Vân Trung Ca

Quyển 1 - Chương 2: Liên phương thảo




Thời gian thấm thoát, ngày tháng thoi đưa.

Hàng năm hoa đều rụng, nhưng con người hàng năm lại thay đổi, mùađông nối tiếp mùa hè, từ cô bé để tóc trái đào năm đó nay đã tới tuổicập kê.

Một gian phòng tràn ngập ánh sáng, tuy chỉ là một gian, nhưng chẳngcó mấy nhà bình thường có được một gian phòng lớn như vậy. Do phòng được làm ấm từ dưới sàn nhà, nên dù thời tiết bên ngoài rất lạnh, thì ởtrong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân tháng ba.

Trên cửa sổ treo một tấm mành bích thiến sa*, bày trong phòng là mấymiếng ngọc của người Hán, bên cạnh có một chiếc bát nghiền thuốc bằngđá, bên trong có đặt một viên ngọc Đông Hải tròn xoe.

*Sa: tên một loại lụa mỏng, tớ không rõ lắm loại bích thiến sa là loại lụa như thế nào.

Tiếng cười ẩn hiện của một cô gái xinh đẹp truyền đến, mặc dù ngheđược tiếng người nói, nhưng từ cửa nhìn ra lại không thấy bóng người.Chỉ nhìn thấy cách đó không xa là các giá gỗ cao thấp khác nhau, đượcsắp xếp đan xen trông thật thích mắt, trên mặt giá gỗ đặt đầy các chậuhoa. Có chậu cây kết quả đỏ chi chít, dù có tới tám cái miệng cũng đếmkhông xuể, có cây chỉ một màu xanh biếc, từ trên giá rủ thẳng xuống đất, màu xanh biếc tựa như một thác nước đổ xuống. Cũng có cây từ giá leolên trên, leo tới tận nóc nhà, từ trên nóc nhà nở ra một đóa hoa đỏ rựcnhư lửa giống như một ngôi sao nhỏ. Giữa màu xanh biếc của cây cối rậmrạp, các loại kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, cùng chung sống hoàthuận vui vẻ, trong gian phòng tràn ngập hương thơm đặc thù của cây cỏ.

Dưới một không gian như vậy, làm cho người ta phảng phất thấy nhưbước vào một thế giới khác. Trong giây lát, liền có suy nghĩ đã vượtngàn dặm xa xôi, lạc đến chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng vòng qua hoathơm và cỏ lạ, sẽ nhìn thấy một căn bếp được xây bằng thủy ma thạch(đágranite), chắc chắn sẽ hoài nghi rằng mình hoa mắt. Cho dù căn bếp nàyđược xây với vẻ phi phàm, nhưng cũng tuyệt nhiên không thể nghĩ rằng một căn bếp lại xuất hiện trong nhà này. Nhưng đây đích thực là một gianphòng bếp, lúc này có một cô gái dùng khăn đen che mặt đang nấu ăn.

Vân Ca ngồi nghiêng trên bậc cửa sổ, hai chân nhấc khỏi mặt đất,thoải mái lắc lư chiếc giày, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Thanh Trúc nấu ăn, "Thanh Trúc, tỷ đang nấu ăn, không phải luyện kiếm, tay để thoải máimột tí! Không có chiêu thức, không có quy củ, chỉ có tâm ý và tâm tình."

Thanh Trúc lại vẫn hết sức nghiêm túc y như cũ, cúi mắt nhìn chằmchằm vào dao thái trong tay mình, thái rau ra từng miếng đều lớn nhỏgiống nhau, độ dày giống nhau.

Không cần nghĩ cũng biết đây là lần đầu tiên Vân Ca chỉ Thanh Trúccách thái rau, nàng ấy thái rau giống hệt số rau Vân Ca thái mẫu. Nghĩtới khi Thanh Trúc xào rau, từng động tác một cũng đều hoàn toàn giốngnàng, thậm chí cả tư thế của nàng lúc đứng nghỉ, Thanh Trúc sẽ trongchớp mắt nhanh chóng không sai mà lặp lại, Vân Ca không khỏi bất đắc dĩlắc đầu.

Trong lòng Vân Ca thực thầm mắng Tam ca, tại sao có thể bức một caothủ kiếm khách thành ra như vậy? Một tiểu nha đầu vội vàng chạy đến cửa, gọi lớn: "Tiểu thư, lại có người không sợ chết tới cầu hôn."

Vân Ca cười một tiếng châm biếm: "Chờ khi mẫu thân đá bọn họ ra ngoài cửa, ngươi đến gọi ta đi xem náo nhiệt."

Tiểu nha đầu cười chạy đi, nhưng lại là một đi không trở lại. Vân Cadần dần nổi lên nghi hoặc, nói với Thanh Trúc: "Muội đi trước thám thính tình hình xem sao, một lát sẽ trở về."

Thanh Trúc gật gật đầu, lại không ngờ rằng Vân Ca nói một lát sẽ trởvề, cũng biến thành một đi không trở lại. Thanh Trúc ở trong phòng bếpđợi cho tới khi bầu trời tối đen cũng không thấy Vân Ca quay lại.

..............................

Thừa dịp đêm tối, Vân Ca lưng đeo túi vải, lén lút từ bờ tường trongvườn nhảy ra ngoài. Nàng quay đầu lại nhìn khu vườn vài lần, hình như có do dự, cuối cùng vẫn nhanh chóng chạy đi.

Trong bóng đêm sau lưng nàng, giọng nói của một người trẻ tuổi vanglên: "Vân Ca nhi thực bị cha đoán trúng, bị con nói kích mấy câu, đã bỏnhà đi thật. Người đã chạy mất rồi, có thể làm cho người cầu hôn trở về, cũng nhất định không làm mẹ khó xử. Cha, muốn con mấy ngày nữa bắt muội ấy trở về sao?"

Một tiếng thở dài rất nhỏ, giống như mang theo vài phần ý cười, lạigiống như mang theo vài phần buồn rầu: "Nếu cha bởi vì lo lắng mà theogiám sát mọi hành tung của con, con có vui không?"

Người trẻ tuổi không lên tiếng trả lời.

"Tiểu ưng trưởng thành chung quy sẽ bay đi, lão ưng không có khả năng trông nom tiểu ưng cả đời, nó nhất định sẽ học được cách chăm sóc chính mình. Tùy em con thôi! Con gái của cha chẳng lẽ đến chính mình cũngkhông chăm sóc được sao?"

"Vậy mặc kệ muội ấy sao?" Giọng nói của người trẻ tuổi bình thản nhưng lại giống như hàm chứa ý cười.

". . ." Sau một lát im lặng, một tiếng thở dài có vài phần tự giễu:"Đạo lý là một chuyện, nhưng thực hiện thì không dễ, chỉ có một đứa congái, lại nhỏ nhất nhà, không khỏi thiên vị cưng chiều nó một chút, chung quy không cảm thấy là Vân Ca đã trưởng thành. Con có rảnh rang để ý tới em con một chút là tốt rồi."

"Cha lại đi đâu? Cha lại muốn cùng mẹ đi xa nhà sao?"

Trong giọng nói tràn đầy ý cười: "Thật vất vả mới đợi tới lúc các con đều trưởng thành, lúc này đương nhiên phải làm việc cần làm thôi."

Người trẻ tuổi cũng cất tiếng cười cười, nói chuyện ngữ khí giốngbằng hữu quá chẳng giống như cha con: "Vân Ca nhi thích nhất là dínhchặt lấy cha mẹ. Cha, không phải cha khó xử không cự tuyệt cầu thân, màlà cố tình đuổi cái đuôi nhỏ Vân Ca ra khỏi nhà?"

Trong gió nhẹ, có tiếng cười khẽ. Cha của anh ta vẫn lợi hại nhưtrước, dường như trong ánh mắt như ưng đó có vài phần nắm rõ, có vàiphần không nắm rõ. Tựa hồ nhớ tới một cố nhân, nhưng anh ta không cáchnào tưởng tượng một người như thế nào mới có thể lệnh cho trời sậpxuống, cũng chỉ giống như phủi phủi mấy hạt bụi trên tay áo xuống nhưphụ thân.

....................................

Đã trốn khỏi nhà được mấy ngày, Vân Ca thực đầy bụng ủy khuất. Khôngrõ cha và mẹ luôn luôn cưng chiều nàng vì sao mà không đuổi mấy kẻ tớicửa cầu hôn kia đi, chẳng những không có đuổi đi, nghe nha đầu nói còntiếp đón hết sức chu đáo.

Tam ca càng quá đáng, chẳng những không giúp nàng nghĩ ra chủ ý gì,còn đối với nàng thập phần không kiên nhẫn. Tam ca hành sự nói chuyệnvốn kiêu căng, lúc ấy lại làm một bộ dáng mong chờ nàng nhanh nhanhchóng chóng xuất giá.

Vân Ca đầy bụng tủi thân mà không có người giãi bày, vừa tức giận lại vừa thương tâm, màn đêm buông xuống là bỏ nhà chạy trốn. Trốn mọingười, xem cả nhà làm sao bây giờ? Có gả thì gả chính bọn họ đi đó, nàng dù sao tuyệt đối sẽ không gả.

Mọi người đều nghĩ rằng nàng đã quên, phụ thân và mẫu thân cũng nhấtđịnh cho rằng nàng quên, nhưng nàng thực sự không quên, nàng nhớ rất rõlời hứa của mình.

