Vạn Năm

Chương 39: Chương 39: Chương 39​




-Hoàng thượng, người trúng độc – Tử Lan nói nhẹ nhàng.

-Trúng độc? – Hoàng thượng ngạc nhiên hỏi – Độc gì? Từ bao giờ?

-Hai ngày trước thần không chẩn thấy gì, có lẽ là mới bị hạ hôm qua hoặc đúng vào hôm thần xem mạch cho Hoàng thượng – Tử Lan đáp – Độc này là một loại gần giống với Xuân dược, gọi là Ngũ Xuân Công, được làm từ 5 loại hoa, có tác dụng tăng cường sinh lực, nhưng đã là dược thì lại có 3 phần độc, Ngũ Xuân Công sẽ làm người sử dụng càng ngày càng phụ thuộc vào thuốc, đồng thời sẽ làm người dùng càng ngày càng yếu đi. Tuy nhiên nếu chỉ có Ngũ Xuân Công thì rất dễ giải, cũng rất dễ chẩn ra khi bắt mạch, nên thủ phạm đã dùng kèm với Âm tán, là thứ tạo lên chấm trên tay Hoàng thượng. Chỉ cần một lượng nhỏ, đủ để làm mạch tượng của Hoàng thượng trở nên bình thường, nhưng cũng vì vậy, lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. May mắn là chúng thần đã nhận ra điểm lạ thường và sau khi kiểm tra lại, đúng là Hoàng thượng đã trúng độc.

-Các khanh cần bao lâu để giả độc? – Hoàng thượng tân lực kiềm chế sự tức giận, ánh mắt lóe lên nguy hiểm.

-Chỉ cần uống đúng thuốc giải, sẽ rất nhanh tiêu độc, vì Hoàng thượng vẫn chua trúng độc sâu.

-Đúng vậy, thần đã viết xong đơn thuốc – Vệ Ngự Y nãy giờ vẫn còn hí hoáy viết, lúc này mới lên tiếng.

-Thần nghĩ việc này không nên để lộ ra ngoài, xin Triều công công đi cùng Vệ Ngự Y để sắc thuốc cho Hoàng thượng trước đã – Trong mắt Tử Lan hiện lên tia tính kế.



-Ngươi đi đi – Hoàng thượng ra hiệu cho Triều công công, ông nhận ra Tử Lan dường như muốn nói gì đó với mình.

-Bẩm Hoàng thượng, thần nghĩ chuyện thần chẩn mạch cho Hoàng thượng không nên để người ngoài biết. Dựa theo tính chất của loại độc này, có lẽ do hậu cung xuống tay, tuy nhiên, dù là hậu cung cũng không thể một mình ra tay được. Đặc biệt, Âm tán cũng không phải loại độc mà người hậu cung dễ dàng kiếm được, ắt hẳn phải liên lạc với bên ngoài. Hậu cung và triều đình cấu kết như vậy thực sự không ổn. – Tử Lan cung kính nói – Thiết nghĩ mong Bệ hạ ra lệnh tra rõ chuyện này trong bóng tối để dễ bề hành động mà không bứt dây động rừng.



Tử Lan biết, cho dù chuyện Hậu cung và triều đình dính líu với nhau không phải là chuyện một sớm một chiều, song cho dù hai bên có thực sự là có quan hệ về lợi ích, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, thì thân là nữ nhân hậu cung, điều các nàng nên biết rõ, các nàng là người Hoàng gia, điều các nàng nên lo là Hoàng thượng, chứ không phải là gia tộc của các nàng. Nếu Hoàng thượng muốn gây hại tới gia tộc các nàng, chỉ một cái nhấc tay. Nếu các nàng còn không rõ điều này, vậy các nàng thực sự ngu xuẩn. Dù gì, riêng việc hạ độc Hoàng thượng thời điểm này đã là ngu xuẩn. Hoàng thượng đã lập trữ, cho dù bây giờ có con cũng không thể ủng hộ nó thành thái tử, hơn nữa nếu là con trai thực ra còn rước lấy nhiều nguy hiểm hơn, cứ an an ổn ổn làm phi tần bình thường rồi khi Hoàng thượng trăm tuổi cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc. Theo Tử Lan thấy, Thái tử bây giờ nếu không gây nên tội lỗi gì đại nghịch bất đạo, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không phế Thái tử. Nhìn chung những Vương gia, cũng chỉ có Hiên Vương là có tâm tư, còn Võ Vương và Thừa Mạc đều không muốn vị trí này, nên giao tình của họ với Thái tử tương đối tốt. Suy đi tính lại, hành động hạ độc này, thực ra là mất nhiều hơn được.

-Ngươi nói rõ một chút về hai loại độc này cho trẫm nghe được ko? – Hoàng thượng sau khi suy nghĩ một lúc lâu liền lên tiếng nói.


