Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 52 Nàng...nàng cưỡng hôn ta á




Chương 52 Nàng...nàng cưỡng hôn ta á

Từ từ buông thỏng bàn tay của mình ra, ngay lúc đó Tịch Thủy cũng hơi chống tay một chút nhỏm người lên, nhưng không hề có một chút thay đổi nào vị trí của mình. Nàng vẫn như thế, chiếm cái thế thượng phong vốn có từ đầu của mình đối với hắn, bàn tay nàng chống lên lớp nền cỏ ngước mắt nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp đến nổi không một bút tích hay một câu văn nào tả xiếc được của nàng dường như còn ẩn ướt một chút gì đó long lanh mà tuyệt diệu hơn, càng là nhu mì và mền mại ẩn chứa ngàn vạn phong tình.

Tấm khăn the mỏng manh che đi gương mặt tuyệt thế của nàng khẽ rơi xuống, Từ Trường Sinh lúc này mới nhìn thấy được gương mặt của nàng, lúc ấy trong lòng hắn dị động mãnh liệt tự hỏi với lòng sao mà khuôn mặt ấy lại đài trang và mĩ lệ đến như thế.

Nàng cứ như là một nữ thần của ánh thái dương thuần khiết nhất ngự ở nơi chín tầng trời kia, khiến mọi người tôn sùng, chỉ có một lòng kính ngưỡng vô bờ bến. Nhưng chẳng làm sao hiểu được nàng bây giờ đây lại đang nằm trong vòng tay của hắn, đôi mắt nàng sáng ánh như một viên ngọc vàng kim lấp lánh ẩn hiện dưới mặc hồ, ngay cả hàng lông mi trên đôi mắt ấy cũng một màu vàng kim tuyệt đẹp giữa màn đêm đang dần chói sáng lên.

Mũ rơm rộng vành trên cao rơi xuống, cũng không biết được nó vốn là vô tình hay hữu ý mà lại gặp phải một làn gió nhẹ nhàng rơi thẳng xuống mái tóc của nàng, khẽ che phủ đi hoàn toàn gương mặt của hai người, lại như đang che đi hết tất thảy phong tình thiên hạ, che lấp đi hết tất thảy vạn vật thế gian, ở ngay giờ phút này chỉ còn lại mỗi hai con người ấy là còn tồn tại.

Gió bắt đầu thổi qua đồng cỏ mang theo hơi nước và cái mát lạnh của những ngày sau tết phủ xuống hai người. Nhưng sau tất cả cũng chỉ có Tịch Thủy cùng cái nhìn thâm sâu không thể nào miêu tả được đang nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, nhìn sâu thăm thẳm giống như đang cố tìm kiếm hình bóng của mình trong đó, trong cái biển của sự hỗn loạn kết tinh từ huyết nhục xương khô và sự g·iết chóc vô tận của hắn.

Nàng muốn tìm điều gì ở trong đôi mắt ấy, sự hiện diện của bản thân nàng hay là một chút ánh sáng của sự cứu rỗi nào đó vẫn còn le lói ở nơi hỗn loạn kia. Nàng muốn biết điều gì về hắn về việc hắn đã g·iết bao nhiêu người về hắn đã từng là một con người như thế nào. Nàng đang cố làm điều gì chứ...vô vàn những dòng suy nghĩ cứ như thế mà chạy dọc khắp đầu óc của nàng. Một tiếng chuông từ trên chiếc nón của hắn dịu dàng ngân lên khiến nàng như sực tỉnh hỏi cơn mê mộng, sực tỉnh giữa chừng suy nghĩ hỗn loạn không một lối thoát kia.

- Tịch Thủy tiên tử, người nhìn ta như thế làm gì. Ta đã nói rồi, tất cả chỉ là tai...

