-Ta biết, cảm ơn nàng – Thừa Mạc dịu dàng nói
-Cho nên, đi vào nghỉ nào – Tử Lan đứng dậy đẩy hắn vào phòng nghỉ
Sáng hôm sau, Tử Lan dậy rất sớm vì hôm nay nàng phải tiến cung bắt mạch cho Hoàng thượng. Vừa bước vào Ngự thư phòng đã thấy Vệ Ngự Y đang chẩn mạch cho Hoàng thượng, Tử Lan rất biết điều đứng sang một bên chờ. Sau khi chẩn mạch xong, Vệ Ngự Y đi ngang qua Tử Lang hơi gật đầu chào:
-Lan Ngự Y.
-Vệ Ngự Y – Tử Lan khiêm nhường phúc thân hành lễ.
-Sau khi bắt mạch cho Bệ hạ, không biết Lan Ngự Y có thời gian rỗi ghé sang Thái Y Viện không? – Vệ Ngự Y đột nhiên hỏi
-Nếu Vệ Ngự Y đã lên tiếng, tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh – Tử Lan đáp.
Vệ Ngự Y gật đầu rồi đi thẳng. Lúc này Tử Lan mới tiến đến bắt mạch cho Hoàng thượng, Hoàng thượng ân cần hỏi:
-Ngươi và Vệ Ngự Y nói gì thế?
-Bẩm Bệ hạ, Vệ Ngự Y bảo thần lát về ghé qua Thái Y Viện.
-Lúc nãy hắn có đề cập với ta vấn đề này, hắn muốn ngươi một tháng đến dạy những Thái Y trẻ trong cung 1 lần – Hoàng thượng nói – Ý ngươi thế nào?
- Xin Hoàng thượng hiểu cho thần, cả đời sư phụ chỉ truyền lại cho 1 mình thần, trước khi truyền dạy người đã bắt thần thề độc là cuộc đời chỉ nhận một đệ tử, thần không thể làm trái lời thề được – Tử Lan vội quỳ xuống nói.
-Ngươi đứng lên đi – Hoàng thượng ra hiệu cho Triều công công nâng Tử Lan dậy – Ta chỉ đề nghị như thế, muốn hay không là ở ngươi, lát nữa ngươi tự đi nói với hắn đi.
-Tạ Hoàng thượng ân chuẩn.
Tử Lan lại tiếp tục bắt mạch, nàng dường như cảm thấy mạch tượng của Hoàng thượng có điểm kì lạ, nhưng chỉ thoáng qua chứ không nắm bắt được ngay. Tử Lan chau đôi mày xinh đẹp nói
-Gần đây Bệ hạ có thấy thân thể có gì bất thường không ạ?
-Ta thấy rất tốt – Hoàng thượng thu tay áo hỏi – Ngươi chẩn ra được gì?
-Bẩm Hoàng thượng, thần không dám nói dối, quả thực là có chút kì lạ, nhưng thần vẫn chưa đoán ra, mong bệ hạ tha tội, cho phép thần nữ về nhà xem xét lại tư liệu, ngày mai sẽ tiến cung chẩn mạch lại.
-Vậy ngươi lui đi – Hoàng thượng chau mày nói.
-Tạ Hoàng thượng – Tử Lan gấp rút lui ra, nhưng vì đã đáp ứng sẽ đến Thái Y Viện nên nàng vẫn ghé qua. Thời gian nàng làm Ngự Y cũng khá lâu, đường đi trong cung cũng xem như là thông thạo, hôm nay vì nóng lòng muốn về nhà nên nàng đi tắt qua Ngự Hoa viên, không ngờ lại gặp Thái tử và Võ Vương gia cùng với Dung phi. Tử Lan thấy không cách nào né được, đành tiến đến thỉnh an.
-Thần nữ thỉnh an Dung phi nương nương, Thái tử, Võ Vương gia.
-Đứng lên đi – Chất giọng trong trẻo của Dung phi vang lên – Ngươi là ai?
-Thần nữ là Hạ Tử Lan – Tử Lan đáp ngắn gọn.
-Hóa ra là Lan Ngự Y – Dung phi cười nhẹ đáp – Lan Ngự Y đang vội sao?
-Thần nữ đang trên đường đến Thái Y Viện gặp Vệ Ngự Y – Tử Lan không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
-Vậy ngươi đi nhanh đi, không khéo lại làm trễ nãi việc của ngươi – Dung phi tùy ý phất tay nói.
-Thần nữ xin cáo lui – Tử Lan vội hành lễ rồi đi mất.
Sau lưng, Thái tử nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm.
-Vệ Ngự Y, Lan Ngự Y đến – thái giám trong Thái Y viện bước vào phòng nói.
-Cho mời nàng vào – Vệ Ngự Y đứng dậy nói.
-Tiểu nữ tham kiến Vệ Ngự Y.
-Lan Ngự Y không cần đa lễ - Vệ Ngự Y nói – Ta vốn là người thẳng tính, trông có vẻ ngươi cũng đang có việc vội vậy ta nói nhanh, ta là muốn mời ngươi đến giảng dạy các thái y trẻ trong viện.
