Chương 17: Còn Cái Nịt
Hùng hổ cầm cái bình ngọc đi tới chỗ xe ngựa. Vương vung tay ném mạnh bình ngọc xuống đất.
Khói đen từ chiếc bình nhỏ bé khuếch tán khắp nơi. Hai tên Chiến Giả thấy một màn khói đen đang dần bao phủ bọn chúng, trên mặt dần có chút sợ hãi. Chưa đến một nén nhang sau bóng tối đã bao phủ khắp nơi. Bình ngọc này mang tên Hắc Sương. Loại Hắc Sương này xài bằng cách chuyền chiến khí vào bên trong bình nó sẽ tự chuyển thành làn khói đen chiến lực càng cao làn sương càng rộng võ giả cùng cấp rất khó để nhận ra.
Vì bom khói được kích hoạt từ chiến khí của Vương nên hắn có thể nhìn mọi thứ bên trong rõ ràng. Vận chiến khí, Vương lao thẳng tới chỗ xe ngựa.
Hai tên Chiến Giả thì chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào kháp nơi mà không biết được mọi thứ diễn ra xung quanh và còn không nhìn thấy nhau khiến cho hai tên khá hoang mang, bỗng chốc làn khói tan dần. Để lại không gian bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai tên nhà sư một mặt mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thật kì lạ! Làn khói đó từ đâu? Mà sao giờ chưa thấy hai lão kia về?”
Đột nhiên một giọng nói hốt hoảng vang lên:
“Hàng mất rồi!”
“Cái gì? Hàng mất rồi?”
“A! Bên trong xe có một tờ giấy!”
Hắn run run cầm tờ giấy lên đọc.
“Thân ái gửi mấy tên nhà sư thiện lành! Người ta đã lấy đi rồi, còn hai tên Chiến Sư đuổi theo ta chắc cũng c·hết bởi Hắc Hùng Báo rồi nên đừng đợi làm gì nữa cho tốn công! À mà còn tên mập đang hấp hối ta xin luôn nhé không cần kiếm hắn nữa đâu và trả lại cho các ngươi tên nội gián đó cố gắng chiếu cố cho hắn nha! Hahaha! Hẹn ngày tái ngộ! Gửi tên Đại Sư Huynh của ngươi cái nịt! Kí tên _Hắc Y Nhân_Tái bút: Ta có tu vi nhị tinh Chiến Giả!”
Cầm lấy cái nịt trên tay, tên Chiến Giả kia tức hộc máu mồm vị bị một tên nhị tinh Chiến Giả dắt mũi đùa cợt cả bọn.
Đột nhiên từ xa có hai thân ảnh đi tới đó là tên Đại Sư Huynh và Lâm huynh. Cũng may bọn hắn doạ tự bạo nên khiến Hoa Diễm Liên e ngại mà để cho bọn chúng rời đi.
Tiến đến xe ngựa, tên Lâm sư huynh nhìn quanh chợt hỏi:
“Ba tên kia đâu?”
Tên Chiến Giả tay run run đưa bức thư cho tên Đại Sư huynh. Đọc xong bức thư và nghe lời kể của hai tên còn lại khiến cho khuôn mặt của hắn tái xanh. Thì ra không phải hắn cầm chân người ta mà người ta cầm chân hắn. Một người khôn ngoan luôn tính kế người khác mà lại bị người khác tính kế khiến hắn tức sôi máu. Nếu người khác thuê hắn chỉ đền tiền là xong nhưng đây lại là Chụ chì của Tịnh Thất Bồng Lai người được mọi người kêu là Thầy ông nội, nếu biết phi vụ thất bại có thể sẽ g·iết toàn bộ bọn hắn.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó hắn quay lại hỏi tên nội gián đang nằm ngắt ngẻo trên xe ngựa:
“Ngươi có biết mặt tên Hắc y nhân không?”
Tên kia rụt rè sợ hãi giọng run run trả lời:
“Đại nhân…thứ lỗi...ta thực sự...không biết. Hắn bịt mặt cả ngày a!”
“Vô dụng! Để lại ngươi chỉ chật đất!”
“Không đại nhân tha mạnggggg…”
“Đùng!”
Một quyền vô cảm đánh lên tên Chiến Giả nội gián khiến hắn c·hết không thể c·hết lại.