Ngày đó sau khi đi dẫn đường về nhà, phụ thân và mẫu thân nhìn thấyđồ trang sức trên cổ nàng, hỏi nàng từ đâu mà có, nàng kể lại chi tiết,nhưng không hề nghĩ đến, thần sắc của phụ thân và mẫu thân đều trở nênnghiêm trọng. Nàng hoảng sợ, lời ước hẹn cùng việc tặng giày cũng chưadám nói cho cha mẹ.

Mẫu thân lấy sợi dây đi, hơn nữa bắt nàng phải hứa, vĩnh viễn khôngđược đi tìm gặp Lăng ca ca. Nàng khóc ầm ĩ không chịu vâng lời, đó làlần đầu tiên mẫu thân và phụ thân không làm theo yêu cầu của nàng. Cuốicùng mẫu thân nhịn không được nàng khóc nháo, tuy rằng không ép buộcnàng không được đi tìm Lăng ca ca, nhưng bất luận như thế nào mẫu thâncũng không trả sợi dây đó lại cho nàng.

Sau đó nàng lén đi quấy rầy phụ thân, muốn lấy lại sợi dây, người phụ thân dù thấy núi lở trước mặt cũng sẽ không nhíu mày của nàng đột nhiên thở dài, nói với nàng: "Vân nhi, mẫu thân con là vì muốn tốt cho con,đừng làm cho mẫu thân con lo lắng."

Tuy rằng đã nhiều năm như vậy đã trôi qua, khuôn mặt Lăng ca ca cũngđã mơ hồ, nhưng nụ cười dưới bầu trời sao mùa hạ đó vẫn nhắc nhở nàng,nhắc nhở nàng giữ vững lời hứa.

Khi nàng lần đầu tiên đọc sách hiểu được, hóa ra nữ tử tặng giày thêu cho nam tử là ước định ý tứ chung thân, tim nàng đập rộn ràng tronglồng ngực như muốn vọt ra ngoài, rõ ràng bốn phía không có ai, nàng lạilập tức gấp sách lại, giống như vừa làm một việc không nên làm.

Hôm đó, cả ngày tinh thần nàng đều hoảng hốt, vừa lo lại vừa mừng.Buổi tối cũng ngủ không yên, chỉ có thể nhảy lên trên nóc nhà ngắm sao.

Sao trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh, giống như buổi tối hôm đó, trong ánh mắt sâu như đêm tối của huynh ấy xuất hiện những chấm sáng. Lúcnày, trong nháy mắt, nàng mới chính thức hiểu được lời nói của huynh ấyngày đó: "Tôi nhận. Vân Ca, cô cũng nhất định phải nhớ kỹ!"

Huynh ấy nhận, huynh ấy đã muốn cho nàng hứa hẹn.

Vân Ca nhớ lại từng chuyện từng chuyện khi ở cùng Lăng ca ca, huynh ấy là bằng hữu duy nhất của nàng từ nhỏ tới lớn.

Nằm dưới ánh sáng của bầu trời sao mùa hạ, nghĩ tới Lăng ca ca trongthành lúc này cũng có thể đang ngắm sao trời, Vân Ca có một cảm giác kỳlạ, cảm thấy huynh ấy lúc này nhất định cũng đang ngắm sao trời, vừa yên lặng nhớ lại lời ước định của bọn họ, lại vô cùng mong đợi ngày hội ngộ của bọn họ.

Lo nghĩ trong lòng nàng dần dần mất đi, một cảm giác vui sướng rấtkhó diễn tả bằng lời dần tăng lên. Nằm trên nóc nhà, hướng lên bầu trờisao, nàng nhẹ giọng nói: "Tôi nhớ kỹ mà! Bầu trời đầy sao chứng kiến lời hứa của chúng ta, tôi nhất định sẽ không quên."

Từ đó về sau, Vân Ca có một bí mật động trời. Mỗi khi có một mình,nàng không nhịn được sẽ cười trộm một cái; e sợ, vui mừng khi nàng độtnhiên nhận thấy mình đã thầm yêu một người, thường hay một mình ngắm bầu trời sao lúc nửa đêm tới ngẩn người. Khi nghe đám trẻ con hát "Cưới vợ, mặc y phục đỏ" gương mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên, nàng còn không nguyện ý mặc y phục màu đỏ. Bởi vì nàng âm thầm cảm thấy màu sắc này, một ngàynào đó nàng sẽ chỉ mặc cho một người ngắm thôi.

Nàng vẫn lên kế hoạch lúc nào thì đi tìm Lăng ca ca, vốn đang buồnrầu lo lắng không biết nên lấy lý do gì xin tới Trường An mới có thể làm cho cha mẹ nàng không nghi ngờ, thật không ngờ cha mẹ vậy mà lại muốnhứa hôn cho nàng. Nếu cha mẹ cũng không muốn giữ nàng lại nữa, nàng dứtkhoát rời nhà trốn đi, nhân đó còn đi Trường An gặp Lăng ca ca nữa.

Nhưng mà đã không còn sợi dây tín vật nữa, không biết có tìm đượcLăng ca ca hay không? Tìm được Lăng ca ca, lại nên giải thích như thếnào đây? Nói với huynh ấy rằng đã bị mẫu thân tịch thu sao?

............................

Vân Ca trong lòng thầm than một tiếng, trước hết không cần nghĩ nhiều như vậy, đợi cho tới khi tới Trường An rồi tính tiếp! Nhất định sẽ cóbiện pháp.

Chú thích:

Phương thảo nghĩa là cỏ thơm. Tên chương được lấy ý từ hai câu trongbài từ "Sinh Tra Tử – Xuân Sơn Yên Dục Thu" của Ngưu Hy Tế đời Đường.

"Ký đắc lục la quần, xứ xứ liên phương thảo"

Dịch nghĩa: Nhớ dáng váy xanh tha thướt, thương thay cỏ thơm khắp nơi.

Trên đường đi về phía đông, Vân Ca trong lòng thầm khen, khó tráchĐại Hán được thừa nhận là Thiên triều, phố phường phồn hoa xác thực làkhông có quốc gia bình thường nào có thể sánh bằng, nghệ thuật, trò chơi mới lạ chỗ nào cũng có.

Nhưng Vân Ca từ nhỏ đã từng thấy vô số đồ chơi quý giá, bảo vật kỳlạ, cha mẹ huynh trưởng đều không hề gắn bó với món đồ vật, tài sản nào, cho nên báu vật kỳ lạ hiếm có gì đó, nàng nhiều lắm cũng chỉ liếc mắtnhìn một cái, đối với nàng mà nói đều là vật ngoài thân. Trên đường nàng lưu tâm nhất nhưng thật ra lại thông thường nhất, đó chính là ăn. Phàmlà nghe được người nào giới thiệu hiệu ăn, tửu điếm gì đó ăn ngon, nàngnhất định muốn đi nếm thử.

Ôi! Phụ thân, mẫu thân, ca ca cũng không cần nàng, nàng làm sao còn muốn vì bọn họ học nấu ăn chứ?

Tuy rằng trong lòng tràn đầy buồn bực, nhưng đó là thói quen của nàng từ nhỏ đến lớn làm sao nói sửa là sửa dễ dàng như vậy được?

Bởi vì trong lòng phiền muộn, nàng thường giả trang ăn mày đi đường,tuy rằng vốn có tâm tư đi du ngoạn cho tốt, nhưng bởi vì trong lòng khổsở, vẫn còn chất chứa tâm tư oán giận cha mẹ. Nàng chỉ cảm thấy chínhmình càng nghèo túng lôi thôi, tựa hồ như vậy càng có thể làm cho cha mẹ khó chịu, cũng mới có thể càng giảm bớt khó chịu trong lòng mình.

Khi Vân Ca rời nhà, vẫn là trời đông giá rét. Khi nàng du ngoạn đến thành Trường An, đã là xuân về hoa nở.

Khi vừa mới tới Thiếu Lăng Nguyên* ở ngoại thành Trường An, Vân Cachợt nghe thấy Thất Lý Hương tửu lâu là tửu lâu có tiếng, cho nên quyếtđịnh đi nếm thử xem rượu của Thất Lý** Hương này hương tỏa bảy dặm rasao.

*Thiếu Lăng Nguyên hiện nay vẫn còn mang tên này, là một địa danh thuộc Trường An, tỉnh Thiểm Tây

**Thất lý là bảy dặm.

Còn chưa tới tửu lâu, đã nhìn thấy trước cửa tửu lâu vây quanh khôngít người, Vân Ca trong lòng vui vẻ, có náo nhiệt để xem đây!

Được xem náo nhiệt, mọi người đều rất thích, ai ai cũng chen chúcngóng cổ xem xét, Vân Ca chân nhảy nửa ngày, cũng không có nhìn được bên trong rốt cuộc có gì náo nhiệt.

Vân Ca nhìn nhìn tám vòng vây, cả tám vòng vây đều chật ních người,nàng hé miệng cười, lấy từ trong túi nhỏ ra một ít ngư tinh thảo* hômqua mới hái, thuận tay vò nát, rồi bôi hết chất lỏng đó lên tay, sau đóđi tới trước, giơ hai tay về phía mặt của đám người đang chen chúc.

*Ngư tinh: cá tanh, ở nước mình vẫn gọi là cây diếp cá.

