Chương 60: Kịch Chiến Hắc Y Nhân
“Theo ta lâu như vậy chưa chán sao?” Nguyệt Vương đột nhiên dừng chân lại, nhàn nhạt nói.
“Hắn phát hiện ra mình?” Trên thân cây, hắc y nhân kinh ngạc.
“Tiểu tử, ngươi c·hết chắc rồi!” Một giọng nói vang vọng trên không trung, người tới mặc một bộ hắc y, ngay cả mặt cũng mang vải đen, ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Vương, khí thế băng lãnh xuất hiện, từ giọng nói mà suy đoán, người tới tầm khoảng hai mươi lăm, hai sáu tuổi.
Nguyệt Vương nhìn thấy khí thế của người này, cũng biết người này hẳn tới đối phó chính mình, về phần người tới là người nào, hắn còn chưa rõ.
“Tiểu tử, vốn không có ý định làm hại ngươi, nhưng bị ngươi phát hiện rồi thì phải diệt khẩu thôi!” Hắc y nhân nói xong, đột nhiên hai chân khẽ dùng sức cả người lao về phía trước. Tốc độ của hắc y nhân rất nhanh, tốc độ như tia chớp lao về phía Nguyệt Vương. Song chưởng giơ lên, hai nắm tay chập lại với nhau tạo thành tư thế như một trùy tử, cánh tay được huy động trông thật quỷ dị khó lường. Các ngón tay đan xen với nhau, giống như hai còn độc xà cùng xuất động mang theo một cỗ khí âm hàn lao đập vào mặt Nguyệt Vương.
Trên mặt Nguyệt Vương nhất thời hiện ra vẻ hoảng sợ, biểu hiện này lại không có một chút nào gọi là giả bộ.
Tốc độ của hắc y nhân này cực nhanh, vượt qua ngoài dự đoán của Nguyệt Vương, lúc này đây hắn đem thân pháp phát huy tới mức cao nhất khiến cho Nguyệt Vương cảm nhận được một cỗ hàn ý. Hơn nữa, chiến kỹ của hắc y nhân này cực kỳ bí hiểm, trong lúc hai cánh tay được vũ động, lại có thể phát ra những tiếng kêu "ti ti".
Tiếng kêu này khiến cho Nguyệt Vương cảm giác được như đối với một con đại mãng xà đang nhe ra hai cái răng nanh lao tới, khiến cho hắn lạnh tóc tóc gáy.
Cảm thụ được áp lực một kích của đối phương mang đến, Nguyệt Vương có thể xác định tu vi của hắc y nhân này đạt đến Chiến Sư lục trọng. Nhưng nhờ vào khinh công thân pháp xuất quỷ nhập thần của hắn, khiến cho hắn có gặp phải Chiến Sư cửu trọng cũng có thể chạy thoát.
Tâm niệm nhanh chóng chuyển động, Nguyệt Vương chợt rút Ngân Lang Thương ra, Cửu Thức Sát Thần không một chút bảo lưu chuẩn bị thi triển ra.
Sau một khắc, Ngân Lang Thương cùng cánh tay hắc y nhân thình lình v·a c·hạm vào nhau. Sắc mặt hắc y nhân khẽ biến, hắn vừa rồi tận lực điều chỉnh cánh tay nhằm vào mục tiêu, muốn tránh v·a c·hạm với chiến bảo của đối thủ, trực tiếp đánh lên người Nguyệt Vương. Thế nhưng hắc y nhân đột nhiên phát hiện ra, chiến kỹ thiếu niên này đánh ra khiến cho hắn có cảm giác, vô luận có biến hóa như thế nào cũng không có nửa điểm tác dụng, cuối cùng đành cứng chọi cứng với Nguyệt Vương.
Trong lòng hắn thất kinh, đây là loại chiến kỹ gì? Thế nhưng, trong lòng hắc y nhân vừa mới nổi lên câu hỏi, thì cũng không tìm được câu trả lời, bởi vì từ Ngân Lang Thương của Nguyệt Vương đã truyền sang uy lực cường đại, khiến cho hắn không kịp có thêm bất cứ ý nghĩ nào nữa.
