Converter: Lacmaitrang
Editor: Bánh Bao Nhân Đậu Phụ.
Beta: Tranh Tử
Liễu Tĩnh Nhàn cùng ba vị tiểu thư khuê các đến cửa hàng thời trang Cẩm Vinh mua quần áo, nàng ăn nói rất hùng hồn, đến khi tính tiền lại bị ông chủ Chu khéo léo từ chối không cho giảm giá, vì chuyện này mà Liễu Tĩnh Nhàn mất hết mặt mũi.
Ba vị tiểu thư kia đều là con cái nhà giàu có mất thêm ít tiền cũng không có vấn đề gì, chỉ là những lời ông chủ Chu vừa nói như tát thẳng vào mặt Liễu Tĩnh Nhàn. Hôm nay coi như mặt mũi của nàng đều bị vứt hết.
Sau khi chia tay với nhóm bạn, Liễu Tĩnh Nhàn liền đến Lục gia.
Nàng đi tìm bá mẫu đại di thái, chính là mẹ đẻ của Lục Bá Xương. Đại di thái tuy rằng chỉ là một di thái thái nhưng nhà mẹ đẻ lại là thương gia giàu có nổi tiếng của tỉnh bên cạnh, ở Nam thành rất được coi trọng, bởi vậy Liễu Tĩnh Nhàn cũng vô cùng coi trọng người này.
" Ai da, nhìn cái miệng nhỏ của con này. Có phải tiểu tử nhà ta lại chọc con tức giận không? "
Đại di thái ra gặp khách, ngồi trên sô pha, Liễu Tĩnh Nhàn nghiêm mặt, môi đỏ chu lên cao, đại di thái liền hiểu lầm là đôi tình nhân cãi nhau.
Vành mắt Liễu Tĩnh Nhàn đều đỏ lên, chỉ xuống mấy túi quần áo đã được đóng gói sang trọng cáo trạng: " Bá mẫu, lần trước Nhị thiếu gia đưa ta đến cửa hàng thời trang của Tứ thiếu gia, chính miệng ông chủ Chu hứa sẽ giảm giá cho tiểu nữ 20%, nhưng vừa nãy tiểu nữ mang bằng hữu đến ủng hộ cho cửa hàng của Tứ thiếu gia ông chủ Chu bỗng dưng lại không chịu giảm giá cho tiểu nữ. Tiểu nữ cũng không cần thiết phải giảm giá, nhưng việc này làm cho tiểu nữ mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu. Ông chủ Chu là đang khinh người quá đáng, hắn cư nhiên lại không để ý đến mặt mũi của ta và Nhị thiếu gia!"
Cặp lông mày tinh tế của đại di thái nhăn lại: " Thật sự có chuyện này sao? "
Liễu Tĩnh Nhàn ủy khuất nhìn đại di thái không cam lòng mà suy đoán: " Bá mẫu, tiểu nữ nghĩ ông chủ Chu làm sao có lá gan lớn như vậy, người nói có phải Tứ thiếu gia và Nhị thiếu gia xảy ra mâu thuẫn không? Vì thế Tứ thiếu gia mới sai ông chủ Chu không được giảm giá cho tiểu nữ."
Đại di thái nhìn những gói đồ được bọc tinh tế của cửa hàng thời trang Cẩm Vinh ở trên mặt đất, bà liền lâm vào trầm mặc.
"Việc này đúng là có hơi bất thường, ông chủ Chu đồng ý giảm giá chứng tỏ mối quan hệ giữa hai huynh đệ vẫn ổn, nhưng nếu không phải lão tứ ở sau lưng sai bảo thì ông chủ Chu làm sao dám làm cho Nhị thiếu phu nhân tương lai mất mặt. "
Nghĩ đến đây, đại di thái trong lòng liền tức giận. Bà đã hận con trai vì cố chấp đòi học y, chủ động từ bỏ quyền thừa kế Lục gia, lại hận lão tứ kia chiếm được nhiều tiện nghi như vậy. Hừ, cửa hàng thời trang Cẩm Vinh trên danh nghĩa là lão tứ thành lập, nhưng trên thực tế tiền là do lão gia đưa cũng nên? Nếu là lão gia đưa thì cửa hàng kia một phần cũng là của bọn họ, thế nhưng lão tứ lại không cho bọn họ mặt mũi, hắn là nghĩ sẽ sớm làm chủ mới cảnh báo bọn họ tránh xa cửa hàng thời trang?
