Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 31: Kiểm Kê Điểm Tích Lũy




Chương 31: Kiểm Kê Điểm Tích Lũy

Ánh mặt trời bắt đầu len lói qua những tán cây trong Tứ Gia Lâm.



Ở một nơi trong khu rừng. Ở đây có hai thân ảnh một thiếu niên anh tuấn cùng với một thiếu nữ xinh đẹp, vây quanh họ là một bầy sói tổng cộng bốn con và nhiều xác sói khác ở gần đó.

Vương một mình chống đỡ với ba con sói, trong đó có một đầu nhất giai hậu kỳ còn lại đều là nhất giai trung kỳ. Hàn Băng Tâm cũng đang chiến đấu với một con Hắc Lang Nhất giai sơ kỳ.



“C·hết tiệt! Cứ tưởng đàn sói tầm bảy, tám con thôi, không ngờ tới hơn chục con rồi!”

Vương nhìn sang Hàn Băng Tâm, nàng lộ vẻ suy nhược thấy rõ, với thực lực của nàng khó mà là đối thủ của con sói kia.

“Cố gắng cầm cự nó đi!” Vương lên tiếng trấn an Hàn Băng Tâm rồi ném một khỏa đan dược trị thương cho nàng.

“Đa tạ!” Hàn Băng Tâm dỡ lấy khỏa đạn dược, nhanh chóng tạo khoảng cách với con sói rồi phục dụng.

Ba con sói thấy không làm gì được Vương liền điên cuồng lao tới cùng một lúc.

“Mấy con sói này, tưởng ta không làm gì được các ngươi chắc?” Vương cầm thanh phóng lợn bộc phát vô tận chiến khí lao lên.

“Xem chiêu mới của ta. Bán Nguyệt!!!”

Vương liền vung thanh phóng lợn hình bán nguyệt đẩy lùi cả ba con sói ra xa khỏi mình khiến bọn chúng lần lượt văng vào thân cây gần đấy nhưng đòn này vẫn chưa thể nào hạ được chúng. Lúc này sau khi tung Bán Nguyệt. Xung quanh người Vương tỏa ra một luồng hào quang kim sắc.

“Hên cho bọn ngươi ta mới luyện được chút da lông không thì các ngươi chỉ có c·hết!” Bán Nguyệt là một trong những chiến kỹ trấn tộc của Nguyệt gia. Hắn mới học được tuy chỉ mới được chút da lông nhưng uy lực của Huyền giai sơ cấp chiến kỹ không phải tầm thường.

Nhân lúc ba con sói còn đang choáng vì bị ăn Bán Nguyệt. Vương nhanh chóng thi triển Vô Ảnh Bộ tiếp cận ba con sói.

“Giáng Long Kích!!!” Vương hét lớn một tiếng, cây phóng lợn phóng thẳng xuống đầu Hắc Lang nhất giai hậu kỳ, đầu Hắc Lang này không kịp phòng bị, bị phóng lợn đâm thẳng vào, nặng nề té xuống đất, triệt để mất đi sinh cơ.

Hai đầu Hắc Lang còn lại thấy đầu nhất giai hậu kỳ đã bị g·iết, quay người bỏ chạy nhưng tốc độ của bọn chúng căn bản không bằng Vương, nhanh chóng Vương cũng đã hạ xong hai đầu Hắc Lang.

“Hộc...hộc...xong rồi...còn bên kia...” Liên tiếp thi triển các chiến kỹ khiến chiến khí trong người hắn tiêu hao gần hết, hắn nhìn sang chỗ Hàn Băng Tâm, định trợ giúp nàng.

“Ngao hào!” Đầu Hắc Lang kia té xuống đất, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng, triệt để kết thúc sinh mạng.

“Hạ được rồi?” Vương bất ngờ, với thực lực Chiến Khí 9 đoạn của Hàn Băng Tâm mà nàng cũng có thể hạ được đầu Hắc Lang nhất giai sơ kỳ.



Ở những nơi khác trong Tứ Gia Lâm. Những thí sinh khác đang chật vật chống đỡ yêu thú. Trải qua một đêm chiến đấu, những thí sinh đều suy yếu cạn kiệt gần như hết chiến khí.

Đám người Nguyệt Long suy yếu đi cũng không vững cả đêm qua đủ loại yêu thú liên tục t·ấn c·ông họ .

Bên phía Lễu gia cũng không khá hơn là bao.

Lúc này những thành viên của hai gia tộc Hồng Gia và Lôi Gia bắt đầu liên minh lại với nhau vì họ đều bị Liễu Thiên Minh c·ướp đi điểm tích lũy.



Ở một bãi đất trống một thiếu niên quần áo sộc sệch khắp người loang lổ v·ết m·áu. Khuôn mặt đầy tơ máu nhăn lên vì tức giận như một tu la từ cửu u hiện thế.

