Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 7




Lộc Dư An từ bệnh viện trở về đã rất muộn, lúc này đây cậu vẫn như cũ không có nhìn thấy vị Dương bá bá thần bí kia.

Bởi vì hôm qua sinh bệnh, ngày hôm sau Lộc Dư An hiếm khi đi ngủ muộn.

Đã qua thời gian cậu thường xuống lầu ăn sáng.

Lộc gia có thói quen cả nhà đều ngồi cùng một chỗ ăn sáng, vô luận bận rộn cỡ nào, chỉ cần Lộc Chính Thanh ở nhà, sẽ bồi con cái ăn sáng và tìm hiểu về tình hình gần đây của bọn trẻ. Đây đã từng là thời gian dịu dàng Lộc Dư An thích nhất, cho dù cậu luôn là người im lặng nhất trong bữa sáng cũng không sao.

Thế nhưng lúc này đây, cậu cũng không lưu luyến loại ôn nhu tự lừa gạt này nữa.

Mà ở phòng bếp dưới lầu, Lộc Chính Thanh cau mày bưng một ly cà phê, thỉnh thoảng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lầu hai.

Bình thường lúc này, Dư An đã sớm xuống lầu, trong ấn tượng của ông, hầu như mỗi lần ăn sáng, Dư An đều ngồi ở vị trí của mình, trầm mặc nhìn ông, ông cũng đã quen nhìn Dư An chăm chú như vậy. Ông cẩn thận hồi tưởng lại trí nhớ của chính mình, dĩ nhiên không có một lần nào Dư An không ở đây, đôi con ngươi sáng ngời màu hổ phách luôn nhìn về phía ông.

Một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, nhưng ông còn chưa kịp ngẫm nghĩ. Lộc Vọng Bắc thấy đã đến giờ bình thường phải đến công ty, ba lại không có ý rời đi, hỏi han: "Có chuyện gì vậy ba?"

Lộc Chính Thanh thoáng giật mình, thấy con trai cả vừa đi công tác về lại phải đến công ty, dịu dàng nói: "Không có gì, nhân tiện Vọng Bắc, báo cáo kiểm tra sức khỏe năm nay của con đã có chưa? Có rồi nhớ cho ba xem." Con trai cả luôn là niềm kiêu ngạo của Lộc Chính Thanh, Lộc Chính Thanh đối với trưởng tử này cũng là áy náy, ở mấy năm thê tử lâm bệnh nặng kia, ông cơ hồ đều chăm sóc đứa con này , thoáng một cái, hài tử liền trưởng thành.

Lộc Vọng Bắc cũng quen với việc mỗi năm cha đều dặn dò anh kiểm tra sức khỏe, hơn nữa còn tự mình xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh. Thật ra có thể lý giải, bởi vì mẹ bệnh nặng mấy năm, đối với cha con bọn họ đều là tra tấn thật sâu, nỗi đau trong lòng bọn họ không sao kể xiết, là cơn ác mộng không thể thoát ra được.

Bởi vậy Lộc Vọng Bắc luôn không có cách nào buông xuống khúc mắc trong lòng, đối với anh mà nói, Lộc Dư An là em trai của anh, nhưng cũng là người đã cướp đi mẹ, bất kể là ý nghĩa gì, anh vẫn luôn mơ hồ nhớ rõ, bởi vì lúc mang thai Dư An, khoảng thời gian đó mẹ vô cùng tiều tụy, thậm chí - - ba mẹ vì chuyên tâm chăm sóc Lộc Dư An, anh bị tạm thời bị gửi đi, buổi tối lẻ loi cuộn mình ở một cái giường xa lạ, mở to hai mắt nhìn trần nhà trắng bệch, thẳng đến khi trời sáng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lộc Dư An, Lộc Dư An bị ba mẹ vây trong ngực đã ba tháng.

Từ nhỏ đến lớn Lộc Dư An đều là người được thiên vị, bị chiều hư cũng là tất nhiên.

Sau khi Lộc Dư An trở về, anh vốn định là cứ như vậy quên đi, dù sao bọn họ vẫn là anh em, nhưng là anh thật không ngờ, nhiều năm trôi qua như vậy, tính cách Lộc Dư An giống như đúc khi còn bé, không dung nạp được Dữ Ninh, đối với Dữ Ninh tìm mọi cách khi dễ.

