Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chươn 30: Nộ Hỏa Trùng




Chươn 30: Nộ Hỏa Trùng

2 tiếng sau.

Vương lúc này đang ngồi hồi phục lại chiến khí.

Số điểm trên lệnh bài của hắn đã lên đến 420.

Đột nhiên, Vương chợt nghe được thanh âm chiến đấu truyền tới từ nơi xa, tò mò, hắn nhảy lên một cái, nháy mắt đến nơi truyền ra âm thanh.

Phía trước xuất hiện một cuộc kịch đấu.

Một con yêu thú thân hình như hổ, như báo toàn thân màu tử sắc, chỉ có phần lông bờm là kim sắc.

“Tử Kim Sư - Nhất giai trung kỳ yêu thú!”

Vương đem ánh mắt thả vào trên thân người đối kháng cùng Tử Kim Sư. Là Hàn Băng Tâm, nàng một thân váy dài màu xanh nhạt, phác thảo hoàn toàn vóc người thướt tha nhanh nhẹn của nàng.

Kiếm khí ngang dọc, kết hợp thêm dung mạo xuất sắc, vóc người ngạo nhân của nàng, cảnh đẹp ý vui nói không nên lời.

Hàn Băng Tâm chém một đường kiếm về phía Tử Kim Sư, nhưng Tử Kim Sư đã phản ứng lại.

Dùng móng vuốt vỗ về một kiếm này của Hàn Băng Tâm, một tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên, cả người Hàn Băng Tâm và trường kiếm ngã lăn ra ngoài.

...

Trời vừa sáng Vương liền đi săn một con thỏ hoang, liền nhóm lửa đem nướng, nhanh chóng nướng thành màu vàng óng, mùi hương lan tỏa.

“Thơm quá!”

Kinh nghiệm cùng thiên phú nấu ăn của Vương bây giờ đang ở một tầm cao mới .Gần đây hắn hoàn thành xong 10 nhiệm vụ nhận được thêm một lượt vòng quay chức nghiệp. Với mong muốn kiếm được cái chức nghiệp nào đó sịn xò như Luyện Đan hay Luyện Khí các loại nhưng hệ thống trêu ngươi khiến hắn quay ra cái gì mà Đầu Bếp, hắn rơi vào ảo cảnh để nhận truyền thừa kinh nghiệm.Công thêm mấy tháng sống trong Phong Vân sơn mạch. Kinh nghiệm nấu ăn phải gọi là sánh ngang với đầu bếp nhà hàng chứ đùa.

Đang tự ca ngợi tài nấu ăn của mình thì bỗng một vệt trắng vụt qua trước mặt đâm đổ cây cổ thụ gần đó bụi bay tứ phía

Vương giật mình làm rớt miếng thịt nướng trên tay xuống đất, mặt xám đen như đít nồi quát lớn:

“Tên vương bát đản nào dám làm hỏng miếng ăn của ta, ta mà bắt được thì...”

Vương cúi đầu nhặt miếng thịt nướng từ dưới đất lên, phủi phủi bụi, định đưa vào miệng.

“À đồ ăn rớt xuống chưa đến 3 giây vẫn ăn được!”

“Sao ngươi lại cứu ta?”

Đang định đưa miếng thịt nướng vào miệng, bỗng nhiên có giọng nói từ phía sau vang lên, Vương quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Băng Tâm đang đứng đằng sau, gương mặt nhợt nhạt.

“Không cần quan tâm, ta lấy nữa điểm tích lũy của cô coi như công cứu rồi!!!”

Vương lạnh nhạt đáp, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cứu Hàn Băng Tâm. Sau đó, đưa miếng thịt nướng vừa rớt xuống đất đưa cho Hàn Băng Tâm:

“Đói chưa? Ăn đi!!!”

...

Ở một nơi khác.

“Ngân Bối Yêu Lang - Nhất giai sơ kỳ yếu thú, hoạt động bầy đàn, có tổ chức có kỷ luật, qua lại như gió, da lông càng không sợ đao kiếm bình thường, thực lực cực kỳ mạnh mẽ!” Nhìn vài đầu cự lang đang gặm thức ăn này, tất cả tin tức về cự lang màu bạc này đều hiển hiện trong đầu Lôi Dương.

Lúc Lôi Dương vừa xuất hiện, lỗ tai hơn mười đầu Yêu Lang đang gặm thức ăn đều động đậy, toàn bộ đều quay đầu lại.

“Ngao ô!”