…
Trong căn phòng ngủ sang trọng của một tửu lâu trong sơn lâm. Một thân ảnh quyến rũ đang nói chuyện đối diện là một hắc y nhân, trong góc là chiếc giường có một thiếu nữ nằm trên đó.
“Cảm ơn vị tiền bối đã ra tay giúp đỡ!”
“Không có gì! Đây là chỉ là nhiệm vụ ta được giao thôi!” Vương đáp.
“Không biết ai là người giao nhiệm vụ cho vị đây?” Hoa Diễm Liên tò mò hỏi.
“Chỉ là sư phụ ta giao cho để lấy kinh nghiệm thực chiến mà thôi! Với tỷ đừng gọi ta là tiền bối ta chưa tới mười tám tuổi đâu!”
Nét mặt Hoa Diễm Liên thoáng ngạc nhiên xen lẫn không tin nhìn vào Hắc y nhân:
“Chưa tới mười tám mà đã là chiến sư!”
Vương cười ngượng nói:
“May mắn có sư phụ tốt nên có nhiều tài nguyên tu luyện thôi! ”
“Ahhh! Đây là đâu…”
Đang nói chuyện một tiếng la thất thanh từ người đang nằm trên chiếc giường trong góc. Hoa Diễm Liên bước tới nhẹ nhàng nói:
“Không sao rồi vị đại nhân kia đã cứu muội!”
“Ai???”
Nhìn theo hướng tay thấy một người áo bào đen đang ngồi ở đó chùm kín không thấy mặt, nàng gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Bỗng nhiên Vương lên tiếng:
“Thôi không làm phiền hai người nữa ta cũng nên đi rồi!”
Bỗng Hoa Diễm Liên giọng đầy vẻ mong chờ vội nói:
“Ngươi có thể cho ta xem mặt ngươi không?”
Vương mỉm cười quay lại đáp:
“Nam nhân bí ẩn phụ nữ mới thích!Ha…ha…ha…!”
Nói đoạn quay lưng bỏ đi .
Đằng sau Hoa Diễm Liên mặt đỏ lên lí nhí nói:
“Ai thèm thích ngươi!”
…
Vừa ra khỏi quán, giọng của hệ thống đột ngột vang lên:
- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.
- Ban thưởng: 1000 điểm hệ thống.
- Phần thưởng sau khi hoàn thành 10 nhiệm vụ đầu tiên: Một lượt quay chức nghiệp.
Vương ngạc nhiên hỏi hệ thống:
“Một lượt quay chức nghiệp là thứ đồ gì vậy?”
- Lượt quay sẽ ra được một chức nghiệp ngẫu nhiên khiến kí chủ có thiên phú đỉnh cao. Tư chất siêu phàm. Kinh nghiệm vô số của chức nghiệp mà kí chủ chọn được.
Vương hứng khởi ra lệnh:
“Ngon! Mở luôn cho nóng!”
Một vòng quay đầy đủ màu sắc hiện ra vòng quay gần hàng trăm chức nghiệp khác nhau từ cùi nhất là nông dân, đầu bếp, cho tới nghề nghiệp long trọng như Luyện Khí sư, Luyện Đan sư. Nhìn một hồi Vương thấy cái này giống với trò chiếc nón kì diệu mà hắn thường xem trên ti vi kiếp trước.
“Quay luôn cho nóng”
Ý nghĩa vừa động một giòng thông báo hiện ra.
- Xác nhận tốn một vé quay chức nghiệp! Có hoặc Không!
- Xác nhận! Có!
Vòng quay bắt đầu chậm chậm xong tốc độ tăng dần theo điệu nhạc Melody For Susan một điệu nhạc khiến cho người đang giàu thành người nghèo sau sáu rưỡi “Do hệ thống tài trợ âm thanh”. Khiến Vương càng thêm hồi hộp hơn. Vòng quay bắt đầu chậm dần rồi dừng lại.
“…”
- Chúc mừng kí chủ quay được chức nghiệp là Sát thủ!
“Sát thủ? Trùng hợp như vậy?” Vương ngạc nhiên, hắn đang có công pháp chưa tu luyện là Vô ảnh chiến pháp, với khả năng di truyển vô tung vô ảnh của nó rất thích hợp cho việc á·m s·át. Bây giờ lại còn được chức nghiệp là Sát thủ thì như cá gặp nước vậy!
“Đúng là hệ thống muốn ta thành sát thủ đây mà!”