Lời hắn còn chưa kịp dứt chẳng hiểu thế nào hắn lại cảm thấy một cỗ ngọt ngào khó có thể miêu tả được chợt đổ vào miệng mình. Từ Trường Sinh ngây ngốc cả người ra, đừng nói là cơ thể mà bây giờ đến cả tâm trí của hắn cũng cảm thấy ngây ngốc cực điểm, không làm sao lí giải được chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với hắn nữa.

Tịch Thủy một tay đỡ lấy gương mặt, một tay lại ôm lấy cơ thể của thiếu niên, dưới sức lực của một cường giả trúc cơ kì thậm chí ngay cả nhúc nhích Từ Trường Sinh cũng không tài nào làm được chứ đừng nói là thoát ra khỏi nụ hôn của nàng. Bị một lão bà cưỡng bức ngay giữa đồng không mông quạnh á...đây là điều đầu tiên mà trong đầu hắn có thể nghĩ đến. Một điều mà suốt mấy chục năm sống trên cuộc đời này hắn chưa một lần nào có thể nghĩ đến hay thậm chí là tưởng tượng đến, có một ngày hắn bị một nữ tử...chính là bị một nữ tử cưỡng bức giữa chốn đồng không mông quạnh như thế này.

Đôi môi đỏ mộng hồng hào ấy của nàng cứ hôn lấy đôi môi của hắn quấn quýt lấy nhau không muốn buông ra, đôi mắt ngọc ngà kia cũng đã nhắm lại dường như chỉ muốn ở tại phút giây đó có thể tận hưởng nhất cái cảm giác sôi sục của huyết nhục trong cơ thể, nàng hôn rất chặc rất chặc. Thiếu niên cảm thấy lưỡi của nàng cuốn lấy lưỡi hắn không ngừng cuốn vào nhau trong miệng, cảm giác này vừa có khó chịu nhưng cũng có sự cuốn hút không thể miêu tả thành lời. Hắn cảm thấy cả người mình rạo rực, trong tim dường như bị cái gì đó kích động đập mạnh lên từng tiếng, cả người thấy nóng ran hết cả lên đầu óc hắn bình thường điềm tĩnh bao nhiêu thì ngay tại thời khắc ấy lại quay cuồng trong cơn mê loạn.

Nàng buông đôi môi mình ra khỏi đôi môi của hắn, thở lên từng hỏi khó nhọc còn văng vẳng theo hơi khói, cả người nàng cũng như hắn run lên từng cơn nhẹ nhàng, dường như trong thân thể còn ẩn ướt đổ xuống một luồng nhiệt độ nóng rực khiến cho lớp y phục bên ngoài của nàng đều bị một lớp mồ hôi thấm qua ẩm ướt bá·m s·át vào da thịt càng dường như trong giây phút ấy đưa những khoái cảm thèm muốn về xác thịt lên đến đỉnh điểm. Nàng hoàn toàn không còn kiểm soát được chính cái sự ham muốn của bản thân mình.

Bàn tay của nàng khẽ chống xuống lớp cỏ bên dưới mà nhổm người ngồi lên hơn một chút, đôi mắt của nàng vẫn như thế vẫn như một viên ngọc long lanh tuyệt đẹp nhưng lúc này càng thêm ẩn ướt chan chứa nhu tình ấm áp khôn tả. Chẳng biết Tịch Thủy có nhận ra hay không, nhưng trên gương mặt của Từ Trường Sinh lúc này chỗ nào cũng lấm tấm bởi những vết son môi nhẹ nhàng của nàng rõ ràng là đã chuẩn bị rất kĩ mới đến. Nàng lại tiếp tục như thế đôi môi đỏ mọng cứ hôn chặt lấy đôi môi của hắn hoà quyện vào nhau giống như một phần xác thịt mang theo một loại vị ngọt ẩm ướt kì lạ, càng giống như bản năng nàng càng ghìm cơ thể của hắn xuống mặt đất, dường như chẳng để cho thiếu niên có được một chút sự phản kháng nào.

