Editor: Bánh Bao Nhân Đậu Phụ
Beta: Tranh Tử
Lục Tử Khiêm lần này về nhà, phát hiện thê tử hình như cao hơn một chút.
Bây giờ Du Uyển xem Lục Tử Khiêm vừa là bằng hữu vừa là chồng, nghe vậy cười cười: " Có sao? "
Nàng mặc một cái áo thêu hoa màu trắng, cổ áo hoa đào chạm đến gò má của nàng, ngoài hồng trong trắng, mắt hạnh long lanh, Lục Tử Khiêm cầm lòng không được mà đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu Du Uyển, thanh âm ôn nhu nói: " Thực sự đã cao hơn. "
Du Uyển không được tự nhiên vì động tác vừa rồi của hắn có chút thân mật.
Hai người vừa từ chính viện trở về, đôi phu thê lâu ngày gặp lại, theo lẽ thường thì phải âu yếm, ngọt ngào một đêm, nhưng Lục Tử Khiêm không có suy nghĩ kia, Du Uyển cũng đã sớm từ bỏ, không còn trông cậy gì vào tình cảm của Lục Tử Khiêm. Tú Nhi ở một bên thu dọn hành lý của Lục Tử Khiêm còn hai vợ chồng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
" Việc làm ăn của lão tứ dạo này thế nào? " Lục Tử Khiêm quan tâm hỏi.
Du Uyển cười nói: " Thiếp lúc đi dạo, có nghe các thái thái cùng tam muội nói chuyện, việc làm ăn của Tứ thiếu gia rất thành công. "
Lục Tử Khiêm cười: " Như vậy thật tốt, nàng chắc cũng kiếm lời được không ít. "
Trước mắt, thứ Du Uyển yêu nhất chính là tiền, hiện tại nàng làm nhà thiết kế cũng không nói với người nhà, niềm vui khi nàng kiếm được tiền cũng chỉ có thể chia sẻ cùng Lục Tử Khiêm. Nàng ngượng ngùng khoe, lấy ra trong tủ ba tháng tiền lương đưa cho Lục Tử Khiêm xem. Việc làm ăn của Lục Quý Hàn mỗi tháng đều tăng lên, cũng có nghĩa tiền lương của Du Uyển sẽ ngày càng nhiều, lương tháng chín lên đến hơn hai trăm khối, cứ tiếp tục như vậy, đến cuối năm nàng có thể góp đủ tiền.
Thấy thê tử mang bộ dạng tham tiền, Lục Tử Khiêm vui vẻ thay Du Uyển, không chút che dấu nào buông lời khen ngợi: " Tiền lương của Uyển Uyển sắp theo kịp ta rồi. "
Du Uyển nhịn không được, tươi cười, nhưng trong lòng nàng rất rõ nàng có thể lấy được tiền lương cao như vậy, chủ yếu vẫn là do Lục Quý Hàn ra tay hào phóng, nếu nàng đi đến cửa hàng thời trang khác làm việc, một nhà thiết kế không có bất cứ tiếng tăm gì, thì đừng nói trích phần trăm sợ là đến lương cũng không vượt quá năm mươi khối.
Đôi khi, vì Lục Quý Hàn cho nàng quá nhiều tiền lương nên nàng cảm thấy hơi chột dạ, giống như nàng vì tiền lương mà bán đi thứ gì đó, có lẽ nàng không nên làm công việc này, như vậy Lục Quý Hàn sẽ không kiêng nể gì mà bắt nạt nàng. Nhưng Du Uyển muốn tích góp tiền để ly hôn, mỗi khi nàng muốn từ bỏ công việc, Du Uyển đều nói với chính mình rằng nàng cùng Lục Quý Hàn chỉ có một năm hợp đồng, hết một năm hợp đồng mọi khó chịu đều sẽ kết thúc.
