"Lam, Lam công tử, Ngụy công tử hắn.... vẫn còn đang ngủ sao?"
Gần đến giờ Tị, Ôn Ninh đi tới cửa phòng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nghỉ ngơi, nơi này cũng giống như những nơi khác ở đây, trống lốc, miễn cưỡng làm ra bàn ghế tủ giường, ngay cả cánh cửa cũng không có, không cẩn thận là có thể trực tiếp nhìn rõ bên trong phòng.
Câu đầu tiên đã nhai trong miệng hồi lâu, đến nơi này coi như nói ra thuận lợi, nhưng vừa nói ra đã hối hận.
Trong phòng quả thật chỉ có một người đã thức.
Sắc trời đã sáng lên từ lâu, Ngụy Vô Tiện ngủ khá say trên giường gỗ, Ôn Ninh thấy Lam Vong Cơ đứng sừng sững bên cạnh giường, phát hiện động tĩnh, đôi mắt có màu sắc cực nhạt nhìn sang.
Hắn không biết có phải mình xuất hiện quá đột ngột hay không, cho nên... cho nên, đã nhìn nhầm.
Lam Vong Cơ mới vừa từ cạnh giường đứng thẳng dậy.
Là trễ giờ muốn đánh thức Ngụy Vô Tiện, nên một khắc trước mới cúi người xuống gần như vậy?
Đứng cứng đờ ở ngoài cửa, Ôn Ninh cảm thấy làm như mình đến không đúng thời điểm, rất không đúng. Lam Vong Cơ không trả lời, lẳng lặng nhìn lại hắn. Nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, Ôn Ninh cảm thấy dạ dày của mình tựa như càng lúc càng thu nhỏ lại, có chút co rút.
Rốt cục mở miệng lần nữa càng lắp bắp hơn so với lần trước: "Ta, ta chuẩn.... chuẩn bị cho Ngụy công tử...... bữa, bữa sáng rồi, còn có Lam, Lam công tử ngươi nữa."
Nghe nói giờ làm việc và nghỉ ngơi của Cô Tô Lam thị vô cùng nghiêm cẩn, nhưng cả buổi sáng không thấy Lam Vong Cơ tới lấy điểm tâm, cho nên hắn đưa tới.
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Cám ơn."
Nghe thấy câu trả lời, Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng luôn cảm thấy chưa được sự cho phép nên không dám đi vào, nâng nâng cái khay trên tay lên, nói: "Ta bưng vào... cho các ngươi?".
Lam Vong Cơ bước ra, rõ ràng là muốn tự mình lấy, Ôn Ninh liền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, lúc này người trên giường tỉnh lại.
"...... Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện chỉ lộ nửa khuôn mặt và mái tóc ra khỏi chăn, khẽ nhúc nhích. Bị ngăn cách, Ôn Ninh nhìn không rõ, nhưng Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng quay trở về trước giường, thấy hàng lông mi dài của Ngụy Vô Tiện run rẩy, rốt cục mở hai mắt ra.
Đôi mắt vẫn còn hơi ngái ngủ này chớp một cái, rồi lại chớp một cái, mới dần dần tương đối tỉnh táo, Ngụy Vô Tiện nhận ra nơi này là nơi nào, ngồi dậy rất nhanh nhìn về phía cửa, nói: "Ôn Ninh?"
Ôn Ninh đứng ở cửa, nặn ra một nụ cười: "Ngụy, Ngụy công tử ngươi cũng tỉnh rồi, sớm."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Hẳn là không còn sớm." Hắn nhìn Lam Vong Cơ đứng ngay ngắn bên cạnh, cả người ăn mặc chỉnh tề, không chút cẩu thả, khẳng định cũng lại là giờ mẹo dậy như mọi khi, mà hiện tại tất nhiên là cách giờ mẹo rất xa, "Nhìn biểu tình của Lam Trạm là biết ta lại dậy muộn."
Lam Vong Cơ mặt không chút thay đổi: "......"
Ôn Ninh không dám nói chuyện.
Ba người như thể tạo thành một cảnh tượng vi diệu.
Qua một hồi, Ôn Ninh nhào tới cái bàn ngay gần cửa, đặt khay xuống, lui về cửa, nói: "Ngụy công tử, Lam..... Lam công tử, các ngươi dùng bữa sáng trước đi, ta, ta đi qua xem mấy người Tứ thúc trước."
Chạy đi mất.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nhìn về phía Lam Vong Cơ chân thành nói: "Ngày hôm qua ta đã muốn hỏi, ta rất đáng sợ sao?"