Y phục của nàng bị bung ra một góc nhỏ, để lộ ra bên dưới lớp áo phủ ngoài cực kì dày kia chỉ là hai tấm áo trắng mỏng manh, bấy giờ còn đang ẩm ướt bởi mồ hôi của nàng mà bá·m s·át vào cả da thịt để lộ ra từng mảng da thịt mỏng manh mền mại mà trắng ngần như những bông tuyết đầu mùa. Nàng ôm siết lấy cơ thể hắn, như hai con thú hoang không ngừng mê muội cuộn lấy nhau, cũng chẳng quản những nơi mền mại quyến rũ nhất của một nữ tử dường như không ngừng chạm vào thân thể của hắn. Lớp áo dày cộm trên cơ thể của nàng cũng chẳng biết từ khi nào đã bung xõa ra thành một tấm vải lớn vô cùng hoàn toàn che lấy thân thể của cả hai người, dưới màn đêm âm u chẳng còn ai nhìn thấy được điều gì nữa.

Hắn hơi cố gắng cựa ngoạy lại phải cố gắng để kiềm chế luồng hỏa khí cuồng cuộn đang dâng trào ở bên trong chính cơ thể của mình, cố gắng mà kiểm soát chính những suy nghĩ điên cuồng nhất thời bộc phát ở bên trong đầu óc, nhưng mà liền tục là như thế nàng cứ hôn lấy gương mặt của hắn, nơi mền mại và quyến rũ nhất của nữ tử lại liên tục cọ sát vào người, từng hơi thở ấm nóng của nàng lại liên tục phả vào gương mặt, từng âm thanh khe khẽ dịu dàng đến khiến con người ta mê muội cứ như là mật ngọt đổ vào tai khiến đầu óc Từ Trường Sinh mê dại. Cho dù có là nam tử hán cứng cỏi nhất cũng chỉ sợ không thể giữ được vững vàng đạo tâm của mình, vượt qua nổi cửa ải c·hết người này.

Nhất thời hắn không thể nhịn được nữa, nội lực trong cơ thể lập tức bùng phát đảo ngược lại cục diện trước mắt này, hắn đè nàng xuống nằm ở bên dưới lớp cỏ. Hai bàn tay của hắn nắm vào cổ tay của nàng giữ chặc lại, miệng không ngừng thở hổn hển vô cùng khó nhọc mới có thể phản ứng nổi.



Chỉ là tình trạng lúc này mà nói thì cực kì khó xử, toàn bộ lớp y phục bên ngoài của nàng đều đã bám sâu vào da thịt, để lộ ra trước mắt của hắn từng đường nét trắng muốt của lớp da cái đầy đặn vun tròn pha một chút hồng hào nơi đỉnh của ngọn núi. Tịch Thủy thở nặng nề thành từng hơi hiển nhiên cả mái tóc vàng óng ánh kia cũng đã rối mù lên cả, chỉ có ánh mắt vẫn như thế nhu mì lại có chút mê say đến quên cả lối về nhìn hắn. Gương mặt nàng ửng lên một nét đỏ hồng hào kì lạ, chỉ có đôi môi nàng khẽ mấp mấp vài hơi

- Chàng đừng siết cánh tay nữa, chàng làm th·iếp đau đó biết không. Th·iếp không hiểu được sự đau khổ của chàng, nhưng chàng cứ đến đây với th·iếp đi chỉ cần hai ta mà thôi thế giới này đâu còn quan trọng nữa...

Từ Trường Sinh tức khắc chấn động cả thân hình, nhưng sau tất cả những lời mời gọi ngọt ngào ấy hắn vẫn chấn định lại được tâm tình của mình hai cánh tay khẽ thả lỏng một chút rồi mới dần buông ra còn không quên khẽ xoa nhẹ nhàng lên nơi ấy vài cái để cho nội lực trong cơ thể giúp cho dòng máu nóng đến gần như sôi sục trong cơ thể của Tịch Thủy luân chuyển đến nơi bàn tay. Nhân lúc mà thiếu niên vừa mới thả lỏng tâm tư đi một chút, nàng tức khắc xoay người một cái mạnh mẽ lần nữa ép hắn nằm xuống bên dưới còn nàng lại nằm ở bên trên người của hắn, một lần nữa giật lại thế thượng phong của mình. Chỉ là lần này không có một chút phản kháng nào còn nhìn thấy ở trên người của Từ Trường Sinh nữa.

