Editor: @Bánh Bao Nhân Đậu Phụ.
Beta: @Aki Re
Tiểu viện của Lục Vinh cách chính viện rất xa, nhưng xung quanh biệt thự mọi thứ đều tĩnh lặng, tạo nên một không gian yên bình, phảng phất như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tinh thần của Du Uyển càng lúc càng trở nên tệ hơn, Lục Quý Hàn không còn cách nào khác liền ôm nàng một mạch trốn trở về. May mắn là hắn đối với địa hình nơi đây rất quen thuộc, nhanh chóng ôm Du Uyển trốn ở trong hang đá.
Với tinh thần bất ổn hiện tại của nàng, Lục Quý Hàn chỉ có thể để Du Uyển ngồi xuống đất.
Du Uyển toàn thân phát lạnh, không ngừng run rẩy, nàng nghiêng người dựa vào vách đá phía sau, một tay chống đất một tay bưng kín miệng. Nàng không nghĩ khóc lớn nhưng áp lực tinh thần làm nàng không kiềm được nức nở. Mỗi tiếng nức nở của nàng truyền vào tai Lục Quý Hàn làm ánh mắt hắn lại lãnh lẽo lên một phần.
Ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu lên vách đá làm nơi đấy sáng chói một mảnh. Hai người ngồi ở nơi ánh sáng chiếu không đến, một người sắc mặt lạnh lùng mím chặt môi, một người cúi đầu không ngừng khóc.
Lục Quý Hàn vẫn luôn chờ, chờ Du Uyển từ lúc khống chế không được rơi nước mắt cho đến khi chỉ còn vài tiếng nức nở, chờ đến khi nàng hoàn toàn ngừng khóc, Lục Quý Hàn mới đưa lưng về phía nàng hỏi: " Nàng cùng Lục Tử Khiêm đã làm ra việc gì khiến lão gia tử kêu nàng lại đây?"
Hắn biết lão gia tử không phải là người tốt, nhưng Lục Quý Hàn cũng chưa bao giờ nghĩ tới lão gia tử sẽ có hành động như ngày hôm nay.
Du Uyển như không nghe thấy hắn hỏi, ánh mắt dại ra như nhìn thấu qua vách đá đến nơi xa xôi nào đó.
Lục Quý Hàn quay đầu lại, thấy nàng như mất hồn lạc phách, tóc mai của nàng lộn xộn, sợi tóc dính vào khuôn mặt tái nhợt.
Hắn trong lòng tê rần, hạ thấp thanh âm nói: " Nàng không nói cho ta biết, ta làm sao có thể giúp cho nàng."
Du Uyển cười khổ một tiếng, còn có người có thể giúp nàng sao? Hơn nữa còn là con trai của Lục Vinh.....
Du Uyển che miệng lại, nàng ghê tởm.
Lục Quý Hàn ngồi xuống đối diện với nàng, chỉ là một lần muốn đến gần lại thấy cả người nàng nhẹ run rẩy.
Lục Quý Hàn vốn định cầm tay của nàng, nhưng nhìn thấy biểu hiện của nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn Du Uyển lảng tránh ánh mắt của hắn, thanh âm trở bên trầm thấp mà kiên định: " Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp nàng."
Ánh mắt Du Uyển rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lục Quý Hàn. Mới vừa rồi chính là người này, đem nàng tử ổ sói cứu ra mặc dù hắn cùng chính là một con sói mơ ước nàng. Đồng dạng là sói, nếu phải chết ở miệng một con sói, Du Uyển thà rằng con sói đó là Lục Quý Hàn. Ít nhất, Lục Quý Hàn đã làm cho nàng biết thế nào là thiết kế thời trang, ở đêm trung thu bàn tay của hắn đã cho nàng một tia ấm áp.
