Lúc tỉnh lại, Ngụy Vô Tiện có hỏi Giang Yếm Ly là ai.
Nữ tử lần đầu tiên gặp mặt vô cùng xa lạ, nhưng cũng không cần thiết đề phòng quá mức, khi đó tâm tình bình thản, cho nên hắn mặc dù biết được câu hỏi này sẽ tiết lộ chuyện trí nhớ bị tổn hại, nhưng vẫn hỏi ra, dù sao bất kể có hỏi hay không, người thân thiết với hắn cũng sẽ phát hiện ra tình trạng khác thường.
Cho đến khi người thứ hai xuất hiện, theo tiếng đẩy cửa đi vào nhìn qua, một cơn lạnh lẽo mãnh liệt lan tràn trong tim.
Tại sao... kim đan của hắn lại ở trên thân thể của người này?!
Cố gắng kềm chế mới đè nén được chính mình không chất vấn không động thủ.
Kim đan do hắn kết ra, để lại ngàn vạn mối dây liên kết, hoàn toàn bất ngờ đối mặt với sự thật kim đan ở trên người của người khác, trong lòng chấn động, lại bao gồm cả việc người mang kim đan của hắn hoàn toàn không biết, trong mấy ngày đã xác định được căn bản không ai biết kim đan của Giang tông chủ không còn nằm trong người y nữa.
Tìm được cơ hội, rốt cục rời khỏi Liên Hoa Ổ.
Lam Vong Cơ dẫn hắn đi là người duy nhất sau khi hắn tỉnh lại, nghe hắn kể cách đây không lâu bị thương, thay vì truy hỏi tại sao, thì hành động trước hết lại là thăm dò thân thể hắn xem còn có thương thế chưa lành hay không, Ngụy Vô Tiện có một tích tắc muốn né tránh, nhớ tới mấy ngày hôn mê y sư Giang gia kiểm tra mạch tượng không ít lần, nên đã cố hết sức trấn tĩnh lại.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ khi thăm mạch rất chăm chú, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận khiến người ta hoảng sợ, sợ bị phát hiện ra chuyện cực lực muốn che dấu. Nhưng tỉ mỉ đến mức khiến hắn không nói rõ được đến tột cùng trong lòng là cảm giác gì.
Cuối cùng Lam Vong Cơ buông tay ra, vẻ mặt không có thay đổi rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại không nghĩ ra nếu Giang gia không biết, Lam Vong Cơ không biết, thì trên đời này còn ai có thể biết rõ ngọn nguồn?
Ôn Ninh thuận tay giúp đỡ cứ muốn nói lại thôi, ngỡ là muốn cầu viện mình. Chưa từng nghĩ đến, do dự chần chờ không phải là xấu hổ mở miệng, không biết làm thế nào đưa ra yêu cầu muốn hắn giúp đám người này, mà là ——──
Ôn Ninh lại biết kim đan của hắn đã không còn.
***
"...... Ngụy, Ngụy công tử....." Thấy Ngụy Vô Tiện thật lâu không nói, Ôn Ninh rốt cục lấy dũng khí lên tiếng gọi hắn, muốn hỏi một chút hay là..... Ngụy Vô Tiện rốt cục bị kinh động, đột nhiên lạnh lùng nói: "Đừng nói!" Ôn Ninh lập tức ngậm miệng lại, sợ tới mức co rụt lại.
Cảm nhận được, Ngụy Vô Tiện lại lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không phải, nếu như ta muốn biết, ta sẽ hỏi ngươi, nhưng đừng vào lúc này. Xin lỗi, Ôn Ninh ngươi...", có thể sau này lại nói rõ hơn với ta không.
Câu cuối cùng không ra khỏi miệng, sau khi phục hồi tinh thần hắn lại lúng túng không nói tiếp được nữa.
Trong nháy mắt, cực kỳ nhỏ giọng nói: ".... Lam Trạm, có phải ngươi đã nghe thấy rồi không?"
Tuy rằng Ôn Ninh muốn nói riêng, nhưng Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Vong Cơ không có khả năng nói ra chuyện không nên nghe, liên quan đến gút mắc giữa các nhà, hắn cần một người đáng tin cậy phán đoán lời người khác nói thật giả giùm hắn, Ôn Ninh không thể nào phát hiện Lam Vong Cơ ở gần, bất kể nghe thấy được điều gì, sau đó Ngụy Vô Tiện đều có thể thảo luận được với Lam Vong Cơ.
Người nọ ở lại là theo ý của hắn, Ngụy Vô Tiện không cảm thấy có chuyện gì là Lam Vong Cơ không thể nghe.