-Bẩm Hoàng thượng, Âm tán mặc dù khó tìm nhưng rất dễ sử dụng, chỉ cần hòa vào trà hoặc cho vào thức ăn đều được, Âm tán ko mùi ko vị, rất khó phát hiện, hơn nữa khi thử bằng bạc cũng không phát hiện dược. Ngũ Xuân Công lại có cách sử dụng khác ngoài uống trực tiếp là thả trong hương. Nếu thả trong hương thì Ngũ Xuân Công có mùi hoa hải đường rất nồng.

Hoàng thượng ra chiều suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt trở nên âm trầm, ông không nói gì, giấu hết mọi phản ứng tức giận vào bên trong. Một lát sau, Vệ Ngự Y đã mang thuốc trở lại, nhìn Hoàng thượng uống thuốc xong rồi thượng triều, Tử Lan mới an tâm đi về. Việc thuốc thang còn lại của Hoàng thượng đã có Vệ Ngự Y lo, nàng không cần bận tâm nữa.

Trở về phủ thượng thư, ngoại trừ đại ca nàng đã tiến cung lâm triều, còn lại những người khác đang ở trong sân ăn điểm tâm hết sức nhàn nhã, ngay cả Thừa Mạc cũng không có hồi phủ mà bồi Lam Trì nói chuyện phiếm. Nhìn thần thái của sư phụ, xem ra hiền tế này ông duyệt rồi.

-Nha đầu – Lam Trì ngoắc ngoắc nàng.

Tử Lan tiến đến nhận lấy chiếc hộp gỗ lim đen trong tay sư phụ, mỉm cười nói.

-Đa tạ sư phụ.

-Con hẳn đã biết cách dùng rồi – Lam Trì cười cười nói – Dùng xong nhớ chế thêm vài viên cho sư phụ phòng thân.




Tử Lan trợn mắt không thèm để ý, Thanh Phong Huyền Đan đâu phải dễ phối như vậy, nếu không nàng chẳng mất công xin mà tự phối không được sao. Muốn làm ra một viên Thanh Phong Huyền đan, cần có thiên thời địa lợi, năm đó sư nương nàng làm ra được ba viên đã là ngoài sức tưởng tượng rồi. Tất nhiên nàng chỉ dám xin 1 viên, nàng chưa tham lam đến mức đoạt hết bảo bối trấn môn của sư phụ. Ánh mắt Thừa Mạc nhìn nàng có nét nghi hoặc. Nàng mặt lạnh hỏi:

-Thuốc hôm nay đã uống chưa?

-Đã uống – Thừa Mạc cười khẽ đáp.


-Tốt, đi theo ta – Tử Lan không chút e dè hướng về phía Thanh Long viện mà đi.

Thừa Mạc chào mọi người rồi ra hiệu Thiên Trì đẩy hắn đi theo Tử Lan. Bước vào Thanh Long viện, một luồng gió tươi mát phả vào mặt khiến tâm tình hắn trở nên dễ chịu. Khi hắn bước vào chính đường, thấy nàng đang ngồi uống trà, ngón tay non mịn ôm lấy chiếc tách màu trắng hoa văn xanh, nhất thời không phân biệt được là tay nàng trắng hơn hay chiếc tách trắng hơn. Mùi trà thoang thoảng.

-Nàng gọi ta đến có chuyện gì à? – Thừa Mạc nhận tách trà trong tay Tử Y rồi nhẹ nhàng uống 1 ngụm – Trà ngon.

Tử Lan liếc nhìn chàng, trà này so với trà trong phủ chàng xem như là không kém cạnh lắm đi? Nàng đón lấy tách nước nóng mà Lam Y dâng lên, mở hộp gỗ sư phụ đưa sau đó lấy viên thuốc màu đỏ đậm thả và trong nước. Chén nước hơi sôi lên thành một hỗn hợp màu đen ánh sắc đỏ. Tử Lan chìa chiếc tách ra trước mặt Thừa Mạc:



-Uống đi!

-Đây là gì? – Thừa Mạc cầm chiếc tách uống hết rồi mới hỏi.

-Thuốc độc – Tử Lan nhìn biến hóa trên gương mặt Thừa Mạc nói.

Thừa Mạc sau khi nghe lời nàng nói thì cho là nàng hù dọa hắn, mãi tới lúc cảm thấy choáng váng, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy hai bên thái dương, tay chân bắt đầu không nhịn được khẽ run mới nghe tiếng nàng phân phó hạ nhân :

-Giữ chặt lấy hắn, Thiên Trì mang hắn lên giường ta.

Phản ứng như vậy sau khi uống loại thuốc này là không tránh được, hắn còn phải chịu đựng chừng gần 1 canh giờ nữa. Tử Lan chau mày chặt, cái này nàng không giúp được, đây là dược tính đang phát huy. Sau khi Thừa Mạc được đặt lên giường, Tử Y cúng Thiên Trì ghì chặt lấy hắn để hắn bớt run, Tử Lan nhanh tay bắt mạch, cảm thấy đây quả thật là dược tính của thuốc chứ không có tác dụng phụ thì thở phào 1 hơi, sai người lấy một chậu nước ấm và cái khăn, Tử Lan tự tay lau mặt cho Thừa Mạc