- Kĩ năng chức nghiệp:
- Bố cục: trước khí g·iết người, cần xác định rõ động thủ hiện trường, cũng hoàn thành trước đó bố trí. Định ra không chỉ một cái xuất kích, lui lại đường bộ. Đương nhiên đây chỉ là sơ cấp bố cục, không nên coi thường những này vụn vặt công tác, cao minh bố cục thủ đoạn có thể g·iết người trong vô hình.
- Ẩn náu: Kí chủ hiện tại chỉ có thể học tập tá vật nặc hình, vận dụng thật các loại chướng ngại vật, làm được không bị mục tiêu phát hiện. Đương nhiên kí chủ đang có Áo Choàng Đạo Tặc nên bây giờ cũng không cần học quá sớm.
- Ngụy trang: Rất dễ hiểu. Học tập nguỵ trang có thể biến bản thân thành một người khác. Học tập nguỵ trang đến cấp độ cao có thể biến thành nữ nhân, lão nhân,…thậm chí là biến thành trẻ em.
- Kỹ xảo g·iết người: Cái này khá phức tạp, cần tinh thông v·ũ k·hí.
- Kí chủ có muốn xác nhận sử dụng chức nghiệp lên người.
“Xác nhận!”
- Kích hoạt ảo cảnh kinh nghiệm luyện sát tâm.
Lời nói vừa dứt đột nhiên xung quanh Vương hiện lên một màu đen kịt sau đó dần dần biến đổi khung cảnh thành một cánh rừng. Đứng trước mặt Vương là một nam tử trung niên rối rít xin cậu tha mạng bộ dáng rất tội nghiệp.
Vương nhìn vào nam tử trung niên trước mắt, vẻ mặt có chút chần chừ có dấu hiệu định tha mạng.
“Ngươi làm sao thế? Sao không ra tay đi?” Hồn Tháp đột ngột lên tiếng.
“Nhưng…”
“Còn nhưng gì nữa! Ngươi nên nhớ rằng một khí bước lên con đường này thì vĩnh viễn không có điểm dừng lại! Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân! Cảm xúc bao giờ cũng là kẻ thù số một của thành công! Đừng để cảm xúc chi phối bản thân, muốn trở thành một cường giả thì phải dẫm lên xác của kẻ yếu!”
Hít một hơi sâu, Vương từ từ đưa Hoả Kim Thương lên, sau đó đâm mạnh vào nam tử trung niên trước mắt.
Phập!
Máu tươi trào ra, một mùi tanh bốc lên khiến Vương suýt n·ôn m·ửa, tay hắn run run.
“Hồn Tháp! Có phải là ta quá tệ không?”
“Không tệ! Ngươi cũng không phải võ giả sinh ra ở đại lục này, thế giới của ngươi không như ở đây! Cứ từ từ trải nghiệm trong ảo cảnh là sẽ quen!”
Khung cảnh lại chuyển đổi sang một nơi khác lúc trong căn phòng, Lúc ở hẻm vắng, lúc trong hang động, lúc lại ở một chiến trường. Điểm chung của những lần biến đổi đó đều là hắn đều g·iết người. Giết bằng nhiều cách khác nhau nhưng đa phần đều là á·m s·át. Nhất là khi chuyển qua ảo cảnh chiến trường Vương đã g·iết rất nhiều người.
Tất cả ảo cảnh này có cảm giác rất thật như Vương g·iết người thật vậy. Dần dần sự ghê tởm mỗi khi g·iết người của Vương đã không còn nữa. Mười năm trong ảo cảnh trôi qua. Hắn không biết đã g·iết bao nhiêu người nũa rồi.
Bỗng nhiên một tiếng nói máy móc vang lên:
- Ảo cảnh kết thúc!
Vương từ từ mở mắt, trải qua ảo cảnh lâu như vậy giờ đây trên đôi mắt của hắn đã tỏa ra sát khí nồng đậm.
Vương thở dài cảm thán:
“Hệ thống chắc chắn muốn ta trở thành ma đầu a! Thôi thì vạn sự tùy duyên vậy! À khi nào được trọn chức nghiệp tiếp vậy?”
“Ngươi cần hoàn thành thêm ba mươi nhiệm vụ nữa để được một lượt quay tiếp theo!” Hồn Tháp đáp.
Lúc này Vương đang ngồi trong một hang động nhỏ.
“Mà đã trải qua bao lâu rồi vậy?” Vương hỏi.
