Nhắc đến phủ nguyên soái, đây vốn là phủ của tướng thủ thành, sau khi Thừa Mạc đến đây thì được nhường lại, vừa là nơi nghỉ ngơi của Thừa Mạc, vừa là nơi trao đổi chiến thuật. Khi cả ba bước vào thì sảnh phòng đã chật kín người. Tất cả trông thấy người thì vội thi lễ. “Tham kiến Vương gia”.
“Chư vị đứng lên”. Thừa Mạc lạnh nhạt nói rồi tiến lên chủ vị, Tử Lan vì lấy thân phận mưu sĩ nên chỉ ngồi phía sau lưng hắn.
“Tạ Vương gia”.
Trong sảnh phòng tổng cộng có mười hai tướng sĩ, trừ Tường Hách và Thừa Mạc ở chủ vị. Người đứng đầu chúng tướng hẳn là Đại tướng quân Thác Bạt Lăng, một người vừa qua tứ tuần, trên đầu điểm xuyết một chút tóc bạc, thân hình cao lớn, vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng. Rõ ràng nhìn từ phía Tử Lan, Thác Bạt Lăng không hề có một chút kính ngưỡng nào đối với Thừa Mạc hữu danh vô thực.
Trong số mười hai người ngồi đây, có bốn người đến từ thành Bạch Đế gồm đại tướng quân Thác Bạt Lăng, hai phó tướng là Mặc Phi và Lý Thuấn, còn lại là một tham quân tên Từ Chiêu. Tử Lan có ấn tượng khá tốt về Từ Chiêu, là một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt sáng cho thấy khả năng quan sát nhạy bén, mặc dù chức vị không cao nhưng không có vẻ yếu kém, ngược lại có chút ung dung, tự tại. Sau khi hai bên giới thiệu thì tới lượt Thừa Mạc lên tiếng.
“Như các vị đã biết, trong khoảng nửa tháng nữa sẽ là thời gian tốt để Bạch quốc quân tiến công. Trong nửa tháng này hi vọng các vị ngồi ở đây đều nâng cao tinh thần cảnh giác, không được lơ là, đặc biệt là việc luyện binh. Trong thời tiết này rất dễ có hiện tượng quân sĩ lười biếng. Trong thời gian sắp tới tiếp tục theo dõi động tĩnh của đối phương, không nên vọng động”. Lời nói của Thừa Mạc vang lên chậm rãi, đạm mạc nhưng dường như lại có một sức ép vô hình lên chúng tướng sĩ.
Mặc dù vậy, những người ngồi ở đây không để tâm lắm đến lời Thừa Mạc nói, chẳng qua đó chỉ là lời dặn dò đơn giản. Hiện tại chưa xảy ra binh biến nên cũng chưa có gì để thảo luận. Lực chú ý của chúng tướng sĩ lại bị thu hút về phía nam nhân thanh nhã xuất trần phía sau lưng Thừa Mạc. Người này từ ánh mắt và phong thái đều cho thấy ngạo khí, ngay cả nhưng tướng lãnh đi theo Thừa Mạc từ kinh thành đến đây vẫn chưa lần nào được diện kiến người này. Chỉ thấy người này luôn ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đi bên cạnh đội hình quân lính. Khi thì đi trước đội ngũ, khi thì dừng lại ngắm cảnh, trên xe chỉ có một người phu xe và một hộ vệ lúc nào cũng cưỡi ngựa đi bên cạnh.
“Không biết vị theo sau Vương gia là?”. Người lên tiếng đầu tiên là Thác Bạt Lăng.
“Bổn vương lại quên chưa giới thiệu”. Thừa Mạc ra hiệu cho Tử Lan tiến lên.“Đây là thượng khanh của bổn vương, mưu sĩ Bách Lý Thần, tự là Mặc Quân”.
“Tại hạ Bách Lý Thần hân hạnh bái kiến chư vị”. Tử Lan hơi cúi người chào hỏi.
“Bách Lý quân sư đa lễ”. Chúng tướng cũng đứng dậy đáp lễ rồi đồng thanh nói.
Thời điểm này, Tử Lan chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh giúp đỡ Thừa Mạc mà không ngờ sẽ có một ngày cái tên Bách Lý Mặc Quân và Hách Liên Thừa Mạc vang danh tứ quốc.
Sau khi chúng tướng ra về, còn lại ba người ăn cơm tối, sau đó ai về phòng nấy. Từ khi Tử Lan dùng thân phận Bách Lý Thần đi theo Thừa Mạc, hắn vô cùng hạn chế những khoảng thời gian thân mật. Đây cũng là điều Tử Lan mong muốn, nếu đã giả thì phải giả cho giống. Riêng tối hôm nay, Thừa Mạc lặng im tiến vào phòng Tử Lan. Hai người lại không nhịn được thân mật một phen. Sau khi xong xuôi, Tử Lan im lặng nằm trong lòng Thừa Mạc nói chuyện.“Ngày mai bắt đầu luyện binh trở lại, chắc là chàng sẽ cực khổ”.
“Không sao, ta tự có chừng mực”. Thừa Mạc nghịch mái tóc Tử Lan, lầm bầm nói.
“Mấy ngày nhàm chán trên xe ngựa ta có một vài ý tưởng, mai chàng xem thử rồi tiến hành là vừa, ta nghĩ nửa tháng tuy hơi ít nhưng cũng đủ những thứ căn bản”. Tử Lan nói.
“Là gì?”. Thừa Mạc hỏi lại.