Chắc hẳn không phải là diện mạo đáng sợ, hắn cảm thấy bộ dạng của mình rất tốt, chẳng lẽ quá mức anh tuấn cũng sẽ dọa người ta chạy mất?
Bên cạnh còn có một Lam Vong Cơ tuấn tú hơn hắn một chút, có thể hai người ở cùng một chỗ, thật sự rất đáng sợ.
Lam Vong Cơ im lặng một lát, quả nhiên không trả lời vấn đề của hắn, vững vàng nói: "Chỉnh đốn quần áo, rửa mặt." Nói xong quay lưng lại, đi tới cửa đứng yên bất động.
Nhóm tu sĩ Ôn gia này phòng ốc thiếu thốn, muốn nhường ra hai gian phòng trống cho người ngoài, để chính mình phải chen chúc thì càng quá phận hơn, cho nên đêm qua Ngụy Vô Tiện chủ động nói mình muốn cùng Lam Vong Cơ bàn bạc công việc, cùng phòng càng tốt, Lam Vong Cơ nghe nói vậy dường như môi mấp máy, nhưng không nói ra lời nào, chuyện này cứ thế quyết định, dù sao mấy đêm vừa rồi đều là ngủ cùng nhau.
Ở ngoài trời đương nhiên đi ngủ mặc nguyên y phục, Ngụy Vô Tiện mấy ngày không nằm xuống giường, vất vả mãi đêm nay mới có chỗ ngả lưng, nhưng Lam Vong Cơ không cho phép hắn cởi quần áo, Ngụy Vô Tiện vốn định ngoại trừ trung y còn mặc thêm một bộ nội sam, nhưng ngay cả áo khoác ngoài Lam Vong Cơ cũng không cho hắn cởi.
Cho nên bây giờ chỉ cần vuốt lại quần áo cho chỉnh tề, vậy mà Lam Vong Cơ cũng phải né tránh?
Lam Vong Cơ đưa lưng lại, đứng ngay ngắn, nghe thấy tiếng quần áo vang lên sột soạt, không lâu sau trở về yên tĩnh.
Tốc độ sửa sang lại của Ngụy Vô Tiện luôn rất nhanh, hàng ngày Lam Vong Cơ né tránh, đều là đến khi tiếng động truyền đến từ sau lưng chấm dứt thì quay đầu lại, lần này cũng vậy.
Nhưng hôm nay bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường kinh ngạc nhìn y, như thể không ngờ y sẽ đột nhiên xoay người lại, chỉ vội vàng dùng chăn che hờ lên ngực, lộ ra đầu vai trắng nõn trần trụi, bộ dạng là cởi áo ra để chỉnh đốn lại, đang mặc nửa chừng thì bất ngờ không kịp đề phòng.
Lam Vong Cơ lập tức quay trở về, rất nhanh sau lưng bộc phát ra một trận cười phóng túng.
Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa đập giường nói: "Lam Trạm! Lam Trạm ngươi quay lại nhìn ta đi, tối hôm qua giường chỉ có một cái, chúng ta cũng đã ngủ chung rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì?"
"Được rồi, ta lừa ngươi, ta hiện giờ đang mặc ba lớp trong ngoài! Kéo áo xuống khỏi vai mà thôi. Nè, Lam Trạm! Lam Trạm ngươi nhìn ta một chút a, từ lâu đã muốn nói chúng ta đều là nam nhân có cái gì để tránh né đâu, ngươi có nhớ khi đó ở suối nước lạnh...".
Xa xa Ôn Ninh một mình quanh quẩn hồi lâu, rốt cục lấy hết dũng khí quay trở lại, đi đến gần, nghe thấy bên trong gian phòng dùng làm phòng cho khách truyền ra: ".... Ngươi cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng cởi sạch không còn một tí gì của ta rồi!"
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đánh chết cũng không quay lại, đứng lên vừa mặc áo vừa cười: "Ha ha ha ha ha—— Lam Trạm, ta.....".
Ngoài cửa "rầm" một tiếng thật lớn, hắn vội vàng chỉnh sửa cho xong chút chỗ chưa ngay ngắn cuối cùng rồi đi ra ngoài, vừa nhìn thấy, liền nói: "Ôn Ninh ngươi không sao chứ, đường bằng phẳng như vậy ngươi cũng có thể té hả?"
Hắn chạy ra ngoài, Lam Vong Cơ không chút suy nghĩ lập tức đi theo, thấy Ngụy Vô Tiện thật sự đã mặc quần áo xong mới nhìn về phía chỗ ồn ào. Ôn Ninh ngẩng đầu, đối mặt với hai ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm khom người muốn kéo hắn dậy, Ôn Ninh vội vàng tự mình đứng lên, liếc nhìn hai người quần áo chỉnh tề một cái, bỏ chạy mất tăm mất tích.