Anh làm sao lại có một đứa em trai tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi, kiêu căng bá đạo như vậy, bởi vì Dữ Ninh là con nuôi, liền vênh mặt hất hàm sai khiến y, mà đối với mình cùng ba ba thì tìm mọi cách lấy lòng, hai bộ mặt hoàn toàn bất đồng.

Lộc Vọng Bắc trong lòng dâng lên chán ghét nhàn nhạt.

"Cốc cốc cốc --" hành lang lầu hai vang lên tiếng bước chân , thanh âm xuất hiện trong nháy mắt, Lộc Chính Thanh cùng Lộc Vọng Bắc âu phục chỉnh tề chuẩn bị đến công ty đồng thời ngẩng đầu nhìn bậc thang lầu hai.

Lộc Dữ Ninh vẫn chăm chú nhìn bọn họ, nhìn động tác không hẹn mà gặp, thần sắc ảm đạm.

Làm người đứng xem, y so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ -- giữa y với anh hai ở trong lòng bọn họ là không giống nhau, chỉ là ngay cả chính họ cũng không phát hiện ra.

Y kỳ thật hâm mộ anh hai, anh hai giống như vô luận xuất hiện ở nơi nào, đều sẽ biến thành tiêu điểm được mọi người chú ý, phi thường hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Lộc Dữ Ninh nhịn không được cắn cắn môi, nhớ tới bức tranh ngày hôm qua, mặc dù nó được bác Dương tán thành, nhưng y lại không cách nào vui vẻ, y ngày hôm qua thử thăm dò hỏi quản gia Vương thúc, Vương thúc cũng không biết là của ai.

Đêm qua y thậm chí bị ác mộng vây lấy, trong mộng nghe rõ thanh âm từng câu lặp lại, y là một kẻ nói dối. Sau khi tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lộc Dư An đeo cặp sách xuống lầu, có lẽ là rời giường vội vàng, mái tóc đen mềm mại nhếch lên, nghiêng đầu nhìn mọi người bên trong phòng bếp, nhấc chân muốn đi về phía cửa.

Cậu sẽ trễ giờ mất.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc Chính Thanh trong lòng một cỗ rầu rĩ hướng đầu xông lên, không chút nghĩ ngợi nói: "Sao lại dậy muộn như vậy?"

Lộc Chính Thanh giờ phút này cũng ý thức được sự khác thường của mình, ông tự nói với bản thân, có thể là trong tiềm thức ông lo lắng về việc chuyển lớp của ngày hôm qua. Những việc này đều quá khó tiếp nhận có thể khiến Dư An không vui, ngược lại làm quan hệ hai anh em chuyển biến xấu , cho nên nghĩ bữa sáng hôm nay sẽ bồi thường cho Dư An, mới có thể bởi vì vẫn không đợi được Dư An mà phiền não.

Chỉ là không biết vì sao, lời ông muốn nói ra khỏi miệng lại thay đổi ngữ khí.

Mắt thấy chiến tranh giữa cha con lại sắp hết sức căng thẳng.

"Ba, anh hai hiếm khi đến muộn một chút. "Lộc Dữ Ninh nhìn qua nhìn lại sắc mặt hai người, vội vàng tiếp thu lời cha nói, điều tiết bầu không khí, dùng ly thủy tinh đựng ca cao nóng, đưa cho Lộc Dư An, cười đến không hề có khúc mắc: "Anh hai, mau đến ăn điểm tâm, đây là chúng ta đặc biệt để lại cho anh."

Ánh mắt Lộc Dư An dừng ở trên người Lộc Dữ Ninh , thiếu niên có tóc màu nhạt xoăn tự nhiên, tôn lên khuôn mặt trắng nõn. Bên ngoài khéo léo, cười rộ lên mặt mày cong cong, không có tính công kích, rất khiến người ta yêu thích.

