Đến tối, cuối cùng Nhạc Khải cũng tỉnh. Đôi mắt hơi mở, nhìn trước mắt toàn là màu trắng, anh tưởng mình chết rồi, khản giọng mấp máy môi lên tiếng, "Đây là đâu?"
Hắc Vu và Hoắc Hạo cùng Bạch Vu ngồi bên cạnh vui mừng vội vàng cùng lên tiếng, "Anh/ Cậu tỉnh rồi?"
Hắc Vu vui vẻ hai tay đưa đến muốn năm bàn tay của Nhạc Khải, "Anh Khải, anh làm em lo quá."
Nhạc Khải nhíu mày, bất giác tránh đi bàn tay của Hắc Vu, tại sao anh mở mắt ra, người đầu tiên thấy lại là Hắc Vu, Lục Vân đâu rồi, cô gái của anh đâu?
"Tiểu Vân đâu?" Nhạc Khải lạnh lùng hỏi.
"Tiểu Vân nào?" Hắc Vu vội nói: "Từ lúc anh được cấp cứu, em không thấy cô gái nào cả."
Hoắc Hạo im lặng, mà Bạch Vu muốn nói lại sợ Hắc Vu, nên đành để cô ta tự nói. Chắc cô gái Lục Vân kia đợi chán không vào được sẽ tự đi về thôi, mong là không có chuyện gì đi.
Nhạc Khải cau mày càng chặt, anh còn nhớ Lục Vân là người đưa anh đến bệnh viện, anh còn nhờ Triệu Tuấn mang đồ cho Lục Vân, chẳng lẽ cô chưa nhận được. Hoặc là cô....
Bỏ qua ý nghĩ kia, Nhạc Khải gượng ngồi dậy, "Ba người ở đây làm gì? Chuyện bên đó xử lý sao rồi?"
Hắc Vu muốn đỡ anh lại bị Nhạc Khải cho một ánh mắt, rằng chớ có động vào người anh. Anh lãnh đạm nói: "Tôi còn chưa đến mức cần cô đỡ, nói đi, hai chị em cô ở đây làm gì?"
Bạch Vu nghe giọng điệu của Nhạc Khải, sợ đến phát run, nhưng cúi đầu không dám trả lời, còn Hắc Vu thì lại không chút do dự nói: "Em lo cho anh, nên theo anh Hạo đến, anh Hạo cũng không phản đối."
Nhạc Khải liếc mắt nhìn Hoắc Hạo, "Cậu không có gì để nói sao?"
Hoắc Hạo trầm mặc một hồi, "Không có, tôi xử lý đám người kia xong hết rồi, còn về Hắc Vu và Bạch Vu, hai người họ lo lắng cho cậu, nên tôi dẫn họ theo."
Nhạc Khải quét mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, thật khốn kiếp, tại sao khi anh tỉnh lại lại không thấy được Lục Vân, chẳng lẽ cô thật sự không cần anh, cô chán ghét anh, vì anh dính dáng đến máu me giang hồ sao?
Sự im lặng của Nhạc Khải khiến cả căn phòng chìm vào nặng nề, anh không hỏi, cũng không nói gì, bước xuống giường, đi thẳng đến phía cửa, anh không biết tâm tình của anh lúc này là gì, Lục Vân không ở, anh thấy thất vọng, chẳng lẽ thời gian qua tâm ý của anh, cô còn không rõ sao?
Hắc Vu đứng dậy định đỡ Nhạc Khải đi, lại Nhạc Khải hất tay ra, "Đừng có đụng vào tôi." Anh quắc mắt nhìn cô ta, lại nhìn Hoắc Hạo mà cảnh cáo, "Hoắc Hạo, mau đưa hai người họ về, ở đây không phải chỗ họ nên xuất hiện."
Giọng anh lạnh như băng, trong mắt rõ ràng là chán ghét, anh không biết vì sao Lục Vân không ở, nhưng ẩn ẩn đâu đó, nguyên nhân cô không ở chắc chắn liên quan đến ba người này, mà nhiều nhất chính là Hắc Vu. Anh thừa biết cô ta có ý với anh, nhưng loại phụ nữ có dã tâm như cô ta, sao có thể lọt vào mắt anh đây.
Hắc Vu bị Nhạc Khải lạnh nhạt, cô ta ức đến hai mắt cũng đỏ, bất giác uất ức lớn tiếng, "Sao anh lại như thế với em, trước kia anh đâu có vậy, có phải vì con nhỏ người lai kia, nên anh thay đổi không?"
