Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 5: Giáng Long Kích




Chương 5: Giáng Long Kích

Trong phòng, sau hơn 1 đêm tu luyện lúc này Vương đã thành thục phóng xuất chiến khí.

“ Haha giờ ta đã thành thục chiến khí rồi, giờ thằng nào láo là ta đấm vỡ mồm!” Vương phấn khích.

“Tuy ngươi đã trở thành võ giả nhưng không có bất kỳ chiến kĩ nào, như vậy nhiều nhất cũng chỉ trở thành một đầu trâu điên mà thôi!” Hồn Tháp lên tiếng nhắc nhở.

“Không phải chiến kĩ chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn loại đó sao, ngươi có Thiên giai chiến kĩ hay không? Cho ta mượn xài cái!”Vương tham lam nói

Vương thầm nghĩ, chiến kỹ tất nhiên là dùng loại có đẳng cấp càng cao càng tốt.

“Ngươi cho rằng Thiên giai chiến kỹ là củ cải trắng mọc đầy đường sao? Với lại dùng thực lực bây giờ của ngươi có thể học được sao? Hiện tại ngươi chỉ có thể học Hoàng giai chiến kĩ nếu không muốn c·hết!”

“Chiến kĩ Hoàng giai? Hình như trong trữ vật sư phụ có vài quyển!” Vương chợt nhớ ra.

Sau 1 hồi lục lọi Vương lấy ra hai quyển trục đều là Hoàng cấp cao giai chiến kĩ, đây là chiến kĩ cấp thấp nhất trong số những chiến kĩ có trong nhẫn. Hai quyển trục 1 đỏ 1 vàng kim. Quyển trục màu đỏ là chiến kĩ hoả hệ Hoàng giai cao cấp - Giáng Long Kích. Còn quyển trục màu vàng là Hoàng Kim Giáp dành cho mọi hệ tu luyện đều được.

“Trước tiên cứ tập chiến kĩ t·ấn c·ông trước cái đã!” Vương vứt quyển trục màu vàng vào và mở quyển trục màu đỏ ra xem thử, dùng thần thức quét qua biết được đại khái về cách dùng chiêu thức:

“Giáng Long Kích khi đánh ra mang hình dáng 1 con rồng, đòn đánh sẽ mạnh hơn nếu kết hợp với bảo khí hệ hoả, yêu cầu người tu luyện cần thuộc tính hỏa”

Vương bỗng lên tiếng hỏi: “Ê ta thuộc tính gì quên rồi?”

“Ngươi có 3 loại thuộc tính Ám, Phong, Hỏa và 2 thộc tính đang ẩn sâu trong người do đợt ngươi tu luyện hấp thu quá nhiều ma hạch hỏa hệ nên hệ hỏa có phần áp đảo!”

“Trùng hợp thế, móc ra cũng ngay cái Hoả hệ Chiến kĩ!” Vương thốt lên.

Sau khi tìm hiểu xong Giáng Long Kích, Vương liền tìm 1 chỗ trống trong trấn để tập luyện chiến kĩ.



Liễu gia.

“Thưa thiếu gia, người ngài mời đã tới!”

Liễu Nha mặc áo vào và ngồi dậy. Một lúc sau có một vị đại hán bước vào với 2 con phóng lợn đeo sau lưng cùng với khẩu hoa cải dắt ở cạp quần tạo nên dáng vẻ của 1 kẽ đâm thuê chém mướn lâu năm ở chốn gió tay mưa máu. Vừa vào hắn liền cười nói với Liễu Nha:



“Không biết Liễu công tử kêu tôi tới đây để xử lí ai ?”

Nha lạnh lùng nói:

“Ta muốn ngươi xử thằng Vương và mang tim nó về đây! Tiền công 500 chiến kim!”

Đại hán liền đứng dậy và bước ra ngoài.

“Ơ kìa đi đâu đấy?”

“Thôi ông ơi trên bàn thờ nhà con có 3 ông Phúc, Lộc, Thọ ông lên ngồi thành ông thứ 4 luôn đi, cho đủ chân đánh phỏm. Đi g·iết người mà trả có 500, thôi con đưa dao này ông tự làm đi!”

Và thế là với mức giá 600 chiến kim, bản án tử hình của Vương đã được tuyên.



