Chương 53 Tình cảm của nàng...lạ thật đó
Từ Trường Sinh cau mày dáng vẻ khinh khỉnh âm thầm chửi đến mười tám đời tổ tông của cái tên chó c·hết nào đã rèn ra cái loại binh khí khốn nạn này. Cứ thấy máu là ăn lấy ăn để còn chẳng thèm quan tâm nó có hại gì đến bản thân chủ nhân hay không. Giống như cảm nhận được sự bực mình của Từ Trường Sinh, đao đang đặt trên bàn đằng xa đột nhiên tỏa ra một làn khói đen kịch mù mịt sau đó bay thẳng về phía của chủ nhân nằm gọn trong lòng bàn tay của y
Từ bên trong thanh tà đao Minh Hà tỏa ra một chút huyết quang nhè nhẹ dần chìm vào bên trong cơ thể của hắn khiến cho huyết dịch trong cơ thể được một phen nhỏ sôi trào. Cả cơ thể của thiếu niên cảm giác như được tiêm thêm rất nhiều máu huyết tự nhiên thấy khỏe người hẳn ra không còn dáng vẻ mệt mỏi một chút nào nữa, thương thể cũng vì vậy mà giảm đi đến bảy tám phần, toàn bộ huyết nhục trên người đều liền bị hấp thụ đến cạn kiệt đi. Sau khi thăm dò thì độc còn lưu lại trên viên huyết tinh kia cũng đã được rút cạn ra, hiển nhiên đều là nhờ vào một thân kĩ nghệ của Tịch Thủy mới được như thế.
- Tịch Thủy cảm ơn nàng, không có nàng ta không nhặt được cái mạng nhỏ này về rồi.
Từ Trường Sinh lấy lại khí sắc của mình, tự nhiên thanh giọng cũng bình thường trở lại, dù sao tình trạng này cũng đã từng trãi qua một lần mà lúc đó thậm chí còn kịch liệt hơn cả lần này nữa, thế nên b·ị đ·au quen rồi bây giờ chỉ một chút này cũng không thấm tháp là gì đối với hắn nữa. Bàn tay cũng phất phất vài cái ra hiệu cho mọi người ở bên ngoài lùi ra xa, cùng lúc đó vương gia với ngự y đã đi tới lập tức chẳng nói chẳng rằng gì xuyên qua đám người đứng xem náo nhiệt mà xông ngay vào, chỉ thẳng hướng của hắn mà nói.
- Ngự y, mau kiểm tra mạch tượng cho Từ tướng quân. Nhớ phải kiểm tra cho thật tốt, có khám sai ta liền hỏi tội ông.
Nếu như ai đó ở trong quân bị bệnh thì có thể không lo lắng, nhưng Từ Trường Sinh hiện tại chiến lực một người mà có thể gây kinh kh·iếp cho cả một đội quân đến người. Một nhân tài như thế tuyệt đối không được xảy ra chuyện khi mà cả đất nước đều đang rơi vào tình thế nguy nan như thế này.
Bất giác lúc này nhìn sang mới thấy ở bên trong lều đã có một người nữ tử che mặt dáng người cao cực kì mỹ lệ đứng ở gần quan sát mọi chuyện, theo như vài người thì thầm mà ông nghe được thì khi sáng cô gái này là người đầu tiên phát giác ra sự tình của Từ Trường Sinh và cứu chữa cho hắn tích cực nhất. Liền lập tức đi sang, nhưng chưa đợi ông kịp chào thì Mạc lão ở đằng sau đã nhận ra người này chính là vị thần tiên lần trước đã đại chiến một trận kinh tâm động phách liền ôm quyền cúi người chào hỏi
- Xin chào tiên tử.
Vương gia có hơi bất ngờ, nhưng liền nhớ lại hồi vài năm trước Mạc lão cũng từng tường thuật cho ông lại trận chiến hung hiểm đó, cũng nhờ như thế mà ông mới quyết định dù cho có bỏ toàn bộ gia tài cũng phải có được sự phục vụ của thiếu niên. Lúc này cũng cúi người.
