Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 38: Em Lớn Rồi.




Tối hôm đó, Nhạc Khải xuất viện về dinh thự nhà họ Nhạc, sở dĩ anh muốn về nhà dưỡng bệnh chính là không muốn để Lục Vân khó xử. Bởi vì anh biết cô không thích bệnh viện.

Ở dinh thự dù sao còn có nhiều người khác, sẽ làm mọi chuyện phụ Lục Vân. Như vậy cô sẽ chỉ ở bên anh là được rồi. Bạch Vu được Nhạc Khải phân phó về bang sắp xếp một đồ vật sau đó thì chuyển đến dinh thự cùng bọn họ, bên cạnh đó, Tần Thao cũng theo lời của Nhạc Khải, yêu cầu Triệu Tuấn đến để xem xét vết thương cho anh.

Cuối cùng, dinh thự vốn ít người giờ vì vậy mà cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Xe đậu trước cổng lớn, cả Tần Thao lẫn

Triệu Tuấn và Bạch Vu đều há hốc mồm mà nhìn tòà dinh thự trước mắt bọn họ. Dù là ban tối nhưng tòà dinh thự này lại lộng lẫy chẳng khác gì hoàng cung. Bên ngoài khuôn viên lắp những cây đèn sáng rực. Chiếu đến sáng như ban ngày.

Đã biết Nhạc Khải là doanh nhân giàu nhất Lam Thành, nhưng không nghĩ lại giàu đến mức này.

"Nhạc tiên sinh, cậu đúng là xa xỉ, ở thôi mà cũng khiến người ta cực kỳ ganh ty đấy." Triệu Tuấn mở miệng tự nhiên tán thưởng, thật ra anh ta cũng chẳng nghèo, nhưng vì yêu nghề nghiệp anh chọn làm bác sĩ chứ không theo nghiệp của cha, một đường ở bên ngoài tự sinh sống, cũng giấu nhẹm đi thân phận cậu chủ nhà họ Triệu.

Lần trước khi phẫu thuật cho Lục Vân, Triệu Tuấn biết Nhạc Khải nhưng không nhận lại còn vờ như là không quen một phần cũng do Nhạc Khải yêu cầu anh làm vậy. Quan hệ bạn bè xã hội, Nhạc Khải không muốn người ngoài biết quá nhiều.

"Đây có là gì, tôi không muốn vợ tôi sau này khổ, nên chỗ ở đương nhiên cũng phải thoải mái?" Nhạc Khải ngồi trên xe lăn, nhếch miệng thản nhiên nói, "Nếu cậu thích, không bằng cũng kiếm cô người yêu, sau đó cũng giống tôi, tặng nhà, tặng du thuyền cho cô ấy?"

Lục Vân đứng sau bụm miệng cười, nếu ba người kia mà thấy một trang viên kia mà Nhạc Khải tặng riêng cho cô, không biết bọn họ sẽ là cảm tưởng gì.

"Xời, ông đây không giống cậu, sến sẩm!" Triệu Tuấn bĩu môi nói.

Tần Thao đẩy xe đưa Nhạc Khải vào, Lục Vân đi cùng Bạch Vu, cuối cùng là Triệu Tuấn, anh vừa đi vừa nghĩ, thật ra ý kiến của Nhạc Khải cũng không tệ, chỉ là anh kiếm đâu ra đối tượng nha, thời buổi này kiếm người yêu đâu có dễ à!

Bên trong dinh thự có nhiều người hầu đang chờ sẵn, còn có vú Trần đang thấp thỏm đứng ngóng cả buổi chiều chờ cậu chủ về.



Vừa thấy mọi người đi vào, vú Trần vui mừng, "Cậu chủ, cậu không sao chứ, thật là làm bà vú này lo lắng có biết không?" Bà vừa nói vừa như sắp khóc đến nơi.

Nhạc Khải khẽ gật đầu, "Tôi không sao, vú đừng lo, ông nội tôi đã biết chuyện tôi bị thương chưa?"

"Vẫn chưa, tôi nghe theo cậu không có nói cho chủ tịch biết." Vú Trần quẹt nước mắt nói.

"Vậy thì tốt." Nhạc Khải hài lòng sau đó ngoái cổ lại gọi Lục Vân, "Tiểu Vân, theo anh về phòng."

Lục Vân gật đầu, vội đi tới thay chỗ cho Tần Thao cùng Nhạc Khải về phòng của anh.

Lúc đứng dậy, Nhạc Khải dặn dò vú Trần, "Vú sắp xếp chỗ cho ba người họ ở tầng một, còn không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được lên tầng trên."