- Chàng sao lại dễ xiêu lòng với nữ nhân như thế, sau này gặp phải kẻ khác ngoài ta dùng đến loại kế sách đê hèn này vậy thì chàng nhất định gặp nguy hiểm rồi, đừng mềm lòng với nữ nhân như thế nhé, giống như ta chúng đều là những con rắn độc cả đấy.

Một thoáng nhỏ nữa, Tịch Thủy cầm lên bàn tay của Từ Trường Sinh, hắn cũng không phản kháng, mà nói đúng là cũng chẳng muốn phí sức mà phản kháng nữa, dù sao thì cũng xác định cô không có ý gì xấu nên thôi cứ để mặc đó cho cô muốn làm gì thì làm, chưa kể hiện bây giờ khí tức trong nội thể của hắn cũng đang nội loạn kịch liệt, cững chẳng biết là vì lí do gì mà luồng khí lam sắc kia tự nhiên khuấy đảo khắp thân thể của hắn, cả kinh mạnh đều b·ị đ·ánh vào đau đớn không làm sao kể siết được. Mà dường như Tịch Thủy cũng nhận ra sự khác thường này, cô khẽ đưa một ngón tay của hắn vào miệng mình, cắn nhẹ một cái để cho máu đỏ nhỏ vào trong miệng âm trầm hút lấy.

Nội lực từ bên trong cơ thể của Tịch Thủy cũng nhanh chóng đi theo hướng ấy âm trầm xâm nhập vào nội thể của Từ Trường Sinh từ từ điều hòa lại khí tức hỗn động kì lạ trong người. Nhất thời một cơn mệt mỏi mê mang truyền đi khắp trong đầu óc của thiếu niên rồi cũng chẳng biết là từ khi nào hắn đã nhắm dịu mắt lại chìm vào một giấc ngủ ngắn ngủi nhưng lại đầy thoải mái kia.

Một cơn gió nhẹ thổi ngang đồng cỏ, mang theo hương thơm từ nơi xa thẳm nào đó hòa quyện với làn u hương mền mại ở ngay bên người cùng một chút làn hơi man mát của núi rừng truyền vào thân thể. Chiếc chuông gió được treo trên nón kia lại một lần nữa rung lên, đánh thức hắn khỏi một giấc ngủ mà tưởng chừng như đã dài đến vô tận.

Nằm gọn ở trong vòng tay ngay bên cạnh hắn là Tịch Thủy lúc này cũng cuộn người lại giống như một chút mèo con, cả thân thể nàng vẫn tỏa nhẹ một làn dương quang ấm áp sáng dịu dàng trong vòng tay của hắn. Gương mặt nàng ở đó vẫn thanh tú và mỹ lệ như thế, chỉ là đôi mắt nhắm khẽ kia đã lấy lại được dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy nhất thời cũng khiến cho hắn yên lòng hơn phần nào.

Thiếu niên khẽ động đậy thân thể mình một chút cố gắng ngồi dậy, tình huống vừa rồi diễn ra sớm đã nhảy khỏi những nhận thức bình thường của hắn, bây giờ cần có chút thời gian mới tiêu hóa hết được. Chỉ là nhất thời hành động này của hắn cũng khiến cho nàng bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ dài, đôi hàng mi dài cong v·út lên kia vừa mới mở mắt thì hắn đã liền thanh minh cho mình

- Tiên tử chuyện này không phải do ta nhé, ta thề là ta cũng chưa làm gì tiên tử hết.

