Mạnh Giác bưng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, "Vay tiền không có vấnđề. Nhưng mà chỉ dựa vào tiền thì không cứu người được, người trong nhàcô không có biện pháp gì sao?"

Trong mắt Vân Ca mờ mờ có nước mắt, "Nếu như là ở Tây Vực, thậm chíqua biên ải phía Tây, qua Mạt Mễ Nhĩ(Pamir), thẳng tới Ba Tư, YTốn(Iraq), Đại Tần, có lẽ cha tôi đều có thể giúp tôi nghĩ biện pháp.Phụ thân tuy rằng không phải người quyền quý, chỉ là người thường, nhưng tôi cảm thấy là chỉ cần phụ thân muốn làm chuyện gì, không có gì làkhông làm được. Chỉ do đây là Hán triều, là Trường An, cha tôi và mẫuthân chưa từng tới Hán triều, Nhị ca, Tam ca tôi cũng chưa từng tới Hántriều, hơn nữa. . . Hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đến."

Khi Vân Ca nói chuyện, Mạnh Giác vẫn nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồxuyên thấu qua ánh mắt của nàng quyết định xem lời nói là thật hay giả,vẻ mặt mặc dù không có biến đổi, nhưng trong mắt lại mờ ảo hiện lên vàitia thất vọng.

Vân Ca ủ rũ ngồi xuống, "Lúc trước thì còn bực bội với cha mẹ, hiệntại lại mong ngóng phụ thân hoặc ca ca có thể là người có quyền thế củaHán triều, nhưng mà dù là người có quyền thế, cũng không có thể vượt qua hoàng hậu được! Trừ phi là hoàng đế. Sớm biết rằng có hôm nay, tôi hẳnlà sẽ luyện tốt võ công, hiện tại có thể đi cướp ngục, nhưng ngoài nấuăn ra cái gì cũng không biết."

Khi Vân Ca nói đến cướp ngục, một ánh mắt khác thường cũng không hềcó, một bộ dáng như thể đương nhiên là nên làm, lúc này so với hành sựnhã nhặn ngày thường hoàn toàn bất đồng.

Mạnh Giác không khỏi khẽ cười: "Cướp ngục là tội lớn, cô định cướpsao? Lưu Bệnh Dĩ còn không chắc có đồng ý chịu phiêu bạt chân trời gócbể cùng cô hay không, từ đó về sau có nhà cũng không thể về, không thểcó nơi ở cố định."

Sắc mặt Vân Ca càng ảm đạm, đầu cúi xuống càng thấp.

"Nấu ăn?" Mạnh Giác trầm ngâm một lát, "Ta thực ra có một biện pháp, có thể thử một lần, không biết cô có chịu hay không?"

Vân Ca bỗng chốc nhảy dựng lên, "Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Tôi cái gì cũng đồng ý!"

"Vậy cô ăn cơm trước đi, cơm nước xong ta nói cho cô."

"Tôi nhất định ăn, tôi vừa ăn, huynh vừa nói, được không?"

Vẻ mặt Vân Ca khẩn cầu, Mạnh Giác có vài phần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ có thể đồng ý, "Có Thượng Quan Kiệt, cho dù ông ta không nói lờinào, trong triều đình cũng không có người nào dám tùy tiện đắc tội vớiThượng Quan An. Chỉ có một người, chính là phụ chính đại thần do tiên đế ủy thác, Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc Quang là có thể xoay chuyển tình thế. Dù sao nếu như theo lời cô thì, việc này tuy là mất mạng người,nhưng cũng không phải do Lưu Bệnh Dĩ động thủ trước, mạng người cũngkhông phải do hắn giết."

"Nhưng mà Hoắc Quang không phải là nhạc phụ của Thượng Quan An sao? Ông ta sao lại giúp chúng ta được?"

Mạnh Giác ngắm nghía chén trà trong tay, thản nhiên cười, "Ở triềuđình, ranh giới giữa thân thích và kẻ thù thật sự rất mỏng manh, hoàntoàn có thể đổi tới đổi lui. Nghe đồn Hoắc Quang là một người rất chútrọng ẩm thực, nếu cô có thể khiến cho ông ta chú ý, nghĩ cách trực tiếp thuật lại chuyện này với ông ta, nắm chắc một cách đúng mực, có lẽ ánnày tội sẽ không đáng chết. Nhưng mà cơ hội thành công không tới mộtphần mười, hơn nữa nếu làm không tốt, cô vì vậy sẽ kết thù với ThượngQuan gia tộc, nói không chừng cũng sẽ đắc tội Hoắc thị gia tộc, hậu quả. . . Cô có hiểu không?"

Vân Ca gật đầu thật mạnh, "Việc này tôi hiểu được, cơ hội dù nhỏ, tôi cũng muốn thử một lần."

"Ta sẽ giao thiệp một chút để mua chuộc người trong quan phủ, tận lực làm cho Lưu Bệnh Dĩ ở trong lao ngục bớt đi một vài phần khổ cực, sauđó chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp khiến cho Hoắc Quang chú ý, làm cho ông ta đồng ý tới ăn đồ ăn cô làm. Ta chỉ có thể làm được tới như vậy,mọi chuyện sau đó tất cả đều cần nhờ vào cô."

Vân Ca đứng lên, trịnh trọng thi lễ với Mạnh Giác, trong lòng tràn đầy cảm kích, "Cám ơn huynh!"

"Cần gì khách khí như vậy?" Mạnh Giác khom người đáp lễ lại, thuậnmiệng hỏi: "Cô tận tâm giúp Lưu Bệnh Dĩ như vậy là vì sao? Ta vốn nghĩhai người là người xa lạ."

Vân Ca khẽ thở dài, do trong lòng cảm kích đối với Mạnh Giác, nên hơi do dự nói: "Trước đây huynh ấy là... một người thực... hảo bằng hữu...của tôi. Chẳng qua bởi vì nhiều năm không gặp, huynh ấy đã quên tôi, tôi cũng không dự định nhắc tới những chuyện trước kia với huynh ấy."

Mạnh Giác trầm mặc một hồi, cười như không cười nói: "Đúng vậy! Nhiều năm trôi qua, gặp mặt mà không nhận ra được cũng là chuyện bìnhthường."