Ngư tinh thảo, nghe tên đã biết ý nghĩa, chỉ biết mùi vị rất là khóngửi. Đám người phía trước ngửi được mùi vị khác thường, lại nhìn thấybộ dáng lôi thôi của Vân Ca, đều cau mặt nhăn mũi, chửi mấy câu rồi nétránh. Vân Ca thuận buồm xuôi gió chiếm cứ tầm nhìn tốt nhất, hơn nữatuyệt đối sẽ không có người nào dám đến chen với nàng. Nàng há miệng nhả viên ô mai ra, hai tay nắm lấy nhau, mắt mở lớn, chuẩn bị chuyên tâmxem náo nhiệt.

Một cô nương tuổi tác không khác biệt lắm so với Vân Ca, dung mạoxinh đẹp, trên nét mặt có vài phần đanh đá, lúc này đang mắng chửi mộtthiếu niên nhỏ tuổi hơn so với nàng ấy. Cô nương này một tay nắm đòngánh, một tay vặn lỗ tai của thiếu niên, "Xem lần sau ngươi còn dám trộm tiền nữa hay không?"

Cô nương này đầy mặt tức giận, vẫn không ngừng chửi mắng thiếu niên, vừa mắng, vừa dùng đòn gánh đánh thiếu niên mấy cái.

Thiếu niên quần áo tả tơi, thân hình yếu ớt, bị khí thế của cô nươngđó hù dọa, thân thể hắn run rẩy, chỉ nói liên tiếp mấy câu cầu xin thathứ, "Hứa tỷ tỷ, cô xem tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có connhỏ còn chưa tới tám tuổi, chỉ có một mình tôi phải chăm sóc, cô tha cho tôi một lần..."

Lỗ tai của thiếu niên đã đỏ bừng, nhìn dường như lập tức sẽ bị nhéorụng. Người mất của muốn mở miệng xin hộ, lại bị cô nương đanh đá lợihại kia hù dọa nên ngừng lại, chỉ thì thào nói: "Quên đi, quên đi!"

Vân Ca trên đường giả trang ăn mày, gặp không ít ác cảm và xemthường, lúc này nhìn thấy bộ dáng thiếu niên kia, lại nghe nói hắn chỉcó một mình, lập tức nổi lên loại tình cảm đồng bệnh tương lân.

Nàng đang cân nhắc làm thế nào giải cứu thiếu niên thì chủ tiệm củaThất Lý Hương đi ra. Bởi vì tất cả mọi người chen chúc ở cửa xem náonhiệt, ảnh hưởng tới việc buôn bán, cho nên chủ tiệm đi ra nói vài câukhuyên giải, xin hộ.

Cô gái kia dường như khá quen thân với chủ tiệm, nhưng vẫn còn tứcgiận, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên vài lần, không cam tâm tìnhnguyện thả hắn rời đi.

Ánh mắt Vân Ca nhanh như chớp đảo mấy vòng, lén lút bám theo sau cônương kia. Nàng cho rằng không có ai để ý, nhưng không biết rằng khinàng ở bên ngoài xem náo nhiệt, trên tửu lâu, ngồi cạnh bên cửa sổ làmột cẩm y* nam tử đội nón trúc luôn luôn dõi theo nàng, lúc này nhìnnàng rời đi, lập tức đi xuống lầu, không xa không gần đi theo sau lưngnàng.

*Cẩm y: áo gấm.

Vân Ca đi theo cô gái kia được một đoạn đường, đợi tới khi tới mộtngõ nhỏ yên lặng, xem chừng xung quanh không có người, đang định xuốngtay, thì nghe một tiếng gọi "Bình Quân", Vân Ca có tật giật mình, lậptức trốn phía sau góc tường.

Một nam tử dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn từ đằng xa đi tới.Bộ y phục màu đen anh ta mặc qua nhiều lần giặt màu đã bạc đi khá nhiều, đôi giày trên chân còn dính khá nhiều bột bánh, trong tay còn cầm theomột con gà gần như bị trụi lông.

Trang phục của anh ta tuy rằng giản dị nghèo túng, nhưng khí chấttrên người lại không có chút gì mộc mạc, bước đi hệt như một con sư tửlười biếng tùy ý. Trong ánh mắt mơ hồ hiện ra một vẻ lạnh lùng cao caotại thượng, trên khuôn mặt tươi cười lại tràn đầy vẻ sáng sủa thanhthoát, nhưng lại bộc lộ một vẻ hèn mọn và ấm áp thường thấy được ở thếgiới những tiểu dân thấp kém. Tôn quý, hèn mọn, lãnh đạm, ấm áp, nhữngkhí chất cực kỳ không hài hòa này lại cùng ẩn chứa trong một người đànông.

Vân Ca buồn bực trợn mắt ngó nam tử cầm theo con gà kia, nhưng tráitim đang đập nhẹ nhàng lại vọt lên một nhịp. Tuy rằng cử chỉ tươi cườihoàn toàn khác biệt, nhưng ánh mắt này... rất là quen thuộc! Cho dù sáng lạn như ánh mặt trời, cho dù cười, vẫn là bóng tối nặng nề, lãnh ý gợnsóng. Có điều Vân Ca biết, nếu như ánh mắt này cũng cười, sẽ có thể sovới ánh sáng lấp lánh của những vì sao trên bầu trời đêm.

Cô nương được gọi là Bình Quân kia lấy từ trong người ra một túi tiền, đếm một nửa, rồi đưa cho nam tử cầm gà, "Cầm lấy!"

Nam tử không chịu nhận, "Hôm nay chọi gà, thắng được nhiều tiền."

"Thắng được tiền nhưng mấy ngày trước đây còn ghi nợ. Đây là tiền bán rượu có được, mẹ muội sẽ không biết, huynh không cần lo lắng bà biếtđược sẽ cằn nhằn, hơn nữa... " Bình Quân nhướng mày cười, lấy ra mộtmiếng ngọc bội từ trong ngực áo, đưa qua đưa lại trước mắt nam tử kiamấy lần, rồi lập tức cất kỹ, "Vật của huynh gán nợ đang ở chỗ của muội,muội còn sợ huynh sau này không trả muội sao? Muội nhất định sẽ tính cảvốn lẫn lãi."

Nam tử cất tiếng cười, tiếng cười sang sảng. Anh ta không chối từnữa, tiếp nhận túi tiền, tiện tay cất vào trong ngực áo, rồi đỡ lấy đòngánh trong tay Bình Quân, cầm giúp nàng. Hai người thấp giọng cười nói,dọc đường sánh vai bước đi.

Trong đầu Vân Ca mờ mịt, miếng ngọc bội kia? Miếng ngọc bội kia? Dưới ánh mặt trời, con rồng bay lượn đó so với mảnh ngọc dưới ánh sao ngàyđó giống nhau như đúc.

Vân Ca ngẩn người một lúc bỗng giật mình, lấy ra một miếng gừng mangtheo người, giơ ra phía trước mắt một chút, mắt lập tức đỏ lên, nước mắt cũng theo đó ào ào rơi xuống.

Vân Ca bước nhanh như chạy, nhằm hai người đang sóng vai phía trướcđi tới, người con trai phản ứng quá nhanh, nghe được tiếng bước chân,lập tức quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng, nhưng Vân Cađã đụng vào người Bình Quân.

Nam tử cầm cánh tay Vân Ca, vừa định trách cứ, nhưng nhìn thấy tên ăn mày trên mặt nhem nhuốc như vẽ mặt (trong tuồng hát ấy), một đôi đồngtử đen láy trong mắt được bao bọc bởi tầng nước mắt trong suốt, lạikhông hiểu sao có vài phần thân thiết, lời muốn nói ra cũng ngừng lại ởđầu lưỡi, bàn tay thả lỏng. Vân Ca lập tức rút tay về, tầm mắt dời khỏigương mặt anh ta, cất giọng khàn khàn nói với Bình Quân: "Thực xin lỗi", rồi vội vàng chân nam đá chân chiêu chạy về phía trước như cũ.

Bình Quân bị Vân Ca đụng trúng vào ngực, vốn đang xấu hổ ngượngngùng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Vân Ca, cũng không thấy tức giậnnữa, cất giọng kêu lên: "Tiểu huynh đệ, ai bắt nạt ngươi?", lời còn chưa dứt, bóng dáng Vân Ca đã không thấy đâu.

Nam tử lập tức kịp phản ứng: "Bình Quân, muội mau kiểm tra xem vật kia còn không?

Bình Quân sờ tay trước ngực, lập tức giậm chân, vừa tức, vừa cười,lại vừa lo lắng, "Tự nhiên có người dám động thủ trên đầu thái tuế(ý nói dám ra tay với người cao quý)! Lưu Bệnh Dĩ, huynh đứng đầu đám du hiệp ở Thiếu Lăng Nguyên này không phải mới ngày một ngày hai nha! Không phảinghe đồn rằng những người này đều là thủ hạ của huynh sao?"

..............................................................................

Vân Ca chống cằm, ngồi xổm dưới bóng cây, ngơ ngác nhìn miếng ngọcbội trên mặt đất. Vài canh giờ đã trôi qua, nhưng người vẫn chưa hề cửđộng.

Vốn dĩ đã nghĩ khi đi tới thành Trường An, không có sợi dây kia làmsao tìm được người, nhưng lại không ngờ mới vừa tới ngoại thành TrườngAn, đã gặp ngay Lăng ca ca.

Diện mạo con người theo thời gian có thể thay đổi, nhưng miếng ngọcbội tuyệt đối sẽ không thay đổi, miếng ngọc bội này và miếng ngọc bộinăm đó Lăng ca ca đeo ở bên hông giống nhau như đúc, tuyệt đối sẽ khôngsai! Còn có ánh mắt kia nàng nhất định nhớ rõ.

