Editor: @Bánh Bao Nhân Đậu Phụ
Beta: @Tranh Tử
Cuối năm bận rộn nhưng Du Uyển lại trở về nhà mẹ đẻ làm Tống thị cảm thấy không thể tin được.
" Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Tống thị để ý đến sắc mặt tái nhợt của Du Uyển.
Du Uyển nhìn hai đệ đệ bên người, lắc đầu, cho dù mẫu thân có hỏi nàng như thế nào, nàng cũng không trả lời, đợi đến khi trời tối, đệ đệ của nàng đều đã ngủ, Du Uyển mới đi tới phòng của mẫu thân.
" Uyển Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? " Tống thị đợi nữ nhi đến, Tết sắp đến, nữ nhi một mình trở về, con rể cũng không có đến, Tống thị càng nghĩ càng sốt ruột.
Du Uyển ngồi bên cạnh mẫu thân, cúi đầu nói: " Nương, ta cãi nhau với đại thiếu gia. "
Việc ly hôn còn chưa xác định, việc chưa có kết quả, nàng cũng không muốn làm mẫu thân lo lắng, Du Uyển chỉ có thể nói dối. Trên xe trở về nhà nàng đã tìm một lý do thật tốt, nàng nói nàng cùng Lục Quý Hàn ký trộm một bản hợp đồng, đưa cho cửa hàng thời trang cung cấp các bản thiết kế, Lục Tử Khiêm biết được liền không vui, trách cứ nàng không tuân theo lễ nghĩa.
Du Uyển nghĩ, nếu có thể thật sự ly hôn, đây cũng là lý do tốt nhất để giải thích cho mẫu thân nghe, nàng không muốn mẫu thân biết được bí mật của Lục gia, biết được bí mật kia quá nguy hiểm.
Tống thị yên lặng nghe nữ nhi giải thích, lập tức đứng về phía con rể, khuyên nữ nhi: " Lục gia có gia thế lớn như vậy, nào có chuyện Đại thiếu phu nhân làm công cho người khác, con làm việc này không phải làm cho đại thiếu gia mất mặt hay sao? Uyển Uyển nghe nương nói, ngày mai nhanh chóng trở về, nhận sai với đại thiếu gia, sau này đừng làm như vậy nữa, nếu như con thiếu tiền, nương có thể cho con, sính lễ của Lục gia vẫn còn thừa....."
Du Uyển cắt ngang lời mẫu thân, cắn răng nói: " Nương, tiền lương tháng này của ta hơn hai trăm khối. "
Tống thị há to miệng, nữ nhi chỉ vẽ thiết kế thế nhưng lại được nhiều tiền như vậy?
Du Uyển vừa nhìn thấy biểu tình của mẫu thân, liền biết mẫu thân sẽ không phản đối việc nàng thiết kế quần áo để kiếm tiền, nhỏ giọng nói: " Nếu là nương, nương có thể bỏ xuống công việc này được sao? "
Tống thị đương nhiên không bỏ xuống được, đừng nói tiền lương một tháng hai trăm khối, cho dù năm mươi khối nàng cũng không thể bỏ được.
Nhưng mà con rể không thích nữ nhi kiếm tiền, nàng thật đau đầu.
Du Uyển an ủi mẫu thân: " Nương đừng có gấp, ta chờ đại thiếu gia ba ngày, nếu đại thiếu gia chủ động đến đón ta, đồng nghĩa với việc hắn không phản đối việc ta kiếm tiền, nếu trong vòng ba ngày đại thiếu gia không đến, ta sẽ từ bỏ. Một tháng kiếm được hai trăm khối tiền lương, nương cũng rất tiếc nếu ta từ bỏ có phải hay không? "
Tống thị lo lắng nói: " Ta sợ Lục thái thái sẽ bất mãn. "
Du Uyển cúi đầu, kiên trì nói: " Dù sao ta cũng luyến tiếc tiền lương. "
Tống thị kỳ thật cũng luyến tiếc, nếu nàng khuyên nữ nhi không chịu nghe, vậy để từ từ xem thử.