Không biết Mạnh Giác dùng biện pháp gì, trong khoảng thời gian ngắnlại có thể thành công lần lượt mời tới đệ nhất ca vũ trong thành TrườngAn, tài tử thi phú trứ danh, cùng với quan viên lớn nhỏ đến Thất LýHương dùng đồ ăn, thậm chí nội hạnh Đinh Ngoại Nhân của trưởng công chúa cũng cố ý đến ăn đồ ăn Vân Ca làm.

Đến bây giờ, Vân Ca vẫn còn nhớ tới hôm đó ngây ngốc hỏi Mạnh Giác:"Nội hạnh là gì vậy, nội hạnh là cấp bậc gì của quan viên" rồi đỏ mặt.Nhưng ngược lại, sắc mặt Mạnh Giác không có gì khác thường, tựa như câutrả lời hôm nay giống như câu trả lời các câu hỏi của nàng mấy ngàytrước: "Nội hạnh không phải tên chức vị, đây là tên gọi của một loạithân phận, chỉ việc hắn là người dùng thân thể hầu hạ, giống như cáchxưng hô phi tử vậy, chẳng qua phi tử có phẩm cấp. Đinh Ngoại Nhân đangđược sủng ái, hống hách ngang ngược kiêu ngạo, cô ngày mai hết thảy phải cẩn thận, nhưng cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần không làm gì sai,hắn nhận tiền của ta, khẳng định sẽ không làm khó dễ cô."

Mạnh Giác đề nghị Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn, chuyện xuất đầu lộdiện giao cho Thường thúc phụ trách, mà Vân Ca cũng chỉ thích nấu ăn,cũng không thích giao tiếp ứng phó với mọi người, cho nên mừng rỡ nghetheo Mạnh Giác đề nghị.

Dưới sự an bài của Mạnh Giác, Thường thúc cố ý che giấu thân phận vàgiới tính của Vân Ca. Toàn bộ người tới dùng bữa, ngoại trừ Đinh NgoạiNhân, đều không có ai từng gặp Vân Ca.

Danh tiếng thực có hiệu ứng, tay nghề phi phàm của Vân Ca, hơn nữaMạnh Giác có chủ ý an bài, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trongchốc lát Vân Ca trở thành nhân vật đầu bếp thần bí trong đề tài nóichuyện ở thành Trường An. Thất Lý Hương cũng bởi vì Vân Ca mà thanh danh lên cao, mở chi nhánh ở trong thành Trường An, danh tiếng uy hiếp cảcửa hiệu lâu đời cả trăm năm Nhất Phẩm Cư trong thành Trường An. Do Mạnh Giác có tâm dụng kế, nên đầu bếp của Nhất Phẩm Cư vì muốn bảo vệ danhhiệu "Đệ nhất thiên hạ đầu bếp" của mình, bị ép thách đấu với Vân Ca,dùng phương thức lôi đài công khai thi đấu quyết phân thắng bại.

Trải qua thương lượng, Thất Lý Hương và Nhất Phẩm Cư đạt được thỏathuận, dự tính mời năm người công khai bình phán, bọn họ nếm đồ ăn trước mặt mọi người quyết định thắng bại. Mạnh Giác đề nghị nên có thêm haiẩn tịch*, để ra giá thật cao đem bán cho người muốn bình phán, nhưng dothân phận của họ, không tiện công khai khi tham gia. Ẩn tịch có chỗ ngồi ngầm giấu ở bên trong, có cửa sổ hướng ra lôi đài, mặc dù vẫn là cáchthức trước mặt mọi người nói lời bình phẩm đồ ăn, nhưng ở đây sau khi ăn xong, họ chỉ tự mình âm thầm đưa ra nhận xét, ý kiến của bọn họ vẫn cótác dụng quyết định thắng thua.

*Ẩn tịch, ẩn: ẩn giấu, tịch: chỗngồi, ghế ngồi, có thể hiểu đây là một vị trí ngồi bí mật để nếm thử đồăn, mình đã định để là giám khảo bí mật nhưng thấy nó hơi hiện đại nêncứ để nguyên là ẩn tịch vậy.

Nhất Phẩm Cư ở Trường An hưởng danh cả trăm năm, rất nhiều công tử,tiểu thư thế gia vọng tộc từ nhỏ đã ăn cơm ngay tại Nhất Phẩm Cư, màThất Lý Hương cùng lắm chỉ là tiểu điếm ngoại thành Trường An, luận đếnquan hệ với giới quyền quý trong thành Trường An, đương nhiên Nhất PhẩmCư chiếm ưu thế. Đầu bếp của Nhất Phẩm Cư cảm thấy rằng lời đề nghị củaMạnh Giác đối với mình có lợi, nên vui vẻ nguyện ý đáp ứng.

Dưới cố gắng chung của Nhất Phẩm Cư và Thất Lý Hương, một màn đầu bếp so tài còn náo nhiệt hơn so với chọn hoa khôi, từ quý nhân quan lại đến người bán hàng rong ngoài chợ, mỗi người đều bàn tán về trận so tàinày, tranh cãi xem rốt cuộc là Nhất Phẩm Cư sang trọng lộng lẫy thắng,hay là Thất Lý Hương bình thường thắng. Có người cảm thấy là đầu bếpNhất Phẩm Cư kinh nghiệm phong phú, sử dụng nguyên liệu lão luyện, hơnnữa Nhất Phẩm Cư có thể trong phong ba nổi lên trong thành Trường An màhùng mạnh đứng vững suốt trăm năm, thế lực đứng phía sau người chủ sựquả thực không thể xem nhẹ, đương nhiên Nhất Phẩm Cư thắng. Nhưng cũngcó không ít người xem trọng Thất Lý Hương, cho rằng đồ ăn mới mẻ độcđáo, nổi bật, người có tâm lại nhìn ra Vân Ca trong khoảng thời gianngắn có thể nổi danh ở thành Trường An, thế lực sau lưng cũng tuyệt đốikhông phải bình thường. Giữa mọi người đều có ý kiến riêng, thậm chí cósòng bạc còn mở ra canh bạc, hoan nghênh mọi người đi đánh cược trận đầu bếp tranh tài trăm năm khó gặp này, càng làm cho thanh thế vang xa cựcđiểm.