Nhạc Khải cau mày, "Tôi chưa từng có ý với cô, lấy gì để thay đổi, ai cho cô cái quyền tự cho mình là đúng, cô nghĩ mình là ai?" Đoạn anh lạnh giọng, "Hoắc Hạo, tôi bảo cậu đưa hai người họ về!"
Hoắc Hạo đứng dậy, "Khải, cậu đừng như vậy, Hắc Vu cũng vì lo cho cậu."
"Cút!" Một từ cút này đồng nghĩa với việc đuổi cả ba người cùng lúc.
Bạch Vu sợ hãi đi trước, cô rất sợ nhìn thấy Nhạc Khải nổi giận, cơn thịnh nộ kia, cô ở trong bang của Hoắc Hạo, làm việc cho Nhạc Khải từng thấy qua vài lần rồi.
"Anh Khải, không phải lỗi do em, em đi trước." Bạch Vu bước nhanh mở cửa toan đi ra, ai mà ngờ vừa mở cửa thì
Lục Vân bên ngoài ngã nhào vào, ban nãy cô ngủ quên ngoài ghế, mở mắt ra đã tối, tưởng đám người kia đi rồi, toan mở cửa để vào, nào ngờ mở không được, lại còn nghe bên trong quát tháo, cô sợ nên mới muốn đẩy mạnh cửa vào, muốn biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"A!" Lục Vân cả kinh, suýt nữa thì té, mà Bạch Vu cũng giật nảy, vội vàng đưa tay đỡ Lục Vân.
Nhẹ quá! Bạch Vu sững sốt, cô gái người lai này, vậy mà nhẹ quá, cô ấy là bông gòn sao?
"Tiểu Vân!" Nhạc Khải kinh ngạc, sau đó lại sửng sốt, rồi chuyển qua vui mừng, vội vàng bước nhanh tới, kéo Lục Vân ôm vào lòng, "Em, sao em lại ở đây?"
Lục Vân vừa được Bạch Vu đỡ, lại bất ngờ bị Nhạc Khải kéo vào lòng, cô liền phát ngốc nửa ngày chẳng nói nên lời.
"Em đã đi đâu, sao người lại toàn máu thế này?" Nhạc Khải ôm Lục Vân, sau đó xem lại cả người cô từ trên xuống dưới, thấy cô một dạng chật vật y như lúc cô đưa anh đến bệnh viện, anh khẽ nhíu mày, "Sao thế này, em đã đi đâu?"
Lúc này Lục Vân mới nói: "Em không có đi đâu, em vẫn luôn ngồi đợi anh ở bên ngoài cửa!" Thanh âm của Lục Vân có chút ủỷ khuất.
Luôn đợi ngoài cửa?
Nhạc Khải sắc mặt chợt trở nên khó coi, vẫn luôn ở bên ngoài, vậy thì lời ban nãy Hắc Vu nói lại là thế nào? Cô ta dám nói dối?
"Tại sao không vào bên trong đợi anh, em không biết bên ngoài lạnh lăm sao?" Nhạc Khải không vui nói.
"Em..." Lục Vân trong lòng cười lạnh, còn không phải là ba cái người bạn tốt của anh không cho em vào à? Cô nghĩ vậy nhưng bên ngoài tỏ ra như chẳng có gì, chỉ nói: "Không có, tại vì nhiều người quá sẽ ồn đến anh, với lại, cô ấy chăm sóc cho anh có vẻ còn tốt hơn em, em đợi bên ngoài là được rồi."
"Nói dối!" Nhạc Khải gạt phăng, "Tiểu Vân, nhìn anh mà nói."
Lục Vân nhìn ba người Hoắc Hạo, thấy anh ta mặt chẳng biểu cảm gì, nhìn Bạch Vu lại thấy cô gái kia cúi đầu sợ hãi, cuối cùng nhìn Hắc Vu, thấy cô ta vừa uất ức vừa căm ghét nhìn cô, Lục Vân thấy mỉa mai trong lòng, hứ thanh mai trúc mã thì sao, nhìn đi, ai mới là người anh ấy quan tâm đây.
Sau đó cô ngước nhìn anh, thẳng thắn nói: "Là cô ta, không cho em vào!" Lục Vân vừa nói vừa chỉ tay thẳng vào
Hắc Vu.
Lần này xem cô ta giải thích làm sao, muốn đấu với cô sao, còn non lắm, nhìn xem, mẻo nào cắn mẻo nào còn chưa biết đâu...