Hôm sau, tại chính viện, các vị phu nhân mở bàn chơi bài.
Đang đánh, Lục thái thái nhớ đến cái gì, thuận miệng hỏi đại di thái: " Hôm qua Tĩnh Nhàn có phải đã tới đây không?"
Đại di thái cười: " Vâng, nàng tới tìm ta nói chuyện một lát. "
Nhị di thái một bên cười: " Tình cảm mẹ chồng nàng dâu của các ngươi thật thân thiết. " Nói xong, ánh mắt có chút thâm ý mà nhìn Lục thái thái.
Lục thái thái là chính thê, Liễu Tĩnh Nhàn nếu gả về đây, thì đương nhiên cũng phải coi Lục thái thái như mẹ chồng.
Có thể thấy Nhị di thái là đang châm ngòi đả kích, Đại di thái lo lắng nhìn về phía Lục Thái thái.
Lục thái thái đã sớm quen với việc hai vị di thái này không đấu tranh gay gắt thì lại cùng một giuộc, mặt vẫn mang dáng vẻ mỉm cười, cũng không để ý.
Đại di thái nhẹ nhàng thở ra, kịp thời giải thích lý do Liễu Tĩnh Nhàn đến, sau đó thuận theo gió mà đổ mọi chuyện lên đầu Lục Quý Hàn.
Du Uyển vẫn luôn im lặng đánh bài, nghe thấy Liễu Tĩnh Nhàn bị uất ức ở chỗ Lục Quý Hàn, trong lòng cũng nghi hoặc, theo đạo lý mà nói Lục Quý Hàn không cần thiết phải nhằm vào Liễu Tĩnh Nhàn mới đúng?
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, không chờ Lục thái thái lên tiếng Nhị di thái đã phát biểu ý kiến, Lục Quý Hàn liền đến.
Nhị di thái lập tức cười nói: " Tứ thiếu gia đến thật đúng lúc, đại di thái vừa mới oán trách ngươi, ngươi mau cho nàng một lời giải thích đi. "
Du Uyển đưa lưng về phía cửa, không thấy được nét mặt của Lục Quý Hàn, chỉ nghe thấy thanh âm thong dong của hắn: " Oán trách ta? Thật là kỳ quái nha. Từ khi nào mà ta lại đắc tội Đại di thái?"
Lời nói của hắn vừa mới dứt, thân hình to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt của Du Uyển, nhanh chóng ngồi dựa vào sô pha.
Du Uyển mắt nhìn thẳng, chuyên tâm đánh bài.
Đại di thái không chột dạ khi nói xấu sau lưng người khác, ngược lại quang minh chính đại mà buông lời trêu chọc Lục Quý Hàn: " Tứ thiếu gia không có nghĩa khí, Tĩnh Nhàn tương lai cũng là Nhị thiếu phu nhân, nàng mang bằng hữu đến ủng hộ cho cửa hàng của ngươi, ngươi tại sao đến cả người nhà cũng không cho giảm giá? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng ta cùng Nhị ca ngươi đắc tội với ngươi. "
Lục Quý Hàn chân bắt chéo, một tay để ở trên ghế sô pha, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Nếu người đã hỏi, ta đây liền ăn ngay nói thật, ta cùng Nhị ca quan hệ rất tốt, nhưng mà Liễu tiểu thư lại đắc tội với một vị bằng hữu của ta nên ta không giảm giá cho nàng. "
Đại di thái không thể tin mà nhìn chằm chằm hắn.