Nhưng làm thế nào lại là nói về chuyện này.
Ôn Ninh rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngụy Vô Tiện, kinh ngạc kêu lên: ".... Lam, Lam công tử?"
Lam Vong Cơ xuất hiện bên ngoài cửa, bình tĩnh bước vào, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy y, thân hình lại lảo đảo, sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, tiến lên đỡ được hắn.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện rất kém, còn kém hơn so với lúc mới nghe Ôn Ninh nói ra từ mổ đan, xác nhận Lam Vong Cơ thật sự nghe thấy, phản ứng cũng giống như hắn nghĩ, rất nhanh đã đoán ra được điều gì, cả người suy sụp.
Miễn cưỡng thở ra một hơi, nhớ tới mình đang ngồi nhưng Lam Vong Cơ vẫn còn đứng bên cạnh cúi người đỡ hắn, luống cuống muốn đẩy y ra, nói: "Không có việc gì......".
Lam Vong Cơ giữ chặt lấy, tay giống như gọng sắt không buông. Giằng co một hồi, Ngụy Vô Tiện chỉ đành để cho y đỡ.
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi biết."
Đây không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
"......"Ngụy Vô Tiện giọng nói mệt mỏi: "Ngày đó khi tỉnh lại, đã phát hiện."
Một lát sau, giọng nói của Lam Vong Cơ mới một lần nữa cất lên: "Mổ đan? Mổ cho ai?".
Không đợi trả lời, Lam Vong Cơ lại nói: "Giang Vãn Ngâm?"
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng ngẩng phắt đầu lên, ra sức nhìn y, lại phát hiện bàn tay đang ôm mình siết chặt, khớp xương trên mu bàn tay đã trắng bệch.
Bỗng nhiên rốt cuộc không còn một chút kháng cự muốn giấu diếm nào, hắn cũng không phải sợ là nếu biết ra sẽ làm gì hắn, Lam Vong Cơ sẽ không. Hắn chỉ là không hy vọng người này biết được, bởi vì cảm thấy biết được rồi Lam Vong Cơ có lẽ sẽ......
Sẽ thế nào đây?
Giọng rất khẽ đáp: "Ta không biết tại sao, nhưng đúng là ở trên người Giang tông chủ."
Sắc mặt Lam Vong Cơ càng ngày càng lạnh.
Ôn Ninh ngơ ngác tại chỗ, không biết cuộc đối thoại của hai người đến tột cùng có ý nghĩa gì, có lẽ mơ hồ nghe ra, nhưng không thể hiểu nổi tại sao Ngụy Vô Tiện không biết chuyện mổ đan, rồi tại sao Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, giống như...
Ngay cả người chưa bao giờ ra tiền tuyến trong Xạ Nhật Chi Chinh như hắn cũng từng nghe nói quan hệ của hai người rất kém, như nước với lửa, vừa gặp mặt là đánh nhau, hiện giờ thoạt nhìn hoàn toàn không phải như thế.
Đến khi Ngụy Vô Tiện nhìn qua, vẻ mặt đã hoàn toàn khôi phục bình thường, giống như sự thất thố lúc nãy đều là ảo giác, Ngụy Vô Tiện ngữ khí bình tĩnh nói: "Ôn Ninh, ta cần một chỗ tuyệt đối không có người khác nghe được cuộc nói chuyện."
Ôn Ninh có chút sầu não nói: "Nơi này.... ta không có cách nào đảm bảo......" Hắn không phát hiện Lam Vong Cơ vẫn còn lắng nghe, Ngụy Vô Tiện biết, chỉ có hắn không biết.
Ngụy Vô Tiện nói: "Chỉ cần tìm một chỗ, đừng để những người khác đến đó." Dừng một chút lại nói, "Chỗ chỉ có ta và Lam Trạm đến đó biết được thôi."
Ôn Ninh chỉ có thể gật gật đầu nói: "Được".
***
Đi ngang qua chỗ nào có tu sĩ Ôn gia, ai nhìn thấy bọn hắn cũng đều không dám thở mạnh.
Bảy cua tám quẹo, cuối cùng cũng đến một gian phòng nhỏ hẹp như phòng chứa đồ, Ôn Ninh ngồi xổm xuống, đẩy đồ vật linh tinh ra, cạy phiến đá lên.
Đường hầm bên dưới phiến đá đen ngòm, cực kỳ hẹp chỉ cho phép một người đi qua, bậc thang đào lúc nông lúc sâu, dùng khi khẩn cấp sợ rằng phải lăn xuống.