Trước khi tới Trường An, nàng đã nghĩ tới vô số khả năng, có lẽ nàngsẽ không tìm được Lăng ca ca, có lẽ Lăng ca ca không còn ở Trường An,nhưng không hề nghĩ tới một khả năng, Lăng ca ca đã quên nàng. Nhưnghiện tại, nàng không dám khẳng định Lăng ca ca còn nhớ rõ lời ước hẹn từ nhiều năm trước như vậy, dù sao cũng đã là chuyện từ mấy ngàn ngàytrước đây. Mà năm đó huynh ấy không chịu đưa ngọc bội cho nàng, hiện giờ nó lại nằm trong tay cô gái khác.

Vân Ca lúc này như thể một người đang bôn ba giữa chốn sa mạc, nghĩrằng đang đi tới một nơi có nguồn nước, nhưng khi tới nơi mới phát hiệnra, hóa ra đó vẫn là một nơi trên sa mạc. Mệt mỏi, mờ mịt, nàng chỉ cảmthấy đầu óc dường không thể nào suy nghĩ được, một bên tự nói với bảnthân mình rằng: "Lăng ca ca không có khả năng lãng quên tôi, không cókhả năng.", một bên lại có một giọng nói nho nhỏ không ngừng nói vớinàng: "Huynh ấy quên, huynh ấy đã quên rồi."

Vân Ca ngồi ngây ngốc một lúc lâu, khi bụng kêu ùng ục, mới nhớ ra là mình vốn định là tới tửu lâu Thất Lý Hương ăn cơm, kết quả náo loạn nửa ngày, vẫn chưa đi được bước nào.

Nàng lê bước chân, tùy ý vào một tiệm ăn, dự định ăn vài thứ trước đã.

Chủ tiệm nhìn trang phục của nàng, vốn đã rất không tình nguyện, VânCa đầy bụng tâm sự, không có sức lực trêu đùa người khác nữa, vung tayném vài lượng tiền cho chủ tiệm, thái độ của chủ tiệm lập tức đại biến,nghe theo lời nàng phân phó.

Mì cũng có hương vị thực bình thường, Vân Ca lại đầy bụng tâm sự, tuy rằng đói, lại ăn không được. Nàng chỉ cúi đầu, ăn một chút mì với rau,tiếng người nói trong tiệm vốn ồn ào, lại đột nhiên biến mất hết cả, yên tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe rõ tiếng.

Vân Ca ngẩng đầu tùy ý nhìn lại, lập tức ngây người.

Một cẩm y nam tử đứng ở trước cửa tiệm, đang chậm rãi tháo xuống nóntrúc trên đầu. Một động tác đơn giản, hắn làm cũng thật phong lưu tiêusái khác thường, phong thái xuất trần, đang lúc ánh sáng lưu chuyển, làm người ta không thể không nhìn.

Bạch ngọc quan buộc giữ mái tóc trên đầu, mái tóc so với bầu trời đêm càng đen hơn, so với tơ lụa càng mềm mại hơn, so với bảo thạch càngsáng bóng. Ngũ quan hoàn mỹ tựa như dùng ngọc thạch khắc thành, khôngthừa một phân, cũng không thiếu một phân.

Ánh mắt nhẹ lướt, cười như mây bay, làm cho tất cả các từ ngữ dùng để hình dung về anh tuấn mỹ lệ đều trở nên kém cỏi, vụng về, ảm đạm thấtsắc, nếu dùng chúng với người này, thậm chí làm cho người ta cảm thấy sự không tôn trọng.

Người như vậy không nên xuất hiện trong một tiệm ăn đơn sơ thế này,phải là bước trên thềm ngọc thạch, nắm tay mỹ nhân, ở sau tấm mành thủytinh nơi hành tại*. Do hắn cố tình xuất hiện, hơn nữa lại tươi cười thân thiết ấm áp, nói chuyện với chủ tiệm khiêm tốn lễ độ, coi đối phươngnhư thể là người quan trọng, tôn quý: "Phiền ngài làm cho ta bát mỳ."

*Hành tại: nơi ở tạm của vua lúc xuất hành.

Bởi vì hắn xuất hiện, mọi người đều ngừng ăn, mọi người đều dõi theohắn, mọi người đều có ý nghĩ tự biết xấu hổ, muốn dời ánh mắt đi, nhưnglại không nỡ dời đi.

Vân Ca tuy rằng với phong thái của đối phương có chút kinh ngạc,nhưng từ nhỏ đến lớn, theo cha mẹ chu du thiên hạ, gặp qua kỳ nhânchuyện lạ rất nhiều, cho nên chỉ ngây ngốc nhìn một lát, rồi lại cúiđầu, tiếp tục ăn mỳ trước mặt. Hừ! Tam ca thối, huynh là con khổng tướcthối, không biết thấy người này, có thể ít đi vài phần tự kỷ hay không?Thật muốn Tam ca làm sao nhanh tới Trường An. Phụ thân, mẫu thân, ca cađều ở ngàn dặm bên ngoài, nơi này chỉ có một mình nàng, cô đơn chỉ cómột mình...

Nam tử cười hỏi Vân Ca, "Ta có thể ngồi ở đây không?"

Vân Ca nhìn lướt qua tiệm ăn, tuy rằng không còn chỗ, nhưng như vậycũng không cần phải... tìm nàng ngồi cùng bàn với hắn, bên kia là mộtlão bà mỹ nữ, kia nữa là một trung tuổi mỹ nữ đều dõi theo xem hắn ngồiđâu. Hắn hoàn toàn có thể tìm họ ngồi chung, việc gì phải tìm tới nàng,một thân lấm đầy bùn đất?

"Khi ăn cơm khi bị người khác nhìn chằm chằm, dù cho ăn đồ ăn gì cũng giảm hương vị." Nam tử nhíu mày, hiện ra vài phần bất đắc dĩ, tươi cười ôn hòa như ánh mặt trời một sáng tháng ba.

Dọc đường Vân Ca đi, hễ như giả trang ăn mày, càng nhiều người xemthường nàng, lúc này nam tử kia lại đối với nàng như thể nàng đang mặcloại quần áo tốt nhất. Vân Ca không khỏi sinh cảm tình đối với ngườinày, nhẹ gật đầu. Nam tử chắp tay cảm ơn, ngồi đối diện với nàng.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệm nhất tề soàn soạt liếc qua,dính chặt trên người nàng, Vân Ca lập tức bắt đầu vạn phần hối hận đãđồng ý cho nam tử đó ngồi chung bàn với mình. Nhưng mà, hối hận cũng đãmuộn, chịu đựng đi!

Chủ tiệm bưng lên một cái bát trông thập phần tinh xảo mỹ lệ khôngxứng chút nào với tiệm ăn này, thịt trong bát nhiều hơn so với của người khác rất nhiều, cũng ngon hơn, mỳ cũng nhiều hơn so với của người khác, từng đợt hương thơm dâng lên mũi làm Vân Ca xác định rõ, bát mỳ này sovới bát mỳ nàng đang ăn ngon hơn nhiều.

Vân Ca thở dài thật mạnh, đây là sức mạnh của cái đẹp a! Không phảichỉ có nữ nhân dung mạo xinh đẹp mới có thể chiếm ưu thế, nam nhân bộdạng tuấn mỹ cũng có thể nha.

Nam tử thấy Vân Ca liếc nhìn bát mỳ của hắn một cái, rồi mới cực kỳthống khổ nuốt xuống một miếng mỳ của trong bát của nàng. Hắn ôn hòacười, đẩy bát mỳ sang chỗ Vân Ca, "Ta có thể chia cho ngươi một nửa."

Vân Ca không khách khí chút nào, lập tức lấy một nửa mỳ trong bát rồi đưa lại hắn.

"Ta tên gọi Mạnh Giác, Mạnh trong từ Mạnh Tử, Giác là Ngọc trung chi vương*."

*Ngọc trung chi vương còn có nghĩa là Ngọc ghép thành đôi, là cách viết từGiác trong tên Mạnh Giác vì chữ Giác này là bộ ngọc ghép với chữ Ngọcnên gọi như vậy, nhưng chữ Ngọc vốn được tạo thành từ chữ Vương, còn chữ Giác 珏 nhìn qua giống như chữ Vương 王 nằm giữa chữ Ngọc 玉 nên gọi làNgọc Trung Chi Vương.

Vân Ca đang vùi đầu chuyên tâm ăn mỳ, sửng sốt trong chốc lát mớihiểu được nam tử vừa tự giới thiệu, nàng trong miệng còn đầy mỳ, lúng ba lúng búng nói: "Tôi tên gọi Vân Ca."

Vân Ca ăn xong mỳ, thở ra một hơi nói: "Xương đuôi trâu, táo vàng,gừng, hầm suốt ba ngày rồi cho vào bình bịt kín, ủ dưới đất vàng, tủyxương ngấm vào trong canh, tuy rằng nguyên liệu không tốt, chọn trâu cóchút già, nhưng mà nấu cũng không tồi."

Mạnh Giác gắp một đũa mỳ, gật đầu cười, tựa hồ cũng tán thưởng hươngvị của mỳ. Vân Ca than nhẹ một tiếng, người này sao mà ngay cả tư thế ăn mỳ đều có thể nhìn đẹp như vậy?