Lộc Dư An cũng biết Lộc Dữ Ninh cười là xuất phát từ chân tâm, cũng thật sự sợ mình không có ăn điểm tâm thân thể sẽ không thoải mái, giữa cậu và Lộc Dữ Ninh cũng không có hiểu lầm cẩu huyết gì, một là Lộc Dữ Ninh giáp mặt một biểu tình, sau lưng lại một biểu tình khác. Hai, chỉ là cậu đơn thuần lòng dạ hẹp hòi, không thích Lộc Dữ Ninh mà thôi.

Quá khứ không và hiện tại cũng không.

Cho nên cậu không nhìn ly thủy tinh trong tay Lộc Dữ Ninh, đeo cặp sách lên lưng, sải bước đi qua Lộc Dữ Ninh, nhìn Lộc Chính Thanh: "Con đi học."

Lộc Dữ Ninh xấu hổ nhìn ly thủy tinh trong tay, đặt xuống cũng không được, bưng cũng không xong.

Sắc mặt Lộc Chính Thanh chuyển biến tốt đẹp trong nháy mắt trở nên xanh mét, cố nén không nổi giận, nhưng chung quy là không thể nhẫn nại đối với Dư An hướng Ninh Ninh trước sau như một cay nghiệt, giọng nói tăng lên vài phần: "Lộc Dư An!" ông không biết, vì sao Dư An lại biến thành như vậy.

Rõ ràng khi còn bé cũng nhu thuận đáng yêu, hiểu chuyện nghe lời. Mà mười năm sau, ông dù là cố gắng nhìn chăm chú, cũng tìm không đến một tia bóng dáng của đứa nhỏ kia.

Nhưng Lộc Dữ Ninh lại nhanh chóng ngắt lời: "Ba!" Y gần như khẩn cầu giữ chặt tay Lộc Chính Thanh. Sự tham gia của ông sẽ chỉ khiến quan hệ giữa y và Dư An trở nên tồi tệ hơn.

Lộc Chính Thanh trong lòng bất đắc dĩ thở dài, vì Ninh Ninh hiểu chuyện mà vui mừng, vô số lần cảm khái nếu Dư An có thể có nửa phần nhu thuận của Ninh Ninh, trong nhà sẽ không sứt đầu mẻ trán như vậy.

Con cái đều là nợ nần. Vọng Bắc và Ninh Ninh, đều chưa từng để ông lo lắng, cả đời này ông đều tập trung vào Dư An.

Lúc này Lộc Chính Thanh mới nhớ ra, dường như đã hứa với Dư An hôm nay sẽ cùng cậu đến trường.

Thư ký Đỗ đã giúp Lộc Dư An chuyển lớp xong, chỉ còn lại một ít thủ tục còn chưa làm, chờ thủ tục làm xong, cậu cầm thủ tục là có thể vào lớp mới báo cáo, thủ tục còn lại cũng không nhiều, cho nên Lộc Dư An bảo thư ký Đỗ trở về. Dù sao thư ký Đỗ cũng là trợ lý riêng của Lộc Chính Thanh, luôn bận rộn việc nhỏ của mình, cậu cũng rất ngượng ngùng.

Lộc Dư An chuyển lớp, là lớp mười ba, cậu đối với lớp này có chút hiểu biết. Cả trường trung học Tĩnh An đó nổi tiếng là lớp khó quản. Học kỳ trước làm chủ nhiệm lớp tức giận đến từ chức, trường học sứt đầu mẻ trán, đến học kỳ này qua một nửa cũng không có tìm được chủ nhiệm lớp mới đến thay thế.

Cùng lớp lúc trước của cậu vừa vặn một cái đầu một cái cuối, hai lớp có thể nói là khác biệt như đêm với ngày.

Kỳ thật chuyện của Lộc gia, trường học ít nhiều đều biết một chút, mà Lộc Dữ Ninh lại từ tiểu học chính là học ở trường này, không chỉ vẽ giỏi học giỏi lại còn nhu thuận hiểu chuyện, ở trong lòng giáo viên hảo cảm khá cao. Nghe nói Lộc Dư An muốn chuyển tới lớp 1, chủ nhiệm lớp 1 kịch liệt phản đối, sau khi phản đối không có hiệu quả còn đặc biệt gọi Lộc Dữ Ninh đi đến văn phòng nói chuyện suốt một giờ.