"......"
Một hồi im lặng, Ngụy Vô Tiện nhớ tới đây là ở nhà người khác, chọc pha1 Lam Vong Cơ nói hơi lớn tiếng.
Nhưng không quan trọng, trở tay kéo Lam Vong Cơ đi vào trong phòng, một bên nói: "Lam Trạm, ta nói thật ngươi quá cứng nhắc, ta nhớ rõ ở suối nước lạnh lúc đó, ngươi rõ ràng không để ý như vậy..."
Kéo chiếc ghế được làm thô sơ đẩy người nọ cùng nhau ngồi xuống trước bàn, Ngụy Vô Tiện còn muốn tiếp tục trêu chọc, Lam Vong Cơ ngồi xuống rồi, đặt một chén cháo ở trước mặt hắn, nói: "Ăn không nói." Chia đũa gỗ ra.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Ngươi thật sự là...".
Cháo loãng đơn giản và dưa muối xuống bụng, Ngụy Vô Tiện cảm thấy vẫn ăn chưa no lắm, Lam Vong Cơ từ trong túi càn khôn lấy ra một quả táo cho hắn, Ngụy Vô Tiện vui mừng đưa tay tiếp nhận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, giòn giã cắn một miếng. Đây là táo mấy ngày trước mua chung với lương khô, chiếu theo tốc độ ăn của hắn, hình như là trái cuối cùng. Ăn xong, Ôn Ninh vẫn không dám xuất hiện.
Từ hôm qua, Ôn Ninh vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng. Người Ôn gia ngược lại thì ổn, hơn sáu mươi người chen chúc trong khu nhà này cũng có thể trốn đến không thấy bóng dáng đâu, không dám xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Nhưng vẫn còn một Lam Vong Cơ trước sau cứ ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh nhìn Ngụy Vô Tiện, thỉnh thoảng nhìn trộm Lam Vong Cơ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hôm qua Ngụy Vô Tiện làm bộ như không đọc được ánh mắt cầu cứu của Ôn Ninh, không ra hiệu cho Lam Vong Cơ rời đi.
Buổi tối thấy Ôn gia không tiện dành nhiều không gian hơn, nói hai người muốn ở chung một phòng để bàn bạc công việc là thật, hắn đang cần tìm hiểu tình huống cùng với Lam Vong Cơ.
Mấy ngày nay rời khỏi Liên Hoa Ổ đi cùng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đều không hỏi những chuyện này, hắn không hỏi, Lam Vong Cơ cũng không chủ động nhắc tới. Cho đến khi gặp Kim gia bắt nạt tu sĩ Ôn gia, Ngụy Vô Tiện không thể phán đoán đúng sai, cuối cùng cảm thấy không nắm giữ tình hình hiện tại thì có chút không nói chuyện được.
Đêm khuya ngồi đối diện nhau, Ngụy Vô Tiện lại nhận ra không phải chỉ vì mình không hỏi, mà Lam Vong Cơ cũng không muốn kể cho lắm.
Hắn vẫn truy hỏi: "Lam Trạm, ngươi không biết bắt đầu từ đâu đúng không? Hay là trước tiên nói cho ta biết tình hình hiện tại của các gia tộc? Với lại Ôn gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trầm mặc một lát, cuối cùng Lam Vong Cơ mới mở miệng.
Ngụy Vô Tiện biết được mấy năm trước trong tiên môn có một con quái vật khổng lồ, Kỳ Sơn Ôn thị. Tác phong bá đạo, vô số gia tộc bị chèn ép nhục nhã, cho đến khi bốn nhà Kim Nhiếp Lam Giang liên kết đồng minh, mở ra Xạ Nhật Chi Chinh. Sau trận này Ôn gia bị diệt, thế lực lớn nhất hiện nay chuyển sang bốn nhà dẫn đầu lúc trước. Ôn thị làm đủ chuyện ác, toàn bộ tình trạng của tàn quân chính là những gì Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hôm nay, kéo dài hơi tàn, tùy ý bị bắt nhốt, đánh chết không bị tội.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ta có tham dự Xạ Nhật Chi Chinh phải không?"
Lam Vong Cơ nói: "Phải."
Ngụy Vô Tiện nhớ lại ánh mắt sợ hãi của tu sĩ Ôn gia đối với hắn, đoán ra mình trong Xạ Nhật Chi Chinh đã góp sức rất nhiều, suy nghĩ một hồi nói: "Lúc ấy ta dùng quỷ đạo?"