Trông thấy có người, bọn Ngân Bối Yêu Lang này không chút nào kinh hoảng, trong đó một đầu Yêu Lang hình thể đặc biệt cường tráng gào lên một tiếng thị uy với Lôi Dương quơ quơ móng vuốt. Đầu cự lang này lông mao dựng đứng, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, móng vuốt đưa về phía trước, khí lưu xoay tròn, tạo thành phong nhận, lao về phía Lôi Dương.



Đối mặt với cự lang, Lôi Dương lạnh lùng cười, lao lên, một đấm vào ngực cự lang, đẩy lùi nó về phía sau.

Chưa dừng lại, Lôi Dương ngưng kết thủ ấn trong tay, nhắm thẳng vào đẩu cự lang.

“Kình Lôi Bạo!!!”

Đầu Ngân Bối Yêu Lang thê lương hét một tiếng, triệt để kết thúc sinh mạng.

Chín đầu Ngân Bối Yêu Lang còn lại cùng một lúc phát động công kích, phong nhận bay đầy trời.

Lôi Dương khẽ ngưng kết thủ ấn, chiến khí lôi thuộc tính bắn ra.

“Lôi Diệt Bát Hoang!!!”

Đạo chưởng ấn đánh vào mười đầu Ngân Bối Yêu Lang đang lao tới, lực lượng to lớn ập tới.

“Ngao ô!”

Chín đầu Ngân Bối Yêu Lang, giờ phút này chỉ còn bốn đầu còn sống.

Bốn đầu Ngân Bối Yêu Lang này thấy không địch lại đối phương, xoay người chạy trốn.

Lôi Dương cũng không có đuổi theo, chiêu vừa nãy đã tiêu tốn toàn bộ chiến khí của hắn.

...

Liễu Hạ Vũ hét lớn một tiếng, toàn lực thúc đẩy cực hạn của hắn, trường kiếm không ngừng oanh kích lên Liễu Thiên Minh.

“Oanh! Oanh! Oanh!”

Liễu Thiên Minh một tay cầm kiếm phòng ngự, một tay dùng quyền liên tục oanh kích với Liễu Hạ Vũ, từng đạo quyền ảnh lướt qua, đánh Liễu Hạ Vũ liên tiếp lui về phía sau.

Một thanh bảo kiếm lóe lên hàn quang màu xanh, một chớp động hướng tới người Liễu Thiên Minh, cùng lúc đó, Liễu Giang Hồng cũng huy động trường thương màu bạc t·ấn c·ông Liễu Thiên Minh.

Hiện tại, bọn hắn cũng không dám phân tâm, có chút phân tâm, sợ là liền sẽ lộ ra sơ hở. Đối với địch nhân cấp bậc này, một chút kẽ hở đều không thể xuất hiện, có dù là một tơ một hào sơ hở, đều sẽ trực tiếp đứng trước kết cục thua trận.

“Ầm!”

Thanh mang hung hăng phát ra tiếng vang kinh thiên.

“Hạ được rồi sao?”

Hai mắt Liễu Hạ Vũ trợn thật lớn, thần sắc kinh hãi không nói ra lời, Liễu Giang Hồng cùng Liễu Ngọc Ngư đồng dạng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy Liễu Thiên Minh sau khi trúng chiêu, như cũ nguy nga bất động, thần tình lạnh nhạt, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng như b·ị t·hương nặng.

“Không đủ gãi ngứa cho ta!”

“Liễu Thiên Minh, ngươi khinh người quá đáng!” Liễu Giang Hồng quát to.

Liễu Thiên Minh không khỏi cười thầm, đây còn gọi là khinh người quá đáng sao? Bao nhiêu năm qua hắn bị người đời cười nhạo, có thể làm cho hắn hiểu được cái gì mới gọi là khinh người quá đáng!

Liễu Thiên Minh cả người giống như diều hâu nhào tới, thanh kiếm trong tay họa xuất ra từng vòng kiếm văn như cuộn sóng, t·ấn c·ông tới trước mặt Liễu Giang Hồng.

Kiếm quang nhộn nhạo tản ra sát khí lạnh thấu xương.

Một kiếm chém ra, đột nhiên sái ra vô số đạo bóng kiếm, chẳng khác gì bầu trời đầy sao trút xuống nhân gian, căn bản không biết đâu là thật mà đâu chỉ là ảo ảnh!

“Cẩn thận!!!” Liễu Ngọc Như cùng Liễu Hạ Vũ lớn tiếng nhắc.

Một đạo huyết quang hiện lên, vai trái Liễu Giang Hồng b·ị c·hém trúng, máu tươi lập tức chảy ra.



“Không phải lo cho hắn, tới lượt các ngươi nhanh thôi!!!” Hạ gục xong Liễu Giang Hồng, Liễu Thiên Minh quay sang Liễu Ngọc Ngư cùng Liễu Hạ Vũ, cười lạnh nói.