Cậu vốn là bị ép buộc nhét vào trung học Tĩnh An, không có nền tảng cơ bản, đuổi kịp tiến độ ở trung học Tĩnh An rất vất vả, cậu cũng không tính là một học sinh dễ quản giáo, ở trong nhận thức các giáo viên cũng không có thanh danh tốt gì.

Hơn nữa cậu lúc trước cùng nam giáo viên thực tập đánh nhau, cậu đoán các lớp khác đại khái là không muốn tiếp nhận cậu.

Hôm nay làm xong thủ tục là có thể về nhà.

Nhưng là, nếu như phải làm lại một lần nữa, cậu vẫn rất muốn đi học đại học, một ngày học cũng không muốn lãng phí.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc Dư An kỳ thật đi học rất muộn, cậu chính thức mười tuổi mới đi học tiểu học, trước đó, bọn họ căn bản là không nghĩ sẽ đưa cậu đến trường.

Cậu dựa theo độ tuổi trực tiếp liền chen lớp đến thẳng lớp 4, trước khi vào học, cậu vụng trộm nhặt sách giáo khoa người khác vốn đã học qua ném đi, nhưng rốt cuộc chỉ biết những điều cơ bản, khi đó thính lực tai phải của cậu đã không còn, Lý Phương Gia cũng không muốn cậu đi học, mỗi ngày ở nhà đều phát điên.

Cậu đuổi kịp chương trình học rất vất vả, thậm chí ngay cả ghép âm cũng đọc không được đầy đủ, mỗi lần bài tập cơ bản đều làm sai toàn bộ.

Nhưng chủ nhiệm lớp của cậu là một cô giáo rất dịu dàng, vừa mới vào lớp không lâu, cô sẽ đặc biệt hỏi cậu, hỏi qua vài lần, sau khi hiểu được nền tảng của cậu kém bao nhiêu, cô không nói với bất cứ ai, chỉ là buổi trưa lặng lẽ kéo cậu đến văn phòng, bắt đầu dạy cậu từ đầu.

Sau đó thời tiết nóng bức, quần áo trên người cậu dần dần không che được vết thương trên cơ thể.

Cậu không muốn nói cho cô giáo biết những chuyện dơ bẩn đó, nhưng cô giáo ôn nhu vẫn mang đôi giày da ăn mặc xinh đẹp sau giờ học, giẫm lên bùn bẩn trong hẻm nhỏ, đi theo cậu đến thăm nhà, cô muốn giúp Vương Như ly hôn, nhưng Vương Như không muốn,

Cho nên cô chỉ có thể thăm nhà một lần lại một lần, khoảng thời gian đó Lý Phương Gia thu liễm rất nhiều.

Mỗi lần thăm nhà kết thúc, cậu đều lén đi theo cô giáo, đưa cô về nhà.

Khu vực đó thật sự quá loạn, ngư long hỗn tạp, hẻm nhỏ giống như mạng nhện thậm chí ngay cả đèn đường cũng không có, đêm đến liền là một mảnh bóng tối dày đặc, không ai biết sâu trong hẻm sẽ xảy ra chuyện gì.

Bởi vì sự tồn tại của cô giáo, Lộc Dư An vẫn rất tôn trọng các giáo viên. Dưới sự giúp đỡ của cô, cậu miễn cưỡng học hết cấp hai, mặc dù là kém cỏi nhất, nhưng dù sao nền tảng của cậu cũng không tốt, có thể có thành tích này cậu rất vui vẻ.

Ngày tốt nghiệp, giáo viên đưa cho cậu một phong thư, nói với cậu nhất định phải cố gắng học đến đại học. Kiếp trước thời học cấp ba cậu cũng muốn toàn lực đến đại học chính quy học quản lý khách sạn, trợ giúp anh trai Lộc Vọng Bắc của cậu quản lý công ty của Lộc gia. Cậu nhớ khi còn bé, cậu đã hứa với mẹ, sẽ luôn bảo vệ anh trai, bất cứ lúc nào.

