Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 18: Ảo Cảnh




Chương 18: Ảo Cảnh

- Chúc mừng kí chủ quay được chức nghiệp là Sát thủ!

“Sát thủ? Trùng hợp như vậy?” Vương ngạc nhiên, hắn đang có công pháp chưa tu luyện là Vô ảnh chiến pháp, với khả năng di truyển vô tung vô ảnh của nó rất thích hợp cho việc á·m s·át. Bây giờ lại còn được chức nghiệp là Sát thủ thì như cá gặp nước vậy!

“Đúng là hệ thống muốn ta thành sát thủ đây mà!”

- Kĩ năng chức nghiệp:

- Bố cục: trước khí g·iết người, cần xác định rõ động thủ hiện trường, cũng hoàn thành trước đó bố trí. Định ra không chỉ một cái xuất kích, lui lại đường bộ. Đương nhiên đây chỉ là sơ cấp bố cục, không nên coi thường những này vụn vặt công tác, cao minh bố cục thủ đoạn có thể g·iết người trong vô hình.

- Ẩn náu: Kí chủ hiện tại chỉ có thể học tập tá vật nặc hình, vận dụng thật các loại chướng ngại vật, làm được không bị mục tiêu phát hiện. Đương nhiên kí chủ đang có Áo Choàng Đạo Tặc nên bây giờ cũng không cần học quá sớm.

- Ngụy trang: Rất dễ hiểu. Học tập nguỵ trang có thể biến bản thân thành một người khác. Học tập nguỵ trang đến cấp độ cao có thể biến thành nữ nhân, lão nhân,…thậm chí là biến thành trẻ em.

- Kỹ xảo g·iết người: Cái này khá phức tạp, cần tinh thông v·ũ k·hí.

- Kí chủ có muốn xác nhận sử dụng chức nghiệp lên người.

“Xác nhận!”

- Kích hoạt ảo cảnh kinh nghiệm luyện sát tâm.

Lời nói vừa dứt đột nhiên xung quanh Vương hiện lên một màu đen kịt sau đó dần dần biến đổi khung cảnh thành một cánh rừng. Đứng trước mặt Vương là một nam tử trung niên rối rít xin cậu tha mạng bộ dáng rất tội nghiệp.

Vương nhìn vào nam tử trung niên trước mắt, vẻ mặt có chút chần chừ có dấu hiệu định tha mạng.

“Ngươi làm sao thế? Sao không ra tay đi?” Hồn Tháp đột ngột lên tiếng.

“Nhưng…”

“Còn nhưng gì nữa! Ngươi nên nhớ rằng một khí bước lên con đường này thì vĩnh viễn không có điểm dừng lại! Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân! Cảm xúc bao giờ cũng là kẻ thù số một của thành công! Đừng để cảm xúc chi phối bản thân, muốn trở thành một cường giả thì phải dẫm lên xác của kẻ yếu!”

Hít một hơi sâu, Vương từ từ đưa Hoả Kim Thương lên, sau đó đâm mạnh vào nam tử trung niên trước mắt.

Phập!

Máu tươi trào ra, một mùi tanh bốc lên khiến Vương suýt n·ôn m·ửa, tay hắn run run.

“Hồn Tháp! Có phải là ta quá tệ không?”

“Không tệ! Ngươi cũng không phải võ giả sinh ra ở đại lục này, thế giới của ngươi không như ở đây! Cứ từ từ trải nghiệm trong ảo cảnh là sẽ quen!”

Khung cảnh lại chuyển đổi sang một nơi khác lúc trong căn phòng, Lúc ở hẻm vắng, lúc trong hang động, lúc lại ở một chiến trường. Điểm chung của những lần biến đổi đó đều là hắn đều g·iết người. Giết bằng nhiều cách khác nhau nhưng đa phần đều là á·m s·át. Nhất là khi chuyển qua ảo cảnh chiến trường Vương đã g·iết rất nhiều người.