Bữa tiệc gia đình diễn ra vào buổi tối, Du Uyển cùng Lục Tử Khiêm trên đường đến chính viện vô tình gặp Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn đi từ phía bên kia, căn bản không nhìn về hướng Thúy Trúc Hiên, Lục Tử Khiêm kêu hắn một tiếng, Lục Quý Hàn mới quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Tử Khiêm mặc áo dài màu trắng, phong độ nhẹ nhàng, còn Du Uyển đi bên cạnh thì mặc sườn xám thêu hoa, mềm mại nhu mì, một đôi trai tài gái sắc, đúng là đôi phu thê mới cưới.
Du Uyển mặc sườn xám càng hiện rõ lên vòng eo nhỏ tinh tế, ánh mắt Lục Quý Hàn dừng lại ở vòng eo nàng một lát rồi mới nhìn đến Lục Tử Khiêm: " Đại ca, đại tẩu. " Hắn cũng không nhìn mặt của Du Uyển.
Ba người cùng nhau đi, Du Uyển đi bên cạnh Lục Tử Khiêm, im lặng nghe hai anh em nói chuyện.
Lục Tử Khiêm nói lời cảm ơn với Lục Quý Hàn: "Lần này làm phiền đệ đã giúp đỡ cho đại tẩu. "
Du Uyển nhấp môi, lo sợ Lục Quý Hàn lại nói những lời ý tứ sâu xa.
Lục Quý Hàn lại chỉ cười khách khí nói: " Đại tẩu dùng khả năng của mình kiếm tiền, đệ thật ra cũng chưa giúp đỡ gì nhiều. "
Hai huynh đệ nhanh chóng đổi sang đề tài khác. Cuối cùng cũng tới chính viện, đến lúc phân chỗ ngồi, Du Uyển tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Tử Khiêm.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài của hai vợ chồng vạn lần đều xứng đôi vừa lứa, Lục thái thái nhìn Du Uyển, lại quay sang dặn dò Lục Tử Khiêm: "Con vừa đi tận ba tháng, không chỉ Du Uyển nhớ thương con, mẹ vợ con chắc chắn cũng rất nhớ, ngày mai con chuẩn bị một ít quà cùng Du Uyển về nhà mẹ đẻ, thuận tiện gửi luôn thiệp mời đám cưới của lão Nhị."
Lục Tử Khiêm mỉm cười "Đều nghe theo mẫu thân. "
Nhị thái thái nhìn đôi vợ chồng son, nói với Du Uyển: " Nhị thiếu phu nhân cũng sắp gả vào nhà rồi, Đại thiếu phu nhân cũng phải sớm sinh tiểu thiếu gia cho Lục gia chúng ta mới được."
Lục Tử Khiêm cười có chút cứng nhắc, Du Uyển cúi đầu giả vờ xấu hổ.
Ánh mắt Lục Quý Hàn nhàn nhạt nhìn biểu tình ngượng ngùng của Du Uyển, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Phòng khách vô cùng náo nhiệt, chủ gia đình - Lục Vinh cuối cùng cũng xuất hiện, tiếng cười lập tức dừng lại.
Du Uyển vẫn luôn kính sợ người cha chồng này, từ lần trước bị Lục Vinh trách cứ trước mặt mọi người, nàng cảm thấy sợ hãi hơn là kính trọng ông, ngồi bên cạnh Lục Tử Khiêm, nàng cố gắng không mở miệng, nhưng không biết có phải nàng xuất hiện ảo giác, Du Uyển luôn cảm giác rằng Lục Vinh nhìn nàng vài lần, nàng thấp thỏm nhìn lại cũng chỉ thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Lục Vinh.