Lần thi thử cuối cùng của cậu, điểm số thật ra đã đến tuyến chính quy.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm được, tay phải của cậu bị thương vài ngày trước khi thi đại học. Là cậu nhất thời sơ sẩy, anh trai hàng xóm trước kia lăn lộn trong băng đảng biết cậu ở Lộc gia sống không vui vẻ, vì giúp cậu có thể sống dễ dàng hơn, sau khi tan học nhốt Lộc Dữ Ninh ở trong phòng học bỏ hoang.

Anh hàng xóm không biết Lộc Dữ Ninh mắc bệnh hen suyễn, cũng không biết sợ hãi sẽ dẫn đến hen suyễn, Lộc Dư An thì biết chuyện này.

Sau đó, lập tức chạy về trường học tìm Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh bị nhốt ở bên trong quả nhiên đã phát bệnh, y thậm chí quên mang theo thuốc xịt hen suyễn, hàng xóm không tìm thấy chìa khóa nhưng phòng học bỏ hoang vẫn đang bốc cháy.

Cậu đạp cửa tiến vào phòng học xông vào đám cháy cứu người, làm bỏng tay phải của mình, may mà Lộc Dữ Ninh không bị thương nặng. Nhưng vì giận dữ không kiềm chế được Lộc gia điên cuồng trả thù anh hàng xóm, dưới sự khéo léo của luật sư Lộc gia, anh hàng xóm thậm chí có thể vào tù vì tội phóng hỏa. Nhưng cậu biết, lúc cháy anh hàng xóm ở cùng một chỗ với cậu, căn bản không có khả năng phóng hỏa.

Lộc gia không ai tin cậu, theo lý cậu cũng bị coi là đồng bọn, thậm chí tay phải cậu bị thương, cũng được coi là tội đáng đời. Cậu đi cầu xin cha và anh trai, nể tình Lộc Dữ Ninh không có việc gì, buông tha anh hàng xóm. Tiếc là vô ích, cha và anh trai khăng khăng muốn bọn họ phải trả giá xứng đáng.

Cậu không hiểu, cậu đã làm sai chuyện gì, nhưng Lộc Dữ Ninh vẫn bình an vô sự, thậm chí cùng ngày đã xuất viện, mà tay phải của cậu trước kỳ thi đại học lại bị thương nặng, cái giá như vậy còn chưa đủ sao?

Cuối cùng hàng xóm bị kết án một năm, trước khi vào tù còn an ủi cậu, lật thuyền trong mương còn liên lụy đến cậu. Chính là cái này.

Sự tình khiến cậu hạ quyết tâm lựa chọn rời khỏi Lộc gia. Cuối cùng, trước khi chết, cậu để lại một khoản tiền cho anh trai hàng xóm, mặc dù tất cả đã không bù đắp được, nhưng hy vọng anh hàng xóm có thể nhờ số tiền này mà thoải mái hơn một chút.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Cả đời trước cậu không có đi học đại học, phụ lòng cô giáo, cho nên lần này cậu càng muốn cố gắng.

Lộc Dư An không muốn bỏ lỡ chương trình học hôm nay, nhưng thủ tục chuyển lớp vẫn chưa hoàn tất, cho nên cậu vẫn quay về lớp một.

Tiết trước, vừa vặn là tiết của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng thu dọn đồ đạc. Lộc Dư An dừng ở cửa, ngón trỏ gõ gõ cửa phòng học phát ra hai tiếng thùng thùng: "Thầy Lý." Lý lão sư ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Lộc Dư An , nụ cười ngưng tụ: "Lộc Dư An? Là muốn chuyển lớp sao?"

Cùng lúc đó vài ánh mắt rơi vào trên người Lộc Dư An, Lộc Dư An không nhìn cũng biết là mấy người bình thường thân thiết với Lộc Dữ Ninh, chỉ đơn giản giải thích: "Thủ tục phải đợi ngày mai."

"Như vậy a. "Lý lão sư thở phào nhẹ nhõm. Trong giọng nói của ông mang theo gánh nặng không dễ phát hiện. Ông biết. Là một giáo viên ông không nên nghĩ như vậy, nhưng thật sự là ông không biết nên làm cái gì cho phải. Không nói đến Lộc Dư An và thân phận xấu hổ của Lộc Dữ Ninh . Xuất phát từ nội tâm của ông, ông càng thích Lộc Dữ Ninh hơn, dù sao mình cũng là nhìn đứa nhỏ này lớn lên.