Ở ngoại ô thị trấn, lúc này trong 1 khu rừng xuất hiện một thân ảnh, trên tay thân ảnh đó hiện lên 1 con rồng màu đỏ mờ ảo phóng ra vừa chạm vào một cái cây bên cạnh làm cho cái cây có một vết lỏm vừa.

Vương thở hắt ra một ngụm trọc khí:

“Haizzz cuối cùng cũng lĩnh ngộ được đại khái chiêu thức!”

Với lượng linh hồn có hạn thì cậu có thể tung được chiêu thức này khoảng 4 lần. Vương nghĩ thầm:

“Chắc khi nào ta phải hỏi cách tu luyện để có một linh hồn cường đại mới được” Rồi Vương dọn dẹp dụng cụ về nhà sớm không Vân Nhiên lo lắng. Ngày mai Vương còn phải đi chơi với Nguyệt Tuệ nữa nhưng Vương không biết rằng ngày mai là ngày mà tên sát thủ định g·iết Vương hành động.

Sáng hôm sau, Vương lúc này đã là chiến khí 7 đoạn nhờ sự cần cù bù siêng năng hấp thụ ma hạch cả đêm.

“Haizz mới đó mà còn có 250 ma hạch cấp 1, tu luyện công pháp này thật quá tốn tiền đi!” Vương than thầm.

“Nếu ngươi tiếc tiền thì có thể vào rừng săn g·iết yêu thú!”

“Chuyện đó tính sau, giờ phải đi chơi với Nguyệt Tuệ đã!” Nghĩ đến cô bé loli này là Vương sáng mắt, cô bé Nguyệt Tuệ này mới 10 tuổi mà đã xinh thế này thì đến lúc chân chính trở thành thiếu nữ, chắc chắn sẽ còn làm người ta thất bát điên đảo.

Đang suy nghĩ liên man thì Vân Nhiên bước vào, bưng thức ăn đặt xuống rồi ân cần hỏi han:



“Dạo này con đi đâu mà cứ vắng nhà miết vậy?”

“À con đi chơi với vài người bạn thôi mà mẹ!”

Nghe thế Vân Nhiên cũng không hỏi nữa.

“Vương ca, còn chưa dậy sao?”

Đang ăn dỡ thì ngoài cửa nhẹ nhàng truyền đến thanh âm dễ nghe của Nguyệt Tuệ.

“Nha đầu này, tới thật sớm!” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Vương xoay người, tại trong ngăn tủ tìm tòi một lúc, lấy ra 1 bộ trang phục khá đẹp mặc vào.

Quay lại nói với Vân Nhiên:

“Con đi chơi nha, người cũng đừng lo cho con quá!”

Đẩy cửa đi ra, nhìn cô bé đứng trước cửa, Vương không khỏi nhẹ nhàng cười một cái. Nguyệt Tuệ hôm nay, thay đổi một bộ trang sức màu xanh nhạt, thanh đạm nhanh sắc, lại khiến cho cô nàng thêm vài phần thanh thuần.

Vương dẫn Nguyệt Tuệ trực tiếp ra khỏi gia tộc, sau đó thả chậm tốc độ, nhàn nhã đi dạo trên đường ngắm các cảnh vật ở thị trấn. Vương nhàn nhã ngắm các công trình, ở đây các công trình được xây theo phong cách cổ điển tuy đây chỉ là một thị trấn nhỏ ở phía nam nhưng dân cư ở đây rất đông đúc có những quầy hàng rong đa dạng, những dong binh đoàn đi qua tấp nập.



Lúc này, trong Nguyệt Gia, có 2 bóng người cung kính quỳ trước Vân Nhiên.

“Các ngươi theo sát thiếu gia thật kĩ, nhớ đừng để thiếu gia gặp chuyện gì!”

“Rõ!”

2 thân ảnh ngay lập tức biến mất.



Ở ngoài thị trấn.

Vương lúc này đang dẫn Nguyệt Tuệ đi dạo quanh phố. Nguyệt Tuệ khá thích được đi chơi vì lúc nào Tuệ cũng bị cấm túc ở nhà không cho ra ngoài. Đây cũng là một lần hiếm hoi Tuệ được ra ngoài, cô thích thú chỉ trỏ các thứ kêu Vương mua và đương nhiên với cái tính sĩ gái của mình thì Vương chấp nhận hết.