“Kiếm Lưu Ngân!”

“Quang Độn Thất Tinh!”

Liễu Giang Hồng cùng Liễu Ngọc Như đồng thời t·ấn c·ông, uy lực càng thêm bất phàm.

Đối mặt với hai chiến kỹ, Liễu Thiên Minh vẫn không chút lo lắng nào, kiếm trong tay mạnh mẽ ngạnh kháng lấy công kích của Liễu Ngọc Như, Liễu Hạ Vũ.

Ầm!

Âm thanh kịch liệt vang lên.

Chiến kỹ của Liễu Ngọc Như mặc dù cường hãn, đáng tiếc thực lực của nàng có hạn, căn bản không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho Liễu Thiên Minh.

Không cho hai người đó có cơ hội, một mãnh khói đen bao phủ thanh kiếm của hắn, mạnh mẽ chém tới Liễu Ngọc Ngư cùng Liễu Hạ Vũ.

Liễu Ngọc Như, Liễu Hạ Vũ không kịp phòng ngự, trúng kiếm bay ra xa.

Liễu Thiên Minh nhanh chóng lấy điểm tích lũy trong lệnh bài của 3 người.

Rất nhanh chóng số điểm trên lệnh bài của hắn đã đạt tới 2150.

Trên một vách đá, một đống lửa đang thiếu đốt cành khô, trong hỏa diễm còn đặt thịt thú vật, từng hương vị thơm ngon lan xa.

“Chín rồi, thịt có thể ăn!”

Vương nhìn qua Hàn Băng Tâm kêu to lên.

Vương cắt thịt thú làm hai, dùng lá cây bọc lại và đưa cho Hàn Băng Tâm.

“Cảm ơn!” Hàn Băng Tâm tiếp thịt của hắn và cười.

Giờ Vương mới để ý kĩ nhan sắc của Hàn Băng Tân, nàng có khuôn mặt non nớt, da trắng mịn như châu ngọc bàn tay thon dài bóng mịn, thân hình cân đối vùa phải, bộ ngực mới nhú do chưa phát triển đủ nhưng tiềm năng sau này nàng có thể biến thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt lúc nào cũng cố tỏ ra lạnh lùng nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ, bất quá nhắc đến thiếu nữ làm Vương lại nhớ đến Hoa Kim, hắn thở dài “Không biết giờ nàng thế nào rồi?”

Thấy Vương nhìn mình rồi thở dài, Hàn Băng Tâm bất giác đưa tay lên mặt kiểm tra sau đó nhìn Vương hỏi:

“Bộ mặt ta dính dì hay sao mà ngươi nhìn ta dữ vậy?”

“À không ăn đi!”



“Là Đại Hắc Lang - Nhất giai sơ kì yêu thú,Yêu thú hoạt động về đêm trắc bị mùi thịt nướng hấp dẫn tới!”

Vương đứng trên cây hứng thú quan sát con vật, miệng lẩm bẩm.

Đại Hắc Lang nheo mắt nhìn về phía đại thụ, nó đã sớm phát hiện ra hai người, nhưng không dám manh động. Khí tức tu vi của Vương phát ra làm cho nó có cảm giác nguy hiểm.

Thấy đã bị phát hiện, hai người không ẩn nấp nữa mà nhảy xuống khỏi cây đại thụ, tiến về phía Đại Hắc Lang.

“Hàn Băng Tâm, nhường ngươi đấy!” Vương cười nói.

Đại Hắc Lang thấy hai tên nhân loại tiến lại gần thì liền thủ thế, ánh mắt đỏ rực như lửa nhìn chằm chằm vào hai người. Thú tính trong máu lại trỗi dậy, bản tính yêu thú không cho phép nó lui bước.

Nhưng bỗng Vương phát hiện thấy mình bỏ qua gì đó rồi hắn hét lớn:

“Lùi lại mau loại yêu thú này hoạt dộng theo bầy đàn, con đó chỉ là chim mồi!!!”

Vừa giứt lời thì một con Đại Hắc Lang - Nhất giai sơ kỳ từ bụi bay ra vồ sau lưng Hàn Băng Tâm.



“Không phải lo, cứ lo hạ đầu yêu thú kia đi!”

Hàn Băng Tâm giật mình quay lại đã nhìn thấy con yêu thú mới t·ấn c·ông mình b·ị c·hém thành hai nữa, ở vết chém còn hiện lên vết cháy xém.

“C·hết tiệt còn tận 5 con nữa quanh đây còn có 1 con Nhất giai hậu kì!”

Vừa dứt lời nguyên một đàn sói nhắm thẳng vào chỗ hai người đang đứng.

