Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 41: Nam Dương Học Trưởng, Ngươi Thật Sự Quá Kém!




Chương 41: Nam Dương Học Trưởng, Ngươi Thật Sự Quá Kém!

“Hắn sao có thể là đối thủ của Nam Dương học trưởng chứ?”

“Nam Dương học trưởng chỉ cần một kiếm là có thể đánh bại hắn rồi, hắn lấy cái gì so với Nam Dương học trưởng?”

“Cái gì mà một kiếm, Nam Dương học trưởng dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền c·hết hắn như con kiến rồi!”

Những học viên này bình thường đều nịnh nọt lấy lòng Nam Dương Hoàng Phong, đối với Vương tự nhiên là thỏa thích xỉ nhục, huống chi trong lòng bọn chúng cũng có suy nghĩ này.

Nam Dương Hoàng Phong âm lãnh cười cười, nói: “Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cao thủ chân chánh, cái gì gọi là n·gược đ·ãi?”

Vừa mới nói xong chỉ nghe thấy "BOANG..." một tiếng, trường kiếm của Nam Dương Hoàng Phong ra khỏi vỏ, trong lúc này hào quang lóe lên, trường kiếm trở nên đẹp mắt, một kiếm đâm vào Vương.

Nhưng mà một kiếm này của Nam Dương Hoàng Phong trong mắt của Vương không có lợi hại như vậy. Thần tình Vương lạnh nhạt, khinh thường nói:

“Tốc độ của ngươi quá chậm!”

Tiếng nói lên, trường thường đã xuất trận, học viên dưới lôi đài chỉ thấy bóng thương xuất hiện, xuyên qua bóng kiếm của Nam Dương Hoàng Phong.

“Bành!” Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một chiêu này đánh cho Nam Dương Hoàng Phong rung động vù vù, nhưng hắn cũng bị lực đạo ẩn chứa chấn động đến kêu rên lui lại, hai tay chấn động đến run lên.

“Bát tinh Chiến Giả!” Nam Dương Hoàng Phong hoảng sợ kêu lên.

“Bát tinh Chiến Giả?!”

“Một tên tân sinh có thực lực bát tính Chiến Giả, trời ạ hắn còn mạnh hơn cả ta nữa!”

“Xem ra hôm nay Nam Dương Hoàng Phong chọc nhầm người rời!”

Đám học viên phía dưới kinh ngạc, bàn tán.

Vương vung mạnh Ngân Lang Thương đánh tới.

Rất nhanh, tiếng kim loại va vào nhau vang lên bên tai không dứt, Ngân Lang Thương không ngừng va vào không khí tạo ra tiếng vù vù, người ở dưới đài nhìn mà nuốt nước bọt.

“Ah...” Nam Dương Hoàng Phong liền phát ra tiếng hét thảm, lui ra phía sau. Một đạo máu tươi ngang trời vẩy ra, vai phải của hắn đã hiện ra một v·ết t·hương lớn, máu tươi chảy ròng.

Nam Dương Hoàng Phong, bại!

Vẻn vẻn trong chớp mắt, Nam Dương Hoàng Phong đã b·ị đ·ánh bại, học viên dưới đài tất cả mở to mắt như chuông lớn.

Kh·iếp sợ! Toàn trường kh·iếp sợ!

“Nam Dương học trưởng, ngươi thực sự quá kém!” Vương nhìn Nam Dương Hoàng Phong, dựng ngón cái lên, sau đó chỉ xuống dưới mặt đất.

Ngoài kh·iếp sợ ra, dưới lôi đài truyền đến âm thanh cười vang dội.

Nam Dương Hoàng Phong mặc dù rất tức giận nhưng không thể làm được gì, đành đưa lệnh bài của mình cho Vương.



Rất nhanh, 400 điểm cống hiến trên lệnh bài của Nam Dương Hoàng Phong đã chuyển qua lệnh bài của Vương.