Du Uyển trở về phòng của chính mình.
Đêm khuya tĩnh lặng, nàng nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ, nhắm mắt, lại nghĩ đến sự việc hôm nay diễn ra ở Lục gia, trừ bỏ sợ hãi, Du Uyển còn cảm thấy hối hận mình trở về quá vội vã, nàng đáng lẽ ra nên trở về Thúy Trúc Hiên trước đem tiền mình tích cóp được đều mang đi. Phòng khi lúc ly hôn Lục gia muốn tiền bồi thường, Lục Tử Khiêm lại không mang tiền cho nàng....
Du Uyển trở mình.
Lục Vinh, Lục Tử Khiêm.....
Du Uyển lắc lắc đầu, đều không muốn nghĩ đến.
Hôm sau, sáng sớm Du Uyển liền thức dậy, nàng lúc này cũng không thể nhàn rỗi, nếu nhàn rỗi nàng liền nhịn không được mà lại suy nghĩ miên man. Để chuẩn bị đón Tết, từng nhà đều quét dọn vệ sinh, Du Uyển đeo tạp dề, đeo lên bao tay, cầm dẻ lau bụi khắp mọi ngóc ngách trong nhà, Tống thị lo lắng sốt ruột đi đến, Du Uyển ngắt lời mẫu thân trước, không cho mẫu thân nhắc đến Lục gia.
9 giờ buổi sáng, Du Uyển đang ngồi giặt quần áo cho đệ đệ, phía trước nhà đột nhiên truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Du gia ở hẻm nhỏ Vĩnh Bình, quanh năm suốt tháng đều nghe không thấy tiếng còi xe ô tô.
Du Uyển bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tống thị kích động mà đi nhìn phía trước, mở cửa tiệm may ra, vừa lúc một chiếc xe ô tô màu đen dừng ngay trước cửa, nam nhân mặc trường bào màu đen kia không phải con rể mình thì là ai?
" Đại thiếu gia tới. " Tống thị vui vẻ nói.
Lục Tử Khiêm mỉm cười với Tống thị, gật gật đầu: " Mẫu thân. " Nói xong, hắn quay đầu đem quà tặng từ trong xe mang ra.
Tống thị ân cần đưa con rể vào nhà.
Từ cửa sau của tiệm may đi ra ngoài chính là một cái sân nhỏ tách cửa tiệm và nhà chính, Lục Tử Khiêm một bước đi tới liền thấy Du Uyển đang ngồi giặt quần áo ở dưới mái hiên, ánh mặt trời chiếu lên người nàng, khuôn mặt nàng trắng nõn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt hạnh trong veo tức khắc trở nên phức tạp.
Lục Tử Khiêm suy đoán, nàng chắc hẳn không biết lúc ấy hắn ở phòng ngủ bên cạnh thư phòng, nếu nàng biết, trong đôi mắt sẽ có hận thù.
Mọi người cùng nhau đi vào trong phòng.
Du Uyển cúi đầu, Lục Tử Khiêm trước tiên cùng Tống thị nói chuyện hàn huyên, thanh âm vẫn luôn trầm ổn, Tống thị có tâm muốn để cho đôi vợ chồng son nói chuyện riêng, ở một lúc liền dẫn Phượng Thời, Phượng Khởi đi ra ngoài.
Rèm cửa buông xuống, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
" Thực xin lỗi, là ta không thể bảo vệ được nàng. " Lục Tử Khiêm nghiêng đầu, nhìn Du Uyển đang cúi đầu nói.
Hắn vừa mở miệng, tầm mắt Du Uyển liền mơ hồ, nước mắt cũng dần dần rơi xuống. Lục Tử Khiêm chính là người như vậy, thanh âm vĩnh viễn đều ôn nhu như vậy, làm cho nàng muốn oán hận cũng không thể làm được, nhịn không được nghĩ rằng hắn có phải hay không có nỗi khổ riêng.