" Ta muốn cùng đại thiếu gia ly hôn. " Du Uyển nhìn Lục Quý Hàn, nước mắt lại rơi xuống, giải thích cho hắn nghe " Ta biết hắn không thích ta, ta đã sớm nghĩ đến đến việc ly hôn, nỗ lực kiếm tiền chính là muốn đền bù cho Lục gia. "
Tim của Lục Quý Hàn bỗng chốc đập nhanh hơn, lời nói của nàng tựa như ánh sáng giữa đêm tối, xua tan mọi mịt mù trong tâm của hắn. Hóa ra nàng cũng không muốn cùng Lục Tử Khiêm sống đến trọn đời.
Du Uyển không chú ý tới ánh mắt của nam nhân biến hóa, nàng thẳng thắn mà nói, thanh âm có phần run rẩy: " Tháng này nhận lương, số tiền ta muốn tích góp đã đủ. Tối hôm trước, ta cùng đại thiếu gia nói về việc ly hôn, đại thiếu gia nói hắn muốn suy xét. Hôm qua cả ngày hắn cũng không đến hậu viện. Vừa mới nãy, lão gia gọi ta lại đây... hắn... hắn... Ta không biết rốt cuộc đại thiếu gia đã nói gì... lão gia.... lão gia.... cho rằng ta muốn có hài tử, còn nói rằng hắn sẽ cho ta hài tử, bảo ta không nên tiếp tục dây dưa với đại thiếu gia..."
Lục Quý Hàn cười lạnh, nhìn Du Uyển nói: " Lục Tử Khiêm không muốn ly hôn với nàng, hắn muốn cùng nàng làm một đời phu thê, liền đi cầu lão gia đồng ý."
Du Uyển mặt mang đầy khó hiểu, Lục Tử Khiêm vì sao muốn cùng lão gia thương lượng loại chuyện này?
Lục Quý Hàn nhấp môi, một lúc lâu sau, hắn nghiêng đầu nói: " Lục Tử Khiêm chính là nam nhân của lão gia."
Trong nhà gièm pha hắn cũng không nghĩ nói cho nàng biết, nhưng hôm nay hành động của lão gia tử làm hắn không cần phải giấu diếm nữa.
Lúc này, trên mặt Du Uyển không còn giọt máu.
Người kia, thế nhưng lại là Lục Vinh sao?
Cho nên, hạ nhân trong Lục gia ở trong tối bàn tán rằng Lục Vinh đối với Lục Tử Khiêm còn tốt hơn đối với ba người con của mình. Đi đâu cũng mang theo hắn, cho nên Lục Tử Khiêm không muốn ly hôn, muốn cùng nàng tiếp tục cuộc hôn này còn muốn đi hỏi ý kiến của Lục Vinh. Cho nên đời trước khi nàng nói mình có thai cho Lục Tử Khiêm biết, sắc mặt của hắn liền đại biến, ngay đêm đó Lục Tử Khiêm liền bị Lục Vinh gọi qua, mà nàng....
Du Uyển nghĩ đến đấy mà toàn thân rét run.
Đời trước hắc y nhân hại chết nàng là do Lục Vinh phái tới. Bởi vậy hắc y nhân mới không kiêng nể gì mà xông vào Thúy Trúc Hiên, bởi vậy Lục Tử Khiêm chỉ có áy náy mà không có cừu hận....
Du Uyển nhắm hai mắt lại.
Nàng rốt cuộc đã gả vào loại địa phương nào? Lục Vinh, Lục Tử Khiêm, thậm chí là Lục Quý Hàn....
Các loại cảm xúc ở trong lòng nàng quẩn quanh, loạn thành một đoàn, cuối cùng, nàng nghĩ đến một vấn đề: Nàng có thể sống sót mà rời khỏi Lục gia sao?
Du Uyển mở mắt, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Lục Quý Hàn.
" Du Uyển là của ta, phụ thân nếu nghĩ đụng vào nàng cho dù chỉ là một chút, cũng đừng trách nhi tử ta bất hiếu "
Lời cảnh cáo lạnh lùng của nam nhân vang ở bên tai, Du Uyển lặng lẽ nắm chặt tay, nàng không muốn chết, nàng không muốn mẫu thân cùng đệ đệ thương tâm, nàng thà rằng sống một cuộc sống tạm bợ còn hơn lại phải chết thêm một lần, mà trừ bỏ Lục Quý Hàn, Du Uyển rốt cục không nghĩ được ai có thể đối đấu với Lục Vinh.