-Vệ Ngư Y, xin thư cho tiểu nữ không thể làm theo – Tử Lan cúi người nói – Lúc Tử Lan bái sư, sư phụ đã bắt tiểu nữ thề, đời này chỉ được nhận một đệ tử, mong Vệ Ngự Y lượng thứ.
-Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng không tiện ép, chỉ tiếc cho đám tiểu sinh, không một ai có duyên học được bản lĩnh của ngươi rồi – Vệ Ngự Y vuốt vuốt chòm râu nói.
-Vệ Ngự Y quá lời – Tử Lan lại hỏi – Kì thực Tử Lan có việc muốn thỉnh giáo, không biết sáng nay Vệ Ngự Y có thấy mạch tượng của Hoàng thượng có gì bất thường không?
-Có một chút – Vệ Ngự Y chau mày nói – Nhưng chỉ là thoáng qua, ngươi cũng chẩn ra như vậy sao?
-Phải, tiểu nữ chỉ thiếu chút xíu nữa có thể bắt được nhưng lại để vuột mất – Tử Lan chau mày nghĩ – Nếu Hoàng thượng trúng độc, dựa theo mạch tượng này có thể trúng cổ độc
-Chuyên này không nói lung tung được – Vệ Ngự Y nghiêm trọng nói – Nhưng ta biết gần một tuần nay Hoàng thượng có vẻ sinh hoạt vợ chồng khá thường xuyên và nhiệt tình, với tuổi của Hoàng thượng, chỉ e…
-Hoàng thượng là bị người kê đơn – Tử Lan nói hết câu – Nhưng nếu là xuân dược hay những thứ tương tự rất dễ bị phát giác, rốt cuộc là thứ gì? – Tử Lan đi đi lại lại trong phòng.
-Ta biết một thứ - Vệ Ngự Y chau mày rất chặt nói – Là Ngũ Xuân Công.
-Nhưng mạch tượng như vậy không thể là của Ngũ Xuân Công – Tử Lan vội phản bác
-Ta cũng đang rất băn khoăn – Vệ Ngự Y nhấp 1 ngụm trà nói.
Tử Lan suy nghĩ 1 lúc lâu, sau đó vỗ tay 1 cái:
-Âm tán – Tử Lan nói – Nếu có Âm tán đi cùng, không phải là mạch sẽ như vậy sao?
-Nhưng nếu là Âm tán – Vệ Ngự Y sợ hãi nói – Hoàng thượng sợ là nguy rồi. Mau, ta và ngươi tiến cung gặp Hoàng thượng – Vệ Ngự Y vớ vội hòm thuốc rồi túm lấy Tử Lan kéo đi.
Ngự thư phòng, Triều công công hớt ha hớt hải chạy vào nói
-Bẩm Hoàng thượng, có Lan Ngự Y và Vệ Ngự Y cầu kiến.
-Hai người đó lại có chuyện gì? – Hoàng thượng khó hiểu hỏi – Mau tuyên
-Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế - Vệ Ngự Y và Tử Lan đồng loạt khấu đầu.
-Miễn lễ - Hoàng thượng nói – Hai khanh có chuyện gì.
Tử Lan sau khi đứng lên liền nhận ra ngoài họ còn có Thái tử và Võ Vương gia, ra là họ tiến cung gặp Hoàng thượng. Vệ Ngự Y vội lên tiếng nói:
-Thưa Bệ hạ, chúng thần có việc quan trọng muốn bẩm báo – Nói đoạn làm ra vẻ khó xử.
-Thái tử và Thừa Húc, hai ngươi về trước đi, ta sẽ xem xét chuyện của hai ngươi – Hoàng thượng lên tiếng.
-Nhi thần xin cáo lui – Cả hai đồng thanh nói rồi ra khỏi Ngự thư phòng.
-Thưa Hoàng thượng, xin người cho chúng thần xem tay của người được không ạ? – Tử Lan nói luôn vào vấn đề.
Hoàng thượng tự nhiên chìa tay ra, vì hai người này là ngự y phụ trách sức khỏe của hắn, đồng thời hắn cũng nhận ra nét cổ quái của họ khi bắt mạch sáng nay. Tử Lan và Vệ Ngự Y tiến đến xem xét, Tử Lan tinh mắt nhìn thấy ở mặt trong khuỷu tay Hoàng thượng có 1 chấm rất nhỏ, Tử Lan chỉ cho Vệ Ngự Y sau đó nói:
-Hoàng thượng, mặc dù thần nữ biết thân thể người tôn quý vô cùng nhưng mong Hoàng thượng cho phép thần được lấy ít máu của người.
-Được – Hoàng thượng cho phép.
Vệ Ngự Y lấy trong hòm thuốc ra một chiếc chén nhỏ, trong đó ông pha một ít dược liệu rồi đưa cho Tử Lan. Tử Lan rút kim châm cứu bên trong ống trúc đeo bên hông ra, châm vào đầu ngón tay của Hoàng thượng rồi dùng chén thuốc hứng lấy máu. Sau khi cầm máu cẩn thận cho Hoàng thượng xong, hai người lại chụm đầu bàn luận gì đó, Hoàng thượng và Triều công công đang không hiểu chuyện gì nhìn nhau thì Tử Lan và Vệ Ngự Y quay lại, vẻ mặt ngưng trọng.