" Đừng khóc, đều là ta sai. " Lục Tử Khiêm đi tới đứng đối diện Du Uyển. Nàng chỉ yên lặng mà rơi lệ, không có một câu trách mắng hắn, một câu nghi ngờ hắn đều không có, cổ họng Lục Tử Khiêm như tắc nghẽn, dừng một chút, hắn lấy khăn ra, một bên vì nàng mà lau nước mắt, một bên thấp giọng nói: " Uyển Uyển, ta thực xin lỗi nàng, việc hiện tại ta có thể làm chính là cùng nàng ly hôn, nếu nàng thật sự đã nghĩ kỹ, chúng ta liền đến Cục Dân Chính để làm thủ tục. "
Du Uyển ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, đây là lần đầu tiên Du Uyển nhìn hắn từ khi hắn bắt đầu đi vào nhà, liền thấy nam nhân khuôn mặt luôn ôn hòa có vẻ trở nên tiều tụy hơn, trong mắt hắn cũng hiện đầy tơ máu. Một Lục Tử Khiêm như vậy làm Du Uyển không để ý giáo nghĩa muốn hỏi ra nghi vấn của chính mình, hỏi hắn vì sao nói dối Lục Vinh, nói rằng nàng muốn có một đứa con.
" Thật sự có thể chứ. " Du Uyển không thể tin được hỏi.
Lục Tử Khiêm cười cười, nhẹ giọng nói: " Hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần Cục Dân Chính đi làm, ngày mai sẽ nghỉ, chúng ta đi thôi. "
Du Uyển lau lau đôi mắt, tận lực bình tĩnh nói: " Ta sẽ đem sính lễ và tiền bồi thường đều đưa về Lục gia. "
Lục Tử Khiêm đã sớm hiểu tính tình của nàng, biết nàng không thích thiếu người khác cái gì, làm cho nàng cùng Lục gia chấm dứt quan hệ cũng tốt.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một túi thêu hoa đựng tiền đưa cho Du Uyển: " Ta đi vội vàng, chỉ kịp mang theo cái này đến đây, còn đồ vật khác buổi chiều ta sẽ sai người mang đến. "
Túi tiền phình phình, vừa nhìn liền biết bên trong bỏ đầy tiền, Du Uyển thực sự cảm kích: " Cảm ơn ngươi. "
Lục Tử Khiêm nói đùa nàng: " Không mở ra đếm sao. "
Du Uyển cười.
Lục Tử Khiêm rất muốn sờ sờ đầu của nàng, nhưng hắn nhịn xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn dặn dò nàng: " Hiện tại đừng nói cho bá mẫu biết chúng ta ly hôn, nói ta với nàng cùng nhau đi dạo, buổi chiều lúc chúng ta trở về liền nhận lỗi với bá mẫu. "
Du Uyển ước muốn không có nhiều lắm, chỉ có ly hôn cùng người nhà sống bình an, hai chuyện này hiện tại đều đã làm được, chuyện cũ năm xưa nàng cũng có thể bỏ xuống.
"Hãy nói là ngươi không thể chấp nhận việc làm nhà thiết kế đi. " Du Uyển đem chuyện nàng cùng mẫu thân tối hôm qua nói chuyện kể cho Lục Tử Khiêm nghe.
Lục Tử Khiêm gật đầu, nói: " Liền chiều theo ý của nàng. "
Thương lượng xong, hai người sóng vai cùng nhau đi ra ngoài, Tống thị biết được hai vợ chồng son muốn đi dạo phố, nào có ý muốn ngăn cản, vui vẻ đưa con rể cùng nữ nhi ra ngoài cửa. Du Uyển và Lục Tử Khiêm cùng nhau ngồi lên ô tô, sau khi đi ra khỏi hẻm nhỏ Vĩnh Bình liền đi thẳng đến Cục Dân Chính.