" Tứ thiếu gia, nếu lão gia muốn giết ta, ngươi có thể bảo vệ ta sao? " Đón nhận Ánh mắt của Lục Quý Hàn, Du Uyển chậm rãi hỏi.
Lục Quý Hàn không chút do dự: " Có thể."
Du Uyển mạc danh tin tưởng hắn.
Nàng cúi đầu, ánh mắt đảo qua nếp uốn của bộ váy, thấp giọng nói: " Ta muốn rời khỏi Lục gia, chỉ cần Tứ thiếu gia chấp nhận giúp ta rời khỏi Lục gia, bảo vệ bốn người gia đình ta bình yên... ta... ta.. nguyện ý đi theo Tứ thiếu gia." Thế nào là sung sướng? Lúc trước Du Uyển cảm thấy ly hôn rồi về nhà, bình bình yên yên mà sinh hoạt đó chính là sung sướng. Còn hiện tại, rời khỏi Lục gia, chính là sung sướng.
Lục Quý Hàn nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, bỗng nhiên muốn cười.
Từ ánh mắt lần đầu tiên thấy nàng, hắn liền muốn có được nữ nhân mỹ lệ này. Trên người nàng luôn có cảm giác nhu nhược giống như độc dược mà dụ hoặc hắn. Nếu tại một thời điểm khác, nàng nói nguyện ý đi theo hắn, Lục Quý Hàn sẽ lập tức nhào qua, mạnh mẽ xé rách váy của nàng. Nhưng hiện tại, điều kiện mà nàng hướng hắn đưa ra giống như một cái tát hung hăng đánh vào mặt hắn.
Nàng ở Lục gia chưa từng gặp qua một nam nhân tốt tính, có lẽ ở trong mắt nàng, hắn cùng lão gia tử không có gì khác biệt.
" Nàng trước tiên trở về nhà mẹ đẻ đi, ta sẽ âm thầm sai người bảo hộ các nàng, mặt khác chờ tin tức của ta. " Lục Quý Hàn trầm giọng nói, cũng không để ý đến điều kiện của Du Uyển.
Du Uyển nhìn tiều lâu thấp thoáng ớ phía trước, thấp thỏm hỏi: " Ta...thật sự có thể trở về sao? "
Lục Quý Hàn lạnh giọng hỏi lại: " Chẳng lẽ nàng còn muốn đêm nay cùng chung chăn gối với Lục Tử Khiêm?"
Lục Tử Khiêm luôn muốn cũng nàng sinh hài tử, ai biết một khi cho Lục Tử Khiêm một cơ hội, hắn sẽ làm ra được chuyện gì?
Thân mình Du Uyển run lên, ngay giờ khắc này liền hạ quyết tâm, nàng sẽ không bao giờ trở về Thúy Trúc Hiên, cũng không nghĩ gặp lại Lục Tử Khiêm.
" Đi thôi, bên kia nàng chỉ cần nói với bá mẫu rằng nàng cùng Lục Tử Khiêm xảy ra mâu thuẫn, mặt khác không cần nhiều lời." Lục Quý Hàn đỡ nàng đứng lên.
Hai chân Du Uyển vẫn vô lực, bị cánh tay của Lục Quý Hàn đỡ lại, nàng liền ngã vào trong lòng hắn.
Lục Quý Hàn theo bản năng ôm lấy eo của nàng, tay vừa mới chạm đến nàng, liền thấy nàng cả người cứng đờ. Trong ngực bỗng thoát ra một cỗ hỏa, trong thoáng chốc, hắn thật sự có ý niệm hung hăng đẩy nàng ra nhưng rốt cuộc vẫn là không thể nhẫn tâm.
" Ta đưa nàng đến cửa." Xem nàng đứng vững vàng, Lục Quý Hàn nhíu mi, một phen giúp nàng sửa lại búi tóc, thanh âm lạnh lùng nói.