“Ngươi chờ đó cho ta!” Nam Dương Hoàng Phong để lại một tiếng, sau đó ngay lập tức mất dạng.

Vương cũng chẳng thèm quan tâm, hắn định quay người rời đi, nhưng lúc này Dương Tuyết Vân đến bên người hắn, mở miệng nhắc nhở: “Vị học đệ này, cẩn thận một chút, Nam Dương Hoàng Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Đại ca của Nam Dương Hoàng Phong là cao thủ trên Tiềm Long bảng đấy!”

“Cao thủ Tiềm Long bảng sao?” Vương thầm nghĩ, sau đó cảm tạ Dương Tuyết Vân:

“Cảm ơn học tỷ nhắc nhở!!!”

...

Vừa về đến nhà Vương vẫn thấy Kim Tài miệt mài lắp ráp, đúng là con mọt sách thứ thiệt. Còn tên Cap Đại Minh, sai khi học xong hắn đã trốn ra khỏi trường vô thành chơi rồi tối khuya mới về. Vương tự nhủ hôm nào cũng phải trốn ra ngoài chơi một chuyến.

Vương cũng về chỗ của mình chuẩn bị khám phá tấm giấy bí ẩn mới lấy được.

Tờ giấy vừa lấy ra công pháp Hấp Khí Thôn Linh Quyết lại điên cuồng rung lên như lần hắn mới cầm ở Võ các vậy.

“Cái này dùng kiểu gì đây?” Vương giơ tờ giấy lên hỏi Hồn Tháp.

“Hãy dùng Hấp Khí Thôn Linh Quyết lên tờ giấy đi!”

Vương nghe lời đặt tay lên tờ giấy.

“Hấp!!!”

“Siuuuuu...”

Từng đợt hoa văn trên tờ giấy trôi dọc từ tay đi khắp người Vương, cuối cùng dừng lại ở mi tâm. Lúc này não Vương hiện lên hư ảo thú vật gào thét điên cuồng tuy nhìn không rõ là con vật gì nhưng nó lại toát ra một khí thế ác liệt kiêu ngạo, hung hăng. Lúc này Vương để ý con thú này có cái miệng rất lớn, nó đang cố cắn nuốt mọi thứ xung quanh.

Lúc này Hồn Tháp nói:

“Tàn hồn Thao Thiết một trong tứ đại hung thú thượng cổ từ thời Hồng Hoang. Thôn phệ mọi vật, bản tính tham ăn hung hãn. Cũng đại diện cho công pháp này thôn phệ mọi vật, công pháp của tên Vô Tử để lại cho ngươi chỉ có tầng 1. Trên nó còn hai tầng. Vì công pháp từ tầng 2 và 3 quá nghịch thiên nên đã bị các cường giả thời thượng cổ phá hủy. Tuy nhiên…”

“Sao…?” Vương tò mò hỏi.

“Cho dù làm thế nào cũng không phá hủy được công pháp cuối cùng. Họ phải hợp sức chia hai tầng còn lại làm 8 phần. 3 mảnh tầng 2 và 5 mảnh để tầng 3 nằm rải rác khắp nơi...

…Và đây là một mảnh của tầng 2. Nếu ngươi hấp thu được nó ngươi sẽ lĩnh ngỗ một chút tầng 2!”

“Vậy thì bắt đầu thôi. Nhưng lỡ hấp thu không được thì sao?” Vương tiện hỏi

“Bị con thao thiết kia hấp thu ngược lại rồi…CHẾT!!!”

“Đành liều một lần vậy!!!”

Hắn phi thân tới cách con hung thú 100m, lúc này Vương cảm nhận sức hút mãnh liệt muốn hút cả hắn vào vậy.



“Xoẹtttt!!!”

