Cho nên Lộc Dư An sẽ không xin lỗi họ Hoàng, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng trong lòng Lộc Dư An đối với nghề giáo viên này, cậu sẽ không phản bác chủ nhiệm lớp, Lộc Dư An chỉ cúi đầu ậm ừ một tiếng.
Chủ nhiệm lớp thấy bộ dáng thiếu sức lực của cậu, nghiêng đầu lắc đầu không nhìn cậu nữa, hướng ủy viên lao động hàng thứ nhất nói:"Còn có 5 phút vào học, như thế nào bảng đen còn không có người lau, gần đây không ít giáo viên cáo trạng nói các em lười nhác, giữa giờ học bảng đen thường không lau......"
Chỗ ngồi của Lộc Dư An ở sát tường ngoài cùng bên trái phòng học.
Cậu đi tới chỗ ngồi kế bên, một mảnh líu ríu tiếng nói chuyện đều dừng lại, Lộc Dư An đã thành thói quen, từ khi cậu đi tới cái lớp này chính là như vậy, thật giống như cùng cậu nói thêm một câu liền thuộc đồng đẳng phản bội Lộc Dư Ninh.
Tin tức cậu muốn chuyển tới lớp mười ba đã bị người trong trong lớp lan truyền khắp nơi, group không có giáo viên nên bắt đầu chúc mừng phát bao lì xì đỏ.
Sau một lát im lặng, liền bắt đầu truyền đến tiếng nghị luận.
"Nó làm sao còn dám tới?"
"Dù sao cũng là con ruột của Lộc gia. Không thấy Ninh Ninh không đến trường sao? Nhất định là vì bao che cậu ta, ở nhà bị còn bị khi dễ."
"Cậu cũng đừng nói lung tung. Người ta ngay cả thầy Hoàng cũng có thể đánh đấy. "Người bên cạnh nói," Vạn nhất nó đánh luôn cả bọn mình thì sao?"
.
Chuyện Lộc Dư An và thầy Hoàng đánh nhau ở sau núi, mấy ngày hôm trước đã sớm truyền khắp.
Thầy Hoàng là giáo viên thực tập mới tới, không kiêu ngạo, học thức phong phú, dáng dấp cũng rất nho nhã, lại xấp xỉ cùng tuổi tác với học sinh, tuy rằng chỉ phụ trách giải đề tự học buổi tối, nhưng trong đám học sinh rất được hoan nghênh, thậm chí có nữ sinh lén lút gửi thư tình.
Cùng các nam sinh hòa nhập, nam sinh đều luôn miệng thầy Hoàng thầy Hoàng.
Kỳ thật phần lớn mọi người đối với chuyện Lộc Dư An vô duyên vô cớ đánh thầy Hoàng đều rất bất mãn, vốn Lộc Dư An ở trong lớp là độc lai độc vãng, không ai nguyện ý cùng cậu lui tới, mà về sau cậu đánh thầy Hoàng, loại cảm xúc này càng được đẩy tới cực điểm, một lớp học sinh vốn đều là thiên kiêu chi tử giống nhau, nửa điểm ủy khuất cũng không chịu, đối Lộc Dư An càng thêm bài xích.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Dư An cũng không quan tâm, cậu vốn ở lớp này giống như người tàng hình. Khi vừa mới đến, lớp có người liền tìm cậu gây không ít phiền toái, thậm chí sau khi tan học đem cậu nhốt vào phòng chứa đồ, ngay từ đầu cậu không muốn gây chuyện, thẳng đến khi có người ném cặp sách của cậu, cậu vốn cũng định ném cặp sách của bọn họ xuống cửa sổ lầu một, nhưng ngẫm lại vật rơi từ trên cao xuống không phải rất nguy hiểm sao? Liền ngay trước mặt bọn họ ném cặp sách xuống thùng rác dưới lầu.
Sau đó bọn họ mới thu liễm. Đương nhiên mấy người kia cắn chết là cậu động thủ trước, cậu cũng bởi vì ức hiếp bạn học mà bị chủ nhiệm lớp yêu cầu xin lỗi, cậu cự tuyệt không xin lỗi, lại nháo đến chỗ Lộc Chính Thanh, chọc một đống phiền toái.
Lối đi nhỏ ở hai bên bàn học cũng không hẹp. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người giống như vô tình, đem chân lười nhác vươn ra.
Vì thế chân đi giày thể thao hàng hiệu chiếm hơn phân nửa lối đi nhỏ.
Người này cũng là người quen cũ của Lộc Dư An - - Tiếu Vũ Tây.
Một trong những người lớn lên cùng Lộc Dữ Ninh, đời trước đi đường vòng quanh núi, dùng xe thể thao màu vàng kia ép cậu vào lề đường, chính là cậu ta lái.
Tiếu Vũ Tây đang đĩnh đạc nghiêng người dựa vào chỗ ngồi, khiêu khích nhìn Lộc Dư An.
Lộc Dư An ánh mắt tối sầm, đại khái là cậu đoạn thời gian trước quá dễ nói chuyện, để cho Tiếu Vũ Tây có ảo giác, bất cứ ai cũng có thể khiến cậu ta không thoải mái. Tiếu Vũ Tây là nhớ ăn không nhớ đánh, thời điểm cậu vừa mới chuyển tới ở trong lớp tìm cậu gây phiền phức rất nhiều lần, sau khi tan học cậu chặn Tiếu Vũ Tây trong góc hẻm vài lần, cuối cùng cũng khiến Tiếu Vũ Tây học ngoan không ít.