Du Uyển không có gương, không thể sửa soạn, nàng cũng không thể mang một đầu tóc rối tung về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Hai người cách một khoảng rất gần, động tác hắn mới lạ, Du Uyển hoàn toàn có thể cảm nhận được bàn tay đang sửa tóc nàng ẩn ẩn có cảm giác không kiên nhẫn. Ma xui quỷ khiến, Du Uyển liền bình tĩnh, nàng lui về phía sau hai bước, tránh đi bàn tay của Lục Quý Hàn. Ngay sau đó quay lưng về phía Lục Quý Hàn, đưa tay giữ xuống trâm cài, mái tóc đen nhánh như thác nước trút xuống dưới.
Bàn tay Lục Quý Hàn vẫn còn giữ ở trên không trung, thấy một màn như vậy, toàn thân hằn liền ngừng cử động.
Du Uyển lấy tay làm lược, bàn tay từ trên xuống dưới nhanh chóng đem tóc chải vuốt một lần, lại đem tóc búi lên, thuần thục mà dùng cây trâm cố định ở phía sau đầu. Sửa sang lại váy áo, Du Uyển chậm rãi xoay người lại, rũ mi mắt, nàng không định bước lại gần hai bước hỏi nam nhân: " Tứ thiếu gia, ta có thể gặp lại người sao? "
Cổ họng Lục Quý Hàn lên xuống, làm sao có thể không gặp lại nàng, nàng đẹp như vậy, có thể trở thành minh tinh điện ảnh.
Hắn ngơ ngác, Du Uyển dường như đoán được điều gì, xoay người bước đi.
Bỗng dưng từ phía sau có người ôm chầm lấy nàng. Du Uyển cứng đờ mà dựa vào ngực hắn.
Lục Quý Hàn cúi đầu, ở bên tai nàng nói: " Uyển Uyển, ta cùng bọn hắn không giống nhau. "
Lão gia tử cùng Lục Tử Khiêm sẽ không đau lòng khi nàng rơi nước mắt, nhưng hắn thì có.
Du Uyển không có đáp lại, không giống nhau sao? Nàng không biết, nàng chỉ muốn rời khỏi Lục gia.
Lục Quý Hàn đưa Du Uyển ra khỏi Lục gia, hắn phái tài xế đưa Du Uyển đi, cũng thấp giọng dặn dò tài xế một phen.
Du Uyển ngồi lên xe, ánh mắt phóng về phương xa.
Lục Quý Hàn nhìn nàng thật sâu, sau đó ra hiệu bảo tài xế lái xe.
Du Uyển nghiêng đầu, nhìn Lục Quý Hàn, cũng nhìn nhà lớn Lục gia phía sau hắn thẳng, đến khi ô tô đi vào ngã rẽ cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Lục Quý Hàn đứng ở ngoài cửa Lục gia, tận mắt nhìn thấy chiếc xe mất bóng hắn mới trở về. Đi đến Thúy Trúc Hiên, gặp được Lục Tử Khiêm từ bên trong đi ra, đối phương quần áo chỉnh tề, chỉ có sắc mặt không được tốt lắm, hơn nữa, tuy rằng Lục Tử Khiêm nhanh chóng đem tay giấu đằng sau lưng, Lục Quý Hàn vẫn thấy được mu bàn tay của hắn bị thương.
Lục Quý Hàn trực tiếp buông lời châm chọc: "Nguyên lai đại ca cũng ở đây. "
Lục Tử Khiêm quay mặt đi, không có ý định phản bác.
" Nàng muốn cùng ngươi ly hôn, ngày mai ngươi đến Du gia cùng nàng đi làm thủ tục. " Lục Quý Hàn một tay cắm trong túi, lạnh giọng yêu cầu.
Lục Tử Khiêm nhìn Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn trực tiếp đối diện với ánh mắt đánh giá của Lục Tử Khiêm.