“Đàn trùng khốn nạn nếu ở thời kì đỉnh phong chỉ cần một chụp là có thể giải quyết đâu phải khổ sở thế này bất quá…”



Vương đang ngồi hồi phục chiến khí trong một hang động.



“Càng ngày càng có nhiều yêu thú mạnh xuất hiện, cứ thế này cũng không kiếm thêm được bao nhiêu điểm!” Vương suy tính, hắn cũng không rõ những người khác kiếm được bao nhiêu, nên cần phải kiếm thật nhiều điểm tích lũy để đảm bảo nằm trong top 10.

Bỗng nhiên, hắn lóe lên một ý tưởng:

“Cần gì phải săn yêu thú nữa, đi c·ướp điểm của người khác vừa tăng điểm tích lũy của mình vừa giảm điểm tích lũy của người khác!”

...

Hai người bọn Vương đi được tầm nửa tiếng gặp một thiếu niên quần áo xộc xệch đang ngồi xếp bằng.

Tên thiếu niên mở mắt thấy hai người bọn Vương ngạc nhiên rồi mặt méo mó:

“Lại c·ướp c·ủa ta nữa à!”

Hoàng Lâm khóc thầm trong lòng, hắn luôn là mục tiêu để những người khác c·ướp điểm.

Vương cũng không muốn nói nhiều, hai chân hơi co lại, xoay người nhanh chóng, đùi phải đá vào bụng Hoàng Lâm.

“Ầm!”

Hoàng Lâm thân thể giống như là người rơm bị rách nạt đồng dạng, bay ngược trở lại, đập vào lưng một thân cây lớn, rồi ngã xuống đất.

Lực lượng khổng lồ khiến cho cây cối đều lay động, chim chóc trên cây cũng chấn kinh, tất cả đều bay mất.

“A!”

Hoàng Lâm nằm trên mặt đất ôm bụng rên lên một tiếng đau đớn.​

“Giao điểm ra hoặc b·ị đ·ánh!!!”

Hoàng Lâm tức muốn hộc máu, c·ướp điểm thì nói ngay từ đầu luôn đi, còn cố đánh hắn một phát nữa. Không biết hắn lọt vào vòng này là hên hay xui nữa.

“Đây ta đưa là được! Việc gì phải vừa gặp đã đánh rồi!” Hoàng Lâm run run đưa tấm lệnh bài cho Vương.

Vương nhẹ nhàng lấy nửa số điểm của Hoàng Lâm. Tiện tay vứt lệnh bài cho Hàn Băng Tâm.

“Ngươi cũng lấy của hắn luôn đi!”

Hàn Băng Tâm gật đầu và lấy đi điểm của Hoàng Lâm.

Vương cầm lệnh bài vứt trả lại cho Hoàng Lâm.

“Trả ngươi!”



Những ngày tiếp theo sáng mọi người tản ra khắp nơi săn yêu thú kiếm điểm còn ban đêm chống đỡ yêu thú t·ấn c·ông.

Ở một bãi đất trống có một đoàn người tầm năm người đang vây công một con gấu đen to lớn, hai chi trước của nó được bao bọc bởi một đôi hắc thủ, mỗi phát nện của gấu đen gây rung động khắp nơi.

Hắc Địa Hùng - Nhị giai sơ kỳ yêu thú. Đối đầu với nó Là ba người Hồng gia gồm và hai người Lôi gia.

“Lực phòng thủ của con gấu này thật chắc chắn!” Hồng Quân Dật lên tiếng.

“Đâu phải chỉ thủ khỏe đâu, nó còn có công kích cục lớn nữa!” Một tên khác nói.

“Trước tiên cứ chia ra làm phân tán sức chiến đấu nó. Đợi nó đuối sức rồi t·ấn c·ông. Đầu Hắc Địa Hùng này rất chậm chạp!”



Sau một canh giờ chiến đấu, Hắc Địa Hùng lộ vẻ mỏi mệt, cử động châm chạp thấy rõ nhưng năm người kia cũng không khá hơn chút nào, chật vật không kém.

“Mọi người thừa lúc nó đang hết sức mau tung sát chiêu tiêu diệt nó!”

“Bùm Bùm...” Quang mang khắp trời, năm loại vũ kĩ khác nhau oanh kích lên đầu Hắc Địa Hùng to lớn tạo ra một trận oanh kích lớn khói bụi mờ mịt. Mọi người nín thở chờ đợi.

“Xèooo” Khói bụi tản đi để lại thân thể Hắc Địa Hùng to như một ngọn núi từ từ đổ xuống.

“Ầm!” Nhưng con Hắc Hùng vẫn chưa c·hết, chỉ là lúc này nó đã rất suy nhược mà thôi.

“Cuối cùng cũng hạ được, ngươi làm bọn ta tốn cả ngày trời!” Lôi Tử Minh vừa bước tới vừa nói.

Bỗng nhiên một đạo lưu quang màu thiên thanh vọt qua xoẹt cắt một phát ngọt lịm trên cổ con gấu.