Lục gia cũng không cấm lúc ăn cơm nói chuyện bởi vậy trên bàn cơm mọi người cùng nhau trò chuyện, nữ nhân lúc nói chuyện đương nhiên không thể bỏ qua vấn đề quần áo, trò chuyện một lúc bỗng nhiên Nhị di thái nhìn Du Uyển tươi cười lấy lòng: " Đại thiếu phu nhân, sau khi ăn tết Đoan Ngọ nhà thông gia tặng cho Lục thái thái một bộ sườn xám, ta đặc biệt thích bộ sườn xám đó, ngày mai ngươi cùng đại thiếu gia trở về nhà mẹ đẻ có thể nhờ thông gia may giúp ta một bộ không? Ta muốn mặc vào hôn lễ của Nhị thiếu gia. "
Lục thái thái nhíu mày, nàng đã nhận quần áo của Tống thị, nếu bây giờ ngăn cản Nhị di thái yêu cầu, như vậy nàng giống như lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận được một di thái có cùng đãi ngộ với nàng, bởi vậy nàng cũng không nói gì thêm.
Du Uyển nghe xong, nhớ tới trước kia, khi đó Nhị di thái cùng đưa ra yêu cầu này, lúc đó bàn cơm lớn như vậy nhưng không có ai thay mặt nàng nói chuyện, da mặt nàng mỏng không tiện nói lời cự tuyệt nên đã thay mẫu thân nhận lời. Mẫu thân vẫn luôn coi mọi người trong Lục gia là quý nhân, tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu, nhưng sườn xám thêu rất rườm rà mà thời gian lại ngắn, khi đó mẫu thân nàng không có mắt kính, thức đêm để đẩy nhanh tốc độ, sườn xám may xong thì mẫu thân nàng cũng ngã bệnh.
Vào ngày hôn lễ của Nhị thiếu gia, Nhị di thái mặc bộ sườn xám do mẫu thân nàng dốc hết tâm huyết làm ra, cả người tỏa sáng, còn mẫu thân nàng thì nằm trên giường bệnh, bên cạnh chỉ có hai đứa con nhỏ tuổi chăm sóc.
Du Uyển kết thúc hồi ức, Lục Tử Khiêm liếc nhìn nàng một cái, nhíu nhíu mày, vẫn giữ nguyên trầm mặc, bàn tay dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay nàng.
Du Uyển ngồi an vị bên cạnh hắn, nhìn tới cánh tay bị Lục Tử Khiêm nắm lấy, nhưng nàng chỉ nhìn cũng không hỏi Lục Tử Khiêm nguyên nhân.
Ngẩng đầu lên, Du Uyển nghiêng đầu nhìn Nhị di thái phía đối diện, áy náy nói: " Hôn lễ của Nhị thiếu gia cũng sắp đến, mẫu thân ta tuổi đã lớn, mắt cũng không còn tốt, còn phải chăm sóc hai đệ đệ nhỏ tuổi, thời gian ngắn như vậy chỉ sợ là làm không được một bộ sườn xám tốt. Nhị di thái tốt nhất nên tìm người khác, thật ngại quá. "
Nàng không kiêu ngạo không xu nịnh, Nhị di thái hơi kinh hãi, ngay sau đó cười nói: " Vậy thì không cần nữa, ta đi cửa hàng của tứ thiếu gia chọn một bộ vậy. " Nói xong Nhị di thái cười khanh khách hỏi Lục Quý Hàn: " Tứ thiếu gia giảm giá cho ta có được hay không? "
Lục Quý Hàn giơ chén rượu, dáng vẻ nói chuyện như không để ý: " Đều là người trong nhà, người cứ việc chọn coi như ta hiếu kính người. "
Nhị di thái cười thật tươi.
Đại di thái nhấp nhấp miệng, súyt chút nữa tức chết, lão tứ này có ý gì, Nhị thiếu phu nhân tương lai đi cửa hàng của hắn, hắn không cho giảm giá, thế nhưng cho không Nhị di thái một bộ sườn xám?