Chiến khí từ Ngân Lang Thương tràn sang như sóng biển dâng lên, bùng phát như n·úi l·ửa p·hun t·rào, trong nháy mắt đã đem hắc y nhân hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Thân hình hắc y nhân bay ngược lại phía sau tốc độ không hề kém so với lúc lao vào, thân hình đập lên thân đại thụ.
“Hơi khinh thường tiểu tử này rồi!” Hắc y nhân từ mặt đất đứng dậy, lau máu trên khóe miệng, âm thầm nghĩ.
Hắc y nhân động, khí thế ẩn chứa trong người hắn đột nhiên bùng nổ, giống như một ngọn n·úi l·ửa p·hun t·rào. Trên tay hắn xuất hiện một cây búa to lớn. Xung quanh ẩn ẩn còn có từng luồng phong bạo.
Cầm cây búa trên tay, hắc y nhân gồng lấy cơ thể hắn, chiến khí cấp tốc như một vòng xoáy cuồng bạo xung quanh, bổ ra một đòn khai thiên tích địa.
“Rầm...!”
Nguyệt Vương né người sang một bên.
Cây búa của hắc y nhân v·a c·hạm xuống mặt đất tạo thành một tiếng vang lớn, cùng lúc đó Nguyệt Vương kháng chịu đòn dư chấn, Ngân Lang Thương vòng qua cây búa của hắc y nhân, chém thẳng vào cổ tay hắn.
“Choang...!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, chỗ cổ tay hắc y nhân xuất hiện một lớp giáp bằng đất, ngăn chặn Ngân Lang Thương của Nguyệt Vương. Hắc y nhân vươn người lên, hít sâu một tiếng. Từng luồng chiến khí xung quanh b·ạo đ·ộng như thác lũ chảy dọc quanh người hắn. Chỉ trong chốc lát, toàn thân hắc y nhân đã trang bị trên người một bộ giáp hoàn chỉnh.
Sau khi hắc y nhân trang bị trên người bộ áo giáp. Hành động của hắn gần như không hề kiêng kỵ gì, điên cuồng tàn phá. Nguyệt Vương liên tục né tránh, cứng rắn chống lại dư âm của một búa do hắc y nhân bổ ra, xuất thương liên tục vào người hắn. Chỉ là có cảm giác như chấu chấu đá xe vậy, không thấm vào đâu.
Một kiếm chém vào áo giáp của hắc y nhân, khoé miệng Nguyệt Vương đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng. Cánh tay huy một cái, Ngân Lang Thương đi theo một đường vòng cung, cánh tay gập thành một góc 90 độ, sau đó đâm thẳng ra. Nhìn thấy động tác của Nguyệt Vương, hắc y nhân trong lòng cảnh giác, lập tức giơ búa đặt trước ngực mình, tạo thế phòng thủ.
“Cạch!!!”
Ngân Lang Thương của Nguyệt Vương đi đến, mũi thương v·a c·hạm với đầu búa.
"Phanh!" Hắc y nhân trực tiếp bị oanh lui một bước.
Hắc y nhân nghiêm túc nhìn lấy Nguyệt Vương, đòn đánh vừa rồi của Nguyệt Vương đã khiến hắn tinh thần tỉnh táo lại. Lần này hắn cần phải cẩn thận hơn. Hắn không muốn bị lật thuyền trong mương.
Xung quanh hắc y nhân dần dần xuất hiện từng cơn gió nhẹ, dần dần cơn gió dần dần mạnh lên, thổi bay phấp phới quần áo của hắn.
Hắc y nhân gồng cánh tay lên, nắm chặt cây búa, theo quán tính cả người cả búa xoay ngang. Hình thành một cơn lốc nhỏ, di chuyển dần đến phía Nguyệt Vương.