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu.
"......" Ngụy Vô Tiện không hỏi gì nữa, chuyển đề tài, đã hiểu được một vài chuyện cảm thấy nên biết, làm như không hỏi đến những gì Lam Vong Cơ không muốn nói, thì hai người nói chuyện cũng coi như là suôn sẻ.
Cuối cùng Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu cười nói: "Ngươi thật sự không biết ta biết Ôn Ninh hả? Ta luôn cảm thấy hắn muốn nói điều gì đó cũng rất quan trọng, ngày mai, ngươi vẫn nên cho hắn một cơ hội nói chuyện với ta đi."
***
Ôn Ninh một lần nữa lấy dũng khí đi ngang qua, Lam Vong Cơ đã nghe Ngụy Vô Tiện nói gì, khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện nhìn theo một hồi, hoàn toàn không nhìn thấy người nữa mới quay lại, cười nói với Ôn Ninh: "Được rồi, Lam Trạm đi rồi, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta đúng không?"
Ôn Ninh rốt cục có cơ hội nói chuyện với hắn, quan tâm nói: "Ngụy công tử, gần đây thân thể ngươi cảm giác như thế nào?"
"?"Ngụy Vô Tiện: "Thân thể của ta? Ừm, rất tốt."
Nghe vậy, Ôn Ninh lộ ra biểu tình không biết có nên yên tâm hay không, nói: "Như vậy, đó, đó hẳn là tin tức tốt. Đáng tiếc tỷ tỷ không có ở đây, không có cách nào giúp ngươi xem một chút. Không biết tỷ tỷ khi nào trở về, nếu như nàng ở đây, thì có thể kiểm tra chi tiết...".
Ngụy Vô Tiện nghĩ thân thể mình có tình huống khác lạ gì? Chẳng lẽ Ôn Ninh biết hắn bị thương thời gian trước? Nhưng lại không hiểu, cũng biết Giang tông chủ sẽ không để tin tức truyền ra ngoài.
Ôn Ninh thấy Ngụy Vô Tiện không nói gì tiếp theo, làm như rất xin lỗi vì nhắc tới chuyện này, dừng lại một hồi, mới tiếp tục nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, thật ra rất lo lắng, sau khi tỷ mổ đan, còn có thể có ảnh hưởng gì khác hay không, dù sao chưa từng có người nào khác làm như vậy, nhưng sau khi chia tay ở Di Lăng vẫn không có cơ hội..."
"Ngươi nói cái gì?"
Bỗng nhiên bị cắt ngang, Ôn Ninh ngẩng đầu: "Hả?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi rốt cuộc.... đang nói cái gì?".
Ôn Ninh không biết làm thế nào cứ nhìn hắn, không rõ phản ứng của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy khó có thể tin được... Mổ đan, mổ đan gì?
Cái gì gọi là hắn mổ đan!
Chén trà bị đụng ngã văng nước trà khắp lên mặt bàn, tiếp tục lăn, không ai chặn lại, cuối cùng lăn ra khỏi mặt bàn, rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.
Tiếng vỡ vụn chói tai khiến Ôn Ninh co rúm lại.
Thái độ nhàn nhã của Ngụy Vô Tiện thu hồi, trong đầu chỉ còn lại một từ kia, chưa bao giờ nghe qua, nhưng vừa nghe liền hiểu được đến tột cùng là có ý gì —— thì ra, kim đan của hắn là mổ ra sao? Sau khi tỉnh lại phát hiện mình không có kim đan, kim đan của hắn đang...
Hắn sớm đã cảm ứng được kim đan của mình ở trên người Giang tông chủ của Vân Mộng Giang Thị.
- -------------------------------------------------
Lời tác giả:
Tiện Tiện không chỉ biết hắn không có kim đan, còn biết kim đan của hắn ở đâu.
Tiện không có bất kỳ ký ức nào khi phát hiện ra chuyện này phải đè nén vất vả đến cỡ nào mới không có biểu hiện khác thường... Hắn tỉnh lại thấy Giang Yếm Ly, lại nhìn thấy Giang Trừng vừa nhìn một cái đã nhận ra.
--
Giải thích một chút về bầu không khí không quá phù hợp ở tình tiết cuối cùng, vào lúc ban sáng Ôn Ninh gặp mặt Lam Vong Cơ... Lam Vong Cơ thật sự không làm gì, y chỉ nhìn Tiện mà thôi.
Chỉ nhìn một chút, không làm gì cả, thực sự.