Vân Ca chống cằm, nhìn Mạnh Giác ngẩn người, tay sờ tới ngọc bộitrong ống tay áo. Đến Trường An mục đích chính là tìm Lăng ca ca, ngườinhư ý nguyện đã tìm được rồi, nhưng ngược lại giờ nàng lại không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ ?

Mạnh Giác trông như đang nhìn chăm chú, thực tế hắn lại căn bản không hề nhìn Vân Ca, trong ánh mắt lướt qua có một phần không vui, một phầnnhư trút được gánh nặng, nhưng chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt, lạinhanh chóng thành ý cười như gió xuân ôn hòa.

Vân Ca vẫn kinh ngạc ngẩn người như trước, Mạnh Giác đảo mắt nhìnthấy người ngoài cửa tiệm, lập tức gọi chủ quán lại đây tính tiền. Hắnđưa tay vào tay áo tìm kiếm hồi lâu, nhưng vẫn không lấy được tiền ra.

Thần sắc của chủ tiệm và mọi người trong tiệm ăn đều trở nên kinhngạc kỳ quái, Mạnh Giác thấp giọng thở dài: "Túi tiền nhất định là vừarồi đã bị tên ăn mày đụng phải ta trộm đi."

Vân Ca vừa nghe, mặt lập tức nóng lên. May mắn trên mặt có bùn đen,nên thật ra nhìn không thấy đỏ, Vân Ca liền lấy tiền ném cho chủ tiệm,"Đã đủ chưa?"

Chủ tiệm lập tức cười lớn: "Đủ rồi, như vậy là đủ rồi!"

Mạnh Giác chỉ cười nhạt nhìn động tác Vân Ca lấy tiền, không chối từ, cũng không nói lời cảm tạ.

Khi Vân Ca và Mạnh Giác sóng vai cùng ra khỏi tiệm ăn, dường như còntruyền đến tiếng cảm khái của chủ tiệm ở phía sau: "Việc lạ hàng năm đều có, hôm nay thật đúng là đặc biệt nhiều! Mở cửa tiệm hai mươi năm, lầnđầu tiên gặp vào tiệm ăn cơm là một tên ăn mày, lần đầu tiên nhìn thấymột công tử nhìn như thiên nhân. Quả là một công tử quần áo đẹp đẽ quýgiá, nhưng lại không trả nổi một bát mỳ, ngược lại một tên ăn mày ngườitoàn bùn đất lại ra tay hào phóng rộng rãi."

Vân Ca nhìn đoạn đường trước mặt hai người, lập tức muốn chuồn đi.Nhưng Mạnh Giác cố tình giữ nàng, thành khẩn nói lời cảm tạ với nàng,Vân Ca vài lần dùng sức, cũng không rút cánh tay trong tay Mạnh Giác rađược.

Tướng mạo Mạnh Giác vốn đã cực kỳ làm cho người khác chú ý, lúc nàylại đang lôi kéo một tên ăn mày quần áo tả tơi, càng làm cho mọi ngườitrên đường ngừng bước đứng xem. Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân đang đi ởphía trước cũng quay lại xem chuyện gì xảy ra, hai người nhìn thấy VânCa, lập tức chạy nhanh tới gần.

Hứa Bình Quân người chưa tới, tiếng đã tới trước: "Tên ăn mày thối, trộm cái gì mau giao ra đây, bằng không ngươi chờ xem!"

Mọi người trên đường nghe tiếng, đều khinh thường nhìn Vân Ca, Mạnh Giác vẻ mặt hết sức kinh ngạc vội vàng thả tay.

Vân Ca muốn chạy, Lưu Bệnh Dĩ đã chắn trước mặt nàng, trên mặt hì hìcười, ngữ khí lại tràn đầy hàn ý: "Mặt ngươi nhìn không quen, ngươi làngười từ nơi khác tới sao? Nếu nhất thời có chút khó khăn, người trêngiang hồ hà cớ gì không giúp đỡ nhau được, cũng không nên ra tay nhưthế. Quy ước đầu tiên, không ăn trộm của phụ nữ, nam nữ khác biệt, trộmđồ của phụ nữ không thể tránh khỏi tay chân chạm vào người ta chiếm tiện nghi. Quy ước thứ hai, không ăn trộm đồ quý giá, mấy thứ đồ ngọc thường thường là vật gia truyền của nhiều thế hệ, đó là một chút tôn nghiêmđối với huyết thống gia tộc nhà người khác, ngươi ngay cả quy củ nàycũng đều không hiểu sao?"

Vân Ca vô số lần nghĩ tới trường hợp gặp lại Lăng ca ca, vui mừng có, bi thương có, cũng từng vô số lần tưởng tượng Lăng ca ca gặp nàng, sẽnói với nàng những gì, thậm chí còn ảo tưởng rằng nàng phải làm bộ không biết hắn, xem hắn sẽ nói với nàng như thế nào.

Nhưng hóa ra là như vậy... Hóa ra là ánh mắt khinh thường và chán ghét, là ngữ khí lạnh lùng quở trách.

Nàng kinh ngạc đối diện với Lăng ca ca, sau một lúc lâu mới ngậpngừng hỏi: "Ngươi họ Lưu sao?" Ngày đó Lăng ca ca nói mình tên là TriệuLăng, sau đó lại nói cho nàng là dùng tên giả, lúc này điều duy nhất Vân Ca có thể khẳng định chính là Lăng ca ca họ Lưu, còn tên thì không biết có thật là Lăng hay không.

Lưu Bệnh Dĩ nghĩ rằng đối phương vốn đã biết thân phận của hắn, biếthắn vốn là kẻ đứng đầu đám lưu manh ngoài thành Trường An, nên gật đầunói: "Phải".

"Trả lại cho ta!" Hứa Bình Quân chìa tay sang phía Vân Ca đòi ngọc bội, giọng nói nghiêm khắc.

Vân Ca cắn môi, chần chờ chốc lát, mới chậm rãi lấy ngọc bội ra, đưacho Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân muốn lấy, Vân Ca lại dường như luyếntiếc không có thả ra.

Hứa Bình Quân ra sức dùng lực mới có thể giật lấy từ tay Vân Ca. Mọingười trên đường đều đang nhìn chằm chằm vào các nàng, lại nhớ tới LưuBệnh Dĩ đã từng dặn dò ngọc bội tuyệt đối không thể để cho người khácnhìn thấy, nên nàng không dám nhìn kỹ, vội vàng cất ngọc bội vào trongtay áo, âm thầm sờ sờ, xác định không có lầm, tâm trạng thấp thỏm cảngày nay mới được thả lỏng.

"Tuổi không lớn lắm, có tay có chân, chỉ cần bằng lòng chịu khổ, làmsao có thể không có chén cơm ăn? Cố tình không chịu làm việc tốt, lại đi làm chuyện không đứng đắn!" Hứa Bình Quân trong lòng vẫn hận người nàychiếm tiện nghi của nàng, lại là tiểu ăn mày trộm đồ của nàng, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt mất mát của tiểu ăn mày, trong mắt mơ hồ có nước mắt dường như đang giấu giếm thương tâm, miệng tuy rằng còn đangrăn dạy, nhưng trong lòng cũng đã mềm nhũn.

Lưu Bệnh Dĩ nghe được lời quở mắng của Hứa Bình Quân, mang theo vàiphần xấu hổ, bất đắc dĩ đành hì hì cười. Đám người vây xem bên cạnh, cóbiết những chuyện Lưu Bệnh Dĩ ngày thường gây nên, cũng đều cố nén cười. Nếu bàn về không làm chuyện tốt, ở Thiếu Lăng Nguyên ngoại thành Trường An này, ai có thể so với Lưu Bệnh Dĩ? Mặc dù bản thân không ăn trộm ăncướp, nhưng đám trộm cướp du hiệp giang hồ đều là bằng hữu của hắn. Càyruộng, nghề rèn, chăn trâu đều không có tinh thông, nhưng chơi bời lêulổng ngược lại làm danh tiếng lan xa, thậm chí có hậu duệ quý tộc phúhào trong thành Trường An hâm mộ tiếng tăm đến đây tìm hắn đánh bạc.

Vân Ca nhìn Lưu Bệnh Dĩ một cách sâu sắc, lại liếc mắt một cái, tỉ mỉ đánh giá Hứa Bình Quân. Hắn đã tặng ngọc bội cho người khác, còn nhắctới chuyện xưa làm gì, hắn khẳng định đã quên, đã từng hứa nhất định sẽgiữ lời, bọn họ không ai được quên, nhưng bây giờ khẳng định đã quêntoàn bộ rồi.

Môi Vân Ca run rẩy, vài lần muốn há miệng nói, nhưng lại thấy HứaBình Quân đang nhìn chằm chằm vào nàng, lời của nàng cũng không có cáchnào thoát ra khỏi miệng. Quên đi! Đã theo lời ước hẹn đến Trường An gặphắn, hắn cũng đã quên, mọi việc cứ để như vậy đi!

Vân Ca yên lặng đi qua bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ, thần thái mê man, giốngnhư một người đang lạc ở ngã tư đường, không biết nên đi con đường nào.

"Chờ một chút!"

Trái tim Vân Ca đột nhiên nảy lên, quay lại nhìn chăm chú vào LưuBệnh Dĩ. Kỳ thật Lưu Bệnh Dĩ cũng không biết vì sao gọi Vân Ca lại, sửng sốt trong giây lát, cực kỳ ôn hòa nói: "Không nên đi trộm đồ của ngườikhác nữa." Nói xong hắn lấy tiền trên người mình ra, đưa cho Vân Ca, Hứa Bình Quân vẻ mặt giận dữ, môi giật giật, nhưng lại nhịn xuống.