Nhưng Vân Ca đối với thắng thua căn bản là không để tâm, thậm chí sâu trong nội tâm rất không thích chuyện phô trương, ồn ào náo nhiệt thếnày, trong lòng nàng lòng tràn đầy lo lắng Hoắc Quang sẽ không đến,"Mạnh Giác, làm như vậy là có thể thu hút Hoắc Quang đại nhân tới sao?"

"Cơ hội rất nhỏ. Nhưng bất luận ông ta có tới hay không, chuyện lầnnày đã trở thành chuyện khắp thành Trường An từ đường phố cho tới xómngõ đều nghe được, ông ta khẳng định là sẽ nghe nói tới tài nghệ hàngđầu của cô, sớm hay muộn sẽ đến nếm thử đồ ăn cô làm."

Vân Ca nghe được lời nói khẳng định của Mạnh Giác, mới cảm giác dễchịu hơn một chút, có chút yên tâm, chăm chú chuẩn bị món ăn cho trậnthi đấu, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện Mạnh Giác cố ý thiết kế hai ẩn tịch có thể thu hút Hoắc Quang đến.

Đối với việc tranh đoạt hai vị trí ẩn tịch kia, cũng kịch liệt lạthường, cho tới trước ngày thi đấu một ngày, mới bị người dùng giá trêntrời mua đi. Cái giá đưa ra để mua một chỗ nếm đồ ăn làm cho chủ tiệmThất Lý Hương Thường thúc trợn mắt há mồm. Lại có thể có người vì muốnthưởng thức đồ ăn mà đưa ra cái giá trên trời như vậy? Cũng vì Tiên đếmấy năm liên tục chinh chiến, quốc khố trống rỗng, dân chúng bần hàn,nhưng người bị ảnh hưởng chính chỉ là thường dân, còn phú hào thànhTrường An vẫn vung tiền như rác y như trước. Thường thúc nghĩ tới tươnglai tốt đẹp của Thất Lý Hương ở thành Trường An, "Viễn cảnh đống tiềntrước mắt", ánh mắt nhìn thấy phía trước đều là màu vàng rực rỡ của tiền vàng, vốn là đã coi Vân Ca như bảo vật, lúc này ánh mắt nhìn Vân Ca lại càng "Ôn nhu như nước, ấm áp như lửa."

Đến ngày thi đấu, thật vất vả đợi cho hai vị ẩn tịch bình phán kia tới, Vân Ca lập tức kéo Mạnh Giác tới xem.

Hai người chịu tiêu phí giá trên trời mua vị trí ẩn tịch đều là bởivì thân phận đặc thù, không muốn lộ diện, cho nên để tiện cho ẩn tịch ra vào, đã thiết kế một vách tường trên hành lang, để cho bọn họ dễ dàngra vào.

Lúc này trong vách tường hành lang, một vị công tử mặc áo bào trắngvừa đi thong thả, vừa ngắm nghía những bức tranh cuộn* treo trên hai bên tường trên hành lang. Tuổi tác so với Vân Ca cũng không khác biệt cholắm, ngũ quan thanh tú nho nhã xuất chúng, bước đi tựa như lướt nhẹ, hết sức duyên dáng, nhưng lại không hề giống với dáng điệu của phụ nữ yếuớt, nếu là nữ nhân, sẽ là giai nhân tuyệt sắc.

*Tranh cuộn: bức tranh dài, được nẹp gỗ hai đầu nên có thể cuộn lại.

"Tuổi quá trẻ, khẳng định không phải là Hoắc Quang." Vân Ca thấp giọng than thở.

Công tử kia mặc dù nghe được tiếng bước chân, cũng không chút quantâm tới bọn họ, chỉ lẳng lặng thưởng thức bức tranh trên tường, để mặcbọn họ đứng ở một bên, sau một hồi khá lâu, mới lên tiếng lãnh đạm hỏi:"Tranh chữ đó là các ngươi nhờ ai tuyển chọn? Tuy rằng không có bức nàolà của danh họa tiếng tăm, nhưng đổi lại lại biểu hiện ánh mắt tinhtường về hội họa, trong thành Trường An có không ít người am hiểu tinhtường, nhưng am hiểu tinh tường mà lại tao nhã như vậy, người có nhãngiới như vậy không nhiều."

Mạnh Giác cười quay lại: "Có thể vừa mắt công tử là tốt rồi, tranh chữ đó là do tại hạ chọn."

Công tử kia nhẹ "Ồ" một tiếng, cuối cùng nhẹ nghiêng đầu, ánh mắtlướt nhìn Mạnh Giác, trong khoảnh khắc nhìn sang Mạnh Giác, không khỏidừng lại, tựa hồ kinh ngạc như thể không hiểu cớ gì phượng hoàng lại lưu lại ở một khoảng sân tầm thường.

Mạnh Giác mỉm cười, cúi người hành lễ, công tử kia hình như có chútngượng ngùng, mặt ửng đỏ, lại chỉ gật đầu tỏ vẻ đáp lễ, rồi dời tầm mắtđi, nhìn về phía Vân Ca.

Vân Ca cười hành lễ với hắn, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Ca, cũng không đáp lễ, cũng không có biểu cảm gì, Vân Ca không để ý, cườihi hi, nhún vai rồi cúi đầu, âm thầm khẩn cầu ẩn tịch bình phán kế tiếpcó thể là Hoắc Quang.

Mạnh Giác đưa tay mời công tử áo trắng đi trước, hắn còn chưa bướcđi, một tiếng cười hi hi của nữ tử, mang theo hương thơm xông vào mũitruyền đến, ba người đều nhìn ra phía bên ngoài.

Một nam tử y phục sang trọng lộng lẫy ôm một nữ tử dung mạo diễm lệtiến vào vách tường hành lang. Dáng người nam tử cao gầy tráng kiện, lại thấy không rõ lắm tuổi tác của hắn, bởi vì đầu hắn đang vùi ở cổ cô gái mà hôn, cô gái không hề che dấu ham muốn, tiếng cười duyên không ngừng.

Công tử áo trắng khinh thường nhìn lại, hừ lạnh một tiếng, hất đầu,thần sắc có chút không vui nhìn chằm chằm vào bức tranh lụa trên tường.