Trình tự ly hôn so với Du Uyển tưởng tượng đơn giản hơn nhiều, từ Cục Dân Chính đi ra, nhìn trong tay giấy ly hôn, Du Uyển có cảm giác như chính mình đang nằm mơ.
" Ta đưa nàng về nhà. " Lục Tử Khiêm giọng ôn hòa nói.
Trên đường, xe đi tới đi lui, Du Uyển cúi nhìn vạt áo của hắn, thấp giọng nói: " Để ta tự trở về cũng được. "
Lục Tử Khiêm nói: " Lên xe đi, ta có điều muốn hỏi nàng. "
Du Uyển lúc này mới lên xe.
Dọc theo đường đi, Lục Tử Khiêm đều không có nói chuyện, xe chạy đến bên ngoài hẻm Vĩnh Bình, Lục Tử Khiêm bỗng nhiên bảo tài xế dừng xe, sau đó hướng tài xế nói: " Ngươi đi ra ngoài trước đi. "
Tài xế quay đầu xe lại, động tác lưu loát mở cửa xe, đi xuống dưới.
Du Uyển nghi hoặc mà nhìn về phía Lục Tử Khiêm.
Lục Tử Khiêm thần sắc nghiêm trọng mà nhìn về phía Du Uyển: " Uyển Uyển, ta tuy rằng đã ly hôn với nàng, nhưng ta sẽ như cũ quan tâm đến nàng, ta muốn nàng có được cuộc sống mà nàng hằng mong đợi. "
Du Uyển rũ mắt: " Ta biết. "
Lục Tử Khiêm nhấp môi, chờ một lát, hắn chần chờ nói: " Không giấu gì nàng, lão gia đồng ý việc ly hôn của ta với nàng đều nhờ Tứ đệ khuyên bảo. Tứ đệ nhất định muốn có được nàng, nàng có bằng lòng hay không..... "
Lời còn chưa nói xong. Lục Tử Khiêm thấy sắc mặt Du Uyển trắng bệch, vì vậy không cần Du Uyển trả lời, Lục Tử Khiêm liền biết, Lục Quý Hàn muốn nàng, nàng đều không có cam tâm tình nguyện.
Du Uyển gả cho hắn, Lục Quý Hàn cho dù thích nàng cũng sẽ không có kết hôn lại người đã từng là đại tẩu của mình, cho dù Lục Quý Hàn muốn, lão gia tử cũng sẽ không đồng ý, mà Du Uyển cũng không có nhà mẹ đủ quyền thế để dựa vào, vô cùng có khả năng sẽ trở thành vợ bé của Lục Quý Hàn. Đây chỉ là suy nghĩ riêng của Lục Tử Khiêm, Lục gia còn một lão gia tử lúc nào cũng có thể lấy đi sinh mạng của Du Uyển.
" Đừng sợ, ta sẽ nghĩ cách. " Thu hồi tầm mắt, Lục Tử Khiêm thấp giọng hứa hẹn với nàng.
Buổi chiều hôm qua bởi vì có người chồng nhu nhược mà nàng súyt chút nữa chịu nhục, Lục Tử Khiêm chưa bao giờ hận chính mình đến như vậy, ngay thời điểm Du Uyển bị Lục Quý Hàn mang ra ngoài, Lục Tử Khiêm liền nói cho chính mình, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai. Có việc gì khổ hắn đều có thói quen chịu đựng, chỉ có Du Uyển thì khác nàng là người vô tội.
Du Uyển không hiểu ý của Lục Tử Khiêm, nghĩ cách? Hắn nói có cách khiến nàng thoát khỏi Lục Quý Hàn?
Lục Quý Hàn đến Lục Vinh còn không sợ, Lục Tử Khiêm làm sao có thể đấu lại hắn?
Du Uyển đã đồng ý trao đổi, nàng dùng chính mình trao đổi với Lục Quý Hàn để rời đi Lục gia, nếu Lục Quý Hàn làm được, nàng cũng nên làm theo thỏa thuận. Hơn nữa, kiếp trước bởi vì Lục Tử Khiêm mà Lục Vinh đã giết nàng, nếu Lục Tử Khiêm lần này nhúng tay vào việc của nàng và Lục Quý Hàn, không may Lục Vinh phát hiện, hắn lại muốn giết nàng thì phải làm sao bây giờ?