Tất cả ảo cảnh này có cảm giác rất thật như Vương g·iết người thật vậy. Dần dần sự ghê tởm mỗi khi g·iết người của Vương đã không còn nữa. Mười năm trong ảo cảnh trôi qua. Hắn không biết đã g·iết bao nhiêu người nũa rồi.

Bỗng nhiên một tiếng nói máy móc vang lên:

- Ảo cảnh kết thúc!

Vương từ từ mở mắt, trải qua ảo cảnh lâu như vậy giờ đây trên đôi mắt của hắn đã tỏa ra sát khí nồng đậm.

Vương thở dài cảm thán:

“Hệ thống chắc chắn muốn ta trở thành ma đầu a! Thôi thì vạn sự tùy duyên vậy! À khi nào được trọn chức nghiệp tiếp vậy?”

“Ngươi cần hoàn thành thêm ba mươi nhiệm vụ nữa để được một lượt quay tiếp theo!” Hồn Tháp đáp.

Lúc này Vương đang ngồi trong một hang động nhỏ.



“Mà đã trải qua bao lâu rồi vậy?” Vương hỏi.

“Mười canh giờ!”

“Mười canh giờ? Vậy là một năm trong ảo cảnh chỉ bằng một canh giờ bên ngoài thôi ư?”

Ngạc nhiên qua đi, giờ đây Vương phải tìm cách tăng nhanh thực lực của mình lên, hắn nhận thấy rằng mình vẫn đang quá yếu ở trong cái thế giới này, chỉ là một đám côn đồ Tịnh Thất Bồng Lai mà đã có tu vi Chiến Linh, dù hắn đã có nhiều bảo vật giúp hắn có thể bày mưu mà đánh bại bọn chúng, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kì âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng!

Động ý niệm, Vương đã tiến vào không gian tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp.

Vương nhìn chằm chằm vào tên tiểu Ú đang nằm trên mặt đất, lập tức nhấc tiểu Ú lên.

Tiểu Ú mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy Vương hắn hoảng sợ lên tiếng:

“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”

“Ngươi không cần biết!” Vương đáp, sau đó hắn kết xuất thủ ấn nhắm vào đỉnh đầu của tên tiểu Ú.

Thần sắc tiểu Ú biến đổi, chỉ cảm thấy lực hấp xả cực lớn từ trong tay đối phương bắn qua, chiến khí trong cơ thể không tự chủ bị đối phương hút đi.

Thần sắc kinh hãi, tiểu Ú chưa bao giờ gặp qua chuyện này, lập tức vận công lui lại, nhưng hắn đã b·ị t·hương rất nặng từ trước đó, mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, chiến khí trong cơ thể mình không thể khống chế bị rút đi, căn bản không cách nào phản kháng.

Loại tiêu hao chiến khí này, không phải mình vận công làm tiêu hao chiến khí, mà là chiến khí thật sự trôi qua trên người mình, chiến khí trong đan điền của mình nhanh chóng héo rút đi.

“Ngươi làm gi? Mau buông ra…nếu không các sư huynh của ta sẽ g·iết ngươi…”

Sắc mặt tiểu Ú trắng bệch, đồng tử mở rộng ra, trong mắt đầy kinh hãi.

Mặc kệ lời đe doạ của tên tiểu Ú, Vương vẫn vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết.

Sau một lát, toàn thân tiểu Ú run rẩy, cơ bắp trên mặt run run, đã nói không ra lời, mắt thường có thể thấy được huyết mạch toàn thân bành trướng, gân xanh lộ ra, hơi nước trên người mất đi, sắc mặt dữ tợn, dường như đang chịu thống khổ to lớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Từng đợt chiến khí sau khi được luyện hóa không ngừng rót vào người Vương.

Những chiến khí này luyện hóa sơ là sẽ thuộc về Vương, nhanh hơn luyện hóa đan dược nhiều. Mấy canh giờ sau quanh thân Vương dần tăng lên khí thế.