Thân ảnh của hắc y nhân nhanh chóng xuất hiện trước mặt Nguyệt Vương, nện búa xuống đầu Nguyệt Vương.
“Vô Ảnh Cước!” Nguyệt Vương cắm trường thương xuống đất tạo lực đẩy bật ra sau tung cước, mũi giày Tuyệt Ảnh Ngoa chạm vào cây búa. Tạo ra ba động đẩy hai người ra xa.
Không bỏ lỡ cơ hội, ngay khi hắc y nhân vừa bị đẩy ra xa, Nguyệt Vương ngay lập tức dùng Ngân Lang Thương đâm về phía hắc y nhân.
Ngân Lang Thương vươn ra đâm thẳng vào cổ hắc y nhân. Hắc y nhân vừa bị đẩy ra xa, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người còn hơi lắc lư một cái, ngay khi một thương của Nguyệt Vương đâm ra, liền vội vàng né tránh. Cánh tay cầm búa của hắc y nhân vung ra, quét ngang người Nguyệt Vương.
“Rầm...!” Nguyệt Vương ngay lập tức thôi động Hoàng Kim Giáp, cứng rắn chặn lại một búa này của hắc y nhân.
Một t·iếng n·ổ rung trời vang lên, thoáng qua, vô số phong nhận ầm ầm phá toái, một bóng người liên tục lui lại. Người này, chính là hắc y nhân, mà hắn vừa lui, đã trọn vẹn mấy chục trượng, vừa dừng lại, khóe miệng đã trào máu!
Hắc y nhân tiếp tục gồng búa, lách người một cách đầy quỷ dị nhoáng cái biến ra sau lưng Nguyệt Vương.
“Bán Nguyệt!!!” Một đòn vu·ng t·hương 180 độ đánh bật đòn t·ấn c·ông của hắc y nhân từ phía sau ngay, lập tức Thiên Hổ Bạo Sát Chưởng được ngưng tụ trên đầu thương điên cuồng oanh sát tới hắc y nhân đang bị văng ra.
“Thiên Hổ Bạo Sát Chưởng...!”
Trong núi rừng yên tĩnh, một tiếng vang giống như sấm rền truyền ra, ngay sau đó nơi chưởng ấn đi qua, một cỗ kình phong mắt thường có thể thấy được dao động khuếch tán ra.
“Oanh...!” Thân thể hắc y nhân b·ị đ·ánh bay đập vào thân cây, thân cây kiên cố ầm ầm lay động, sau đó đứt đoạn, mỗi một tiếng âm bạo không ngừng quanh quẩn ở trong núi rừng, vô số lá cây phiêu tán, tầm mắt cũng hoàn toàn bị che khuất, chung quanh có phi điểu dã thú kinh hãi, vỗ cánh bay lên, rít gào bôn chạy ra xa.
Cuối cùng hết thảy bình tĩnh trở lại, chung quanh một mảnh hỗn độn.
Cảm giác được hắn y nhân đã trọng thương, lúc này xung quanh người Nguyệt Vương tỏa ra một đoàn hắc vụ, ánh mắt Nguyệt Vương hiện lên vẻ điên cuồng, đoàn hắc vụ kia nhẹ nhàng bay tới hắc y nhân.
“Quyền Năng Tham Ăn!!!” Ngay lập tức đoàn hắc vụ bao lấy hắc y nhân.
“Siuuu!” Khói đỏ bốc lên một mùi tanh máu xộc vào mũi khiến người khác khó chịu. Chưa đầy 5 hơi thở đoàn hắc vụ thu về người Nguyệt Vương để lại trên mặt đất bộ bạch cốt ghê rợn và một chiếc nhẫn trữ vật.
Thu nhẫn trữ vật vào trong tay, Nguyệt Vương lập tức ngồi xếp bằng chữa thương, thầm than một tiếng: “Cũng may g·iết được hắn, nếu thêm vài chiêu nữa e rằng chiến khí trong người ta sẽ tiêu hao toàn bộ!”