Lục thái thái cũng tò mò, hỏi Lục Quý Hàn : " Nàng đắc tội vị bằng hữu nào của ngươi? "
Lục Quý Hàn cười: " Chuyện này không thể nói, vị này lòng dạ bao dung, chưa từng nói cho ta nghe, nhưng là ta để ý nàng nên muốn giúp nàng trút cơn giận này. "
Đại di thái nhấp nhấp môi.
Nhị di thái đột nhiên có lòng tốt, lên tiếng khuyên nhủ: "Bằng hữu ra sao? So với Nhị tẩu ngươi còn quan trọng hơn sao? Không phải là bạn gái của ngươi chứ? "
Lục Quý Hàn cười cười.
Nhị di thái ánh mắt sáng lên: " Xem ra ta đoán đúng rồi, thật đúng là bạn gái, không biết vị cô nương nào có thể lọt vào mắt xanh của Tứ thiếu gia nhà chúng ta vậy?"
Du Uyển trong lòng bình tĩnh, cũng không tò mò vị bạn gái thần bí của Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn ở bên này ngồi một lát, sau đó liền rời đi, hắn đi không lâu, Lục thái thái cũng đi tiếp điện thoại, vì vậy bàn bài cũng giải tán.
Du Uyển mang Tú Nhi trở về, đi được nửa đường thì thấy Lục Quý Hàn đứng dưới gốc cây hoa quế, tay bỏ vào túi quần, ngẩng đầu ngắm hoa.
"Tan nhanh vậy? " Chủ tớ Du Uyển đến gần, Lục Quý Hàn vờ như mới chú ý tới nàng, lơ đãng hỏi Du Uyển .
Du Uyển gật gật đầu.
Lục Quý Hàn tự nhiên đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai mà đi, cười nói bắt chuyện: " Hôm nay vận may đại tẩu như thế nào? "
Du Uyển thật không thích đi cùng hắn, lại không thể không giả bộ làm chị em dâu bình thường nói chuyện: " Cũng coi như tốt đi. "
Nàng lạnh lùng nói ra, nghĩ nghĩ rồi Lục Quý Hàn đi tới gần nàng, thấp giọng hỏi: " Đại tẩu có biết vị bạn gái kia của ta là ai không? "
Tú Nhi đang đi ở bên cạnh, Du Uyển chỉ có thể nén cơn giận, cố ý cười nói: " Chắc là vị tiểu thư khuê các nào đó."
Lục Quý Hàn không có trả lời, đến lúc hai người đi hai hướng, hắn mới cười nói gì đó.
Du Uyển nhất thời không để ý.
Tú Nhi buồn bực nói: "Dịch ty hữu*. " Tên thật kỳ quái.
*易丝佑 "Yì sĩ yoù": Đọc na ná giống Are You.
Du Uyển nghe Tú Nhi lặp lại, lúc này mới ý thức được, lúc nãy Lục Quý Hàn nói chính là tiếng nước ngoài, phiên dịch lại có nghĩa là: " Là ngươi "
"Đại tẩu có biết vị bạn gái kia của ta? "
" Là ngươi. "
Du Uyển trong lòng liền bấn loạn, ngày đó thái độ của Liễu Tĩnh Nhàn với nàng không tốt, Lục Vi cũng có ở đó, chẳng lẽ chỉ vì một chút chuyện nhỏ đó mà Lục Quý Hàn liền làm mất mặt mũi của Đại di thái cùng Nhị thiếu gia?
Bởi vì chuyện này, ba ngày liên tiếp Du Uyển đều ngủ không ngon.
Gió thu thêm lạnh, mặt trăng đêm này tròn hơn hôm qua, cũng sắp đến trung thu rồi.
Du Uyển mất một bữa kì công làm bánh trung thu, trở về nhà mẹ đẻ, đi ngang qua cổng nhà hàng xóm họ Lý, Du Uyển nghe được bên trong có tiếng nữ nhân chửi rủa, cái gì mà " Ngươi ly hôn sau này ai còn muốn sống cùng ngươi. ", " Ta cùng đại ca ngươi có thể sống dễ dàng sao?" linh tinh.