Vân Ca mặt có chút nóng, nhưng lại cảm thấy được nhìn thật hay nha,người hành vi phóng đãng như thế thì còn cần thiết nhìn kỹ xem hắn tuổitác bao nhiêu làm gì nữa.

Vân Ca tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ như không của MạnhGiác, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Giác, đã thấy Mạnh Giác sắc mặt như thường, vẫn ôn hòa y như trước.

Khi nam tử kia bước qua trước người bọn họ mới khẽ ngẩng đầu, thânthể vẫn nửa dán trên người cô gái kia như trước, ánh mắt nhẹ nhàngchuyển tới gương mặt Vân Ca, đầu lại dựa vào trở về bờ vai cô gái, ômchặt cô gái tiến tới chỗ bọn họ.

Vân Ca vẫn chưa thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ cảm thấy hắn có một đôi mắt cực kỳ trong trẻo.

Mành còn chưa hoàn toàn hạ xuống, chợt nghe thấy tiếng tơ lụa xé rách và tiếng thở dốc gấp gáp. Công tử áo trắng bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng,nhìn về phía người hầu dẫn đường, Mạnh Giác lập tức nói: "Chúng ta sẽdẫn công tử tới một phòng thiết lập thanh tĩnh, thuận tiện cho công tửnếm thử thức ăn."

Mạnh Giác ra hiệu bảo người hầu lui ra, hắn tự mình đi trước dẫn đường.

Công tử áo trắng nhìn Mạnh Giác phong thái xuất trần, lại nghe tiếngthở gấp bên cạnh khi thấp khi cao, đỏ mặt cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau Mạnh Giác. Vẻ kiêu căng trên người rốt cục giảm đi, có vài phần ônhòa hơn bình thường.

A! A! Vân Ca nhi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Vân Ca vỗ vỗ gò má mình, hết sức xấu hổ!

Nghe thấy tiếng người nói ồn ào bên ngoài, nàng có chút tỉnh táo, hôm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm, nếu hai người tới này cũngkhông phải Hoắc Quang, nàng còn phải cố gắng rất nhiều, thắng hay thuakhông quan trọng, nhưng nhất định là phải làm cho mọi người thành Trường An nhớ kỹ đồ ăn nàng làm, đều đàm luận về đồ ăn nàng làm. Chỉ cần HoắcQuang cũng yêu thích ẩm thực, sẽ nhất định phải hấp dẫn ông ta đến ăn đồ ăn nàng làm.

........................................

Phong hà ngưng lộ (sương đọng lá sen): lấy trúc làm bát đựng, khắcthành hình lá sen, gân trâu trong suốt được làm thành những viên ngọclớn nhỏ, hoa mai năm trước rang khô, rồi cùng đem chưng cách thủy dùngnước mưa*. Lúc mới đưa vào miệng, cảm thấy rất vị rất nhạt, nhưng nếmqua vài hớp sau, chỉ cảm thấy thanh thuần giòn tan, môi răng thơm hương, giống như sáng sớm một ngày mùa hè uống giọt sương đầu tiên trên lásen, cả người đều tựa hồ được thấm đẫm trong ánh trăng.

*Nguyên văn:nước không nguồn, chính là nước mưa ạ.

Hinh hương doanh tụ (hương thơm vương tay áo): một miếng điểm tâm màu trắng hình chữ nhật, không có gì làm đẹp được đặt trong đĩa ngọc xanh.Mới nhìn, chỉ cảm thấy kinh ngạc, cái này cũng có thể tính là thi nấu ăn sao? Nhưng khi người ta chần chừ cắn miếng thứ nhất, lúc đó vị thanhhạnh, bạc hà, vị cam quýt, hương vị quanh quẩn ở miệng mũi, trong nhẹnhàng khoan khoái, làm cho người ta không khỏi nhớ tới khi tuổi trẻ bởivì lần đầu tiên gặp được một người làm tim mình đập rộn ràng. Cắn tớimiếng thứ hai, vị bạch đậu khấu, hồ tiêu, nhục quế, cam khương, trongchua cay ngọt ngào, làm cho người ta nhớ tới tiêu tồn tối tăm. Cắn tớimiếng thứ ba, thanh tùng lục diệp, hoa huệ, trong dư hương ngân nga, làm cho người ta nhớ tới tương tư triền miên... Một miếng lại một miếng,đúng là hương vị thật khác nhau, nhưng cũng chỉ là một miếng điểm tâmlớn, khi ăn xong chỉ cảm thấy được hương khí tràn đầy tay áo, như thểvừa ôm mỹ nhân trong ngực.

Suốt một ngày, Vân Ca đều đứng ở phòng bếp. Toàn bộ thể xác và tinhthần đặt ở trên thức ăn. Cuối cùng qua năm vị bình phán và hai vị ẩntịch bình phán nhận xét, chín món ăn, Vân Ca ba thắng, một hòa, nămthua, tuy rằng thua, nhưng lại là bại trong vinh quang.

Vân Ca thua ở chỗ tuyển nguyên liệu, gia vị, trình bày đồ ăn, nhưng ở đồ ăn của nàng hiện ra sự sáng tạo và tâm tư tinh tế, đặc biệt nànggiỏi về đem thi phú, thi họa, ca múa, quan điểm trong nghệ thuật dùngtới trong đồ ăn, từ tên đồ ăn tới cách ăn đều cực kỳ hứng thú, làm thayđổi quan điểm từ trước đến nay về các món ăn. Mọi người trong phòng bếpđều tao nhã đứng lên, phần lớn nhân tài trong thành Trường An đều lêntiếng thừa nhận, bởi vậy Vân Ca giành được danh hiệu "Nhã trù"(đầu bếptao nhã).

Bởi vì Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn, cũng không lộ diện, làm cho mọingười đều suy đoán về diện mạo và tuổi tác của Nhã trù thần bí, có người nói là một dung mạo thiếu niên tuấn tú, có người nói khẳng định tướngmạo xấu xí. Dù sao càng truyền càng thái quá, Vân Ca tự mình nghe xongcũng cảm thấy buồn cười.

