Nhìn sắc trời, lúc bắt đầu là chính Tỵ (khoảng mười giờ sáng), bây giờ đã qua khoảng hai canh giờ, mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây nhưng khoảng đất trước mặt Tử Lan vẫn chưa thấy ai. Bạch Dạ và Ám Dạ đều ngồi tựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, Tử Lan cũng vậy.
Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, một nhóm mười người đầu tiên đã cán đích.
Với mức độ cạm bẫy dày đặc của Tử Lan bày ra thì những người vượt qua khó mà lành lặn được. Tử Lan tinh mắt nhìn thấy một người vẫn còn khá chỉnh tề, chỉ là y phục không còn nguyên vẹn và trên tay có vài vết cào nhỏ, còn lại đều hoàn hảo. Đồng thời nàng cũng nhìn thấy một người có vẻ cương trực, quyết đoán, thần thái sáng láng, có tài lãnh đạo. Theo sau nhóm người này là lục tục những nhóm nhỏ khác lần lượt đến. Tới khi kết thúc cuộc thử thách, tổng cộng có một trăm hai mươi người đạt yêu cầu. Điều này đã tốt hơn mức nàng mong đợi.
Sau khi cho những người này nghỉ mệt và uống nước, Tử Lan chỉ vào người chỉnh tề nhất và người có tài lãnh đạo. “Hai ngươi tiến lên. Hai ngươi tên gì?”
“Tiểu binh tên Mục Tàng”. Người chỉnh tề đáp.
“Tiểu binh tên Lộ Hằng”. Người còn lại cũng đáp.
“Tốt, tạm thời Lộ Hằng sẽ là người chịu trách nhiệm cho cả nhóm, Mục Tàng sẽ ở vị trí mưu sĩ tạm thời. Ngày hôm nay các ngươi về nghỉ ngơi cẩn thận, bắt đầu từ ngày mai sẽ là những bài tập căn bản. Ngày mai sẽ tập trung tại đây lúc chính Dần, các ngươi về đi”. Tử Lan ra lệnh.
“Tuân lệnh”.Một trăm hai mươi người người đồng thanh như một, qua bài kiểm tra vừa rồi, họ đã phần nào thể nghiệm mức độ hiểm độc của vị thư sinh văn nhã trước mắt nên dù trong lòng bán tín bán nghi nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính.
***
Sáng hôm sau, đúng giờ Tử Lan cùng Bạch Dạ và Ám Dạ đã đến khoảnh trống, một trăm hai mươi người đã tập hợp đủ. Đêm qua nàng đã cho người đem một vài vật dụng đến đây để luyện tập độ dẻo dai cho thân thể. Hôm nay Tử Lan mặc một bộ đồ võ màu đen, mái tóc búi gọn tăng thêm vài phần anh khí.
“Trước khi tiến hành luyện tập, ta sẽ nói một vài điều như sau. Trận chiến với Bạch quốc đang ở trước mặt, chỉ còn khoảng hơn nửa tháng nữa, chiến sự có thể nổ ra bất kì lúc nào. Ta muốn lúc đó các ngươi đều đã hoàn thành xong khóa huấn luyện này. Nhóm quân này không phải là nhóm quân sẽ giao phong chính diện, các ngươi sẽ là những người ẩn trong tối, một con bài tẩy, một ngọn ám khí tạo nên sự đột biến trong chiến trận cho quân ta”. Tử Lan nhìn lướt qua những khuôn mặt ở đây. “Vì thế, hôm nay các ngươi hãy những gì ta nói đây. Tiêu chí đầu tiên của đội quân này đó là phải tận dụng mọi khả năng giết chết kẻ địch trong vòng một chiêu, bất kể là bằng cách quang minh chính đại hay là cách ti bỉ, vô sỉ. Ta không quan tâm cách các ngươi đạt được mục đích, ta chỉ quan tâm thành quả. Vì thế, vứt hết những suy nghĩ chính nhân quân tử đi. Thứ hai, người của đội quân này sẽ chỉ nhận lệnh trực tiếp từ ta, nếu các ngươi không phục có thể lên tiếng, ta sẽ không chấp nhận việc hai lòng. Thứ ba, cùng tiến cùng lùi, đã quyết định mục tiêu thì phải giải quyết triệt để. Thứ tư, điều quan trọng nhất, đó là giữ mạng, khi còn mạng mới có thể tái tổ chức tấn công đoạt lại mục tiêu. Trong đầu các ngươi phải luôn luôn nhớ rõ, không có ngoan tuyệt nhất, chỉ có ngoan tuyệt hơn. Đã rõ chưa?”
“Rõ”. Người đầu tiên lên tiếng lại là Mục Tàng và Lộ Hằng.
Những người khác vẫn còn hoang mang, một lúc sau, khi đã hiểu hết lời nàng vừa nói mới kịp phản ứng lại. Tử Lan hỏi lại một lần nữa. “Tất cả đã rõ chưa?”
“Rõ”. Tiếng hô anh khí mười phần từ một trăm hai mươi con người vang lên.