Tịch Thủy giật mình cả kinh, liền lập tức lùi xa ra khỏi vòng tay của Từ Trường Sinh, trong đầu đồng loạt chạy lại hết toàn bộ những chuyện bạo gan mà chính bản thân cô đã làm lúc nãy. Tưởng chừng như toàn bộ chỉ là một giấc mơ kì lạ của nàng ấy thế mà khi tỉnh táo lại nhìn thấy được trên gương mặt của thiếu niên có nét điển trai kia vậy mà đã lấm tấm bởi nhưng lớp son môi của nàng, nhất là trên đôi môi của hắn bây giờ đều đã đỏ thẩm.

Nàng giật mình đầu óc nhất thời đều trống rỗng không thể nghĩ cũng không thể nói được bất cứ điều gì cả. Từ Trường Sinh cũng ngồi dậy, cẩn thận chỉnh sửa lại y phục trên người mình, mắt hắn vẫn như thế cứ nhu hoa nhưng lại ẩn theo một nét điềm đạm và bình tĩnh đến kì lạ hướng về chỗ của Tịch Thủy lúc này đã đầu tóc rối bời, ngay cả y phục trên người nàng cũng thấm ướt vào da thịt, đôi chỗ còn để lộ ra làn da trắng muốt những gò đỉnh hồng hào.

Nàng lau qua đôi môi của mình, Từ Trường Sinh ánh mắt vẫn hướng nhìn về gương mặt của nàng khẽ một hơi mỉm cười, trong nụ cười ấy của hắn vẫn một nét nhu hòa như thế nhưng bây giờ lại có cả một thoáng ngại ngùng pha cùng lo lắng không làm sao giải thích được. Bàn tay nàng đưa xuống muốn căn chỉnh lại y phục thì lúc này mới phát hiện ra lớp vải trắng muốt kia sớm đã thấm cả vào làn da của mình, để lộ ra những đường nét mền mại của nữ tử mà tuyệt đối không thể để mọi người nhìn thấy, nàng lập tức vội bàn tay cố gắng che lại dường như chỉ muốn hét lên với hắn

- Ngươi...chàng...chàng... nhìn thấy hết rồi sao...

- Nếu như ta nói thật, tiên tử sẽ không đuổi g·iết ta chứ.

- Vậy là thấy hết rồi...bị chàng thấy hết rồi...bị chàng nhìn thấy hết rồi. Bị chàng nhìn thấy hết trơn thân thể của ta rồi...



Gương mặt nàng tức thì đều nhăn lại mếu máo đôi mắt ngọc ngà kia rung động lên từng cơn mãnh liệt rồi tức thời tụ thành những hạt châu long lanh chầm chậm chảy xuống. Nhìn nàng lúc này thương tâm như thế liệu có ai sẽ tin hắn mới là người bị nàng cưỡng hôn hay không. Đến ngay cả bản thân Từ Trường Sinh cũng cảm giác giống như hắn mới là cái tên vô sỉ vừa mới làm chuyện gì có lỗi với nàng vậy, chỉ có thể cười khổ trong lòng trách mình khi nãy sao còn mời cái vị tiên tử này cùng đi dạo. Bàn tay nhẹ đưa tới chầm chậm xoa lấy mái tóc, bàn tay khẽ lật một cái thu lại tấm áo dày kia khoát qua thật kĩ càng cho nàng rồi mới mỉm cười an ủi.

- Hầy...được rồi, về lều của ta chỉnh trang y phục và trang điểm lại cái nhé.

- Chàng...chàng bồng ta về được không...ta mệt quá chân không đi nổi nữa rồi.

- Ầy...vậy thì tiên tử...được rồi là nàng gọi là nàng được chưa, đừng nhéo ta nữa đau lắm đấy.