Có người là vì thật tâm thưởng thức đồ ăn Vân Ca làm, có người chỉmuốn học đòi văn vẻ, cũng có người chỉ muốn khoe khoang, nhưng bất luậnlà nguyên nhân gì, mọi người trước tìm tới sau tán tụng, ăn đồ ăn Nhãtrù làm trở thành một tiêu chuẩn để đánh giá xem ngươi có tiền haykhông, có tài hay không, có biết thưởng thức hay không trong thànhTrường An. Trong chốc lát, trong thành Trường An từ quan to quý nhân tới tài tử thục nữ đều dự tính tới thưởng thức đồ ăn của Vân Ca, thiệp mờicũng đã được gửi tới Hoắc phủ, nhưng người vẫn chưa xuất hiện.

Vân Ca vì một hi vọng mong manh, hết sức cố gắng. Ngày tuyên án tửcủa Lưu Bệnh Dĩ cũng không bởi nàng khẩn cầu mà có thể trì hoãn, mộtngày rồi một ngày đã tới ngay trước mắt.

Thời gian ngắn ngủi một tháng trôi qua, Hứa Bình Quân cả người gầy đi không ít.

Bởi vì Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng làm việc tại Thất Lý Hương, VânCa cũng không cố ý thân cận, nhưng Hứa Bình Quân đang lúc trong lòng bithương bất lực, mất đi vài phần lợi hại mạnh mẽ ngày thường, có thêm vài phần mê man yếu đuối, hai người dần dần tiến gần, mặc dù còn chưa tớimức chuyện gì cũng có thể nói với nhau, nhưng cũng hết sức thân thiết.

Ngày tuyên án, Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng đi nghe phán quyết LưuBệnh Dĩ. Hai người nghe thấy "Mang phạm nhân lên công đường", tầm mắtđều lập tức tập trung vào một hướng.

Chỉ chốc lát, đã thấy Lưu Bệnh Dĩ bị quan sai đưa tới công đường. Một thân trang phục tù nhân làm hắn không khỏi tiều tụy, tuy không có vẻkiêu ngạo nhìn mọi người như mọi khi, nhưng vẻ lạnh lùng, biếng nhácngược lại phát ra càng mãnh liệt, trên môi lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, một dáng điệu du hý phong trần, hoàn toàn không có bộ dáng để sinh tử ở trong lòng.

Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi. (Rồngtới nước cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh) Vân Ca chợtnhớ tới lời Hầu lão đầu thường nhắc tới khi dạy nàng trộm đồ, trong lòng tràn đầy thương cảm.

Khi Lưu Bệnh Dĩ nhìn thấy Hứa Bình Quân, trên mặt có phần áy náy,trong mắt Hứa Bình Quân đều là cầu xin, nhưng Lưu Bệnh Dĩ chỉ nhìn nàngthật có lỗi một hồi, rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân nắm chặt tay nhau,khoảnh khắc ánh mắt dừng trên mặt Vân Ca, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.Vân Ca nhìn hắn nặn ra một nụ cười, Lưu Bệnh Dĩ mày khẽ nhướng lên, môinhẹ nhếch, cũng cười với Vân Ca một cái.

Quá trình xét xử, toàn bộ lời chứng, chứng cớ đều là nghiêng về mộtbên, Lưu Bệnh Dĩ vẫn mỉm cười mà nghe, dường như đối tượng xét xử khôngphải là mình.

Kết quả đã được dự đoán từ trước, nhưng từ khi tra hỏi cho tới lúc bị chém đầu vẫn còn nhiều khác biệt, Vân Ca vẫn tay chân lạnh ngắt nhưtrước, nhưng trong lòng nhất định không buông một ý niệm, tuyệt dốikhông thể để Lăng ca ca bị chết, càng làm duy trì dáng đứng thẳng tắpcủa nàng.

Thân thể Hứa Bình Quân không còn khí lực, yếu ớt dựa vào người VânCa, khó khăn kiềm chế tiếng khóc phát ra, "Người không phải Bệnh Dĩgiết, Bệnh Dĩ, huynh vì sao không chịu nói gì hết? Huynh đệ nghĩa khí?Nghĩa khí so với tính mạng quan trọng sao? Huynh vì sao phải che chở cho đám du côn vô lại ấy?"

Thấy quan sai cầm hình trượng trừng mắt nhìn, Vân Ca vội bịt kínmiệng Hứa Bình Quân. Lưu Bệnh Dĩ cảm kích gật đầu với Vân Ca, Vân Ca nửa ôm nửa kéo Hứa Bình Quân ra khỏi phủ nha.

Bởi vì quan phủ sợ huynh đệ của Lưu Bệnh Dĩ gây sự, cho nên một người cũng không được tiến vào, một đoàn chờ ở bên ngoài nghe tin tức. Cóngười nhìn thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân đi ra, đều lập tức xông tới. Hứa Bình Quân vừa khóc, vừa oán hận mắng đuổi bọn họ cút đi. Hà Tiểu Thấtmặc dù tuổi chưa lớn, nhưng lại thập phần thông minh, lập tức căn dặntất cả mọi người rời đi trước. Những người này nhìn thấy phản ứng củaHứa Bình Quân, đã biết vài phần kết quả, vì trong lòng hổ thẹn, đềukhông dám lên tiếng rời đi.

Hà Tiểu Thất không dám nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt hỏi Vân Ca, VânCa lắc lắc đầu với Hà Tiểu Thất, dặn hắn đưa Hứa Bình Quân về nhà, cònmình vội vàng đi tìm Mạnh Giác.

Mạnh Giác đang cùng một người đàn ông dung mạo thanh tao, quắc thước, phong thái hòa nhã cao sang, khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi trong ThấtLý Hương uống trà. Nhìn thấy Vân Ca bước vào, giống như không hề thấyVân Ca đầy mặt lo lắng, hắn không chờ nàng mở miệng, đã cười nói: "VânCa, đợi cô hơn nửa ngày, trà đã uống hết hai bình. Nhanh đi làm món ănsở trường của cô đi. Hôm nay gặp được tri kỷ, nhất định phải chúc mừngmột chút."

Vân Ca ngây người một chút, nhìn vào ánh mắt của Mạnh Giác, lập tứccó điều hiểu ra, vội áp chế nội tâm tình cảm của mình, gật đầu đồng ý,xoay người vào nội đường vội vàng bận rộn. Mạnh Giác nhìn bóng dáng củanàng, có chút ngẩn ra, lại lập tức thu hồi tâm trạng, cười nhìn về phíangười đối diện.