Mà Lộc Dư An vừa muốn chuyển đến, ông liền nhờ người hỏi thăm qua - - Lộc Dư An chính là một học sinh cá biệt của Trung học số 13.

Lúc ấy trong lòng ông liền lộp bộp một tiếng.

Sau đó Lộc Dư An đến lớp, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí đi học còn nghiêm túc hơn đại đa số mọi người, nhưng......là rất nhanh ông liền phát hiện, kiến thức cơ bản của Lộc Dư An thật sự quá kém, thiên phú cũng không được.

Ông ấy luôn dạy lớp tốt nhất, trong lớp không nói toàn bộ thiên phú hơn người, nhưng phần lớn đều qua các kỳ thi một cách dễ dàng.

Nhưng Lộc Dư An thì không được. Làm một giáo viên, ông cũng nghĩ tới việc giúp Lộc Dư An, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, ông phát hiện Lộc Dư An mặc dù bề ngoài đang chăm chú nghe, nhưng ánh mắt quả thật mờ mịt, nói những thứ kia, hoàn toàn không có gì tiến vào trong đầu óc cậu.

Ông đã dạy vô số học sinh, ông hiểu Lộc Dư An căn bản không có dụng tâm học tập.

Ví dụ như ông giảng bài toán một cách rõ ràng, thậm chí viết từng bước một lên bảng đen, chỉ cần chép y nguyên lại là được, nhưng ngày hôm sau Lộc Dư An giao bài thi, dĩ nhiên đều chép sai. Ông cũng nghĩ tới vài biện pháp, nhưng rất nhanh ông liền phát hiện Lộc Dư An cùng phần lớn bạn học trong lớp quan hệ đều không tốt, ông cũng thiện ý nhắc nhở Lộc Dư An kết giao một ít bạn bè, nhưng vô dụng.

Rất nhanh, liền phát triển đến mức Lộc Dư An và  bạn học trong lớp đều có xung đột, rất nhiều bạn học chạy tới tố cáo.

Nói Lộc Dư An khi dễ bọn họ, ném cặp sách của bọn họ. Vốn là lớp bớt lo nhất, thoáng cái bởi vì Lộc Dư An đến mà rối loạn, khiến cho ông sứt đầu mẻ trán.

Đúng lúc Lộc Dữ Ninh cũng thường xuyên xin nghỉ, trạng thái rất không tốt, ông liên tục hỏi, Lộc Dữ Ninh cũng không chịu nói, sau đó ông đi hỏi những bạn học khác mới biết được, Lộc Dư An luôn ở nhà khi dễ Lộc Dữ Ninh.

Học tập không nghiêm túc, kéo thấp điểm trung bình của lớp, phẩm chất không được, lại thích gây chuyện, ông lập tức lạnh lòng, không muốn quản Lộc Dư An nữa.

Cho đến khi Lộc Dư An đánh nam giáo viên thực tập mới tới của học kỳ này một trận, ông rốt cuộc nhịn không được, mãnh liệt yêu cầu Lộc Dư An chuyển lớp.

Chuyện này tính chất thật sự quá ác liệt, nếu không là Lộc Dữ Ninh phát hiện gọi giáo viên khác tới, sợ là giáo viên thực tập còn chuẩn bị chuyện lớn hóa nhỏ.

Mấy giáo viên trong lớp bọn họ sau đó cũng phân tích nguyên nhân, suy đoán có thể là lúc giáo viên thực tập lên lớp, để Lộc Dư An bị phạt đứng, khiến Lộc Dư An bất mãn, mới có thể bị cậu chặn ở sau núi đánh.

Học sinh như vậy, ai còn dám dạy?

Ông vốn là muốn thăm dò một chút ý tứ nhà trường, dù sao Lộc Dư An cũng là con cái Lộc gia, thư viện vừa mới hoàn thành là dưới sự quyên tặng của Lộc gia, thậm chí quỹ học bổng hơn mười năm của trường đều là Lộc gia tài trợ, Lộc Dư An làm sao có thể dễ dàng chuyển lớp như vậy ?"