Trong người Vương lúc này, chiến khí dồi dào tràn ngập, chiến khí lan tràn kinh mạch toàn thân, kinh mạch lại trướng to ra.

Một lúc sau, Vương mở mắt ra, miệng mỉm cười:

“Rốt cục đã đột phá đến tứ tinh Chiến Giả!”

Tên tiểu Ú này tu vi cũng không phải quá cao, hơn nữa kinh mạch của Vương cũng lớn hơn người thường gấp mười lần nên có thể đột phá hai tinh cũng đã là thành công rồi.

“Được rồi! Giờ tiếp tục đi săn g·iết yêu thú!” Vương hứng khởi, trải qua ảo cảnh lâu như vậy, giờ đây hắn đã không còn sợ hãi mà thay vào đó là sự hưng phấn.

“Bình tĩnh! Ngươi mới đột phá liên tục hai tinh, nếu tiếp tục hấp thụ chiến khí sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, tạm thời cứ săn g·iết yêu thú kiếm ít tài nguyên với ma hạch trước, đợi căn cơ ổn định thì lấy ma hạch ra hấp thụ tăng cấp! Ngươi cũng nên luyện thêm chiến kĩ, mặc dù ngươi luyện được khá nhiều chiến kĩ nhưng mới chỉ nắm được da lông bên ngoài! Một võ giả luyện một vũ kĩ nhiều năm có thể đánh bại võ giả cùng cấp mới luyện một chiến kĩ cao cấp!” Hồn Tháp lên tiếng nhắc nhở.

...

Thiên Vũ thành.

Trong một căn phòng kín, một người trùm áo choàng màu đen che mặt đang ngồi trên ghế. Trước mặt hắn đang có bốn tên đang đứng cung kính.

“Hàng đâu?” Hắn hững hờ hỏi.

“Đại…đại nhân...hàng mất…mất rồi!” Tên Đại Sư Huynh lắp bắp lên tiếng, người hắn đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người trước mắt.

“Cái gì? Nhắc lại ta nghe!” Tên trùm áo choàng đen giật mình, nét mặt sa sầm hỏi.



“Hàng…mất…mất…rồi!”

“Vô dụng! Có mỗi việc cũng làm không xong! Các người còn sống làm gì cho chật đất!” Tên trùm áo choàng đen nổi giận, âm trầm nói.

Hắn vung kết ấn đánh ra, chưởng ấn giáng xuống đám người Tịnh Thất Bồng Lai.

Tên Đại Sư Huynh hét to một tiếng:

“Đại…đại nhân….tha cho chúng ta!”

Vù vù vù!

Mặc kệ đám người Tịnh Thất Bồng Lai dãy dụa thế nào, cũng không chống lại được chưởng ấn của tên áo đen. Chỉ một lát sau, bốn người bọn hắn đã biến thành bốn cỗ t·hi t·hể.

“Không thể chậm trễ nữa! Phải để Triệu Tuấn ra tay mới được! ” Hắn lạnh lùng nói, sau đó biến mất khỏi căn phòng.



Phong Vân sơn mạch.

Vương lúc này đang tập luyện Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân. Mặc dù đã luyện thành công nhưng Vương cũng chỉ nắm đại khái được bên ngoài, không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân.

“Phù! Mệt quá, nghỉ tý!” Vương mệt mỏi lên tiếng, Cửu Thức Sát Thần Thức Thứ Nhất - Trảm Nhân tiêu hao khá nhiều chiến khí, Vương luyện tập trong quãng thời gian dài như vậy đã tiêu hao toàn bộ chiến khí của hắn.

Vương ngồi xuống, móc ra vài viên Hồi Khí đan, ném vào trong miệng rồi ngồi khôi phục chiến khí.

- Phát động nghiệm vụ thú sủng đầu tiên: Có một thú sủng tu vi bất kì.

- Thời gian: 15 ngày.