Du Uyển đi vào cửa nhà mình vẫn còn có thể nghe thấy thanh âm bên kia.
Tống thị ra đến cửa đón nữ nhi trở về, thấy nữ nhi còn đang nghe nhà họ Lý cãi nhau, bà liền thở dài, trở về trong phòng liền giải thích cho nữ nhi nghe. Chính là, đại cô nương Lý gia đã xuất giá hơn mười năm, nàng năm nay phát hiện phu quân ở bên ngoài có nữ nhân khác, nữ nhân kia còn có hài tử, đại cô nương Lý gia cảm thấy không thể tiếp tục sống cùng nhau được nữa, trong cơn tức giận liền trở về nhà mẹ đẻ, muốn cùng chồng mình ly hôn.
Cha của đại cô nương Lý gia đã qua đời, Lý mẫu thân tuổi già sức yếu, trong nhà đều do đại ca của Lý cô nương làm chủ. Đại ca của Lý cô nương là người đôn hậu thật thà, rất sợ vợ, mà Lý tẩu tử sợ em chồng ly hôn xong lại không thể gả ra bên ngoài, ăn bám nhà bọn họ, bởi vậy kiên quyết không cho em chồng ly hôn.
Đề cập đến chuyện ly hôn, Du Uyển nhịn không được hỏi mẫu thân: " Nương, Lý cô nương có thể ly hôn được sao? "
Tống thị thở dài: " Huynh tẩu không đồng ý nàng ly hôn, trong tay nàng cũng không có tiền, ly hôn xong có thể đi đâu? Chỉ có thể tiếp tục nén cơn giận. "
Du Uyển nhìn mẫu thân, rất muốn hỏi mẫu thân nếu nàng cùng Lục Tử Khiêm ly hôn, mẫu thân có thể tiếp tục nuôi nàng hay không, nhưng nghĩ một chút, Du Uyển lại sợ mẫu thân suy nghĩ nhiều.
Du Uyển vui vẻ cùng người nhà trải qua Trung thu.
Buổi tối đêm Trung thu, Lục gia mời gánh hát tới nhà.
Sân khấu dựng ở hoa viên, các vị chủ tử ở bên trong ngồi nghe, bọn nha hoàn vây ở bên ngoài, người đứng người ngồi.
Lục Vi thân mật ngồi bên cạnh Du Uyển.
Du Uyển trộm nhìn xung quanh, phát hiện Nhị thiếu gia Lục Bá Xương, Tam thiếu gia Lục Trọng Giương đều tới, chỉ không thấy Lục Quý Hàn.
Không thấy Lục Quý Hàn, nàng liền vui vẻ, lòng cũng nhẹ một chút, thành thật ngồi nghe diễn.
Vừa không để ý một chút, Du Uyển liền thấy phía bên trái mình đột nhiên có người ngồi xuống, Du Uyển quay đầu lại liền thấy Lục Quý Hàn.
" Tứ ca đã trở lại. " Lục Vi lén lút cùng ca ca chào hỏi.
Lục Quý Hàn đêm nay có việc, liền trở về muộn một chút, hắn nhìn muội muội ừ một tiếng, thấy Lục thái thái nhìn lại đây, Lục Quý Hàn gật đầu xem như chào hỏi.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi qua đi, mọi người tiếp tục nghe diễn.
Du Uyển ngồi không yên, lúc nàng chuẩn bị tìm cớ rời đi, bàn tay nàng đặt ở sô pha đột nhiên bị người khác mạnh mẽ nắm lấy, đối phương không cho nàng cự tuyệt mà nắm chặt lấy, đặt ở giữa hai người.
Du Uyển cả người cứng đờ, nàng lén lút giãy dụa nhưng một chút cũng không tránh thoát được.