Ôn Ninh nói: "Còn, còn chưa hoàn toàn làm xong."
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ hiểu được, Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc không tính là lâu, Ôn thị bị đuổi tới nơi này cũng không lâu, Ôn Ninh bọn họ có thể lặng lẽ tu sửa một hầm ngầm đã là cố hết sức, gặp phải phiền phức gì có thể cung cấp chỗ trốn cho một số người.
Hai ngày nay có người ngoài đến, thu dọn che đậy, không dám tiếp tục xây dựng.
Cuối cùng vẫn để cho bọn hắn biết.
Theo bậc thang lần lượt đi xuống, Ôn Ninh cẩn thận cầm nến soi đường ở phía dưới.
Rốt cục đến đáy, khoảng chừng hai mươi ba mươi bậc mà thôi, hiện ra trước mắt ba người là một căn hầm đá ẩm ướt chật hẹp, vách tường gồ ghề lồi lõm có vệt nước chảy xuống.
Phía dưới có mấy cái bàn cái ghế, rải rác một ít dụng cụ đào bới chưa thu dọn và đống đất đá chưa được mang ra ngoài.
***
Ngọn nến được đặt trên bàn.
Trước khi đến đây Ngụy Vô Tiện đã hiểu được, Ôn Ninh chẳng những biết rõ chuyện kim đan, còn đoán ra hiện giờ trí nhớ của hắn bị tổn hại. Nhưng người này không sợ biết nhiều chuyện như thế, sau đó lại nói ra những gì mình biết, thì an nguy có được bảo đảm hay không.
Ngụy Vô Tiện đương nhiên sẽ không làm cái gì, nhưng từ điều này đoán ra được trước đây không phải chỉ biết thôi, Ôn Ninh còn vô cùng tín nhiệm hắn.
Ba người đối mặt, Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên cạnh Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh lo lắng không yên ngồi trước mặt hai người.
Ôn Ninh hỏi một câu: "Ngụy công tử, Lam công tử y..... có thể nghe không?"
Ngụy Vô Tiện còn chưa trả lời, Ôn Ninh lại nói: "Ngươi, ngươi đã rất nghiêm khắc cảnh cáo ta, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho người khác."
"....." Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, nói: "Nói đi."
Ôn Ninh không biết là bởi vì Lam Vong Cơ đã nghe thấy, giấu tiếp cũng vô dụng, hay Lam Vong Cơ không phải là người khác?
***
Ôn Ninh nói mình và Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên gặp nhau là trong Hội Thanh Đàm, khi đó Kỳ Sơn Ôn thị cường thịnh, hơn nữa thống lĩnh bách gia đã lâu, hắn vụng trộm luyện tập bắn cung, để cho Ngụy Vô Tiện đi dạo lang thang bắt gặp, sợ tới mức bỏ chạy. Sau đó lấy hết can đảm muốn báo danh thi đấu, trong tiếng cười nhạo của người Ôn gia Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng bênh vực hắn, kết quả hắn bắn hỏng.
Làm hỏng chuyện, bộ dáng xấu hổ từ đầu đến chân, Ngụy Vô Tiện đề cao hắn, nhưng kết quả hắn lại làm cho người ta mất mặt, Ngụy Vô Tiện không thèm để ý còn hướng dẫn cho hắn một hồi.
Lần thứ hai gặp mặt, là hắn nghe nói Liên Hoa Ổ gặp chuyện không may chạy tới, nhưng không kịp làm gì cả, cũng may ít nhất tìm được Ngụy Vô Tiện, tuy rằng chuyện còn lại hắn có thể giúp được cũng chỉ là lấy trộm di thể của gia chủ và chủ mẫu Vân Mộng Giang thị, lặng lẽ mang đi cùng với Giang Trừng chỉ còn lại chút sức lực.
Giang Trừng bị trọng thương, cần cấp cứu khẩn cấp, hắn đem hai người một tỉnh một mê vào Trạm giám sát, bị tỷ tỷ bắt gặp, nàng bỏ đi rồi quay lại dùng kim châm làm cho Giang Trừng tỉnh lại trong trạng thái gần như phát điên, chữa lành vết thương trên người y rồi thúc giục lập tức đưa người ra ngoài, bởi vì giữ lại sẽ tăng nguy cơ bị Ôn Triều phát hiện.
Ba ngày sau tiễn người đi. Xương cốt và vết thương ngoài da trên người Giang Trừng đều đã được dưỡng tốt, chỉ còn lại một vết giới tiên vĩnh viễn không phai đi được, còn có kim đan không bao giờ lấy lại được.