- Phần thưởng: 1000 điểm hệ thống. 1 vật phẩm bất kì dành cho thú sủng. Diệt Lôi Châu: Có khả năng tiêu diệt võ giả dưới cấp Chiến Linh.

- Vật phẩm trợ giúp : Mười giọt Gia Tốc Dược Thủy (Khi bôi vào vật nào vật đó có thể làm nó lớn nhanh trong thời gian ngắn. Ví dụ bôi một giọt vào một đứa trẻ có thể biến thành một thiếu niên trong vòng một canh giờ, một người trẻ bôi vào có thể biến thành người già. Lưu ý: Dược thủy đã bị cấm chế chỉ tác động được lên yêu thú).



Nguyệt Vương một mặt mộng bức:

“Nhiệm vụ kiểu gì vậy? Ta bây giờ kiếm đâu ra thú sủng?”

“Ở đây thích hợp để ấp trứng linh thú Phượng Hoàng đấy!” Hồn Tháp đột ngột lên tiếng.

“Hả? Thích hợp?”

“Ngươi không nhận ra xung quanh đây chủ yếu đều là yêu thú hoả hệ sao? Linh thú Phượng Hoàng cũng là hoả hệ, tranh thủ ấp ở đây! Sau này còn có thêm vật bảo mệnh!”

Mở ra không gian tầng 0 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp, Vương lấy ra trứng linh thú Phượng Hoàng mà hắn suýt nữa đã quên.

“Ngươi không nói có khi ta cũng quên mất mình có đồ ngon như vậy! Giờ làm gì?” Vương hỏi.

“Kiếm nơi nào đó để rửa trứng linh thú đã!”

Trứng linh thú, vỏ trứng thường xuyên dính phải tạp chất, dính nhiều thứ lạ, cần phải tẩy trừ. Sau khi linh thú phá vỏ trứng ra ngoài, vỏ trứng vỡ vụn chính là thức ăn tốt nhất cho linh thú nhỏ.

Đồ ăn, phải vệ sinh, cho nên cần tẩy rửa sạch sẽ.

Chỉ trong chốc lát, Vương đã tìm được một dòng suối nhỏ. Dùng nước suối ấm áp này, Vương tỉ mỉ rửa sạch trứng linh thú Phượng Hoàng.

Sau khi rửa trứng xong, tiếp theo, liền là tuyển địa.



Lựa chọn địa điểm ấp trứng, đây là một chuyện phải chú ý. Không những chọn đúng hoàn cảnh, trứng không nở. Cưỡng ép ấp trứng, ngược lại sẽ l·àm c·hết linh thú trong trứng.

Ví dụ như nơi Vương đang đứng, đây là một nơi có Hoả thuộc tính dồi dào trong thiên địa. Đúng hơn là nơi đây gần một ngọn núi lửa.

Cẩn thận kiểm tra lại xung quanh để chắc chắn không có người làm phiền trong lúc ấp trứng. Vương tìm một hang động nhỏ, sau đó ngồi xuống.

“Chuẩn bị nhiều Hồi Khí đan, trong lúc ấp trứng phải truyền hoả diễm vào trứng liên tục nên sẽ tiêu hao rất nhiều chiến khí!” Hồn Tháp lên tiếng nhắc nhở.

Nhẹ nhàng đặt trứng linh thú trước mặt, Vương triệu hồi ra Xích Tâm Hoả. Hắn nhẹ nhàng truyền Xích Tâm Hoả vào trứng linh thú Phượng Hoàng.

Một lát sau, Xích Tâm Hoả đã bao quanh toàn bộ lấy quả trứng.

Nhiệt độ tại vị trí đặt trứng luôn phải đạt được nhiệt độ phù hợp. Nếu nhiệt độ quá cao có thể khiến linh thú bị c·hết. Mà nhiệt độ quá thấp trứng sẽ không nở.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mồ hôi trên người Vương càng lúc càng nhiều, hắn đã tiêu hao quá nhiều chiến khí để duy trì nhiệt độ của Xích Tâm Hoả.