"Vâng cậu chủ." Vú Trần gật đầu.

Nhạc Khải cùng Lục Vân đi về thang máy lên tầng 3 cũng là nơi riêng tư nhất của anh. Lần đầu tiên Nhạc Khải dẫn Lục Vân tiến vào thế giới riêng tư của anh, để cô tận mắt thấy anh sống như thế nào, làm việc ra sao...

Thang máy mở ra, trước mặt Lục Vân hoàn toàn là một không gian khác. Tầng 3 này có ba phòng lớn, một là phòng ngủ, hai là thư phòng, còn lại là không gian trống được bày trí như phòng làm việc của Nhạc Khải.

Lục Vân nhớ khi nãy Nhạc Khải đứng ở thang máy hình như anh sử dụng vân tay đi, bình thường anh vẫn đi cầu thang để đi lên, nhưng lúc nãy anh bị thương mới dùng đến thang máy.

"Chào mừng em đến với thế giới của anh." Nhạc Khải bất giác cười nói. Phải biết là Lục Vân đến đây mấy lầm nhưng chưa bao giờ được lên phòng của anh.

"Thế giới của Nhạc tiên sinh đúng là khiến em mở rộng tầm nhìn." Lục Vân vừa nói vừa nhìn Nhạc Khải.



"Vâng cậu chủ." Vú Trần gật đầu.

Nhạc Khải cùng Lục Vân đi về thang máy lên tầng 3 cũng là nơi riêng tư nhất của anh. Lần đầu tiên Nhạc Khải dẫn Lục Vân tiến vào thế giới riêng tư của anh, để cô tận mắt thấy anh sống như thế nào, làm việc ra sao...

Thang máy mở ra, trước mặt Lục Vân hoàn toàn là một không gian khác. Tầng 3 này có ba phòng lớn, một là phòng ngủ, hai là thư phòng, còn lại là không gian trống được bày trí như phòng làm việc của Nhạc Khải.

Lục Vân nhớ khi nãy Nhạc Khải đứng ở thang máy hình như anh sử dụng vân tay đi, bình thường anh vẫn đi cầu thang để đi lên, nhưng lúc nãy anh bị thương mới dùng đến thang máy.

"Chào mừng em đến với thế giới của anh." Nhạc Khải bất giác cười nói. Phải biết là Lục Vân đến đây mấy lầm nhưng chưa bao giờ được lên phòng của anh.

"Thế giới của Nhạc tiên sinh đúng là khiến em mở rộng tầm nhìn." Lục Vân vừa nói vừa nhìn Nhạc Khải.

"Kia là phòng ngủ, em vào đi, bên trong có phòng tắm, em tắm đi, quần áo em lấm lem hết rồi." Nhạc Khải nhắc nhở, anh thực đau lòng vì nguyên cả buổi chiều từ lúc anh ở trong phòng cấp cứu đến giờ, cô vẫn chưa rời anh, thậm chí quên luôn bản thân chật vật như thế nào.

Lục Vân lúc này mới nhìn lại bản thân, đúng là lem luốc chật vật đến khó coi. Nhưng nghĩ lại, cô bất giác đỏ mặt nói: "Nhưng mà em... em không có đồ để thay, em..."

Nhạc Khải nhìn cô, sau đó nói: "Không sao, lấy đồ của anh, sáng mai anh dặn người đưa tới cho em, một lát anh sẽ gọi điện cho ba em, xin phép ông ấy cho em ở với anh. Chỉ là..."

Nhạc Khải hơi ngập ngừng, hồi lâu cuối cùng cũng nói ra, "Lục Vân, chúng ta vẫn chưa kết hôn, em còn đi học, em có chịu được việc tai tiếng khi chưa kết hôn mà sống chung với bạn trai trước không?"

Lục Vân nghe anh nói, bất giác nhìn anh chằm chằm, hồi lâu, cô bỗng đi tới cạnh bên anh, nhẹ nhón chân lên, hôn nhẹ lên chóp mũi của anh, sau đó nói: "Nhạc tiên sinh, anh lo xa quá rồi, Lục Vân em lớn rồi, em tự có trách nhiệm cho hành động của mình. Chỉ cần em thích, ai cũng đừng hòng cản em ở cùng anh."

Nói xong, cô nhanh chân chạy biến vào phòng ngủ của Nhạc Khải, phải chạy thôi, nếu còn ở lại, anh chắc chắn sẽ nhìn thấy, mặt cô đỏ, nghe thấy tim cô đập thùm thụp, vì hồi hợp, cô không có mặt dày đến vậy đâu...