Không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp, Tiếu Vũ Tây lại bắt đầu ngứa da.
Vì thế cậu không chớp mắt một cước giẫm lên chân Tiếu Vũ Tây.
"Cậu làm gì vậy? "Tiếu Vũ Tây ôm chân đau kêu to, căm tức nhìn Lộc Dư An.
"Cậu nói xem tôi muốn làm gì? "Lộc Dư An nheo mắt đi một bước về phía Tiếu Vũ Tây.
Tiếu Vũ Tây phản xạ có điều kiện cả người xù lông, cầm lấy quyển sách tiếng Anh trên bàn liền che đầu cảnh giác nói: "Lộc Dư An, cậu muốn làm gì? Đây chính là ở trong trường học."
"Đúng vậy, đây là trường học, tôi có thể làm gì?"Lộc Dư An rút cuốn sách trên tay Tiếu Vũ Tây, nhấn mạnh hai chữ "trường học" đem sách ném tới trên bàn của cậu ta.
Tiếu Vũ Tây nghe hiểu ý vị uy hiếp trong đó, không tình nguyện ngậm miệng lại.
Người bên cạnh có quan hệ tốt với Tiếu Vũ Tây bắt đầu âm dương quái khí: "Ơ, không có mắt a. Vũ Tây, cậu đừng sợ, dù sao cậu ta cũng muốn đến lớp 13 đi, tại sao lại hèn hạ thế chứ?"
"Ninh Ninh tính tình tốt như vậy, đều bị cậu ta khi dễ, ác nhân có ác báo. " Người bên cạnh phụ họa.
"Thầy Hoàng tốt với chúng ta như vậy, có vài người không biết tốt xấu, chuyển lớp cũng đáng đời. "Người nọ lại tràn đầy khinh thường nói với nữ sinh bên cạnh.
Nhưng cô gái kia lại cúi đầu từ đầu tới cuối, không dám nhìn Lộc Dư An. Cô ấy nghe mọi người xung quanh nói về Lộc Dư An càng nói càng quá đáng, Lộc Dư An trong đám người cô đơn đứng ở nơi đó, cúi đầu, sống lưng rất thẳng, cô chỉ cảm thấy xung quanh thanh âm tinh tế vỡ vụn tựa như một thanh đao vô hình, hướng thiếu niên sống lưng thẳng tắp đâm một phát.
Cô đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, sắc bén kêu lên: "Đừng nói nữa - -"
Chung quanh lập tức ngừng lại, ánh mắt mọi người đặt ở trên người cô, nặng nề không thở nổi, lời nói đã đến bên miệng làm sao cũng không nói ra được.
Chẳng lẽ muốn cô nói, ngày đó sau núi là cặn bã họ Hoàng động tay động chân với cô, thậm chí dùng danh ngạch học bổng muốn uy hiếp mình, lúc cô không biết làm sao bây giờ, thì Lộc Dư An phát hiện, Lộc Dư An chắn trước mặt cô, để cô trước quay lại lớp học.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Sau đó cô mới biết Lộc Dư An đánh tên cặn bã kia một trận, sau đó hai người đều giữ kín như bưng, không có đem cô liên lụy đến, thậm chí cũng không biết Lộc Dư An dùng phương thức gì bảo vệ danh sách học bổng.
Nhưng là ai sẽ tin đây, cô bộ dạng cũng không đẹp mắt, thậm chí có chút mập mạp, cô biết trong lớp rất nhiều nữ sinh xinh đẹp đều thầm mến tên cặn bã kia.
Ngay từ đầu tên cặn bã thường xuyên tìm cô nói chuyện phiếm, chính cô cũng đều thụ sủng nhược kinh, đối tên cặn bã hoàn toàn không có phòng bị, mới có thể cùng anh ta đi đến phía sau núi hẻo lánh.
Thế nhưng, cô không thể hại Lộc Dư An chuyển lớp, lớp 13 là loại đức hạnh gì, cô thật sự quá rõ ràng. Cô không thể vì chính mình mà hại Lộc Dư An. Thiếu niên ở lớp đã mang tiếng xấu, nhưng là cô vẫn luôn biết cậu là người rất tốt, thấy bạn học trực ban lười biếng không lau bảng đen, thiếu niên sẽ yên lặng lau bảng đen giúp.
Cô hít sâu một hơi, run rẩy môi muốn đem bí mật khó xử nói ra, nhưng là cô thử mấy lần đều thất bại, nhưng ánh mắt ngưng tụ trên người cô lại càng ngày càng nhiều, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, ngay khi cô gần như nghẹt thở.
Lộc Dư An đột nhiên "loảng xoảng" một tiếng đá vào bàn học của Tiếu Vũ Tây.
Tiếu Vũ Tây còn đang hờn dỗi cực kỳ ủy khuất: "Cậu làm gì vậy, Lộc Dư An."
Lộc Dư An tâm không chút áy náy, thản nhiên nói: "Không cẩn thận."
Tiếu Vũ Tây nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cố ý phải không, Lộc Dư An! Cậu muốn tôi như vậy bỏ qua?"
Mọi người dời lực chú ý đều đến bên này, không có ai chú ý, đột nhiên nữ sinh đứng lên vô thần ngã ngồi ở ghế dựa đầu nằm sấp trên bàn học, bả vai không tiếng động run rẩy.