Vân Ca nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ, "Tiền của ngươi còn phải trả nợ, cho ta, ngươi làm sao bây giờ?"

Lưu Bệnh Dĩ cất tiếng cười, lộ rõ vẻ hào hiệp, "Tiền bạc mất đi rồi sẽ có lại."

Vân Ca nghiêng đầu nhẹ cười, giọng nói lại lộ ra vẻ nghẹn ngào: "Đatạ ngươi, ngươi nguyện ý giúp ta, ta rất vui, nhưng mà ta không cần tiền của ngươi." Nàng liếc mắt cưỡng chế ánh mắt không vui của Hứa BìnhQuân, vội vàng xoay người, bước nhanh như chạy rời đi.

Lưu Bệnh Dĩ vốn định gọi Vân Ca lại, nhưng nhìn thấy Hứa Bình Quânđang nhìn theo hắn, cuối cùng đành gãi gãi đầu, cười với Hứa Bình Quânmang ý xin lỗi. Hứa Bình Quân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người bước đi. Lưu Bệnh Dĩ vội vàng đuổi theo, khi đi qua bên ngườiMạnh Giác, hai người đều nhìn đối phương một cách hết sức chăm chú, lạicười gật đầu với nhau, một tiếng cười hào sảng rất trượng phu, một tiếng cười ôn hòa như quân tử.

Mọi người trên đường thấy không còn náo nhiệt để xem, đều chậm rãitản đi, Mạnh Giác vẫn đứng thẳng chưa rời đi. Đứng thẳng khoanh tay, bên môi hàm chứa ý cười, nhìn theo hướng Vân Ca biến mất.

Nắng chiều làm cho thân thể hắn tạo thành một cái bóng thật dài, ởngã tư đường người đi qua đi lại tuy nhiều, nhưng cũng không biết tạinguyên nhân gì, đều tự động tránh xa xa hắn.

Vân Ca vẫn bước đi không ngừng dọc theo ngã tư đường, sắc trời đã tối đen, nàng vẫn đang không biết mình nên đi về đâu, chỉ có thể tiếp tụcbước đi không ngừng về phía trước.

"Khách quan, ở trọ sao? Giá cả phù hợp, phòng ở sạch sẽ, miễn phínước ấm tắm." Bên đường là một khách điếm*, một tiểu nhị đang ở cửa tiệm ra sức mời khách.

*Khách điếm: nhà trọ.

Vân Ca dừng bước, bước vào khách điếm, tiểu nhị chặn nàng ở cửa khách điếm: "Muốn xin ăn thì tới cửa sau, nơi đó có đồ ăn thừa bố thí."

Vẻ mặt Vân Ca cứng đờ như khúc gỗ, sờ tay vào ngực áo lấy tiền, nhưng sờ vào chỉ thấy một khoảng không. Trước kia khi ở nhà, chưa bao giờbiết tiền tài là quan trọng, nhưng trên đường đi, nàng sớm đã hiểu đượcđạo lý "Một đồng tiền bức tử anh hùng", trong lòng lập tức sốt ruột khẩn trương, tìm kiếm khắp người, chẳng những túi tiền và trang sức mangtheo không cánh mà bay, ngay cả các túi đồ gia vị nàng thu thập đượccũng bị mất. Nàng buồn rầu tới cực điểm, thở dài cười khổ, Nhị ca thường nói "Nhất ẩm nhất trác, hay là tiền duyên" (một miếng ăn, một miếnguống, đều là có định trước), nhưng cái báo ứng này cũng tới quá nhanh.

Vài phần kiên nhẫn của tiểu nhị đã sớm đem dùng hết, mạnh mẽ đẩy VânCa ra ngoài, "Còn đứng ở cửa nữa, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Tiểu nhị trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, lời còn chưa nói hết, đã làm vẻ mặt nịnh hót bợ đỡ, vui mừng khấp khởi chào đón, Vân Ca cònđang thấy kỳ lạ, lại nghe thấy phía sau có một giọng nói ôn hòa, "Hắn đi cùng ta."

Tiểu nhị ngắc ngứ một lúc lập tức quay sang Vân Ca nhiệt tình gọi một tiếng "Thiếu gia", vừa nhận lấy túi tiền trong tay Mạnh Giác, vừa nhiệt tình nói: "Công tử nhất định là có phòng tốt nhất, chúng ta vừa vặn cómột căn hộ duy nhất có vườn, có hoa viên độc lập, có phòng bếp, tao nhãthanh tĩnh, vô cùng thích hợp để ở, cũng thích hợp nghỉ ngơi... "

Khuôn mặt Mạnh Giác ẩn dưới nón trúc, khó thấy rõ nét mặt, Vân Ca đưa mắt liếc hắn một cái, cất bước rời đi.

"Vân Ca, buổi chiều ngươi mời ta ăn cơm, đây coi như tạ lễ."

Vân Ca do dự mà không nói gì, nhưng bây giờ cơ thể và tâm trí nàngđều mỏi mệt, hơn nữa xưa nay nàng đối với vấn đề tiền bạc cũng rất thoải mái, nên gật đầu, đi theo Mạnh Giác vào trong khách điếm.

Nước tắm ấm áp đã tẩy đi những phong trần dơ bẩn trên người nàng,nhưng tắm không làm vơi đi mỏi mệt mờ mịt trong lòng nàng. Nằm ở trêngiường sau hồi lâu cũng không thể ngủ được, nghe được tiếng đàn quenthuộc mơ hồ truyền đến, nội tâm nàng khẽ động, không khỏi khoác áo đứnglên.

Trên đường đi, là vì muốn chơi thật vui vẻ nên mới giả trang thànhnam nhi, cũng không phải là cố ý giấu diếm thân phận nữ nhi của mình, do đó không muốn lộ ra mái tóc, Vân Ca tựa vào cánh cửa nhìn ra.

Một hồ nước uốn cong, những hòn giả sơn trùng trùng điệp điệp, phíatrên có cây tử đằng xanh um tươi tốt. Bên cạnh hồ nước, được trồng rấtnhiều trúc, cao thấp xen kẽ, đan xen vào nhau trông rất thích thú.

Mạnh Giác một thân áo choàng xanh nhạt, đang ngồi trước đám trúc xanh biếc, tùy tay gảy đàn. Một dải lụa đen trông vô cùng sang trọng xa xỉbuông lơi rủ xuống đất.

Nhìn cảnh này, khiến Vân Ca nhớ tới bài thơ đã đọc, cảm thấy là dùng trên người Mạnh Giác là cực kỳ thích hợp,

"Chiêm bỉ kì áo

Lục Trúc y y

Có phỉ quân tử

Nếu như thiết, nếu như tha

Nếu như mài nếu như ma."

Dịch thơ:

Khúc quanh sông Kỳ 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,

Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.

Có người quân tử tài ba,

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần.

Trích bài: Kỳ úc 1, Vệ Phong, Quốc phong, thuộc Kinh Thi.

Giảithích: bài thơ nói về Vệ Vũ Công. Làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khichặt ra bằng dao búa, thì lại mài dũa bằng bào bằng dũa. Làm đồ ngọc,đá, khi đã đẽo cắt bằng dùi đục, thì lại mài trau cho sáng bóng, trơnnhẵn. Ở đây ý nói đức hạnh của Vệ Vũ Công đã trau dồi đẹp đẽ, cứ tiếnmãi không thôi. Do đó Vân Ca liên tưởng đến đoạn thơ này khi thấy phongthái của Mạnh Giác)

Nghe được tiếng bước chân của Vân Ca, Mạnh Giác đưa mắt nhìn nàng,phảng phất có ánh trăng theo ánh mắt hắn đổ xuống, trong phút chốc toànbộ đình viện đều ngập tràn ánh sáng.

Hắn đối với dung mạo nữ nhi của Vân Ca cũng không biểu lộ chút gìngạc nhiên, ánh mắt thản nhiên đảo qua gương mặt Vân Ca, rồi lại lập tức chăm chú tập trung trên cây đàn. Vân Ca cũng miễn đi việc giải thích,yên lặng ngồi trên một tảng đá khác.

Từ nhỏ khi nghe một khúc nhạc, thường làm cho những mỏi mệt tronglòng Vân Ca giảm bớt vài phần. Một khúc đàn xong, hai người vẫn khôngnói gì như trước.

Trầm mặc một hồi lâu sau, Vân Ca mới nói:

" 'Tích ngã vãng hĩ

Dương liễu y y

Kim ngã lai tư

Vũ tuyết phi phi'

Nhị ca tôi cũng rất thích khúc nhạc này, trước kia khi tôi không vui, Nhị ca thường đàn khúc nhạc này cho tôi nghe."

Dịch thơ:

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Trích trong trong bài Thái vi, thuộc phần Tiểu nhã trong tác phẩm kinh điển của Nho gia Kinh Thi.

Đây là lời của người xuất chinh, hồi tưởng ngày ra đi dương liễu phất phơ,nhưng ngày về mưa tuyết đã giăng đầy trời. Đoạn thơ thể hiện sự luânchuyển đầy thi vị, hùng vĩ của cảnh vật qua thời gian và nỗi nhớ tiếc,bàng hoàng của người ra trận.

"Vậy sao?"