Không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện lại quay về, lần quay về này còn là yêu cầu bọn họ giúp đỡ, Ôn Tình lạnh lùng, nhưng sau khi nghe rõ rốt cuộc là muốn giúp đỡ cái gì thì cũng không thể kềm nén sự khiếp sợ, Ngụy Vô Tiện không biết từ chỗ nào biết được trước kia nàng từng viết qua một nghiên cứu liên quan đến dời đan, sau đó cứ bám riết, kiên trì muốn làm như vậy.
Lúc đầu, Ôn Tình căn bản không bằng lòng, nhưng cuối cùng cũng buông xuôi.
Dưới sự sắp xếp của bọn họ, Giang Trừng bịt mắt lên núi không biết rằng nơi đến không phải là nơi ẩn cư của Bão Sơn Tán Nhân, ngửi thấy mê hương ngất đi, việc dời đan được tiến hành trên ngọn núi hoang ở Di Lăng, Ôn Tình mổ lấy kim đan của Ngụy Vô Tiện ra, đổi cho Giang Trừng.
Hiện tại kim đan vận chuyển linh lực trong cơ thể Giang tông chủ của Vân Mộng Giang Thị, thuộc về Ngụy Vô Tiện.
Ôn Ninh nói rất chậm, nói từng chữ từng chữ.
Hắn không giỏi kể chuyện dài như vậy, thậm chí kể hết tất cả những lần cùng xuất hiện trước kia của hắn và Ngụy Vô Tiện, may mắn thật ra bọn họ cũng không có quá nhiều giao tiếp, vài lần gặp mặt và lác đác mấy ngày tiếp xúc, cũng không nói chuyện nhiều, lần thứ hai gặp hắn Ngụy Vô Tiện còn suýt nữa nhớ không ra.
Cho nên hôm qua Ngụy Vô Tiện không nhận ra hắn ngay, Ôn Ninh có chút thất vọng nhưng cảm thấy có thể đoán trước được, người như hắn không được nhớ tới là rất bình thường.
Hắn nói thật lâu, nói toàn bộ chuyện quan trọng lẫn không quan trọng, hai người trước mắt không hề cắt ngang, Ôn Ninh dần dần xác nhận phỏng đoán khó có thể tin kia, Ngụy Vô Tiện không chỉ quên hắn mà thôi. Đúng vậy, chuyện mổ đan này sao có thể không nhớ rõ?
Nhưng ngoại trừ lúc đầu, sau đó Ngụy Vô Tiện vẫn luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Hắn kể đến khúc Liên Hoa Ổ gặp chuyện, Vân Mộng Giang thị diệt môn, ngược lại Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, nhưng lại không mở miệng, hắn bèn nói thẳng đến Ngụy Vô Tiện quyết định mổ đan, sau đó thật sự mổ lấy kim đan ra.
Ôn Ninh bỗng nhiên có ảo giác, dường như là, Lam công tử biết được sự thật này thoạt nhìn so với Ngụy công tử còn muốn... đau đớn hơn?
Nhưng nó chỉ là một tích tắc rất ngắn.
Sau đó, hắn không có gì để nói nữa, nếu không có câu hỏi nào, hắn không biết mình nên nói thêm cái gì.
Trong thời gian nửa nén nhang chỉ có tiếng giọt nước thỉnh thoảng nhiễu xuống. Căn hầm đá làm được nửa chừng một cách thô sơ khá lạnh và ẩm ướt, nước trong khe đá không ngừng rỉ ra, ngưng tụ, chảy xuống. Nghe xong, Ngụy Vô Tiện hình như không có điều gì khác muốn hỏi, Ôn Ninh đã suy đoán ra chân tướng, biết hắn (Ôn Ninh) đã nói ra hết những gì mình biết, những chuyện khác Ngụy Vô Tiện cũng không thể giải thích với hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: "Cám ơn." Không nói rõ là cảm ơn vì hắn kể tường tận như vậy hay là vì không hỏi.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: "Ta đi lên trước?"
Chỗ này tuy rằng không phải thoải mái lắm, nhưng quả thật ít có khả năng bị người khác cắt ngang hoặc nghe thấy, là một nơi có thể an tâm nói chuyện.
Hắn muốn để lại ngọn nến ở chỗ này, tự mình mò mẫm đi lên, Ngụy Vô Tiện đưa tay vào trong tay áo một chút, lấy ra một tấm phù, Lam Vong Cơ chú ý tới bút pháp chu sa vẽ trên đó hơi khác, không giống Minh Hỏa phù bình thường, Ngụy Vô Tiện đã châm lửa, đưa cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh hành lễ với bọn hắn và cáo lui.