Nhưng không ngờ lần này cứ như thế thuận lợi giải quyết, thậm chí nhanh đến chính ông cũng phản ứng không kịp. Đáng nói hơn là Lộc Dư An còn chuyển tới lớp kém cỏi nhất - lớp 13, ông thậm chí thầm thắc mắc, chẳng lẽ Lộc gia rốt cục phát hiện Lộc Dư An là khối gỗ mục, không định quản nữa sao?

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Chủ nhiệm lớp thật vất vả mới đạt được mong muốn, rốt cục nhớ lại một chút tình nghĩa thầy trò cuối cùng, tận tình khuyên nhủ: "Làm sai thì phải học cách gánh chịu hậu quả. Thầy Hoàng dù sao cũng là thầy của em, bây giờ thầy ấy vẫn còn bảo vệ em, nói với nhà trường chỉ là trò đùa giữa hai người. Em a - - ai - -"

Lộc Dư An lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ họ Hoàng coi như có chút đầu óc, không có đem sự tình tiếp tục nháo lớn. Hôm đó, cậu phát hiện danh sách học bổng sinh viên nghèo của thầy Hoàng có chút vấn đề, có một bạn học phù hợp yêu cầu không có trong danh sách. Cha của người bạn học đó đang ở trong tù, còn có một người em trai bị thiểu năng trí tuệ, mang theo Nhạc Nhạc lớn lên, cậu hiểu được đối với gia đình như vậy học bổng rất quan trọng.

Ngược lại có mấy người gia cảnh không tệ nằm trong danh sách. Các loại chi phí của trường trung học Tĩnh An không thấp, đối với nhiều học sinh học bổng là một khoản tiền rất quan trọng.

Cho nên cậu đi sau núi tìm họ Hoàng, ai ngờ vừa vặn đụng phải họ Hoàng động tay động chân với bạn học nữ trong danh sách học bổng, trong lời nói còn có ý uy hiếp.

Cậu lúc ấy không suy nghĩ nhiều lắm, cùng họ Hoàng đánh nhau, để cho nữ sinh chạy trốn.

Họ Hoàng tuy rằng lớn tuổi hơn cậu, vóc dáng cao hơn cậu, nhưng nhìn được mà không dùng được, hai ba cái đã bị cậu đánh gục, họ Hoàng mặt mũi bầm dập máu me, cậu không ăn nửa điểm thiệt thòi, còn cảnh cáo họ Hoàng đừng động tay vào học bổng kia nữa. Vốn chuyện này, cứ như vậy quên đi, nhưng Lộc Dữ Ninh lại tìm một đống người đến sau núi.

Sau đó, mọi người hỏi nguyên nhân, họ Hoàng đương nhiên ấp úng không dám nhiều lời. Cậu nhìn qua đám đông, thấy bạn học nữ kia gần như ánh mắt khẩn cầu, cho nên cậu cuối cùng lựa chọn không nói một lời. Nơi mà Dư An lớn lên thật tồi tệ, cho nên cậu hiểu được, cho dù cậu nói ra, cô gái kia cũng phải gánh vác rất nhiều chỉ trích, loại chỉ trích này không phải chỗ ai cũng có thể chịu đựng được.

Huống chi kỳ thực tập của họ Hoàng sắp kết thúc,sau này, hẳn là sẽ có điều thu liễm, không dám tái phạm.

Lộc Dư An không phải là người xen vào việc của người khác, chỉ có điều người quyên góp học bổng cho Trung học Tĩnh An là một người phụ nữ, bà và con của bà đã thất lạc mấy năm, lúc bà bệnh nặng, lo lắng bảo bối lưu lạc bên ngoài của bà không có cách nào tiếp nhận giáo dục tốt, cho nên bà hàng năm đi khắp các trường trung học và tiểu học trong nước thành lập quỹ học bổng.

Vị nữ sĩ kia tên là Mộ Hạ Thanh, là mẹ của cậu.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Dư An vẫn luôn là một đứa trẻ sống vì người khác, suy nghĩ cho người khác trước cả bản thân mình. Chỉ tiếc là họ không xứng đáng với sự bảo vệ đó của em...*