“Ngươi hạ đầu kia đi, còn lại cứ để ta!!!”

Vừa dứt lời toàn người Vương bốc lửa, tay sách phóng lợn lao vào giao chiến với đàn sói.



Đây là một con Nhím Yêu - Nhất giai sơ kỳ yêu thú. Toàn thân chĩa ra tua tủa những chiếc gai độc nhọn hoắt.

Nhím Yêu thường t·ấn c·ông người khác bằng cách cuộn tròn thân thể lại rồi lao tới. Nó lúc này y như một quả cầu gai to lớn đang lao về phía Hồng Thiên Kim, thân hình phải lớn gấp ba bốn lần một con nhím bình thường.

Hồng Thiên Kim nhanh chóng né qua một bên. Nhím Yêu sau khi trượt mục tiêu lập tức phóng ra gai độc sắc nhọn. Hồng Thiên Kim không hề nao núng, nàng xoay tít trường kiếm trước mặt, mấy cái gai độc đều b·ị đ·ánh bay. Ngay sau đó, không để cho yêu thú ra chiêu lần nữa, nàng cầm trường kiếm dùng sức thật mạnh phóng tới, trường kiếm nhắm ngay mắt Nhím Yêu mà đâm, đây cũng là điểm yếu của nó.

Yêu thú rống lên giận dữ, lại cuộn tròn người rồi lao tới, nhưng do b·ị t·hương một bên mắt nên khả năng định vị đã kém đi phân nửa. Hồng Thiên Kim tung người nhảy lên một cành cây gần đó. Ngay khi Nhím Yêu vừa dừng lại, chớp lấy thời cơ nàng liền dùng hết sức vung mạnh trường kiếm trong tay chém xuống một nhát.

“Loạn Hoa Kiếm!!!”

Đầu con nhím to lớn đã lăn đi lông lốc.

Nhưng như vậy chưa kết thúc vì dó mới chỉ là con yêu nhím dạng ấu giờ bao quanh Hồng Thiên Kim xuất hiện thêm 3 con nhím nữa cao nhất là Nhất giai trung kì

...

Nguyệt Long cùng với Nguyệt Tiếu kiếm chỉ vung lên, trường kiếm vạch ra một đường vòng cung, chém về phía đầu U Xà kia.

“Thập Nguyệt Trảm!!!” Nguyệt Tiếu cũng vung trường kiếm chém về đầu U Xà.

Đối mặt công kích, đầu U Xà gào thét một tiếng.

Rồi mất đi sinh cơ.

...

Liễu Thiên Minh đang ngồi gặm một cái đùi thỏ. Đang ăn đột nhiên hắn thấy một thứ sáng lập lòe ở khoảng đất trống trước mặt.

“Thứ gì kia?”

Hắn nhanh chóng tiến đến chỗ đó.

“Hừm chỉ là một con Huỳnh Hỏa Trùng (đom đóm)!”

Hắn đưa tay bóp nát con đom dóm, đột nhiên con đom đóm p·hát n·ổ ra hỏa chiến khí khiến hắn bị lùi lại vài bước.

“Đom đóm biết p·hát n·ổ ư?”

Đột nhiên Liễu Thiễn Minh nhớ tới gì đó, sau đó tức giận quát:

“Đậu xanh đây không phải là Huỳnh Hỏa Trùng mà là Nộ Hỏa Trùng!!!”

(Nộ Hỏa Trùng giống đom đóm nhưng khi chạm vào sẽ gây một v·ụ n·ổ có thể làm một người bình thường thương nặng)

Vừa dứt xung quanh chỗ Liễu Thiên Minh đang đứng bay lên hàng triệu con Nộ Hỏa Trùng khác, một con nổ thì cũng chả khiến hằn hề hấn gì nhưng cả đàn này mà nhằm vào hắn mà nổ thì kể cả cường giả Chiến Linh cũng hấp hối chứ đừng nói là hắn.

“Sao nhiều Nộ Hỏa Trùng thế? Lão tử chơi xong rồi lão tử đi đây, ta không biết gì hết!!!”

Nói đoạn Liễu Thiên Minh liền thi triển thân pháp đào tẩu nhưng đàn Nộ Hỏa Trùng vẫn không bỏ qua đuổi theo. Nột đàn Nộ Hỏa Trùng dài tận 50 mét sau lưng Liễu Thiên Minh như một dải lụa một tông màu đỏ rực nhìn vô cùng xinh đẹp nhưng chẳng ai có thể chứng kiến cảnh đó kể cả người gần nhất vì hắn đang bị dí chạy muốn đầu thai.

Đêm đầu bất ổn tại Sơn Lâm.