- Hừ...chàng cái gì cũng thấy rồi, sau này ngoan ngoãn mà chịu trách nhiệm cho ta. Hừ để cho ta biết chàng dám lén phén với nữ nhân nào bên ngoài nữa, liền đánh chàng một trăm cái

- Tiên tử...rồi rồi là nàng là nàng có đánh ta một cái ta cũng chịu không nổi đâu. Hơn nữa nhìn thấy thì nhìn thấy, ta cũng có làm gì đâu mà phải chịu trách nhiệm chứ vô lí...

- Chàng còn dám nói không chịu trách nhiệm...ta đánh chàng đó...

- Được rồi không nói...ta không nói nữa là được chứ gì, nàng là tiên nhân đó đánh đau c·hết đi được.

Từ Trường Sinh bồng Tịch Thủy trong lòng không khỏi thở dài than thở sao cái số của hắn lại khốn nạn đến như thế, đụng ai không đụng thế mà lại đụng phải vị tiên tử này. Tự nhiên ai không bị lại để bản thân hắn dây vào cái bà cô tiên tử Tịch Thủy, nghĩ tới phiền phức của mình cùng với cái vị tiên tử Lục Tuyết kia đã đủ phiền phức rồi, bây giờ còn thêm Tịch Thủy ngày tháng sau này nhất định là không được yên thân.

Cái mũ rơm rộng vành kia nàng vẫn cầm lấy bây giờ còn đang cố che đi gương mặt đang đỏ ưng lên vì ngại ngùng của mình. Hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, khẽ giẫm chân nhẹ nhàng đạp không mà đi tốc độ cực nhanh, chỉ mới chớp mắt cái đã về đến lều trại của mình, cẩn thận bước chân vào bên trong thắp đèn nhỏ nhỏ để hạn chế bên ngoài có người nhìn thấy. Sau khi đã thả nàng ngồi xuống đàng hoàng bên dưới thì lúc đó mới lấy quần áo của mình đã gấp ở một góc tất cả đều bung lên rồi cột tạm thời vào mấy cái góc của chiếc lều tạo thành một chỗ thay quần áo tạm thời cho nàng.

- Nàng cứ chỉnh trang y phục thoải mái đi. Ta đi lấy chút nước rửa mặt trước đã. Nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này, chắc đến trưa nay ta cùng với nàng sẽ nổi tiếng khắp doanh trại luôn đấy.

Thấy thiếu niên vừa nói là đi, Tịch Thủy ở bên trong đang cởi xiêm y xuống giật mình hoảng hốt, chẳng quan tâm đến trên người mình có đang mặc y phục hay không bàn tay nàng đưa đến cố níu lấy hắn lại, nhỏ giọng xuống như không thể nói thành lời có chút nghẹn ngào thỏ thẻ nghe rất đáng thương

- Đừng bỏ ta đi...đừng để ta một mình...ta sợ cảm giác một mình bị bỏ lại trong bóng tối lắm, chàng ở lại một chút thôi nhé, có được không

Từ Trường Sinh không quay người lại nhưng hắn đã không bước thêm một bước nào nữa. Bản thân cũng biết nàng đã cởi ra xiêm y rồi, bây giờ về cơ bản chính là không mặc cái gì, khi nãy chưa được nhìn thấy hết mà hắn đã phải chịu trách nhiệm bây giờ mà lỡ thấy thì cuộc đời với đạo tâm cầu đạo của hắn coi như xong.



Đành phải từ từ ngồi xuống, quay lưng hướng về sau. Giọng cũng thủ thỉ vừa như an ủi lại có điểm quan tâm.

- Đừng sợ...ta hứa sẽ ở lại với nàng tuyệt đối không đi đâu. Nàng cứ thay đồ đi.

Từ Trường Sinh ngồi tĩnh tọa, hai chân xếp bằng lại bao nhiêu tạp niệm trong lòng từ nãy đến giờ đều một lần duy nhất bị hắn hoàn toàn hóa giải đi hết, bây giờ chỉ cảm thấy một luồng khí lực rất dồi dào ở trong thân thể. Lúc nãy khi mà nàng mút đầu ngón tay của hắn, thiếu niên đã âm trần cảm nhận được rõ ràng từ trong cơ thể của nàng không ngừng rót vào người hắn một luồng nội lực ấm áp khôn tả.