- Đa tạ tiên tử đã cứu viện, nếu như không có tiên tử thì Từ trướng quân của chúng ta đã không thể qua khỏi cơn nguy nan này.
Mấy người ở đằng sau không hiêu ất giáp gì nhưng thấy vương gia làm sao thì làm theo như thế cũng đều ôm quyền cúi đầu cảm tạ. Tịch Thủy quay mặt nhìn thấy, chỉ vội lắc đầu rồi lại dừng khựng ánh mắt của mình trên người của Từ Trường Sinh dáng vẻ vừa lo lắng lại có chút thấp thỏm, cũng vừa mừng rỡ vì hắn đã qua cơn nguy kịch. Vương gia nhìn thấy mọi chuyện, cũng nhìn thấy mọi b·iểu t·ình thái độ của con người kia, nhất thời sắc mặt ông hơi đen lại, nhưng thần tình không hề đổi sắc tự mình lui về bên ngoài.
- Tuổi trẻ tài năng thật là tốt a.
- Vương gia, ngày xưa người cầm quân nam chinh bắc chiến. Bằng tuổi thiếu niên ấy danh tiếng cũng đã lẫy lừng, so với thiếu niên Từ Trường Sinh số nữ tử xếp hàng chỉ để được gặp mặt ngài chắc phải chật kín cả phủ của thành chủ.
- Linh nhi của ta...hầy con bé quá ngây thở làm sao hiểu phong tình bằng vị tiên nữ kia được chứ, xem ra con bé sẽ phải chịu thiệt lớn rồi. Nhưng không biết tại sao vị tiên tử kia lại đến nơi này.
- Còn không phải chính là vì Từ tướng quân sao. Trong trận chiến lần đó, lúc vị tiên tử ấy gặp nguy nan nhất chính là Từ tướng quân nhảy ra giải vây. Từ tướng quân lại còn không ngần ngại giá trị mà tặng hết những gì có trên người lão yêu kia cho tiên tử ấy. Nói là tiên nhưng cũng chỉ là người tu luyện có thành tựu có thể khu dụng được sức mạnh trời đất, suy cho cùng vẫn là thân phàm xác tục sao tránh khỏi được thất tình lục dục chứ.
- Mạc lão quả là người trãi đời, ta bội phục đấy.
Hai người thả chậm bước rời đi, người vây xem náo nhiệt ở bên ngoài cũng dần nhanh chóng theo hiệu lệnh của vương gia tản đi. Vị ngự y sau khi xem bệnh thật kĩ càng, hướng dẫn vị tiên tử kia cách chăm sóc và sắc thuốc rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này hướng về phía vương phủ mà đi.
- Tịch Thủy nàng cứ để đó đi, ta vẫn còn sức mấy chuyện ấy cứ để ta làm cho.
Vừa nói liền muốn đứng dậy thì mới phát hiện ra mặc dù bề ngoài thì có vẻ như là mình không sao, nhưng thân thể tự nhiên vô lực không cách nào tự di chuyển người mình nổi chứ đừng nói là tự chăm sóc cho mình. Nghĩ tới thì thực sự muốn khóc đến nơi luôn rồi, đường đường là một nam nhi mà lại để cho một nữ tử chăm sóc thì đúng là c·hết thật. Nhưng mà dựa theo tình hình hiện tại mà nói cũng chỉ có thể trông chờ vào nàng mà thôi
- Vậy thì đành nhờ nàng vài ngày tới chăm sóc ta một chút nhé.
- Chuyện này chàng không cần lo, ta đương nhiên là phải chăm sóc cho chàng rồi, nhưng mà chàng trúng độc khi nào thế sao ta lại không biết gì hết vậy, chưa kể trong cơ thể của chàng cũng không có mùi hương của độc dược.