Lục Tử Khiêm nghĩ đến Lục Quý Hàn chủ động liên hệ Du Uyển muốn phát triển thiết kế trang phục, hắn tính kế người ngoài nhiều như vậy, lại chưa tính đến vị Tứ thiếu gia trên danh nghĩa này, cư nhiên Lục Quý Hàn lại đánh chủ ý lên Du Uyển.
Lục Tử Khiêm muốn phẫn nộ, nhưng hắn có tư cách gì để phẫn nộ? Nếu không có Lục Quý Hàn, Du Uyển đã....
" Phụ thân sẽ không đồng ý. " Lục Tử Khiêm gian nan nói.
Lục Quý Hàn lập tức nói: " Bên phía phụ thân đã có ta lo, nếu ngươi có vài phần tâm ý liền theo lời ta nói mà đi làm đi thôi."
Nói xong Lục Quý Hàn vòng qua Lục Tử Khiêm, hướng đại sảnh đi đến.
Trong viện hiện tại chỉ còn mình hắn, Lục Tử Khiêm ngẩng đầu.
Bầu trời thật xanh, không gian thật yên tĩnh, nhưng bên tai hắn, tất cả đều là giọng nói của Du Uyển ô ô cầu xin. Chuyện đến nước này, hắn làm sao có thể hy vọng xa vời, vấn đề là, ly hôn xong, nàng sẽ an toàn sao? Rồi khỏi Lục gia, nàng liền trở thành người ngoài, một người ngoài biết nhiều bí mật của Lục gia, một người " Châm ngòi" quan hệ phụ tử Lục gia, Lục Vinh sẽ cho nàng tiếp tục tồn tại sao?
Lục Quý Hàn đi vào đại sảnh, Lý thúc đứng một bên cũng không ngăn cản.
Lục Quý Hàn nhanh chóng đi tới thư phòng trên lầu hai.
Ngay trên bàn công việc bên cạnh cửa sổ, Lục Vinh thư thả ngồi xem báo, áo dài trên người hắn chỉnh chỉnh tề tề, thần sắc bình tĩnh thong dong như chưa từng xảy ra việc gì.
Lục Quý Hàn đi qua, đứng trước bàn làm việc, nhìn người nam nhân đang đọc báo: " Phụ thân, ta đưa Du Uyển về nhà mẹ đẻ, ngày mai đại ca sẽ cùng nàng ly hôn, từ đây nàng là nữ nhân duy nhất của ta, của riêng ta, cùng người và đại ca không còn quan hệ. Ta hy vọng ngươi nể mặt ta, không tiếp tục đánh bất luận ý tưởng gì lên người nàng. "
Lục Vinh nhìn báo, nhàn nhạt nói: " Ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy, đơn giản là ỷ vào là con của ta. "
Lục Quý Hàn cười lạnh, tâm mắt rơi xuống nơi Dư Uyển đã từng bị bắt ghé vào quyển sách ở trên bàn, hắn đồng dạng nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Nếu ta không phải nhi tử của người, mới vừa rồi đã đủ khiến ngươi mất một mạng." Nói xong, như muốn chứng minh lời mình nói, tay của Lục Quý Hàn từ trong túi rút ra, để ở trên tay, rồi đặt lên bàn môt con dao.
Ánh mắt Lục Vinh như viên đạn nhìn Lục Quý Hàn, không giận mà còn cười.
Thực tốt, ba cái nhi tử, rốt cuộc cũng có một cái có thể gánh vác được gia nghiệp này.
" Đã biết, nhưng lúc ngươi hành động phải cẩn thận một chút, đừng để lại tiếng gió, huynh đệ cùng nhau tranh một nữ nhân không phải là chuyện gì tốt đẹp." Lục Vinh không chút để ý mà dặn dò.
Lão gia tử đã thả ra, Lục Quý Hàn tiếp tục nói: " Ta sẽ phái người bảo hộ thân nhân của nàng, nếu có mấy kẻ có mắt không tròng mà đưa đến cửa, ta không ngại đến một cái, giết một cái. "
Lục Vinh cười mà không nói.
Hắn cũng rất muốn biết, nhi tử đối với Du Uyển hứng thú có thể kéo dài đến bao lâu.