“Mai chàng sẽ biết, giờ nghỉ đi, hôm nay chàng đã mệt nhiều rồi”. Tử Lan hôn nhẹ lên khóe miệng hắn rồi nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, Tử Lan đúng hẹn đưa cho Thừa Mạc một ít bản thảo, trong đó gồm hai thứ, một là kế hoạch luyện binh sĩ thông thường và hai là kế hoạch luyện ra một đội quân tinh nhuệ. Tử Lan lên tiếng nói với Thừa Mạc và Tường Hách. “Nhóm người này sẽ là thứ tạo nên đột biến trong chiến trận, là con bài tẩy với sức công cao, tự tay ta sẽ huấn luyện họ, nhưng nội dung huấn luyện sẽ giữ bí mật. Mục tiêu đầu tiên là đạt khoảng một trăm người. Sau đó nếu có thời gian và điều kiện thuận lợi chúng ta mới gia tăng thêm. Điều kiện sơ tuyển ban đầu sẽ là những người có diện mạo tương đối bình thường, thân thể dẻo dai, công phu tốt và biết chữ. Sau đó ta sẽ sắp xếp một loạt các thử thách, những người vượt qua được sẽ tiến vào giai đoạn luyện tập. Địa điểm ta chọn là ngọn núi phía sau lưng Lạc Phượng thành. Thứ nhất có địa hình hiểm trở, thứ hai đa số thực vật ở đây là thông nên dù mùa đông vẫn tươi tốt, thích hợp che dấu và ẩn nấp. Việc lựa chọn binh sĩ xin nhờ Tường đại ca, ưu tiên chọn trong quân của huynh trước rồi mới đến quân ở các nhánh khác, được chứ?”.
“Được, nếu chỉ đáp ứng những yêu cầu của muội, trong nhánh của ta có khoảng hai trăm binh sĩ rồi, ta sẽ tuyển thêm khoảng hai trăm binh sĩ từ những nhánh quân khác”. Tường Hách nhanh chóng đáp ứng.
“Ngoài ra còn có hai chuyện ta muốn đề nghị”. Tử Lan nhìn hai người trong phòng. “Là về vấn đề quân lương, theo ta thấy nên chia ra làm hai chỗ cất trữ quân lương, đề phòng địch cướp lương hoặc đốt kho lương. Thứ hai đó là điều ba ngàn quân ra ngọn núi Triêu Nhan ở mạn trái thành Lạc Phượng. Lí do thứ nhất đó là núi này nằm ngay sát sông Giang Hà, có lợi thế theo dõi từ trên cao. Nếu có bất kì động thái nào từ bên đối phương, chúng ta đều nắm được tiên cơ. Lí do thứ hai là vì ở đó địa hình hiểm trở, nếu quân địch tiến đánh thành chúng ta, trên đường rút về hiển nhiên sẽ phải đi qua núi này, đây là cơ hội tập kích chặn đường lui cực kì tốt của quân ta”.
“Được, cứ làm theo lời nàng”. Thừa Mạc nhanh chóng quyết định, sau đó cả hắn và Tường Hách đều đến quân doanh phân phối nhiệm vụ.
Riêng Tử Lan, nàng huy động nhân lực của Linh U Cung trong địa bàn xung quanh đó, tiến lên núi Lạc Phượng cài đặt các cạm bẫy chuẩn bị cho việc tập huấn của đội quân tinh nhuệ kia.
Sau hai ngày cuối cùng tổng số binh sĩ được Tường Hách chọn ra là bốn trăm năm mươi binh sĩ, tất cả đều được dẫn đến một khoảnh trống trong núi. Tử Lan cùng Bạch Dạ và Ám Dạ đã đến nơi. Nhìn những người này, Tử Lan âm thầm gật đầu, Tường Hách chọn không tệ. Đứng trước họ, Tử Lan cất tiếng. “Ta là Bách Lý Thần, mưu sĩ dưới trướng Tứ Vương gia, hẳn các ngươi đã biết mục đích chuyến đi lần này của mình, tuy nhiên để vào được đội quân tinh nhuệ này các ngươi còn phải vượt qua một thử thách nữa. Các ngươi sẽ đi qua ngọn núi này trên con đường ta đã đánh dấu sẵn, không cần biết các ngươi làm cách nào, trong vòng ba canh giờ tới các ngươi phải tập hợp lại đây. Những người vượt qua được thử thách này mới chân chính bước vào đợt huấn luyện chính thức, còn lại sẽ được trả về đơn vị của mình. Các ngươi đã rõ chưa?
“Rõ”. Bốn trăm năm mươi người đồng thanh lên tiếng.
“Được, chúc các ngưoi thành công”. Tử Lan nói xong phất tay ra hiệu cho những người này tràn vào rừng.
“Công tử”. Bạch Dạ lên tiếng, từ khi Tử Lan cải nam trang tới nay thuộc hạ bên dưới đều xưng là công tử.“Có cần thuộc hạ theo dõi không ạ?”.
“Không cần, cái ta cần là kết quả, không phải là quá trình”. Tử Lan phất tay, ngồi xuống bãi cỏ. Nàng đã cho đem theo một tấm khăn trải để ngồi, một chỗ tựa tay có bọc vải êm và một bàn con để pha trà cùng vài loại điểm tâm. Hôm nay rảnh rỗi, nàng muốn ngồi dưới tán cây tùng này thưởng trà, tận hưởng những phút giây lười biếng ít ỏi cùng với ánh mặt trời dịu nhẹ hiếm hoi của những ngày đầu đông. Nâng lên trà thơm, tay nàng không nặng không nhẹ vuốt ve Tiểu Hồ đang nằm ổ trong lòng. Tiểu Hồ thích ý nhắm mắt. Nó rất thích mùi hương trên người Tử Lan cũng như bàn tay êm ái của nàng.