Sau thời gian uống hai chung trà, Vân Ca đã bưng ba khay đồ ăn đilên. Mỗi khi người đàn ông ăn một món ăn, Vân Ca đều nhẹ giọng báo tênđồ ăn, càng về sau càng căng thẳng, tay túm chặt tay áo của mình, tớithở mạnh cũng không dám.

Trên đĩa ngọc có bày một món ăn màu đen, tựa như bầu trời đêm, cónhiều chấm nhỏ tượng trưng cho những ngôi sao trên trời. Người đàn ônggắp một ngôi sao, cắn một miếng rồi hỏi: "Trong ngọt có đắng, rõ ràng là đu đủ, nhưng lại có hương vị khổ qua (quả mướp đắng). Ba món ăn, một là lục y(áo xanh), một là sô ngu (trâu ngu), món này tên gọi là gì?"

Vân Ca cúi đầu trả lời: "Tiểu tinh ạ."(ngôi sao nhỏ)

"Hối bỉ tiểu tinh

Tam ngũ tại đông.

Túc túc tiêu chinh,

Túc dạ tại công,

Thực mệnh bất đồng"

Nam tử chậm rãi than nhẹ: "Lục y, Sô ngu, Tiểu tinh, trong thức ăn có chứa đựng tâm sự thương nhớ người thân đã chết, cô nương có người thângặp nạn sao? Nếu trong lòng bất bình, không ngại nói ra, mạng người mặcdù do địa vị cao thấp khác nhau, nhưng thế gian luôn có công lý."

Dịch thơ: (bài thơ thuộc phần Thiệu nam, Quốc phong của Kinh Thi)

Những ngôi sao nhỏ

Tí ti sao bé lờ mờ,

Năm ba đã thấy lững lờ trời đông.

Chỉnh tề đi lại đêm rông,

Sớm hôm ở mãi cửa công nhọc nhằn

Thật vì số mệnh chẳng bằng.

Giải thích: Vua và các chư hầu thường có rất nhiều thê thiếp, nhưngđịa vị của chính thê bao giờ cũng cao nhất. Tuy nhiên, các bà phu nhâncủa chư hầu chịu sự giáo hoá của bà Hậu phi Thái tự, đã không ghen tuông nữa, để thi ân huệ cho kẻ hầu thiếp dưới mình. Những người thiếp đượcphép tới hầu hạ gần gũi vua, nhưng không dám ở suốt đêm với vua, hễ thấy sao mọc thì đến, sao lặn thì về, cho nên nhân những điều trông thấy màkhởi hứng. Lại nói rằng sở dĩ như thế là vì số mệnh trời phú cho mìnhkhông thực đồng với bậc cao quý kia. Cho nên các hầu thiếp mới lấy việcđược hầu hạ, gần gũi bên vua là niềm ân huệ sâu xa của bà chính thê màkhông dám than oán về công lao khổ dã phải đi đi lại lại trong đêm hôm.

Trâu ngu cũng là một bài thơ thuộc phần Thiệu nam, Quốc phong của Kinh Thi, bản dịch thơ như sau:

Trâu ngu.

Kìa vùng lau đã rậm chen

Năm con heo đực bắn tên một lần,

Như trâu ngu, có lòng nhân.

Giải thích: Chư hầu phương nam chịu sự giáo hoá của Văn Vương, đều lo tu thân tề gia để bình trị đất nước. Ân huệ dư thừa đã ở nhân đạo vớidân chung còn thấm nhuần đến các loài vật. Cho nên, trong cuộc săn bắnmùa xuân, cỏ cây tươi tốt, cầm thú dồi dào, vua chư hầu đã hành độngnhân đức đến như thế (trong năm con heo, chỉ bắn một phát, hạ vài conchứ không giết hêt cả năm con). Nhà thơ mới thuật lại việc ấy để khentặng mà tán thưởng rằng ấy là lòng nhân đạo tự nhiên chớ không phải gắng gượng, thật đáng gọi là nhân đức như con trâu ngu (không hề ăn loài vật sống).

Lục y là tên bài thơ thuộc phần Bội phong, Quốc phong của Kinh thi, bản dịch như sau:

Áo xanh.

Áo thì màu lục rõ ràng,

Cớ sao trong lót màu vàng thế ni?

Lòng ta đau đớn sầu bi,

Bao giờ mới dứt tuyệt đi nỗi buồn?

Giải thích: Trang Công bị mê hoặc bởi người thiếp. Phu nhân, chínhthê là Trang Khương hiền thục mà bị mất địa vị chính thức, mới làm bàithơ này. Nói rằng: áo màu lục mà lót màu vàng là so sánh việc người hầuthiếp hèn hạ mà được cao sang vinh hiển, còn chính thê thì bị quên bỏ,phải âm thầm hèn hạ, vì thế, thể hiện một nỗi buồn đau ai oán.

Tất cả các bản dịch thơ đều là của bác Tạ Quang Phát.

Như vậy bàithơ mà Vân Ca nhắc tới, một nói về sự nhân đức, một nói về số mệnh bấtđồng, một nói tới nỗi buồn và uất ức, ngụ ý nhắc tới chuyện của Lưu Bệnh Dĩ.

Vân Ca nhìn sang Mạnh Giác, thấy hắn không có ý phản đối, nên cúiđầu, tường tận kể chuyện của Lưu Bệnh Dĩ ra, nam nhân trung niên kia vừa nghe, vừa dùng bữa, trong lúc đó không hề có chút biểu hiện gì.

Người đàn ông trước mặt thâm sâu khó lường, hỉ giận không hề thểhiện, nghe thấy tên của con rể*, bàn tay đang gắp thức ăn cũng khôngngừng lại chút nào. Vân Ca nói xong một hồi, dừng lại, khắp cả lưng đãđầy mồ hôi lạnh.

*Chỗ này chỉ con rể Thượng Quan An của Hoắc Quang.