Lúc này Vương không tự chủ bị hút lại gần tàn hồn Thao Thiết, chiến khí của Vương cũng dần bị rút ra ngoài. Vương nhận ra trước cỗ hấp lực này hắn có thể bị hút vào bất cứ lúc nào

“Mẹ kiếp muốn hấp thu lão tử sao? Ngươi chưa đủ tuổi!” Vương vận sức muốn chạy thoát nhưng nhận ra hắn không thể.

“Vô Ảnh Bộ!!!” Vương điên cuồng hét lên, chân đạp Tuyệt Ảnh Ngoa lùi lại nhưng cũng không cải thiện được bao nhiêu.

“Muốn đối đầu với Hấp Khí Thôn Linh Quyết phải dùng chính nó!” Giọng Hồn Tháp vang lên.

“Được!!!” Vương hạ quyết tâm.

Dứt lời Vương iền phi thân tới tàn hồn Thao Thiết, lúc này Vương tiến lại gần mới thấy được khá rõ bộ dạng con hung thú này. Tứ chi của Thao Thiết đang bị những sợi xích linh hồn trói lấy tứ chi và cổ của nó những sợi xích nối vào năm cái cột xung quanh lấy con hung thú làm trung tâm. Thấy Vương tới nó gào lên dữ dội mồm nó há to ra như muốn nuốt trọn Vương.

“Ngươi muốn ra oai với ai? Mặc kệ lúc sống ngươi bá đạo thế nào bây giờ ngươi chỉ là một tàn hồn!!!” Nhẹ đặt tay lên cái vột nối với cổ Thao Thiết Vương vận dụng Hấp khí Thôn Linh Quyết

“Aaaaaa!!!”

Từng luồng chiến khí của Vương bị rút ra kỏi cơ thể được tàn hồn Thao Thiết hấp thụ. Nhưng ngay lập tức sau đó bị Hấp Khí Thôn Linh Quyết của Vương hấp thụ lại. Cuộc giằng co kéo qua 2 canh giờ.

Lúc này trên mặt Vương mô hôi tuôn ra như tắm.

“Mẹ kiếp không xong rồi không những chiến khí bị hút mà linh hồn mình cũng bị tiêu hao quá nhiều!!!”

“Aaaaaa”

Tiếng hét thảm thiết vang lên bây giờ Vương đã tới giới hạn của mình. Thao thiết thấy Vương bị yếu thế hưng phấn gào lên ra sức thôn phệ Vương. Lúc này thân ảnh Vương càng ngày càng mờ nhạt vì hắn dùng trạng thái linh hồn đi vô thức hải để thôn phệ tàn hồn Thao Thiết. Nên nếu hắn không thành công hắn sẽ mất linh hồn và trở thành một cái túi da không hơn không kém.

Vương dần dần mất đi ý thức, linh hồn của hắn đang sắp tan biến, một dọng nói vang lên nhưng hắn không thể nghe được.

“Haizz!!! Còn quá sớm để ngươi thôn phệ thứ này đáng lẽ phải đợi ngươi lên Chiến Sư. Thôi dùng chút sức tàn giúp ngươi vậy!!!”

...

Sáng hôm sau, Vương ngồi ngáp trên lớp chờ đạo sư tới.

Một thân ảnh mảnh mai đi vào.

“Đến đông đủ rồi phải không? Ta bắt đầu điểm danh!”

Liễu Nguyệt Vân bắt đầu điểm danh từng người một, khi đọc đến tên Vương, nàng nhíu mày.

“Em kia, sao hôm qua lại vắng học?” Liễu Nguyệt Vân trầm giọng hỏi.

“Tại...tại em b·ị đ·au bụng!!!” Vương kiếm đại một lý do để thoái thác.

Liễu Nguyệt Vân nhìn Vương, nửa tin nửa ngờ, nhàn nhàn nhìn Vương nói: “Coi như lần đầu ta bỏ qua... Được rồi chúng ta bắt đầu vô tiết học!”



Ngồi đâu đó được 40 phút Vương liền chìm vào cơn mơ.

Được một lúc, bỗng có một bàn tay lay lay Vương.