"Huynh và Nhị ca tôi có vài phần giống nhau! Nhưng cũng có vài phầnkhông giống, khác nhau như thế nào, tôi lại không nói được. Nếu có mộtngày, huynh gặp được Nhị ca tôi, hai người các huynh có lẽ có thể làmbằng hữu."

"Vậy sao?"

"Tôi không phải kẻ trộm, tôi không phải muốn trộm ngọc bội của cônương kia. Lúc đầu tôi muốn trêu đùa nàng ấy một chút, sau đó thì chỉmuốn nhìn kỹ hơn ngọc bội của nàng ấy."

"Ta biết."

Vân Ca nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Giác, tầm mắt của Mạnh Giác lướtqua gương mặt Vân Ca, "Lúc đầu ta đích thực có chút giật mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ về lời nói, cử chỉ của cô, ta biết cô có xuất thân giàucó."

"Huynh cho rằng trong lòng buồn bực, không phải ăn trộm là có thể lấy trộm đồ của người khác? Nhị ca có một bạn tốt, là Diệu thủ không không(bàn tay thần kỳ) rất nổi danh, bác ấy là người tốt, không phải ngườixấu. Bác ấy vì thích ăn đồ ăn tôi làm, nên dạy tôi bản lĩnh của mình.Nhưng mà bác ấy dám nói mình là đệ nhất thiên hạ. Đối với tiền của mìnhhôm nay bị người khác đánh cắp, tôi không hề phát hiện ra. Về sau gặpbác ấy, nhất định phải cười nhạo trước mặt bác ấy một phen, thật làkhoác lác nổ trời!" Vân Ca nói xong, cong miệng cười rộ lên.

Mạnh Giác buông xuống vẻ nghi hoặc cân nhắc hiện lên trong mắt, khóemôi lại hàm chứa ý cười như trước, nhẹ nhàng gảy huyền cầm, vang lênđinh đinh tang tang mấy tiếng, coi như phù hợp với tiếng cười của VânCa.

"Khoảng thời gian này đối với tôi thực xui xẻo, vốn nghĩ tới TrườngAn rồi có thể thấy yên tâm, nhưng thật không ngờ là lại càng không vuivẻ. Nói hết với huynh thấy trong lòng thoải mái hơn, cũng đã thông suốtrồi, chuyện đã qua rồi, thì để qua đi, dù sao tôi hiện tại có nhà cũngkhông quay về được, vậy là tốt rồi, có thể du ngoạn Trường An một lần,cũng không uổng ngàn dặm xa xôi đến đây một chuyến." Vân Ca vỗ vỗ haitay, cười tủm tỉm đứng lên, "Đa tạ huynh chịu nghe tôi lải nhải! Khôngquấy rầy huynh nữa, tôi trở về phòng mình ngủ."

Vân Ca đi được mấy bước, đột nhiên xoay người, không ngờ đối diện làánh mắt Mạnh Giác nhìn chăm chú theo bóng dáng nàng, trên mặt hình nhưcó một ánh sáng chợt lóe ra, nàng hơi run một chút, cười nói: "Tôi têngọi Vân Ca, Vân trong mây trắng, Ca trong tiếng ca, Ngọc trung chi vương huynh, hiện tại chúng ta chính thức thành bằng hữu."

........................................................................

Một đêm ngủ ngon, khi ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu sáng căn phòng,Vân Ca mắt nửa nhắm nửa mở, cảm thấy thỏa mãn lười biếng xoay xoay thắtlưng, "Mặt trời đã lên cao, ngủ dậy muộn thật rồi!"

Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói ôn hòa, hàm chứa ý cười, "Nếu biết là ngủ dậy muộn rồi, vậy thì nên nhanh chóng dậy thôi."

Gương mặt Vân Ca lập tức ửng hồng, vội vàng tự mình che miệng, cườikhông thành tiếng: "Mạnh Giác, huynh có thể cho tôi mượn chút tiềnkhông? Tôi muốn mua bộ quần áo mặc. Tâm tình tôi giờ tốt lắm, cũng không muốn làm ăn mày."

"Được! Cô rửa mặt trước đi! Quần áo một lát nữa sẽ đưa đến."

Thẩm mỹ của Mạnh Giác quả nhiên không làm Vân Ca thất vọng, quần áoquả thật rất đẹp đẽ tinh tế, quả là tốn không ít công phu, lại còn làmàu sắc mà nàng thích nhất.

Vân Ca quan sát chính mình trong gương, quần áo màu xanh lá, kiểudáng đơn giản, ngược lại còn có vài phần yểu điệu thục nữ. Nàng nhìngương thè lưỡi một cái, rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.

"Mạnh Giác, huynh là người Trường An sao?"

"Không phải."

"Vậy huynh đến Trường An làm gì, là đi chơi à?"

"Là việc làm ăn."

"A?" Vân Ca cười khẽ: "Huynh cũng không giống người làm ăn."

Mạnh Giác cười hỏi lại: "Cô tới Trường An làm gì?"

"Tôi? Tôi... Xem như tôi đến dạo chơi đi! Nhưng mà hiện tại tôi mộtxu cũng không có, có muốn đi chơi cũng không thể được. Tôi muốn kiếmtiền trước đã rồi tính sau."

Mạnh Giác cười nhìn về phía Vân Ca: "Cô tính làm gì để kiếm tiền? Mặc dù là dưới chân Thiên tử Đại Hán, nhưng kiếm ăn không dễ dàng, đặc biệt là với nữ nhân, không bằng ta giúp cô..."

Vân Ca nhướng mày cười: "Không cần xem thường tôi nha! Chỉ cần ngườitrong thiên hạ muốn ăn cơm, tôi có thể kiếm được tiền, tôi chờ là có thể trả lại huynh tiền. Tôi dự định đi Thất Lý Hương làm việc mấy ngày,tiện thể nghiên cứu về rượu của bọn họ. Huynh có muốn đi cùng tôi mộtchuyến không?"

Mạnh Giác nhìn Vân Ca, hình như có vài phần ngoài ý muốn, nhưng lạitươi cười như không có gì như trước, "Cũng tốt, vừa vặn cần đi ăn cơmtrưa."

Khi Mạnh Giác và Vân Ca sóng vai bước vào Thất Lý Hương, toàn bộ tửulâu trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Tiểu nhịsửng sốt sau một lúc lâu, mới tiến lên tiếp đón, cũng chẳng hỏi bọn họ,đã dẫn bọn họ tới vị trí tốt nhất, "Khách quan muốn ăn điểm tâm món gì?"

Mạnh Giác nhìn về phía Vân Ca, Vân Ca hỏi: "Muốn ăn món gì cũng có thể sao?"

"Tiệm ăn của chúng ta tuy rằng còn không dám so sánh với Nhất Phẩm Cư bên trong thành, nhưng cũng có danh tiếng bên ngoài, rất nhiều công tửtôn quý trong thành đều cố ý tới dùng cơm, cô nương cứ việc gọi đi!"

"Vậy là tốt rồi! Ừ... Phiền phức quá không tốt lắm, có thể cố gắngđơn giản một chút là được! Trước tiên là một phần 'Tam đàm ánh nguyệt'cho nhuận họng, tiếp đó một phần 'Chu công nhớ nhà', một phần 'Hằng Ngavũ nguyệt', cuối cùng là một bình Hoàng Kim Giáp giải tanh!"

Tiểu nhị sắc mặt xấu hổ, ngoại trừ một bình Hoàng Kim Giáp cuối cùngmơ hồ đoán được có liên quan tới cây hoa cúc, những món khác căn bản làkhông biết, nhưng lúc đầu nói có chút thổi phồng khoác lác, không có ýchữa lại, chỉ có thể cố gắng chống đỡ nói: "Nhị vị trước hết chờ mộtlát, ta đi hỏi đầu bếp một chút, xem nguyên liệu nấu ăn có đầy đủ hếtkhông?"

Mạnh Giác cười nhìn Vân Ca, trong mắt hàm ý trêu chọc, Vân Ca hướng hắn thè lưỡi.

Chủ tiệm và một đầu bếp đi đến bên cạnh Vân Ca, cung kính hành lễ:"Xin cô nương thứ lỗi, 'Chu công nhớ nhà', chúng ta còn đại khái biếtlàm, nhưng thật sự hổ thẹn, 'Tam đàm ánh nguyệt' và 'Hằng Nga vũ nguyệt' cũng không biết rõ được, không biết cô nương có thể giải thích một chút không?"

Vân Ca mím môi cười: "Tam đàm ánh nguyệt: lấy nước tại nước Y Tốnngoài biên ải (là nước Irac ạ), nước phun lên tại Tế Nam, nước suối tạiHà Bắc, dùng để nấu nguyệt lượng ngư (cá ánh trăng) trong suối ngọcngoại thành Trường An, lửa nhỏ đun cách thủy, đun cho tới khi thịt cáhòa tan trong nước canh, lấy vải mỏng lọc bỏ đi cặn, chỉ còn lại nướccanh đã thành mầu trắng ngà, cuối cùng đem hoa đào Tây Bắc và muối giavị ngâm trong canh. Hằng Nga vũ nguyệt: chọn loại lươn mềm cán bút,chính là loại có màu xanh, bởi vì chiều dài nhất định không thể dài hơnso với cán bút, cũng không thể ngắn hơn nên gọi là lươn cán bút. Lấythịt ở lưng, cho vào chảo xào với lửa lớn, phối hợp với hai mươi tư loại gia vị, sau khi xào có một màu đen bóng, tinh khiết ngon mềm, hương vịnồng đậm, cuối cùng bày trong một chiếc đĩa Bạch Ngọc, đĩa phải trôngnhư trăng tròn, bởi vì lươn có xương dài và nhỏ, được bày trong đó, sẽtrông như Hằng Nga xòe váy, nên có tên gọi là Hằng Nga vũ nguyệt."

