Trong phòng im lặng đến nghẹt thở, thanh âm nhỏ cũng có thể nghe thấy. Nhạc Khải kéo Lục Vân vào ngực một lần nữa, giống như nếu để cô đứng xa anh một chút, ba người Hoắc Hạo và Hắc, Bạch sẽ hại cô vậy, anh nhẹ giọng nói: "Uỷ khuất em rồi, em ra ngoài trước, một lát anh xuất viện về cùng em."
Lục Vân nhìn Nhạc Khải, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng có chút phức tạp, thật ra cô cũng chẳng chấp nhặt chuyện Hắc Vu đẩy cô ra bên ngoài, cô ta thích anh cũng là chuyện của cô ta, Lục Vân chẳng quản, ai cũng có tự tâm của mình, cô tin Nhạc Khải là được, tâm ý của anh đối với cô, tuyệt đối là thật.
"Vậy một lát em gọi bác Hà bảo tài xế đến đón, em còn phải thông báo cho bác sĩ Triệu nữa." Lục Vân nói.
"Được. Em đi đi." Nhạc Khải buông Lục Vân ra, cười với cô, sau khi cô đi rồi thì nụ cười của anh lúc này cũng tắt.
Căn phòng chỉ còn lại bốn người như lúc đầu.
"Nói đi, tại sao lại nói dối tôi?" Nhạc Khải lạnh giọng hỏi.
Không cần nói cũng biết là anh đang chất vấn ai, Hắc Vu im bặt không dám lên tiếng, vì càng nói sẽ chỉ càng chứng tỏ lời của Lục Vân là thật, mà cô ta là người sai quá sai mà thôi.
Hoắc Hạo không đành để Hắc Vu bị trách, mới lên tiếng, "Khải, nể mặt tôi, bỏ qua cho Hắc Vu lần này, cô ấy cũng không biết Lục Vân là người của cậu.
"Không biết!" Nhạc Khải cười đến đặc biệt lạnh lẽo, "Cô ta không biết hay giả bộ không biết? Hoắc Hạo, cậu theo tôi bao năm, Hắc Vu ở bên cậu bao năm, các người thế nào tôi còn không biết?"
"Anh Khải, em không có ý gì với cô Lục Vân gì đó cả, em không biết cô ta có quan hệ với anh, em..." Hắc Vu vội vàng biện minh, cô ta chỉ mong Nhạc Khải đừng quá ghét cô ta.
Bạch Vu nhìn Hoắc Hạo, lại nhìn Hắc Vu, luôn là như vậy, tâm ý của Hoắc Hạo cô thừa biết anh lúc nào cũng nghĩ cho Hắc Vu, còn tâm ý của cô với anh, anh lại vờ như không biết. Mỗi lần Hắc Vu gây chuyện, Hoắc Hạo luôn là người đứng ra che chắn cho chị ấy.
Bạch Vu không lên tiếng, chỉ đứng một bên không dám hé răng, mà Nhạc Khải đi tới bên giường ngồi xuống, không nhìn Hoắc Hạo hay kể cả Hắc Vu, chỉ thờ ơ nói: "Hoắc Hạo, tôi không cần biết cô ta thế nào, nhưng dám đụng vào Lục Vân, là trực tiếp đối đầu với Nhạc Khải tôi, cô ấy là thịt đầu tim của tôi, cũng là giới hạn của tôi, đừng ai đụng đến giới hạn của tôi, quản người của cậu cho tốt, lần sau sẽ không chỉ là nói không đâu."
"Khải, cậu không cần tuyệt tình vậy chứ, chúng ta giao du nhiều năm như vậy, Hắc Vu cô ấy..." Hoắc Hạo còn chưa nói hết đã bị Nhạc Khải lạnh lùng cắt ngang, "Đủ rồi, không cần nói thêm lời nào nữa, Hoắc Hạo, cậu nên xem lại bản thân mình đi, tốt nhất là nên biết ai đối xử với mình như thế nào, đừng để đến lúc hối hận lại không kịp, tôi không giống cậu, mù quáng đến không biết ai là đang tốt với mình thật sự."
Nói rồi anh quét mắt nhìn Hắc Vu, cảnh cáo: "Hắc Vu, đây là lần cuối cùng tôi tha cho cô, muốn ở lại trong bang, thì sống thật với chính mình, còn không, cô có thể cuốn xéo bất cứ lúc nào, Nhạc Khải tôi không giữ người tâm địa không thật."