Nó vận động cùng với lam quang và huyết sắc kia tạo thành một cái vòng quay nhỏ nhỏ xoáy tròn không ngừng xung quanh đan điền trong cơ thể, bất giác dường như đã tạo thành một cái vòng tròn giống như vòng tròn luyện khí vậy. Thế nên lần này hắn quyết tâm thử một phát xem sao, biết đâu luồng nội lực kim quang tinh thuần của Tịch Thủy là phần nội lực cực lớn mà hắn còn thiếu để xung kích luyện khí bát tầng.

Khí lực trong người vận chuyển kịch liệt, Từ Trường Sinh có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng ba luồng nội lực này đang hòa quyện gắn kết với nhau tạo thành vô số những thanh kiếm vô cùng bén nhọn lao điên cuồng vào một cái võ bọc vô hình nào đó trong người muốn xuyên qua, hắn đoán hẳn đây chính là bình cảnh mà cô bé tiểu Chu đã nói. Trong lòng hết sức gấp rút và hoang mang không biết mình có thể làm được hay không, nhưng dù hoang mang nhưng mọi thứ trong cơ thể hắn vẫn như cũ không hề có một chút loạn động nào.

Xuyên cho ta...Từ Trường Sinh trong lòng thầm kinh hô lên một tiếng mãnh liệt, vô số các vầng sáng đều tụ lại một chỗ xuyên đến đã mở ra một cái lỗ nhỏ nhỏ trong cái vỏ bọc vô hình nhưng lại kiên cố bất thường. Vô vàn những kiếm khí tam sắc ở trong cơ thể đều nhắm vào chỗ ấy, lúc đầu thì nhỏ nhỏ dần rồi lớn ra lớn ra.

Đến một lúc nhất định giống như không hề có điểm nào báo trước lập tức nổ tung, vô số các luồng kiếm khí nãy giờ đã lao đi điên cuồng bây giờ không có cái gì cản lại lập tức xông lên không thể ngăn cản. Nó bay đi loạn xạ khắp nơi trong thân thể không v·a c·hạm vào thành kinh mạch khiến thiếu niên lập tức cảm thấy đau đớn chấn động kịch liệt.

- Trấn định thân thể lập tức điều hòa lại khí tức, nếu không chàng sẽ phá hủy luôn cả tâm mạch đấy.

Từ Trường Sinh nghe thấy tiếng nói này mà cảm thấy như sét đánh bên tai, bây giờ bắt hắn điều ổn lại luồng khí tức điên cuồng mà đến hắn cũng không thể kiểm soát ổn định kia, hắn cũng đâu có biết phải làm như thế nào. Thực sự là bó tay chịu trói, không lẽ lại phải phó thác mệnh mình cho trời quyết định

Cơn đau đớn kịch liệt từ kinh mạch không ngừng truyền đến, sự ê buốt không thể miêu tả được thành lời, thiếu niên thấy hai mắt mình đau đớn toàn không gian trước mắt dường như đỏ ngầu lên, hai bên tai hắn nghe thấy lùng bùng từng tiếng dồn dập những cơn đau khắp cả thân thể. Nhưng vẫn cố gắng hết sức có thể để bình ổn lại dòng khí tức lao đi như điên dại.

Chợt trong người hắn có ba luồng khí tức từ từ xông ra, đầu tiên là khí tức vàng kim ấm áp của Tịch Thủy, tiếp theo lại là khí tức lam sắc dịu dàng của Lục Tuyết sau đó là khí tức cuồng nhiệt của Mình Hà. Miễn cưỡng cả ba tạo thành giống như một màn chắn nhẹ nhàng đỡ lấy rất nhiều những luồng khí tức như kiếm quang điên cuồng phóng đến. Nỗi đau kéo dài gần mười phút thì mới từ từ ngưng lại.