Tiếng nói của Vân Ca trong trẻo dễ nghe, nói thông suốt một hồi không vấp chữ nào, xem như tất cả đều đơn giản đến mức không thể đơn giảnhơn, lại thấy chủ tiệm và đầu bếp ngơ ngác nhìn nhau. Chủ tiệm thở dàimột tiếng: "Thất kính, thất kính! Cô nương đúng là cao thủ trong lĩnhvực này. Hằng Nga vũ nguyệt, đang lúc gấp gáp, chúng ta còn miễn cưỡnglàm được, nhưng 'Tam đàm ánh nguyệt' bây giờ không làm được."

Vân Ca còn chưa trả lời, tiếng nói mạnh mẽ dứt khoát của một cô gáivang lên: "Không phải chỉ là lươn cá hay sao? Làm sao lại cần nhiều thứphức tạp như vậy, lại còn Hằng Nga vũ nguyệt! Chỉ sợ là có ý định tớiđây gây sự!"

Vân Ca nghiêng đầu nhìn sang, đúng là Hứa Bình Quân, nàng ta đangkhiêng một vò rượu lớn đi qua bàn. Chủ tiệm đứng bên lập tức nói: "Lờinày thật không đúng, màu sắc, hương thơm, mùi vị đều là ba tiêu chuẩn để đánh giá đồ ăn, tên hay dở hay hình dáng đẹp mắt hay không cũng đều lànhững thứ cực kỳ quan trọng."

Vân Ca cười nhợt nhạt, còn chưa nói tiếp, mũi chỉ hít hít thật sâu:"Rượu thơm quá! Đây hẳn là rượu cao lương bình thường, lại cố ý có thêmmột mùi thơm ngát khó tả, một chút như vậy lại trở nên không giống bìnhthường, đây là mùi hương gì vậy? Không phải mùi hoa, cũng không phảihương liệu...?"

Hứa Bình Quân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Vân Ca một cái, tuy rằngnhận ra Mạnh Giác, nhưng hiển nhiên chưa thể nhìn kỹ để nhận ra Vân Cachính là tên ăn mày nghèo túng hôm qua, nàng ta cười đắc ý, "Ngươi chậmrãi đoán đi! Chủ tiệm của tửu lâu này muốn đoán đã nhiều năm. Dễ dàng bị ngươi đoán trúng như vậy, ta còn bán cái gì kiếm tiền?"

Vân Ca đầy mặt kinh ngạc, "Rượu của tiệm này là do cô nấu ư?"

Hứa Bình Quân đã xoay người đi rồi, căn bản không có để ý tới câu hỏi của Vân Ca.

Vân Ca nhíu mày suy tư về mùi hương trong rượu, chủ tiệm và đầu bếpcả thở cũng không dám thở mạnh, lẳng lặng chờ, Mạnh Giác lên tiếng gọikhẽ "Vân Ca", Vân Ca mới chợt tỉnh, vội đứng lên hành lễ với chủ tiệm và đầu bếp giải thích: "Kỳ thật tôi hôm nay đến, ăn cơm là phụ, chủ yếu là vì tìm công việc, các ngươi có cần đầu bếp không?"

Chủ tiệm kinh ngạc khó tin đánh giá Vân Ca, tuy rằng đã có cảm giácvượt qua tinh hoa của ẩm thực, nhưng không hiểu tại sao, nàng lại cầnlàm đầu bếp kiếm sống.

Vân Ca cười chỉ vào Mạnh Giác: "Quần áo của tôi là huynh ấy mua chotôi, tôi còn nợ tiền của huynh ấy! Không bằng hôm nay trước hết tôi làmHằng Nga vũ nguyệt và Chu công nhớ nhà, nếu chủ tiệm cảm thấy tôi làm có thể ăn được, vậy lưu tôi lại, nếu như không được, chúng ta sẽ tính tiền cơm."

Đầu bếp lớn tuổi mắt mở lớn nhìn Mạnh Giác, tựa hồ nhìn thấy một đạinam nhân rất có tiền, lại có thể khiến cho một cô nương yếu đuối bêncạnh mình như Vân Ca phải đi kiếm tiền thì thật là bất mãn, Mạnh Giácchỉ có thể cười khổ.

Trong lòng chủ tiệm âm thầm tính toán, một đầu bếp giỏi khó có thểcầu, một khi bỏ qua, lòng có hối cũng không kịp, huống chi bản thân mình vốn vẫn cân nhắc làm thế nào để có thể tiến vào thành Trường An cạnhtranh lâu dài với Nhất Phẩm Cư, cô nương này giống như ông trời ban chomình một cơ hội: "Tốt lắm! Cô nương, hai món ăn này đều rất phù hợp kiểm tra công phu, Chu công nhớ nhà, nguyên liệu nấu ăn bình thường, kiểmtra ở đây chính là công phu nêm nếm gia vị, trong bình thường có hiếmthấy. Hằng Nga vũ nguyệt sẽ kiểm tra công phu dùng dao và phối màu, vìsao mà món ăn này phải gọi là Hằng Nga vũ nguyệt, mà không gọi lươn xào, tất cả là công phu dụng dao."

Vân Ca cười nhẹ với Mạnh Giác: "Người khách đầu tiên của tôi chính là Mạnh công tử, đa tạ hân hạnh chiếu cố!", rồi đứng lên, theo đầu bếp vào nội đường.

Bữa cơm công phu, đồ ăn chưa tới, hương đã tới trước, đều hướng tớilỗ mũi của tất cả mọi người trong cả tòa tửu lâu mà thăm viếng.

"Chu công nhớ nhà" không phải đựng trong một chiếc bát tô thôngthường, mà là đựng trong một quả bí đao có kích thước vừa phải, khoétrỗng ở giữa làm cho giống một chiếc bát, tiểu nhị cố ý bước đi một cáchthong thả. Bên ngoài quả bí đao có khắc bức tranh Chu công nhớ nhà, vỏbí màu xanh, ruột bí màu trắng, hai màu xanh trắng đan xen, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải đồ đựng thức ăn. Thức ăn lướtqua, mùi hương lan rộng, tất cả mọi người tấm tắc ngợi khen. Một tiểunhị đang cầm đĩa Bạch Ngọc, trên bày lươn được xếp như một cô gái mặcváy dài, chỉ nhìn thoáng qua thì thấy như tay áo đang bay múa tựa nhưnước chảy, thật không tả hết vẻ phong lưu thướt tha.

"Chu công nhớ nhà."

"Hằng Nga vũ nguyệt."

Cùng với tiếng tiểu nhị cao giọng gọi tên đồ ăn, lập tức có người nói mình cũng muốn ăn hai phần đồ ăn này.

Chủ tiệm cười tới mức gương mặt tỏa sáng: "Bổn tiệm có mời một đầubếp mới, mỗi ngày chỉ vì một khách quen nấu ăn, danh sách hôm nay đã đủrồi, mời các vị ngày mai tới sớm!"

Vân Ca cười hì hì ngồi đối diện Mạnh Giác, Mạnh Giác rót cho nàng chén trà, "Chúc mừng!"

"Thế nào?"

Vân Ca hướng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, MạnhGiác múc một miếng nhỏ đồ ăn đựng trong bí đao ăn trước một miếng, lạigắp một đũa thịt lươn, tinh tế nhai nuốt sau một lúc lâu, "Ừm, ăn ngon,ta đã từng nếm qua rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng đây là lươn xào và đồ ănngon nhất ta từng ăn."

Phía sau Vân Ca lập tức truyền đến một tiếng cười, chắc là Hứa BìnhQuân nghe thấy Mạnh Giác nói: "Lươn xào và đồ ăn ngon nhất", thấy trànđầy đồng cảm, không khỏi cất tiếng cười thất thanh.

Vân Ca nghiêng đầu nhìn Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân nhướng mày,trong mắt hàm chứa vài phần khiêu khích, Vân Ca cũng cười nhẹ với nàngta, quay đầu lại nhìn thấy Mạnh Giác đang gắp đồ ăn cũng đang cười hahả.

Hứa Bình Quân ngẩn ra, có vài phần ngượng ngùng, tiếng cười nhạo nhỏdần, nàng ta đặt một bầu rượu trên bàn Vân Ca: "Nghe Thường thúc nói sau này cô sẽ làm việc ở Thất Lý Hương, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, tôitính mời cô."

Vân Ca sửng sốt một lát, cười với Hứa Bình Quân: "Đa tạ."

Mạnh Giác cười nhìn hai người Hứa Bình Quân và Vân Ca, "Hôm nay có lộc ăn không hết, vừa có mỹ thực, lại có rượu ngon."

Ba người đang nói chuyện, thiếu niên hôm qua bị Hứa Bình Quân nhéo lỗ tai mắng, nhanh như gió lốc vọt vào tiệm ăn, trên tay áo có vết máu,trên mặt đầy nước mắt: "Hứa tỷ tỷ, Hứa tỷ tỷ, không xong rồi! Chúng tađánh chết người, đại ca bị người của quan phủ bắt đi rồi!"