Hắc Vu nhìn Nhạc Khải, hai mắt cô ta đỏ lên, muốn nói lại thôi, muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì, cô ta quả là sai quá sai, đấy là còn chưa nói đến Lục Vân kia không nói hết cho Nhạc Khải hành vi của cô ta khi anh còn đang được cấp cứu, nếu như anh biết hết, vậy thì ngay việc đứng đây để anh trách mắng cũng không có cơ hội.
Nhạc Khải rất ghét loại phụ nữ tâm cơ, nhiều chuyện, mà Lục Vân kia vừa hay lại chẳng có loại đức tính đó, cô ta thật sự đơn thuần, nghĩ lại mình, Hắc Vu uất ức, quay đầu đi, "Anh Khải, xin lỗi, là em sai, em nên an phận lại, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh."
Dứt lời cô ta rời đi trước, mà Hoắc Hạo thở dài một hơi, "Khải, cậu thật sự quá đáng rồi."Rồi cũng đi nhanh theo
Hắc Vu.
Mà Nhạc Khải nửa cái nhìn cũng chẳng thèm nhìn, tâm tư của Hắc Vu quá rõ ràng, muốn một lúc vừa tình vừa tiền, loại phụ nữ như vậy trước sau cũng sẽ mang đến hoạ cho người bên cạnh.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Vu, cô cũng đang định chạy theo thì lại bị Nhạc Khải gọi lại, "Bạch Vu, đứng lại đó."
"A..anh Khải gọi em." Bạch Vu sợ hãi thắng vội bước chân lại.
Nhạc Khải chỉ chiếc ghế, nói: "Đến đây ngồi đi."
"A...dạ." Bạch Vu nhìn rất sợ Nhạc Khải, nhưng không thể không nghe theo. Cô đến ghế nhỏ ngồi đối diện với
Nhạc Khải.
Anh nhìn cô, thở ra nói: "Em định đuổi theo Hoắc Hạo, rồi nhìn cậu ta dỗ dành ai kia à?"
"A..." Bạch Vu kinh hãi, sau lại cụp mí mắt không dám nhìn Nhạc Khải, lí nhí nói: "Anh Khải, anh cũng nhìn ra em có ý với anh Hạo sao?"
"Ừ." Nhạc Khải gật đầu, "Cậu ta không hợp với em, cũng không xứng để nhận tâm ý của em." Sở dĩ Nhạc Khải thẳng thắn nói vậy chính là vì anh coi Bạch Vu như em gái, Bạch Vu là em gái ruột của Hắc Vu, nhưng tâm tính lại khác xa chị gái, cô đơn thuần, dễ gần, lại một mực trung thành, bất kỳ nhiệm vụ nào cũng hoàn thành một cách tốt nhất, vậy nên so với Hắc Vu, Nhạc Khải tin tưởng Bạch Vu hơn.
"Anh Khải... Anh nói vậy, vậy thì ai xứng với em chứ? Em luôn ở trong bang, em không quen biết ai ngoài chị Hắc Vu và anh Hạo." Bạch Vu rầu rĩ nói.
"Vậy có muốn ra ngoài chơi không? Có khi lại tìm được đối tượng tốt?" Nhạc Khải hỏi.
"Có nha..." Bạch Vu cười cười, hơi đỏ mặt, "Nhưng anh Hạo không cho, lần này cũng là em cố đi theo anh ấy, anh
Khải em không có ý làm khó vị hôn thê của anh đâu, em không có nói gì với cô ấy cả."
"Được rồi, đừng có quýnh lên vậy." Nhạc Khải cắt ngang, "Em rời bang đi theo Lục Vân đi. Cô ấy cần người bên cạnh bảo vệ khi không có anh. Còn chuyện Hoắc Hạo, không cần quản ý của cậu ta, anh cho phép là được."
Chuyện anh bị sát thủ ám hại hôm nay không biết có tiềm ẩn hoạ về sau hay không, nếu bọn người kia biết Lục Vân là vợ của anh, bọn chúng nhất định sẽ không tha cho cô, vậy nên để Bạch Vu theo Lục Vân, là một lựa chọn thích hợp nhất.
"Hả?" Bạch Vu kinh ngạc, "Làm vệ sĩ cho cô Lục Vân gì đó anh hả?"
"Không phải cô Lục Vân gì đó, sau này là tẩu tẩu của em đấy." Nhạc Khải nhàn nhạt ừ một tiếng, "Không muốn sao?"
"Không phải!" Bạch Vu lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Muốn muốn, em chấp nhận nhiệm vụ cao cả này." Bạch Vu vui như được cho kẹo, nếu vậy còn gì bằng, được ra ngoài chơi, không phải mối ngày phải đối diện với Hoắc Hạo hay
Hắc Vu nữa, như vậy tâm sẽ không phiền...