-Ta cũng không biết nữa, thôi nàng đừng nghĩ nhiều làm gì dù sao cũng đẩy hết độc ra bên ngoài là được rồi. À mà có một chút ta muốn hỏi nàng, sáng hôm nay nàng đã bị làm sao thế, hành động thật sự vô cùng kì lạ luôn đấy.
- Ta...ta...ta bị làm sao đâu chứ, mọi chuyện cùng đều là tại chàng hết đó tự nhiên lúc đó ôm ta làm gì chứ. Ta chưa bắt đền chàng là may rồi đấy.
- Ơ những mà rõ ràng là lúc đó ta...
Từ Trường Sinh nghe cô nói mấy lời này, tự nhiên bản thân hắn cũng hơi ngơ ngơ người, không làm sao hiểu nổi. Mà hắn cũng không làm sao tưởng tượng được rồi có một ngày mình có thể ngồi chung mâm rồi chém gió cùng với vị tiên tử này. Ấn tượng gặp mặt đầu tiên của hắn với nàng thì nàng là một người con gái rất mạnh mẽ, hơn nữa còn cực kì kiêu hùng là kiêu hùng đến mức khiến hắn cảm thấy áp lực kinh khủng. Lần trước nhìn thấy nàng ghét ác như thù, bây giờ hắn đang cầm đại tà vật danh trấn thiên hạ ở trong tay, nếu nói không sợ rõ ràng là không thật lòng.
Hắn chỉ sợ đang nói cười vui vẻ mà nàng lỡ phát hiện ra có gì đó không đúng rồi lại được nàng tặng cho một kiếm quy thiên luôn thì khổ. Làm bạn với cường giả chính là loại áp lực như thế, Từ Trường Sinh mệt người thở dài ra một hơi chán nản, ánh mắt vẫn nhìn về phía nàng nhu hòa nhưng lại không biết nên nói gì chỉ có thể mỉm cười một cái lấy lệ. Nàng cũng mĩm cười với hắn, nhưng dường như cũng nhận ra được có cái gì đó sai sai đang diễn ra, nàng chầm chậm cởi tấm khăn the đã che lại gương mặt của mình xuống lần nữa hơi nghiêng đầu mỉm cười cùng hắn, một nụ cười hồn nhiên không một chút nào toan tính không một chút nào vụ lợi.
- Ở cùng chàng ta không cần thứ này nữa.
- Ta vẫn thắc mắc về nguyên nhân nàng thay đổi như thế, dường như lúc này với lúc đó nàng là hai con người khác nhau hoàn toàn. Có thể nào giải thích cho ta được rõ ràng hay không
- Ừm...để ta kể cho chàng nghe một câu chuyện nhé. Từ thuở sơ khai khi mà trời đất mới vừa hình thành, trong cái vô tận cùng tĩnh mịt của không gian cũng chỉ tồn tại mỗi mình màn đêm vô tận kia. Con người sống trong màn đêm vô tận ấy rất nhiều năm chỉ có thể ăn lông ở lổ. Ở trên những tầng trời cao nơi mà ánh sáng chiếu rọi khắp nơi có một vị nữ thần cực kì xinh đẹp luôn ngày đêm quan s·át n·hân gian.
Cô ấy đã rất thương tiếc cho chúng sinh nhân loại vì cả đời chỉ có thể sống và kết thúc sinh mạng mỏng manh ở trong đêm tối. Thế nên vào một ngày vị tiên nữ ấy đã quỳ dưới chân của bầu trời cầu nguyện để cô ấy có thể hóa thành một vầng thái dương xua tan đi tất thảy màn đêm trong thiên hạ. Nhưng đổi lại cả đời của vị tiên tử ấy đều phải giữ mình thanh cao như ánh thái dương kia.
- Vậy là nàng tu luyện theo công pháp của vị tiên tử ấy à.