Người đàn ông kia nghe xong lời nói của Vân Ca, không để ý đến nàng,quay sang Mạnh Giác hàm ý cười hỏi, "Tiểu huynh đệ đã đoán được thânphận của ta, sao lại còn dám để nha đầu này ở trước mặt ta tùy ý nói ranhư vậy?"

Mạnh Giác lập tức đứng lên, hành đại lễ với ông ta, "Hoắc đại nhân,khi người vừa mới đến, thảo dân đích thực là không biết thân phận củangười. Ai có thể nghĩ đến Đại Tư Mã Đại Tướng quân Đại Hán triều vậy màngay cả một tùy tùng cũng không mang theo, đi bộ tiến vào? Còn nóichuyện phiếm cùng thảo dân, đối đãi như bằng hữu. Cho nên lúc đầu thảodân chỉ coi người như phong trần dị nhân, sau lại nhìn thấy tư thế đạinhân ăn cơm, trong lòng hơi có nghi hoặc, lại chú ý đến hình thêu cungđiện trên cổ tay áo của người, rồi kết hợp với cách nói năng ban đầu của đại nhân, thảo dân mới có tám chín phần phỏng đoán, cũng bởi vì lúctrước thảo dân nhất thời to gan cùng người thưởng trà đàm luận, thảo dân mới cảm thấy là những lời nói của Vân Ca trước mặt đại nhân, không cógì là không nói được. Có lẽ dưới góc độ luật pháp, lý lẽ này không thông cảm được, nhưng đại nhân nhất định có thể lượng thứ cho chuyện này."

Vân Ca nghe xong lời nói của Mạnh Giác, lập tức hành lễ với Hoắc Quang, "Dân nữ Vân Ca tham kiến Hoắc đại nhân."

"Ngươi tên Vân Ca? Tên nghe rất êm tai, cha mẹ ngươi khẳng định làmong ngươi cả đời tự tại thoải mái." Hoắc Quang ngữ khí ôn hòa bảo VânCa đứng dậy, "Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng đã một mình lưu lạc ở bên ngoàiquả là không dễ, con gái Thành Quân của ta tuổi cũng xấp xỉ ngươi, nhưng chỉ biết làm nũng cáu kỉnh."

Vân Ca nói: "Hoắc tiểu thư là kim chi ngọc diệp, dân nữ sao dám so sánh?"

Trong lúc tầm mắt Hoắc Quang dừng lại ở gương mặt Vân Ca, có chúthoảng hốt, "Nhìn đến ngươi, thật không hiểu sao có vài phần cảm giácthân thiết quen thuộc, đại khái như người ta thường nói là 'duyên gặpmặt' đi."

Nội dung trong lời nói quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của VânCa, Vân Ca không khỏi đánh bạo nhìn kỹ Hoắc Quang vài lần, có lẽ bởi vìHoắc Quang ôn hòa, Vân Ca chỉ cảm thấy trong lòng cũng sinh vài phầnthân thiết, cười hành lễ với Hoắc Quang, "Tạ ơn Hoắc đại nhân ưu ái."

Hoắc Quang đứng lên, bước đi thong thả đi ra ngoài, "Chuyện mà ngươinói, ta sẽ sai người điều tra một lần nữa, sẽ xử trí công bằng theo luật pháp Đại Hán."

Bóng dáng Hoắc Quang mới vừa đi xa, Vân Ca đột nhiên quay người lại,cầm cánh tay Mạnh Giác, vừa nhảy, vừa cao hứng hét lớn, "Chúng ta thànhcông, thành công rồi! Đa tạ huynh! Đa tạ huynh! Đa tạ huynh!. . ."

Thân thể Mạnh Giác bị Vân Ca lắc tới lắc lui: "Đủ rồi, đủ rồi, khôngcần cảm tạ !" Vừa mới nói xong, phát hiện Vân Ca căn bản không để vàotai lời nào, nghĩ tới Vân Ca suốt một tháng này nhăn mặt cau mày, khógặp nét mặt tươi cười, trong lòng chùng xuống, chỉ đành lẳng lặng màđứng, để Vân Ca ở bên cạnh hắn tùy ý nhảy nhót.

Vân Ca nhảy múa náo loạn một hồi, bỗng nhiên phát hiện ra mình vàMạnh Giác vô cùng thân thiết, nàng lập tức buông cánh tay Mạnh Giác ra,dần lui từng bước, hai má ửng hồng, lúng ta lúng túng nói: "Tôi đi nóicho Hứa tỷ tỷ tin tốt lành này."

Vân Ca không dám nhìn Mạnh Giác, lời còn chưa nói hết, đã nhanh chóng xoay người, tựa như một con bướm nhỏ, nhẹ nhàng bay ra tiệm ăn, bay vào ánh nắng rực rỡ trên đường lớn.

Mạnh Giác đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú vào bóng dáng Vân Ca, trong ánh mắt không biết là thương xót hay mỉa mai.

Thật là một nha đầu ngốc! Những lời nói của Hoắc Quang, rốt cuộc cônghe hiểu mấy phần? Rồi đột nhiên thở dài, quên đi! Không sức đâu mà sođo với nha đầu này. Nhìn thái độ của Vân Ca hiện tại, mục đích của hắnsớm đã đạt tới, cũng nên thu tay lại. Lưu Bệnh Dĩ, lúc này đây ngươitrước hết được lợi.

"Nhất Nguyệt."

Một bóng đen không biết từ đâu nhảy ra, yên lặng không một tiếng động đứng ở chỗ khuất trong phòng. "Thông báo cho Lý Thục, nói trò chơi nàydừng ở đây, Hoắc Quang đã tham gia, hắn hẳn là không ngờ sẽ kinh độngThượng Quan Kiệt. Lý Thục muốn tiền bạc thì cấp cho hắn, hắn muốn Nguyệt Cơ, trước hết để cho Nguyệt Cơ đùa giỡn một hồi với hắn. Đinh NgoạiNhân bên kia cũng cần tốn thêm không ít công phu, hắn muốn cái gì thì cứ giao cho hắn cái đó, hắn muốn leo cao, vậy thuận theo ý hắn, tận lựcđưa hắn lên vị trí cao nhất."

Nhất Nguyệt thấp giọng nói: "Công tử tốn không ít tiền bạc tìm cáchkhông chút dấu vết mà nhốt Lưu Bệnh Dĩ vào trong ngục, bỏ qua cơ hội lần này không khỏi đáng tiếc."