Ba ngày sau.

Quả trứng vẫn chưa có dấu hiệu gì xảy ra cả làm Vương cực kì nóng ruột liền cất tiếng hỏi:

“Ấp quả trứng này mất bao lâu vậy?”

“Ít nhất là 100 năm với Hoả diễm Thiên giai, còn với Hoả diễm Hoàng giai sơ cấp của ngươi thì tầm 300 năm!”

“Cái gì? Ngươi nghỉ ta rảnh ngồi đây 300 năm sao! Có khi lúc đó ta c·hết già rồi cũng nên!”

“Ngươi nghĩ trứng thần thú dễ ấp như trứng gà sao? Với lại hình như ngươi quên ngươi còn có Gia Tốc Dược Thủy. Nếu dùng đến nó ngươi có thể rút ngắn thời gian ấp rất nhiều năm đó!”

“Vậy sử dụng thế nào?”

“Trực tiếp bôi vào vỏ trứng.Nên bôi hết cả mười giọt thời gian sẽ rrút ngắn lại, trứng sẽ nở ít nhất trong vòng năm ngày!”

Không chần chừ Vương lấy ra bình ngọc rót tất cả dược thủy vào vỏ trứng, sau đó bôi đều khắp quả trứng.



Một tuần sau.

Không biết qua bao lâu Vương đang điều khiển Xích Tâm Hỏa bao bọc quả trứng.

Đột nhiên trứng linh xuất hiện một cái kim sắc chùm sáng, chùm sáng xuất hiện trong nháy mắt.

"Răng rắc!"

Thân trứng càng lúc càng lay động mạnh, mặt ngoài vỏ trứng xuất hiện nhiều vết rạn nứt nhỏ. Vệt nứt dần dần mở rộng ra, sau cùng vỏ trứng bị nghiền nát.

Một cái đầu nhỏ giống như của chim sẻ trụi lông nhưng lại có một ngọn lửa trên đầu của con chim sẻ kéo lại vài phần sắc đẹp cho nó, từ trong trứng vươn ra, bắt đầu ăn từng miếng vỏ trứng. Những miếng vỏ trứng đươc tôi luyện bằng Hoả diễm Hoàng giai sơ cấp trong lúc ấp là vật đại bổ cho các ấu thú hoả hệ mới sinh. Sau khi xử lí xong đám vỏ trứng một hào quang lóe lên bao bọc con chim. Khi hào quang vừa tắt một con chim sẽ với bộ lông mầu đỏ rực béo như một cục bông cùng với ngọn lửa cháy trên đầu khiến cho nó thập phần đáng yêu.

Con chim nhìn thấy Nguyệt Vương bỗng chạy lại xà vào lòng Vương liên tục dụi đầu vào Vương kêu:

“Chip…chip!”

Vương nhìn con chim nhỏ trong tay bật cười ánh mắt đầy vẻ nuông chiều.

“Từ giờ ta sẽ gọi ngươi Diễm Phụng nha!”

Tiểu Phụng vỗ đôi cánh nhỏ kêu chip chip liên hồi tỏ vẻ rất thích cái tên của nó.

“Đáng tiếc, đáng tiếc!” Hồn Tháp đột ngột than thở.

“Đáng tiếc điều gì cơ?” Vương tò mò hỏi.

“Phượng Hoàng này vẫn không được tính là Phượng Hoàng chính tông vì Phượng Hoàng thường được ấp bằng Niết Bàn Thiên Hỏa một loại Hoả diễm Thiên giai chỉ có Phượng Hoàng mới có được. Chính vì thế thần thú Phượng Hoàng con nào mới sinh đều có thể dùng Niết Bàn Thiên Hỏa! Nếu không phải vì nhiệm vụ của hệ thống thì cũng không nên ấp bây giờ!”