- Chàng nói phải đó, thế nên trong quá trình tu luyện ấy tự bên trong cơ thể của ta đã đẩy phần dục vọng ấy ra thành một phần riêng biệt. Toàn bộ mọi chuyện khi nãy đều là ta bị dục vọng ấy điều khiển, bình thường thì ta kiểm soát rất dễ dàng chỉ là khi nãy bị chàng ôm trong vòng tay thì ta không thể kiểm soát được.
- Vậy là ta làm ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng rồi nhỉ...
- Không sao đâu...không sao đâu, dù sao ta cũng...cũng...
- Cũng gì thế...
- Cũng đói bụng rồi đó được chưa, hừ...chàng còn muốn hỏi gì nữa không...
Nhìn thấy cô nổi giận, hai má phúng phính đột nhiên phồng lên khiến hắn thấy mắc cười không thể nào nhịn được, đành phải làm một tràng thật là thoải mái, ngón tay cố gắng đưa lên nhẹ xoa xoa gò má đỏ hồng hào của nàng, vén một lọn tóc mai của nàng đã trượt xuống khỏi mái tóc kia.
- Vậy thì ăn cơm thôi. Ta cũng đói rồi mà.
Bữa sáng nhanh chóng được đưa đến, phần cơm hôm nay của hắn còn có thêm cả một ly sữa nóng vẫn còn hơi ẩm lên hương khói. Tịch Thủy đỡ lấy hai phần thức ăn, sau đó mới đem phần cơm dành cho Từ Trường Sinh đi đến gần lấy một chiếc ghế ngồi kế bên giường của hắn.
- Từ tướng quân chàng không phải là em bé, chắc là không cần ta phải kêu a để mở miệng ăn đâu chứ.
Thiếu niên bị một lời này của cô làm cho đỏ mặt tía tai hết cả, tuy bình thường hắn cũng xem như dạng người vô sỉ không quan tâm lắm đến mặt mũi của mình, nhưng mà bị một cô gái nói ra lời ấy trước mặt mà không thể nào phản kháng hay cự lại, thật sự nhục đến chỉ muốn c·hết đi cho rồi.
- Nè...nàng không cần phải làm như vậy đâu.
- Nào a ăn cơm nhé.
Cô múc một muỗng cơm trắng phao còn thoảng hương khói đến, cẩn thận thổi bớt đi hơi nóng có trên muỗng cơm kia rồi mới đút vào miệng cho Từ Trường Sinh sau đó là mấy đũa rau thịt đều gắp sang cho hắn. Ngay cả phần đồ ăn của mình cũng rất vui vẻ mà gắp qua. Thiếu niên cũng không ngại mà ăn ngay, mà có ngại thì phải chịu đói. Nói gì chứ mặt mũi thì có nhưng đói lại không chịu được.
Bữa cơm sáng trôi qua tương đối nhanh, chỉ mất chút thời gian ngắn mà Từ Trường Sinh đã ăn xong phần cơm của mình, sau đó là tới phần của Tịch Thủy, khi nãy đã nhường hết phần thịt đồ ăn cho hắn thế nên bây giờ chỉ có cơm trắng với rau rồi chan nước tương lên ăn mà thôi.
Cử động của nàng nhẹ nhàng thanh thoát, tà áo vàng pha trắng bên ngoài lâu lâu lại cứ đưa lên hạ xuống, cảm giác lại càng có điểm giống như tiên nữ du ngoạn trần gian, ôn nhu thùy mị nhưng không mất đi phần cốt cách tiên khí. Từ Trường Sinh nhắm mắt dưỡng thần cẩn thận điều hòa khí tức bên trong cơ thể của mình thật ổn định cái vòng sáng xanh lam thứ tám kia vừa vặn mới được thành hình thế nên hắn phải cẩn thận điều khiển để nó không vô tình tiêu tán đi.