Mọi người sững sờ, chuyện gì vừa xảy ra?

Lúc này mọi người định hình lại. Bỗng nhiên một tên bên Lôi Gia lên tiếng trước:

“Nguyệt Vương... ngươi dám c·ướp điểm của chúng ta sao? Ai cho ngươi gan đó, ta bắt được ta sẽ lột da ngươi!” Lôi Tử Minh nghiến răng tức giận nói.

“Làm sao, có ý kiến thì lên đây lấy điểm của ta nè!” Vương mặt trêu tức nhìn Lôi Tử Minh.

“Ngươi… ngươi... ” Lôi Tử Minh nghẹn lời, nói không ra tiếng.

“Bỏ đi...chúng ta tiêu hao gần c·hết chiến khí rồi, không đánh lại hắn đâu!” Một người bên Hồng gia lên tiếng.

“Đi thôi...đợi vào vòng ba ta xử hắn sau!!!” Lôi Dương trầm giọng, nếu không phải chiến đấu với đầu Hắc Địa Hùng đã tiêu hao gần c·hết chiến khí của hắn thì hắn chắc chắn là người lao lên đầu tiên.

“Đợi đã...ta cho các ngươi đi sao?”

...

Thời gian trậm rãi trôi qua, vòng hai cuối cùng cũng kết thúc!

“Tất cả mọi người xếp thành hàng, qua bên này kiểm kê điểm tích lũy!!!”

Thanh niên lưng hùm vau gấu nói lớn.

Tất cả 15 người liền mang theo lệnh bài của mình đi về phía thanh niên.

“Người thứ nhất, Hoàng Lâm! Điểm tích lũy: 520!”

“Sao lại ít như thế?”

“Đúng a, 7 ngày mà chỉ kiếm được 520 điểm tích lũy, đủ để xếp vào những người ít điểm tích lũy nhất trong lịch sử tỷ thí!”

“Ta đoán là hắn b·ị c·ướp hết, dù gì thực lực của hắn cũng là yếu nhất!”

Đám người xung quanh quảng trường xôn xao nghị luận.

...

“Lôi Tử Minh, điểm tích lũy: 3250!”

“Hồng Mặc Phi, điểm tích lũy: 2580!”

“Hồng Quân Dật, điểm tích lũy: 2720!”

“Liễu Ngọc Như, điểm tích lũy: 4520!”

“Liễu Hạ Vũ, điểm tích lũy: 4160!”



“Liễu Giang Hồng, điểm tích lũy: 4100!”

“Nguyệt Tiếu, điểm tích lũy: 6240!”

Thanh niên kiểm kê từng người một, không ít điểm tích lũy đều được gọi ra.

“Hàn Băng Tâm, ngươi lên trước đi!” Vương quay đầu nói với Hàn Băng Tâm.

Hàn Băng Tâm gật đầu, sau đó tiến tới trước mặt thanh niên.

“Hàn Băng Tâm, điểm tích lũy: 5620!”

“Oa, không nghĩ tới nàng lại đạt được nhiều điểm tích lũy như vậy!”

“Với thực lực của nàng mà lại đạt được nhiều điểm tích lũy như vậy sao?”

“Có lẽ may mắn không gặp đối thủ mạnh c·ướp điểm a!”

Dưới quảng trường một trận xôn xao.

...

“Hồng Thiên Kim, điểm tích lũy: 7280!”

“Nguyệt Thu, điểm tích lũy: 7300!”

“Lôi Dương, điểm tích lũy: 8920!”

“Oa, Lôi Dương kia rõ ràng đạt được gần 9000 điểm tích lũy, thật là khủng kh·iếp ah!”

“Thật lợi hại!”

...

“Nguyệt Long, điểm tích lũy: 9980!”

“Gần...gần 1 vạn, cái này quá kinh khủng rồi!”

Đám người chung quanh càng không ngừng nghị luận nhao nhao.

...

“Nguyệt Vương, điểm tích lũy: 9780!”

“Ta tưởng điểm tích lũy của Nguyệt Vương phải nhiều hơn Nguyệt Long chứ?”

“Có thể hắn muốn giữ sức cho vòng sau!”

“Cũng đũng, nhưng 9780 điểm tích lũy cũng cực kỳ cao rồi a!”

...

“Người cuối cùng, Liễu Thiên Minh, điểm tích lũy: 20800!”

Thanh niên có chút run run, hơn 20 ngàn điểm, trước giờ tỷ thí chưa bao giờ xuất hiện qua.

Lời nói của thanh niên gây một trận bùng nổ ở phía dưới quảng trường.

“Tên này quá biến thái, rõ ràng hơn 20 ngàn điểm tích lũy rồi, trời ạ, người thứ hai còn ít hơn hắn hơn 10 ngàn điểm tích lũy, hắn... hắn quả thực không phải người!”

“Thật không biết hắn là làm sao kiếm được nhiều điểm tích lũy như vậy?”