Đại di thái liền không cam lòng: " Ta cùng chưa chuẩn bị quần áo để mặc cho lễ đính hôn, hay là Tứ thiếu gia cũng cho ta một bộ sườn xám? "
Lục Quý Hàn vừa muốn đáp ứng, Lục Vinh đột nhiên đập mạnh chiếc đũa lên trên bàn, trừng mắt với Đại di thái giáo huấn: " Nàng muốn ngươi cũng muốn, quần áo đưa không cho các ngươi, lão tứ lấy đâu ra tiền làm ăn? "
Hai cái di thái nghe như vậy đều sợ tới mức mặt mày trắng nhợt.
Trên bàn cơm không khí liền trở nên lạnh lẽo, chỉ có Lục Quý Hàn làm như không có chuyện gì vẫn ngồi uống rượu.
Nhị di thái bắt nạt mẫu thân nàng thì bị giáo huấn, Du Uyển trong lòng vui sướng khi thấy người gặp nạn, không ngờ Lục Vinh đột nhiên nói với nàng: " Ngươi không phải cũng biết may quần áo sao? Vậy ngươi giúp Nhị di thái may một bộ sườn xám đi. "
Trưởng bối đã nói như vậy, Du Uyển không thể không nghe theo, tâm lại như rơi xuống đáy cốc, vị cha chồng này, có vẻ rất không thích nàng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Du Uyển nhịn không được hỏi Lục Tử Khiêm: "Phụ thân có vẻ rất không thích thiếp, có phải ta đã làm sai việc gì không? "
Trong bóng đêm, Lục Tử Khiêm trong lòng tê tái, cảm giác áy náy như thủy triều lấp đầy hắn.
"Không liên quan đến nàng, là ta gần đây đã làm hỏng một chút chuyện làm ăn của phụ thân, hại nàng bị phụ thân giận chó đánh mèo. " Lục Tử Khiêm ngữ khí tự nhiên mà giải thích.
Du Uyển nửa tin nửa ngờ.
Lục Tử Khiêm lại nói: " Ngày mai sau khi trở về, nàng đi lấy số đo của Nhị di thái sau đó đưa cho ta, ta đi tìm người bên ngoài làm, đến lúc đó nàng chỉ cần nói là do nàng làm thì được rồi. "
Du Uyển thở dài: " Thiếp đã từng đưa cho Nhị di thái, nhị tiểu thư vài bộ thêu thùa, Nhị di thái chắc chắn nhìn ra được đường may của thiếp, vẫn là thiếp tự mình làm hơn. "
Nói đến đó, Lục Tử Khiêm cũng không còn biện pháp nào.
Hôm sau hai người mang lễ vật đi Du gia.
Tống thị rất thích vị con rể này, Lục Tử Khiêm cái gì cũng không cần làm, nhìn thấy quà Tống thị liền cười đến nheo cả đôi mắt, nhận được thiệp mời đi dự hôn lễ của Nhị thiếu gia, nàng liền vui hơn, cảm giác rất vinh dự.
Sau khi ăn cơm trưa, Lục Tử Khiêm đi dạy kèm cho Phượng Thời, Phượng Khởi, Tống thị liền kéo con gái vào phòng của mình, nhỏ giọng hỏi thăm: " Uyển Uyển à, con gả đi lâu như vậy, sao bụng vẫn không có gì ?" Tống thị liền nghi hoặc, theo lý chỉ cần vợ chồng son thân thể khỏe mạnh, thành thân nửa năm nên sớm có tin vui.
Du Uyển cười khổ, rũ mắt nói: " Tiểu nữ cùng với đại thiếu gia gặp nhau thì ít mà cách xa thì nhiều, cho dù tiểu nữ sốt ruột cũng không có biện pháp. "
Tống thị gật gật đầu, đây quả thật là vấn đề lớn.
" Nếu không có việc gì, hai tháng nữa là đến tết, đại thiếu gia cũng sẽ không đi ra ngoài, Uyển Uyển nắm chặt cơ hội, tranh thủ trong năm nay có thai." Tống thị lôi kéo cổ tay Du Uyển cổ vũ, Lục gia nghiệp lớn, Tống thị hy vọng con cái có thể làm Du Uyển đứng vững trong gia đình đó.