“Mua cục đá kia đi” Thanh âm của Hồn Tháp bỗng nhiên vang lên.

Nghe thanh âm trong lòng vang lên, Vương lập tức gật đầu, cầm cục đá kia lên, cười nói: “Đây là thứ gì?”

“Thú thật, tại hạ cũng không biết thứ này là gì? Chỉ thấy nó có chút cổ quái!” Tên dong binh nam tử kia có chút ngượng ngùng cười nói.

“Thứ này giá bao nhiêu? Ta muốn mua nó!”

“400 vạn!”

“400 vạn? Vừa hôm trước trên báo có vụ c·hặt đ·ầu vì bán điêu lên gấp mấy lần! Mày nghĩ tao đần?”

“Thiếu gia bớt nóng, thứ này tại hạ khó khăn…”

“1 vạn chiến kim, mua tất cả các thứ ngươi đang bán, không chịu thì thôi!” Vương ngắt lời.

“Thành giao!” Tên dong binh đoàn hí hửng vì lừa được một thằng công tử bột vì các thứ trên bàn hắn đang bán còn chưa đáng giá đến 5000 chiến kim còn cục đá kia hắn cũng không biết là gì nên củng xem là đồ bỏ.

Sảng khoái xuất ra chiến kim, Vương không nói hai lời, xoay người đi. Nguyệt Tuệ từ xa nhảy chân sáo tới chắc cô nàng mới chén xong quán ăn vặt của ai đó. Người nhỏ mà ham ăn dễ sợ từ lúc đi đến giờ toàn ăn là ăn. Thấy Tuệ vừa tới Vương liền hỏi:

“Tuệ nhi còn cần gì ca ca mua nữa cho!”

“Muội muốn ăn hồ lô và chơi thử trò tách kẹo nữa”

Thế là Vương lại dẫn Nguyệt Tuệ tiếp tục đi chơi mãi trưa mới bắt đầu đi về nhà. Chia tay Nguyệt Tuệ,Vương bắt đầu vào rừng để tu luyện. Lúc này, tên sát thủ theo dõi Vương từ lâu bắt đầu hành động.

Vừa đi đến cánh rừng thì đột nhiên một luồng gió sắc lẹm bắn tới Vương.

“Đuỳnh!” một t·iếng n·ổ vang lên, tay áo Vương hiện lên vết rách khóe miệng chảy máu.

“Đã t·ấn c·ông còn không ra mặt đi!”

Vương mỉm cười nói lớn. Một thân hình cao to lực lưỡng, sau lưng hắn là hai con phóng lợn cùng với khẩu hoa cải dắt ở cạp quần. Người đàn ông nở một nụ cười man rợ nói:

“Có vẻ ngươi cũng không giống phế vật cho lắm, còn đỡ được đòn đánh của ta ngươi khá đấy!” nói vậy chứ thật ra trong lòng hắn đang kinh ngạc vì Vương đỡ được đòn đánh của hắn mà đây là 1 đòn đánh bất ngờ của 1 sát thủ, tên sát thủ tin rằng với 1 phát của khẩu hoa cải với một đứa phế vật như Vương thì thứ còn lại chỉ là cây răng khôn, nhưng không những Vương đỡ được mà còn chỉ b·ị t·hương nhẹ.

Hắn không biết rằng với kinh nghiệm Vương đã biết được hắn theo dõi từ lâu nên đã âm thầm chuẩn bị sẵn Giáng Long Kích để ngạnh kháng. Cũng may cho Vương là tên sát thủ này chỉ có thực lực Chiến giả ngũ tinh với lại hắn cũng không dùng chiến kĩ chứ không giờ Vương đã được đoàn tụ với tổ tiên. Đột nhiên tên sát thủ hét lớn:

“C·hết đi! Phá Không Quyền!”. Vương giật mình vội né tránh nhưng áp lực của tên sát thủ quá lớn khiến cậu không di chuyển được. Đột nhiên có hai thân ảnh màu đen hiện ra chắn trước Vương. Tên sát thủ thấy không thành công nên định quay xe nhưng đã quá muộn.

“Ầm!” thân ảnh tên sát thủ văng ra đập vào mỏm đá rơi xuống. Hắn tắt thở sau pha đầu tiên hưởng dương 30 tuổi.