Mạnh Giác cười nhạt: "Ta tự nhiên có nguyên nhân của ta. Muốn tínhmạng của Lưu Bệnh Dĩ, còn nhiều cơ hội, việc hiện tại quan trọng hơn."

Lần này hắn vốn là cố ý vì Vân Ca mà đến, nhưng không thể dự đoán lại gặp được người mà hắn đã tìm kiếm nhiều năm. Khi Vân Ca dừng dưới bóngcây ngẩn người nhìn ngọc bội vừa trộm được, hắn cũng từ một nơi bí mậtgần đó nhìn chằm chằm vào ngọc bội mà suy nghĩ rối ren. Tuy rằng chỉthấy qua một lần, nhưng bởi vì khối ngọc bội kia đã được thấm đẫm máutươi của vô số người, sớm đã là khắc cốt ghi tâm.

Lưu Bệnh Dĩ? Hắn nhớ rõ chủ nhân ngọc bội tên thật hẳn là Lưu Tuân.Hắn từng phái vô số người điều tra từ nơi Lưu Tuân rơi xuống, thậm chínghĩ rằng người này có lẽ đã chết, nhưng không thể ngờ được rằng LưuTuân có lá gan lớn như vậy, còn dám đổi tên, rồi dám định cư ở dưới chân Thiên tử. Nhưng suy nghĩ lại, chỗ nguy hiểm nhất chẳng phải an toànnhất sao? Nghĩ thử một chút, Lưu Bệnh Dĩ người này nhất định không thểxem nhẹ.

Trong chốc lát, trong đầu hắn lướt qua vô số hình ảnh hắn thấy đượckhi còn nhỏ, chuyện hắn nghĩ tới vô số lần, chuyện duy nhất hắn muốn làm khi còn bé, giết Lưu Bệnh Dĩ. Phụ thân không phải đã nói tính mạng LưuTuân quý giá nhất sao? Lưu Tuân có huyết thống cao quý nhất sao? Tốtlắm. . . Khiến cho người thân phận cao quý như hắn phải vì một tiểu nhân ti tiện nhất mà chết đi! Đường đường dòng dõi hoàng tộc, nhưng bởi vìmột gia đinh đê tiện mà chết, nếu phụ thân hắn dưới đất mà biết, khôngphải là hiếu thảo lắm sao?

Chỉ không ngờ rằng sự tình khó lường, Mạnh Giác không ngờ rằng bởi vì Vân Ca tìm được Lưu Bệnh Dĩ, cũng không thể dự đoán được Vân Ca đối với Lưu Bệnh Dĩ quan tâm không giống bình thường, hiện tại lại quen biếtHoắc Quang, mà thái độ của Hoắc Quang với Lưu Bệnh Dĩ khó có thể đoántrước.

Năm đó do nhiều người đồng lòng hợp lực hãm hại, Vệ Thái tử bị kếttội mưu phản, sau chuyện đó, cả nhà bị giết hết, huyết mạch còn sót lạilà Lưu Tuân lưu lạc dân gian, vì nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Lý Quảng Lợivà Giang Sung ở ngoài sáng, Thượng Quan Kiệt và Câu Dặc phu nhân, còn có Yến vương ở trong tối, nghĩ ra mọi biện pháp giết chết Lưu Tuân, nhưngHoắc Quang bất chấp nguy hiểm lén bảo vệ Lưu Tuân, thế cho nên ThượngQuan Kiệt và Câu Dặc phu nhân đều cho rằng Lưu Tuân đã chết.

Nhưng sau nhiều năm như vậy, Hoắc Quang lại đối với Lưu Tuân chẳngquan tâm, mặc cho tự sinh tự diệt, dường như tận sâu trong lòng HoắcQuang cũng muốn nhìn thấy Lưu Tuân chết. Mạnh Giác hiện tại không xácđịnh được Hoắc Quang rốt cuộc có biết Lưu Bệnh Dĩ chính là Lưu Tuân haykhông, cũng không muốn đi thăm dò Hoắc Quang điểm mấu chốt này. Huốnghồ, hắn tất nhiên không thích Lưu Bệnh Dĩ, nhưng lại càng không muốn vìLưu Bệnh Dĩ làm cho Thượng Quan Kiệt hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó,lòng sinh cảnh giác, làm hỏng chuyện của hắn.

Nhất Nguyệt khom người nói, "Thuộc hạ hiểu rõ."

Nhất Nguyệt vừa định đi, Mạnh Giác nói thêm: "Chuyển lời tới Đại công tử, nói hắn chú ý một chút tới an nguy của bản thân, nếu bị người khácbiết hắn âm thầm tới Trường An, an bài một cái tội danh mưu phản cũngkhông có gì là quá đáng, nói hắn lập tức quay về Xương Ấp."

Nhất Nguyệt có phần khó xử, Mạnh Giác trầm mặc, khẽ thở dài, "Thật sự khuyên không được thì thôi, mấy ngày nữa ta với hắn sẽ cùng nhau trởvề. Đã từ lâu các ngươi xem trọng Đại công tử, hắn nhất định sẽ lưu ýtới lời của các ngươi."

Phía sau Nhất Nguyệt cúi người thi lễ, rồi bóng dáng lại lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng tối.

Mạnh Giác một mình khoanh tay đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống quan sát dân chúng thành Trường An đi lại dưới chân hắn. Sau giờ Ngọánh mặt trời xuyên qua bóng râm ngoài cửa sổ, chiếu đến trên người hắn,nhưng dường như thiếu đi vài phần ánh sáng ấm áp, có thêm vài phần bóngrâm lạnh lẽo.

Chú thích:

Vệ thái tử: tên thật là Lưu Cứ, là con trai của hoàng hậu Vệ Tử Phuvà Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Theo sử sách ghi lại, do âm mưu của gian thầnGiang Sung, Lưu Cứ bị cho là mưu phản, dẫn đến cả nhà bị giết. Vụ án này còn làm cho hàng ngàn người khác có liên quan bị giết. Tuy nhiên, vềsau Hán Vũ Đế đã biết rõ sự tình, truy phong Lưu Cứ là Lệ thái tử.