Lục Quý Hàn lười biếng dựa vào sô pha, mắt nhìn phía trước tựa như đang thật sự nghiêm túc coi diễn, chờ Du Uyển ngừng giãy giụa, khóe miệng hắn dương lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Du Uyển. Du Uyển muốn động cũng không thể động, phát hiện Lục Quý Hàn muốn lồng tay hắn vào tay nàng, Du Uyển liền dùng sức nắm chặt tay.
Nhưng Lục Quý Hàn rất nhanh liền phá vỡ phòng bị của nàng, ngón tay ấm áp thon dài cùng nhau gắt gao nắm chặt.
Bỗng nhiên, Lục Quý Hàn nghiêng nửa người trên về phía trước, tránh Du Uyển, nói chuyện với Lục Vi: " Tam muội có lạnh hay không? "
Lục Vi lắc lắc đầu, ánh mắt đều hướng về sân khấu.
Lục Quý Hàn giống như một ca ca tốt lên tiếng nhắc nhở: " Đem nay gió lớn, nếu như muội lạnh thì nói cho ta, ta lấy áo khoác cho muội mặc."
Lục Vi nhìn Lục Quý Hàn cười cho có lệ.
Lục Quý Hàn một lần nữa ngồi thẳng, bàn tay to hơi dùng sức, giống như muốn dùng độ ấm của bàn tay nhắc nhở cho nàng biết, hắn muốn sưởi ấm cho nàng.
Du Uyển ban đầu chỉ tức giận, nhưng có tức giận cũng vô dụng, lửa giận theo thời gian biến thành chết lặng, Du Uyển chịu khống chế mà cảm nhận độ ấm trên người nam nhân.
Trừ Lục Quý Hàn ra, nàng chưa bao giờ cùng với nam nhân khác nắm tay, tối nay gió thật sự lớn, không khí cũng lạnh, độ ấm đến từ bàn tay nam nhân thật là làm người ta tham lam.
Du Uyển không muốn Lục Quý Hàn, nhưng mà nàng cô đơn.
Nếu, nếu nàng tương lai có một người chồng, nếu người nắm tay nàng lúc này là chồng của nàng.....
Du Uyển ngẩng đầu.
Chỉ là một động tác rất nhỏ cũng đủ làm Lục Quý Hàn chú ý, ánh trăng sáng trong, ánh đèn mờ nhạt, hắn thấy trong mắt nàng có giấu nước mắt, bộ dáng này của nàng, so với đang khóc còn đáng thương hơn rất nhiều.
Nàng chớp mắt một cái, bao nhiêu kiều diễm cùng đáng thương đều biến mất, Lục Quý Hàn chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé kia ra.
Du Uyển lông mi khẽ động.
Lục Quý Hàn đứng lên, chào hỏi Lục Vi một tiếng liền rời khỏi, thanh âm trầm thấp lại lạnh lẽo.
Vở kịch kết thúc, mọi người đều trở về, Du Uyển cũng trở về Thúy Trúc Hiên.
Thúy Trúc Hiên không có nam chủ nhân, còn lạnh lẽo hơn hoa viên, Tú Nhi bưng nước rửa chân ra ngoài, Du Uyển một mình bằm ở trên giường, không biết vì sao đêm nay nàng mất ngủ, trong đầu bỗng chốc hiện lên hình ảnh ngày trước nàng cùng Lục Tử Khiêm có một đêm duy nhất kia, trong chốc lát lại hiện lên hình ảnh Lục Quý Hàn trong sơn động thô lỗ, mạnh mẽ, cưỡng bách, cùng với đêm nay bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy tay nàng một hồi lâu.
Du Uyển trở mình.
Ngày cuối cùng của tháng tám, Lục Quý Hàn nhờ Lục Vi đưa tiền lương cho Du Uyển. Đến tháng mười, Lục Vinh cùng Lục Tử Khiêm trở về, thế nhưng Du Uyển vẫn không gặp lại Lục Quý Hàn.