Hơn một giờ liền nhắm mắt tĩnh tọa loại bỏ hoàn toàn tạp niệm cũng như ngũ quan trên thân thể để tiến sâu vào bên trong cõi tinh thần, thiếu niên mới chầm chậm mở mắt. Đón chào hắn vẫn là cái tình cảnh cũ như thế, chỉ thấy gương mặt của người con gái tỏa ánh kim quang kia đang ở rất gần hắn, nàng đang ngồi trên giường gần đến như khiến hắn cảm thấy những phầm mền mại của người phụ nữ đều chạm vào thân thể, một làn u hương nhàn nhạt kia lại lần nữa thoảng tới khiến người ta cảm thấy thổn thức khôn cùng, đôi bàn tay trắng muốt mền mại ấy còn đang cẩn thận từng chút một mân mê gương mặt mân mê lấy mái tóc của thiếu niên.
- Nàng kiểm tra gì vậy chứ, ta cũng chỉ là nam nhân thôi có gì lạ đến độ khiến cô phải chăm chú quan sát như thế sao ?
- Không...không phải ta đâu có chăm chú...
- Nàng bị làm sao thế, chẳng lẽ lại lần nữa đổi chỗ với vị cô nương bạo ngược kia nữa rồi hả...này này ta nói với nàng chỗ này không được đâu nhé, ta còn đang b·ị t·hương nhất định không được lần nữa cưỡng hôn ta đâu đấy
- Ta...ta không có cưỡng hôn chàng mà...rõ ràng đều là tại chàng hết đó...nếu chàng không ôm ta thì ta đâu có như thế chứ...ta...ta bắt đền chàng đó...đó là nụ hôn đầu đời của ta mà...
- Nhưng nàng cũng có thiệt đâu chứ, đó cũng là lần đầu của ta
Từ Trường Sinh vừa mới thốt lên lời ấy, nhất thời cảm giác có mấy phần ngượng ngịu khó chịu thế nên tức khắc chuyển ngay chủ đề. Chỉ có trên gương mặt đang ửng nét đỏ hồng của Tịch Thủy dường như nở khẽ lên một nụ cười mà hắn không thể nhìn thấy. Mà về cơ bản là hắn chẳng hiểu cái ất giấp quái gì với vị cô nương này, trong lòng chỉ có thầm than khổ không biết tại vì sao tự nhiên cô lại chạy đến chỗ này làm cho mọi chuyện đang bình thường rối tung rối mù hết cả lên, bất quá cũng rất cảm kích vì nhờ có cô nên hắn mới có thể nhặt về được cái mạng, tưởng tượng lúc phát bệnh mà không có ai xem chắc chắn là c·hết không có chỗ chôn rồi. Nghĩ thế trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, bàn tay cố gắng hơi đưa đến khẽ chạm nhẹ vào bàn tay cô.
- Nè nói thật chút đi, nàng trong lòng có chuyện gì khó nói hay sao. Tuy là ta không chắc giúp được nàng, nhưng cũng có thể cho nàng một chút lời khuyên nhỏ nhỏ biết đâu cũng có tác dụng trấn an tinh thần.
Tịch Thủy bị cái chạm tay ấy làm cho giật mình, khi nước mắt nhìn lên chờ đợi cô cũng chỉ là gương mặt bình thản còn có chút ưu tư của Từ Trường Sinh nhưng tuyệt đối không còn là ánh mắt xa lạ ấy nữa, dường như sau khi những chuyện ấy diễn ra mối quan hệ giữa nàng và hắn đã thay đổi theo một chiều hướng tốt hơn rất nhiều.