“Mười canh giờ!”
“Mười canh giờ? Vậy là một năm trong ảo cảnh chỉ bằng một canh giờ bên ngoài thôi ư?”
Ngạc nhiên qua đi, giờ đây Vương phải tìm cách tăng nhanh thực lực của mình lên, hắn nhận thấy rằng mình vẫn đang quá yếu ở trong cái thế giới này, chỉ là một đám côn đồ Tịnh Thất Bồng Lai mà đã có tu vi Chiến Linh, dù hắn đã có nhiều bảo vật giúp hắn có thể bày mưu mà đánh bại bọn chúng, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, bất kì âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng!
Động ý niệm, Vương đã tiến vào không gian tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp.
Vương nhìn chằm chằm vào tên tiểu Ú đang nằm trên mặt đất, lập tức nhấc tiểu Ú lên.
Tiểu Ú mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy Vương hắn hoảng sợ lên tiếng:
“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?”
“Ngươi không cần biết!” Vương đáp, sau đó hắn kết xuất thủ ấn nhắm vào đỉnh đầu của tên tiểu Ú.
Thần sắc tiểu Ú biến đổi, chỉ cảm thấy lực hấp xả cực lớn từ trong tay đối phương bắn qua, chiến khí trong cơ thể không tự chủ bị đối phương hút đi.
Thần sắc kinh hãi, tiểu Ú chưa bao giờ gặp qua chuyện này, lập tức vận công lui lại, nhưng hắn đã b·ị t·hương rất nặng từ trước đó, mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, chiến khí trong cơ thể mình không thể khống chế bị rút đi, căn bản không cách nào phản kháng.
Loại tiêu hao chiến khí này, không phải mình vận công làm tiêu hao chiến khí, mà là chiến khí thật sự trôi qua trên người mình, chiến khí trong đan điền của mình nhanh chóng héo rút đi.
“Ngươi làm gi? Mau buông ra…nếu không các sư huynh của ta sẽ g·iết ngươi…”
Sắc mặt tiểu Ú trắng bệch, đồng tử mở rộng ra, trong mắt đầy kinh hãi.
Mặc kệ lời đe doạ của tên tiểu Ú, Vương vẫn vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết.
Sau một lát, toàn thân tiểu Ú run rẩy, cơ bắp trên mặt run run, đã nói không ra lời, mắt thường có thể thấy được huyết mạch toàn thân bành trướng, gân xanh lộ ra, hơi nước trên người mất đi, sắc mặt dữ tợn, dường như đang chịu thống khổ to lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Từng đợt chiến khí sau khi được luyện hóa không ngừng rót vào người Vương.
Những chiến khí này luyện hóa sơ là sẽ thuộc về Vương, nhanh hơn luyện hóa đan dược nhiều. Mấy canh giờ sau quanh thân Vương dần tăng lên khí thế.
Trong người Vương lúc này, chiến khí dồi dào tràn ngập, chiến khí lan tràn kinh mạch toàn thân, kinh mạch lại trướng to ra.
Một lúc sau, Vương mở mắt ra, miệng mỉm cười:
“Rốt cục đã đột phá đến tứ tinh Chiến Giả!”
Tên tiểu Ú này tu vi cũng không phải quá cao, hơn nữa kinh mạch của Vương cũng lớn hơn người thường gấp mười lần nên có thể đột phá hai tinh cũng đã là thành công rồi.
“Được rồi! Giờ tiếp tục đi săn g·iết yêu thú!” Vương hứng khởi, trải qua ảo cảnh lâu như vậy, giờ đây hắn đã không còn sợ hãi mà thay vào đó là sự hưng phấn.
“Bình tĩnh! Ngươi mới đột phá liên tục hai tinh, nếu tiếp tục hấp thụ chiến khí sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, tạm thời cứ săn g·iết yêu thú kiếm ít tài nguyên với ma hạch trước, đợi căn cơ ổn định thì lấy ma hạch ra hấp thụ tăng cấp! Ngươi cũng nên luyện thêm chiến kĩ, mặc dù ngươi luyện được khá nhiều chiến kĩ nhưng mới chỉ nắm được da lông bên ngoài! Một võ giả luyện một vũ kĩ nhiều năm có thể đánh bại võ giả cùng cấp mới luyện một chiến kĩ cao cấp!” Hồn Tháp lên tiếng nhắc nhở.