Tắm xong, tinh thần của Lục Vân cũng tốt hơn rất nhiều, sạch sẽ tinh thuần hơn, đồ cô dính máu cũng được vú
Trần sớm đem giặt thật sạch. Lục Vân ra ngoài đã thấy Nhạc Khải đã ngồi trên giường, anh đang cầm máy sấy tóc cùng một cái khăn bông lớn, vừa thấy cô anh gọi cô lại: "Tiểu Vân, lại đây, anh sấy tóc giúp em."
"Anh còn đang bị thương đó, em tự làm." Lục Vân vừa nói vừa lấy khăn bông từ tay Nhạc Khải, động tác rất tự nhiên. "Anh đừng nghĩ nhiều, sau này đợi anh lành hẳn, mỗi ngày sẽ để anh sấy tóc cho em."
Nhạc Khải cười nhẹ, chỉ đành nghe theo, anh thật sự muốn quan tâm Lục Vân thật nhiều dù chỉ là điều nhỏ nhất, nhưng lúc này anh vừa từ bệnh viện về, cả người còn vết thương chưa lành, quả thật là bất tiện.
"Tiểu Vân!" Nhạc Khải bất giác gọi Lục Vân.
Cô quay lại, hai mắt xanh biếc to tròn nhìn anh, "Anh sao thế?"
"Chuyện hôm nay, em sẽ không để ý chứ? Anh làm lỡ chuyện của chúng ta, nhẫn đính hôn còn chưa chọn được.
Còn cả chuyện anh bị thương, anh..." Nhạc Khải ngập ngừng kiểu muốn nói lại thôi.
Lục Vân hất hết tóc ra đằng sau, cô đi tới ngồi xuống cạnh Nhạc Khải, tay cô nắm lấy bàn tay thon dài còn đang băng bó trắng lốp băng gạc, nói: "Nhạc Khải, chuyện nhẫn đính hôn, em không để bụng. Chuyện anh bị thương, em không trách, em chỉ lo cho anh." Ngừng một lúc, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: "Còn nữa, có những chuyện nếu anh muốn nói, thì em không cần hỏi, cũng như em, em cũng có bí mật giấu anh, nhưng lúc này em chưa thể nói cho anh biết. Đến lúc thích hợp em nhất định không giấu diếm anh."
"Anh không muốn nói dối em, anh thật ra còn thân phận khác, anh cũng mắc hội chứng phân liệt, cái đó em biết rồi, anh em trong bang bao gồm Hoắc Hạo, Triệu Tuấn, và Dương Phượng." Nhạc Khải bắt đầu kể chuyện cho Lục Vân nghe.
"Là Hoắc Hạo, bác sĩ Triệu và một người nữa là họ Dương?" Lục Vân hỏi.
"Ừm!" Nhạc Khải gật đầu, nói tiếp: "Trước đây khi anh chưa thành lập công ty, anh gặp được ba người họ tại nước
H. Họ đều có chuyên ngành riêng, Hoắc Hạo là thương buôn, Triệu Tuần là thiếu gia họ Triệu, nhưng cậu ta trốn nhà đến bệnh viện của ông nội anh để làm công vậy đó, cả Dương Phượng cũng vậy, cậu ấy được ông nội cử đến trị bệnh cho anh. Tiểu Vân, đôi tay của anh thật sự, nhuốm chàm không ít, anh không muốn nói dối em, anh đối với em thật không xứng."
"À. Ra vậy." Lục Vân gật đầu, thản nhiên tỏ ý đã hiểu.
Mà Nhạc Khải lại hoàn toàn bất ngờ với phản ứng của Lục Vân, "Em không ngạc nhiên, không sợ sao? Em không hối hận khi đồng ý kết hôn với anh à?"
"Đương nhiên không!" Lục Vân nhìn Nhạc Khải nghiêm túc nói, nếu nói không xứng, cô mới là người không xứng với Nhạc Khải, đời trước cô làm tổn thương anh đến tột cùng, đời này được anh thương yêu như trước, vậy thì cô lấy tư cách gì mà ngạc nhiên, mà hối hận, mà sợ anh đây, cô muốn ở bên cạnh anh còn không kịp nữa là.
Nhạc Khải xúc động ôm trầm lấy Lục Vân, "Tiểu Vân, anh quả thật không chọn nhầm người.
"Mau bỏ em ra, anh đang bị thương." Lục Vân cuống lên, muốn đẩy Nhạc Khải ra, dù vết thương không mấy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tránh manh động, không cẩn thận liền để lại di chứng thì làm sao đây?
"Đừng đẩy ra, để anh ôm em một lát." Nhạc Khải thì thào, giọng anh hơi khàn, có chút mệt mỏi. "Anh thật sự muốn nhanh chóng mang em về nhà. Nghĩ đến sắp tới phải xa em, anh không nỡ." Nói rồi anh ôm cô, hít hà mùi thơm sữa tắm từ trên người cô.
Lục Vân bất tri bất giác chỉ có thể không động, để cho anh ôm. Nhưng dần dà từng phút trôi qua, không khí lại trỏ nên nóng kỳ lạ. Khuôn mặt của Nhạc Khải chôn vào hõm vai Lục Vân, anh mệt mỏi tựa như đang ngủ, nhưng lại không biết mỗi hơi thở của anh phả vào da thịt của Lục Vân lại như lửa nóng thiêu đốt cảm xúc của cô vậy.
"Nhạc Khải, anh sao rồi?" Lục Vân muốn đỡ anh ra, lại phát hiện anh vậy mà gục lên vai cô ngủ mất. Cô chỉ có thể lắc đầu thở ra, đỡ anh nằm xuống, đắp mền lại cho anh, rồi cứ vậy yên lặng ngắm nhìn anh ngủ, người đàn ông này, có thể là duyên phận với cô cả hai đời, hai đời anh đều yêu cô như vậy, luôn nghĩ cho cảm giác của cô.
Cô nhất định không bao giờ cô phụ tấm chân tình của anh, cũng sẽ không để bất cứ người thứ ba nào chen vào giữa cô và anh. Cô hứa với lòng như vậy, nhất định như vậy.
Sắp tới đi du học, sẽ nhanh qua bốn năm thôi, đến lúc đó, cô và anh sẽ đoàn tụ. Suy nghĩ về anh, về bản thân, về cuộc đời, về tương lai của họ, Lục Vân bất tri bất giác thiếp đi bên cạnh Nhạc Khải lúc nào không hay.
Bên ngoài trời thời gian trôi trầm lặng, trăng sao đã lặn, bóng đêm bao trùm cả thành phố, một đêm này bình yên ở nhà họ Nhạc, nhưng lại sóng gió nơi khác...