- Ta...ta cũng không biết nữa. Chỉ là sau chuyện ngày hôm đó, trong lòng ta lúc nào cũng có hình bóng của chàng, nụ cười không chút vụ lợi của chàng. Ta cũng không hiểu là tại vì sao, nhưng khi vừa gặp chàng vừa nhìn thấy gương mặt của chàng, trái tim ra đã đập rộn ràng lên rất nhiều, ở bên cạnh chàng cho ta một cảm giác ấm áp và an toàn đến lạ thường. Tuy là lần đầu gặp gỡ nhưng ta đã cảm thấy vô cùng thân thuộc giống như được gặp lại một người thân yêu cũ đã rất nhiều năm rồi thất lạc. Không thể nào tập trung được, lần này xuống núi vốn là muốn đến vương phủ tìm chàng để giải bày nổi lòng ấy nhưng mà ta biết được chuyện chàng đã trở thành tướng quân nên ta mới đến nơi này một phen. Không ngờ...không ngờ những chuyện ấy lại xảy ra.
- Chậc...
Từ Trường Sinh quả thật không biết nói làm sao đối với chuyện này luôn rồi, hắn không thể nào ngờ được chuyện mà ngày hôm đó mình tùy hứng làm như thế vậy mà bây giờ đây lại lưu lại trong tâm khảm của vị tiên tử xuất trần thoát tục ấy này một hạt giống ái tình. Nhớ lại lời của Chu đạo sĩ, phàm là tiên nhân chung quy vẫn chỉ là con người phàm tục làm sao không có thất tình lục dục làm sao không có tình yêu.
Nhưng mà cái phát triển tình tiết yêu đương này có phải là nhanh quá rồi không, cái gì mà chỉ vừa mới gặp mặt nhau một chút thôi, có một đoạn dây dưa qua lại ngắn ngủi thôi mà đã thành yêu luôn rồi thế, đạo lý này rốt cuộc là từ đâu ra vậy. Chỉ là nhìn qua dáng vẻ của Tịch Thủy hẳn chính là một cô gái ngốc chưa từng trải qua ái tình nhân gian, rõ là khổ chưa.
Thiếu niên trong lòng chỉ thiếu điều muốn chửi tục, chửi mình sao mà ngu ngốc như thế chỉ vì một chút phút giây bốc đồng ngẫu hứng vậy mà để lại một mối họa ngầm như thế này, không chỉ làm ảnh hướng đến đạo tâm của vị tiên tử này lại còn ảnh hưởng đến cả con đường thành đạo của mình.
- Nàng... nàng đã nói chuyện này cho sư phụ của người nghe chưa ?
- Ta nói rồi...nhưng mà sư phụ bà ấy...bà ấy sau khi biết chuyện thì rất tức giận, trước giờ người rất thương ta vậy mà...vậy mà...người lại mắng ta, còn cấm túc ta một trăm năm không thể ra ngoài, không được phép gặp lại chàng. Nếu như không phải ta liều mạng trốn ra chắc...chắc có lẽ cả đời này đều không thể gặp được chàng nữa. Không hiểu sao khi nghĩ đến điều ấy ta lại thấy tim mình quặn thắt lại vô cùng đau đớn, ta chỉ muốn gặp lại chàng thôi cho dù là núi đao biển lửa ta nhất định cũng không bao giờ sợ hãi, ta cảm thấy cho dù có phải c·hết ta cũng nhất định phải gặp lại chàng.
Thiếu niên xém nữa thì thổ huyết mà c·hết, trong miệng bị sặc ho khụ khụ thành từng tiếng lập tức được nàng dìu người, dịu dàng dùng bàn tay mình vuốt lấy tấm lưng phong trần của hắn dằn xuống cơn sặc xụa mệt mỏi. Hắn thật sự bị mấy lời này của cô dọa đến c·hết kh·iếp luôn rồi. Tiên tử ơi là tiên tử, sư phụ nuôi cô khôn lớn dạy cô một thân tuyệt học cả đời, vậy mà cô lại vì ta một người mới gặp mặt một lần mà chạy xuống núi cãi lại lời của người, nếu như bà ấy tìm đến cửa ta có mười cái mạng chắc cũng không thể nào chống nổi quá.