Du Uyển chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười.
Buổi chiều, trở về Lục gia, Du Uyển kêu Lục Tử Khiêm về Thúy Trúc Hiên trước, nàng một mình đi gặp mặt Nhị di thái.
Đi theo nha hoàn vào phòng khách, Du Uyển khiếp sợ phát hiện, Lục Quý Hàn tại sao cũng ở đây, hắn mặc một bộ tây trang màu đen ngồi trên ghế sô pha màu trắng, một tay để trên tay vịn, một tay kẹp một điếu thuốc lá. Khi Du Uyển đi vào, Lục Quý Hàn nghiêng đầu nhìn qua, trong miệng đồng thời thở ra một luồng khói trắng làm khuôn mặt của hắn trở nên mơ hồ.
"Tứ thiếu gia cũng ở đây sao. " Du Uyển khách khí mà chào hỏi.
Lục Quý Hàn quay đầu đi, không đáp lời nàng.
Tiểu nha hoàn cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng mời Du Uyển ngồi ở một cái ghế sô pha khác, nhẹ giọng giải thích: " Nhị di thái đi thử quần áo, Đại thiếu phu nhân uống trà trước đã. "
Phòng khách tràn ngập mùi thuốc lá, Du Uyển cảm thấy không quen, nhẹ giọng ho hai tiếng.
Lục Quý Hàn vẫn còn nhả khói.
Hai người ngồi đối diện đều không nói gì. Nhị di thái cuối cùng cũng ra, mặc một thân sườn xám kiểu tây âu, lúc đi đường eo nhỏ uốn éo, cả người tản ra hương vị thành thục. Phu nhân phong tình, thấy Du Uyển liền ngây người, Du Uyển đứng kên, kịp thời giải thích: " Nhị di thái, ta tới lấy số đo của người. "
Nhị di thái bừng tỉnh, nhìn Lục Quý Hàn trên ghế sô pha, nàng tươi cười sáng lạn nói: " Đại thiếu phu nhân khách khí, tối hôm qua ta chỉ thuận miệng nói, làm sao nghĩ đến đến ngươi tự mình làm, ngươi đến cũng đúng lúc lắm, nhìn xem, Tứ thiếu gia tặng ta một bộ, ngươi thấy thế nào?" Nói xong, Nhị di thái vui vẻ mà xoay một vòng.
Du Uyển đương nhiên khen đẹp, hơn nữa dáng người của Nhị di thái rất thích hợp mặc sườn xám.
" Tứ thiếu gia nghĩ như thế nào? " Nhị di thái nhìn mỹ nam ngồi trên ghế sô pha nháy mắt.
Lục Quý Hàn cười cười, quét mắt nhìn Du Uyển, nói: " Nhị di thái mặc như vậy, cùng đại tẩu như tỷ muội. "
Đây là khen nàng tuổi trẻ sao, Nhị di thái lập tức tươi cười, cười xong còn muốn mời hai người ở lại ăn điểm tâm.
Du Uyển nhẹ nhàng từ chối, Lục Quý Hàn cũng nói: " Ta còn có việc, ngày khác lại đến thăm người. "
Nhị di thái tiễn hai người ra sân.
Lúc này thật yên tĩnh, không có Tú Nhi đi bên cạnh, Du Uyển lo sợ Lục Quý Hàn sẽ trêu chọc nàng, nhưng làm Du Uyển kinh ngạc chính là vừa ra khỏi viện của Nhị di thái, Lục Quý Hàn liền nghênh ngang rời đi, đừng nói đến chuyện buông lời trêu chọc nàng, hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt giống như một người khác hoàn toàn.
Không còn nghi hoặc nữa, Du Uyển ngược lại càng an tâm, Lục Quý Hàn như vậy khá tốt.