Cái vòng sáng thứ tám trong cơ thể của Từ Trường Sinh cũng dần đã thành hình. Nhưng thân thể hắn kì cực kì đau đớn lắc lư mấy cái rồi liền ngã nhào ra mặt đất, miệng ói ra một ngụm máu lớn thất khiếu đều đồng loạt chảy máu đầm đìa làm cho Tịch Thủy liền hoảng hồn hết cả.

Cô liền đỡ hắn ngồi dậy tựa vào vách giường gỗ, lục trong áo lấy ra một viên đan dược màu vàng ánh kim rất đẹp, sốc người hắn rồi mới bỏ viên thuốc ấy vào trong miệng của thiếu niên cẩn thận từng chút một dùng linh khí để điều hòa dược lực.

Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu thời gian sắc mặt của Từ Trường Sinh càng lúc càng khó coi tốc tộc xám đen còn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Tịch Thủy cẩn thận đeo lại tấm khăn che mặt, khoát thêm lên người y phục của Từ Trường Sinh. Không ngừng chân chạy ra chạy vào thay nước rồi giặt khăn để lau máu trên cơ thể cũng nhân tiện lau đi những vết son dính trên gương mặt, mọi người trong doanh trại tự nhiên hôm nay nhìn thấy từ trong lều của vị tướng quân mới được bổ nhiêm liên tục có một cô nương chạy ra chạy vào thay nước thì hết sức bất ngờ. Nhưng lúc đi lại gần quan sát thì đều chấn kinh trong lòng, mỗi chậu nước mang ra đều thấm đẫm một màu đỏ tươi của máu.

Cô gái nhìn thấy nhiều người đi tới như thế, tự nhiên cũng đỡ được rất nhiều phần gánh nặng trong người, liền sai xử người chạy ra chạy vào thay nước còn mình thì túc trực lau máu chảy ra từ miệng từ mũi từ mắt của Từ Trường Sinh. Kinh mạch hắn hiện tại đã bị đã thương nghiêm trọng, viên thuốc kia của cô cũng chỉ có tác dụng miễn cưỡng giữ lại các v·ết t·hương tức thời không bị nặng thêm nữa chứ không có tác dụng chữa trị lâu dài.

Bất quá ngày hôm nay lên đường, ngoài một viên thuốc ấy bỏ trong người, cô cơ bản cũng không có cầm thêm một món nào khác, thậm chí thanh phi kiếm bảo mệnh cũng không có đem theo, chỉ cầm vài món đạo cụ nhỏ có thể để vừa trong ống tay áo để phòng thân mà thôi. Thời khắc gấp gáp, cô mới rạch một tường nhở ở ngay phần cổ tay, sau đó chỉ thấy từ trong bàn tay của Từ Trường Sinh từ từ những giọt máu đen kịt chảy xuống nhiễu thành từng giọt vào bên trong cái chậu nước. Chỉ trong chưa đến nửa giây liền khiến cho toàn bộ chậu nước hóa thành một màu đen không thể nhìn được nữa.

- Kịch độc...

Cô vừa vô tình thảng thốt lên một câu, liền chợt như nhận ra nhiệm vụ của mình lập tức vận khí vào trong đầu ngón tay, nhắm đến vị trí gần trên tim của hắn, từ từ luân chuyển linh khí từ nơi ấy đi khắp cơ thể mang phần lớn những c·hất đ·ộc trong người đều tại ngón tay kia đẩy ra. Chỉ thấy Từ Trường Sinh sắc mặt vốn đen thì dần lại bình hoà lại sắc hồng dần hiện ngồi tựa lưng vào vách giường thầm cười khổ.

Mẹ nó chỉ một lần hấp thụ cái viên huyết tinh kia còn chẳng mang lại lợi ích gì cho ta, vậy mà bao nhiêu đau đớn lão tử đều phải tự chịu. Minh Hà đao ngươi con mẹ nó chơi đẹp lắm.