“Sau đây sẽ là lịch tập”. Tử Lan chỉ những dụng cụ ở trước mặt họ. “Đây là những dụng cụ luyện thể lực và độ dẻo dai, mục tiêu là các ngươi phải hoàn thành tất cả những động tác này trong vòng một nén nhang. Ta sẽ làm mẫu trước cho các ngươi thấy. Phần luyện tập này các ngươi đều phải bước qua. Phẩn khởi động sẽ là chống đẩy năm mươi cái, sau đó hoàn thành những động tác này, cuối ngày các ngươi sẽ chạy một vòng quanh núi, ta cùng thuộc hạ của ta sẽ tùy cơ đánh lén để kiểm tra năng lực của các ngươi. Bắt đầu vào lúc chính Dần cho đến chính Dậu thì kết thúc một ngày. Các ngươi có nửa canh giờ nghỉ ngơi buổi trưa để ăn uống. Ta hi vọng trong vòngba ngày các ngươi sẽ hoàn thành được mục tiêu ta đề ra. Bây giờ ta sẽ làm trước”. Tử Lan tiến đến vị trí bắt đầu, ra hiệu cho Bạch Dạ thắp nhang, sau đó nàng dùng tốc độ sấm sét để hoàn thành bàn kiểm tra, thậm chí khi cây nhang chỉ mới cháy được hai phần ba.
Một trăm hai mươi người này ban đầu đều xem thường Tử Lan, cho rằng làm sao có thể vượt qua được, thế nhưng cuối cùng nàng đã thành công, những người này vội thu hồi tâm tư xem thường, bắt đầu nể Tử Lan hơn vì nàng có thực lực. Thật ra chuỗi động tác liên hoàn này là dùng để bước đầu huấn luyện bộ đội đặc công ở hiện đại, những động tác này chỉ là động tác cơ bản, với tiềm lực của nhóm người này, nàng hi vọng qua ba ngày họ sẽ hoàn thành sứ mệnh. Nàng để lại Bạch Dạ xem chừng những người này, trong lúc đó nàng cùng Ám Dạ, Lê Hi và Vô Ảnh bắt đầu bủa ra con đường xung quanh núi sắp đặt cạm bẫy. Trước khi đi nàng có dặn ba nam nhân kia một câu: “Bẫy càng độc càng tốt”. Vì thế ba người này ra tay không nương tình. Chỉ riêng Tử Lan, nàng không đặt bẫy mà tìm những chỗ dễ ẩn nấp để đánh lén và tính toán thời gian di chuyển của bản thân. Đến cuối này, trước khi đến giờ về nghỉ một canh giờ, một trăm hai mươi người bắt đầu con đường chết chóc của mình. Vừa phải né tránh bẫy, vừa phải né những đợt đánh lén và ám khí bất ngờ từ Tử Lan, Lê Hi và Vô Ảnh. Ngày đầu tiên, chỉ có hai mươi người về đích đúng giờ.
Tiếp tục ngày thứ hai, hệ thống bẫy đã một lần nữa đặt lại, không hề giống hôm qua, nhưng số người về được đến nơi đúng giờ đã tăng lên sáu mươi người, những người này qua ải được là do đi theo tính toán của Mục Tàng và sự chỉ đạo của Lộ Hằng. Điều này làm Tử Lan hết sức vừa lòng, nàng không chọn nhầm người.
Đến ngày thứ ba, con số về đúng giờ nâng lên là bảy mươi lăm người. Tử Lan vốn muốn sau ba ngày sẽ đổi sang luyện tập thứ khác, tuy nhiên nàng biết dục tốc bất đạt, vì thế nàng hoãn lại thêm một ngày nữa. Ngày thứ tư, Bạch Dạ báo cáo lại chỉ có hai người không vượt qua được thử thách động tác liên hoàn, còn lại đều đạt tiêu chuẩn. Đến buổi kiểm tra cuối giờ, chỉ có hai mươingười về trễ so với giờ quy định khoảng một nén nhang. Với kết quả như vậy, Tử Lan quyết định đổi sang nội dung mới.
Ngày thứ năm, sáu và bảy, Tử Lan để cho Vô Ảnh, Lê Hi và Ám Dạ dạy những người đó cách bế hơi và ẩn nấp. Sau đó nàng sẽ dạy cho họ học thuộc những vị trí trọng yếu trên cơ thể người nhằm mục tiêu nhất kích tất sát. Đến cuối ngày vẫn là bài kiểm tra quen thuộc. Kết quả hơn mong đợi của nàng khi chỉ có năm người về trễ.
Những ngày tiếp theo, Tử Lan chia quân thành hai đội, một đội công và một đội thủ. Đội công có nhiệm vụ tiến vào vùng của đối phương và cướp đi ngọc bội của nàng, ngọc bội được treo trên một thân cây. Đội nào thua sẽ phải tập luyện gấp đôi. Liên tục mười ngày sau đó, đội quân của nàng tiến bộ cực kì thần tốc. Ngay lúc này, nàng nhận được tin có một nhóm quân Bạch quốc tiến lên vùng núi Triêu Nhan, dưới sự thỉnh cầu của Tử Lan, Thừa Mạc ra lệnh cho ba ngàn quân trên núi Triêu Nhan án binh bất động. Bản thân Tử Lan dẫn một trăm hai mươi người kia lên núi. “Một nhóm Bạch quân đã tiến lên núi, nhiệm vụ của các ngươi là tiêu diệt hết bọn họ, không chừa một người, rõ chưa?”
“Rõ”.Một trăm hai mươi người đồng thanh hô.
“Các ngươi có một canh giờ”. Tử Lan lên tiếng, sau đó phất tay, những người nọ liền tản vào rừng.
Qua hơn nửa tháng nay, họ đã chứng kiến được công phu của Tử Lan. Tuy nàng nhìn có vẻ văn nhược nhưng thân thủ vô cùng tốt, điều đó làm họ tâm phục khẩu phục. Đặc biệt những lần đánh lén của nàng đều cho hiệu quả vô cùng cao, không lần nào họ có thể tránh thoát hoàn toàn cả mà đều phải rất vất vả để hoàn thành mục tiêu.