“Để im tao ngủ hôm qua thức khuya quá!!!”

“Vậy sao?”

“C·hết mẹ giọng của đạo sư!” Vương giật mình tỉnh dậy sợ hãi như b·ị b·ắt ăn vụng.

“Cút ra sân chạy hai trăm vòng quanh khu lớp học cho tôi!” Lúc này Liễu đạo sư tức giận bộ ngực bạo mãn phập phồng rất mê người.

“Còn chưa đi sao?”

“Chẳng phải chỉ hai trăm vòng sao? Chạy thì chạy!” Vương bĩu môi.

Nhưng lời còn chưa dứt, Liễu Nguyệt Vân nhanh chóng dùng tay điểm mấy lần tại trên người Vương, cỗ lực lượng cường đại rót vào thể nội hai người, trong nháy mắt phong ấn đan điền cùng kinh mạch.

Chạy hai trăm vòng quanh khu lớp học, lại trong tình huống không thể sử dụng chiến khí, cho dù hắn là Chiến Giả trở lên nhưng cũng là một khảo nghiệm thể lực rất lớn.

Vài giờ trôi qua, hắn đã chạy xong hai trăm vòng, thân thể c·hết lặng, sau lưng ướt đẫm, nhiều lần muốn phá vỡ phong ấn trong cơ thể nhưng đều không được.

“Xong rồi sao? Vừa đúng lúc kết thúc giờ học!” Liễu Nguyệt Vân nói với Vương một tiếng, giải khai phong ấn trên người hắn, sau đó quay người rời đi.

“Mịa, không chỉ là ngủ một lát thôi sao? Lại bắt ta chạy đến hai trăm vòng!” Vương lầm bầm trong miệng.

“Thôi, ngươi còn hên chán, Liễu Nguyệt Vân đạo sư bình thường rất nghiêm khắc, ngươi chỉ chạy có hai trăm vòng rồi còn than gì nữa!!!” Cao Đại Minh bước tới, cười hì hì nhìn Vương.

“À, chiều đi ra ngoài thành chơi một chút không?” Cao Đại Minh nói thêm.

“Không phải tiến vào nội viện mới có thể tùy ý ra ngoài sao?” Vương thắc mắc.

“Ta có cách trốn ra được!” Cao Đại Minh mỉm cười thần bí.

...

Đế đô, trung tâm quyền lực Nam Đế quốc, cũng là chỗ phồn hoa nhất Nam Đế quốc.

Nhìn quanh quang cảnh nơi đây Vương thấy thật mẹ là to, kiến chục cao đến vài chục mét, cực kỳ to lớn xa hoa. Trên đường hắn đi gặp không ít công tử ca, tiểu thư trẻ tuổi nhìn rất đã mắt.

Đường phố phồn hoa, mười sáu chiếc xe ngựa chạy song song với đều không có bất cứ vấn đề gì. Lúc này thoạt nhìn, quả thật là ngựa xe như nước, người đến người đi, nối liền không dứt. Tiếng người huyên náo, nếu là nói chuyện nhỏ giọng chút, sợ là đều khó mà nghe thấy.

Cao Đại Minh đi một mạch trên đường ngó Đông ngó Tây. Cứ thấy cái đồ ăn gì ngon bổ rẻ là hắn bay vào mua ăn, từ cái kẹo hồ lô đến cái bánh kem, không bỏ qua cái nào hết.

Sau nửa canh giờ, Cao Đại Minh mang theo Vương đi tới trước một nhà tửu lâu trong thành.

Tiên Khách lâu!

Tiên Khách lâu có thể nói là một nhà tửu lâu lớn nhất trong đế đô, chiếm diện tích chừng gần ngàn mét vuông, sở hữu sáu tầng, ngoại tầng độ kim, cực điểm xa hoa.

Nhìn thấy tòa tửu lâu này, Vương kinh ngạc.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quán rượu lớn xa hoa như vậy?