" Đại thiếu gia, tứ thiếu gia đã giúp ta rất nhiều, ta, ta rất cảm kích hắn, chuyện của ta với hắn, ngươi không cần nhúng tay vào." Du Uyển ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Tử Khiêm, hy vọng Lục Tử Khiêm có thể nhìn thấy sự quyết tâm của nàng.
Nhìn đôi mắt hạnh sáng trong, Lục Tử Khiêm thấy được quyết tâm của Du Uyển, cũng thấy được nàng cố gắng che dấu thỏa hiệp, người khác có lẽ không hiểu nhưng hắn cùng nàng giống nhau, đều là người mệnh khổ.
Lục Tử Khiêm không nói điều gì nữa, có một số chuyện không nhất thiết phải nói ra.
Hắn hướng tài xế ở nơi xa vẫy tay.
Tài xế liền trở lại, bắt đầu lái xe.
Du Uyển trở về nhà, Lục Tử Khiêm trở lại Lục gia, rất nhanh đem của hồi môn của Du Uyển đều dọn lên trên xe, đưa về nhà Du Uyển.
Bọn hạ nhân đem từng đồ vật đưa vào hậu viện, Tống thị trợn mắt há mồm.
Đồ vật đều dọn xong, Lục Tử Khiêm mời Tống thị lên nhà chính, ngay sau đó trước mặt Du Uyển, hai huynh đệ Phượng Thời, Phượng Khởi, Lục Tử Khiêm đột nhiên quỳ gối trước mặt Tống thị dập đầu nói: " Bá mẫu, Uyển Uyển không muốn từ bỏ việc làm nhà thiết kế, ta cũng không thể chấp nhận việc Du Uyển kiếm tiền, buổi sáng thương lượng, ta và Du Uyển ly hôn. "
" Cái gì? " Tống thị khiếp sợ mà nhìn hắn.
Du Uyển cũng quỳ xuống bên cạnh Lục Tử Khiêm.
Lục Tử Khiêm ngẩng đầu, hướng Tống thị cười khổ nói: " Bá mẫu, thật ra Uyển Uyển không có sai, hiện tại quan tâm đến việc nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng có thể ra ngoài làm việc, là ta tư tưởng cổ hủ, không thể tiếp thu việc làm của nàng, bá mẫu muốn trách cứ trách cứ ta, đừng trách Du Uyển. "
Tống thị nhìn về con rể lại nhìn về phía nữ nhi, là ai thì nàng cũng không muốn mắng, nàng chỉ là sốt ruột: "Không thể thương lượng lại sao? Rõ ràng luôn tốt như vậy sao bây giờ nói ly hôn liền ly hôn. "
Lục Tử Khiêm đứng dậy, đem Tống thị đỡ lên ghế, rũ mi mắt nói: " Việc này ta đã thông báo cho cha mẹ, hai người đều đã đồng ý, bá mẫu chú ý giữ gìn sức khỏe, Tử Khiêm xin đi trước. "
Nói xong, Lục Tử Khiêm lại hướng Tống thị hành lễ, sau đó liền rời đi.
Tống thị ngơ ngác mà ngồi trên ghế, mắt trông mong nhìn người đã từng là một rể tốt rời đi nơi này.
Hai đứa nhỏ Phượng Thời, Phượng Khởi đều chưa phản ứng lại.
Du Uyển tâm lặng như nước, đầu gối của nàng chậm rãi đi đến trước mắt mẫu thân, cầm đôi tay làm lụng vất vả của mẫu thân.
Tống thị cúi đầu nhìn nữ nhi
Du Uyển ôn nhu cười: " Nương, sau này nữ nhi có thể ở bên người báo hiếu. "