Chương 9: Đột kích
"Giả sử bọn chúng không e ngại hoặc sau đó có thể nhận ra điều gì, giả sử bọn chúng sẽ t·ấn c·ông chúng ta, khi ấy ta cần chuẩn bị kĩ càng chứ không đơn giản là mọi người cố thủ trong lãnh địa."
"Ta kiến nghị tộc trưởng và các vị hãy cho mọi người tập trung xây dựng các công sự chiến đấu, làm bẫy rập chông gai xung quanh lãnh địa, sáng tạo bổ sung thêm quân giới, huấn luyện qua các thanh niên khác trong lãnh địa."
"Tiếp đó dựng tạm một căn hầm dưới đất, đề phòng trường hợp xảy ra thật thì còn có thể cho người già, trẻ em và phụ nữ trốn xuống."
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lưu Tuyết Mai, không nghĩ người cháu gái của Ngũ Chí Thanh có thể nghĩ được chu toàn đến vậy. Ngũ Chí Thanh ở đằng sau gật đầu tự hào cười vui vẻ, không hổ lão vẫn hay dẫn nàng ta đi theo bên người để học hỏi kinh nghiệm.
Trần Huỳnh Hải sáng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ nhân tài.
Lưu Tuyết Mai dường như không nhận ra vẻ bất ngờ của mọi người, không dừng lại trình bày kế hoạch phòng thủ cụ thể cho mọi người.
"Tình huống bọn chúng t·ấn c·ông vào lãnh địa, chúng sẽ không nghĩ ta có một nhóm quân khác của tộc trưởng, vì vậy cần tận dụng điều này."
"Hãy cho năm mươi lính tinh anh trốn kĩ trong các nhà gỗ nhỏ, khi chúng ta cố thủ không được thì lùi vào trung tâm lãnh địa, bọn chúng sẽ xông vào bao vây chứ không có thời gian kiểm tra các ngôi nhà nhỏ."
"Lúc này những người dân yếu ớt đều ở trong hầm giữa lãnh địa, chúng ta ở bên trên bảo vệ họ, đồng thời dễ hỗ trợ hơn. Nhóm quân mạnh mẽ của tộc trưởng sẽ bất ngờ vây lỏng và ập đến đánh, khiến bọn chúng không kịp trở tay."
"Rối trong loạn ngoài, khi ấy tộc trưởng dù không có nhiều đạn, nhưng chỉ cần dùng súng bắn một phát vào giữa đội hình quân địch, bọn chúng nhất định sẽ vô cùng hoang mang sợ hãi bỏ chạy!"
Nàng ta không biết người tộc trưởng này vốn nắm trong tay súng vô hạn đạn, cho nên lo lắng của nàng hay mọi người hoàn toàn thừa.
Tất cả mọi người đều vỗ tay khen kế sách hay của Lưu Tuyết Mai. Trần Huỳnh Hải đồng ý ngay thực hiện nó, hiển nhiên không ai khác phản đối, dù sao cũng là đảm bảo an toàn tính mạng bọn họ.
Trưa đó mọi người ăn tạm thức ăn dự trữ được bọc cẩn thận dưới đất, do đội mạo hiểm đã đi ra ngoài không công.
Ngay sau đó bọn họ bắt tay vào việc, người thì vót lấy cọc gỗ làm chông gai, người thì đào hố đào hầm, người thì mài thêm đá làm giáo. Người thì dạy qua các thanh niên bình thường không có trong đội mạo hiểm, dạy về chiến thuật t·ấn c·ông, dạy cách dùng v·ũ k·hí, nhắc nhở, còn việc luyện tập thì nước đã đến chân nên không còn kịp nữa rồi.
Trong lãnh địa chỉ có gần hai trăm người giờ phút này lại lộ ra không khí khẩn trương và bận rộn, không ai rảnh rỗi, dù là trẻ con phụ nữ cũng nhặt lấy mang và phụ giúp người lớn được cái gì thì được.
Trần Huỳnh Hải thu tất cả vào trong mắt, hài lòng. Sau đó hắn cũng đi ra giúp đỡ mọi người, cố gắng kiếm thêm điểm.
Buổi tối, theo kế hoạch bàn giao chỉ dạy, Trần Huỳnh Hải nhìn theo bóng lưng đám binh tử trung mà hắn mua từ hệ thống, theo sự dẫn đầu của lão Hùng dần biến mất trong bóng đêm.
Ánh trăng dịu dịu chiếu xuống các tán lá trong rừng rậm. Trần Huỳnh Hải quay người đi vào nhà của mình, tất cả mọi người sau khi tiễn binh lính của tộc trưởng thì đều trở về nhà gỗ nghỉ ngơi.
Toàn lãnh địa trên dưới đều mang tâm trạng nặng nề, Trần Huỳnh Hải ở trong nhà, vẫn bình tĩnh mở bảng hệ thống xem.
Điểm nhiệm vụ: 78 điểm
Nhiệm vụ: 0
Danh sách trao đổi:
Bác sĩ thiên tài: 20 điểm
Nhà khoa học điên: 20 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Trần Huỳnh Hải có ý định mua hết danh sách để đổi sang danh sách mới, thử xem có thể mở ra thứ cần thiết nào đó hay không.
Hai bóng người hiện lên từ không khí, đứng trước mặt hắn ta. Một người là gã trung niên tóc tai bù xù đeo kính, mặc áo màu trắng, hắn đoán là nhà khoa học.
Người còn lại là một thanh niên trẻ tuổi tóc xoăn, mắt đen láy chuyển động xung quanh, nhìn vào Trần Huỳnh Hải. Người này vẻ mặt hiếu động, người sạch sẽ gọn gàng không như người trung niên, hẳn chính là bác sĩ.
Trần Huỳnh Hải trò chuyện một hồi, không có gì đáng kể, đều là chào hỏi nhau rồi cho người dẫn hai vị đi nghỉ ngơi ở nhà gỗ dự trù, việc khác để mai hãng nói.
Hắn lại để ý vào bảng giao diện đã cập nhật.
Điểm nhiệm vụ: 38 điểm
Nhiệm vụ: 0
Danh sách trao đổi:
Thiên tài nội vụ: 30 điểm
Nhà mưu lược vĩ đại: 40 điểm
Mãnh tướng truyền thuyết: 50 điểm
Máy bơm hút nước ngầm toàn cầu: 20 điểm
Máy chế tạo mỏ khoáng sản: 20 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Nội dung danh sách trao đổi quả thật không nói lí với khoa học. Nếu mua hết ba người thiên tài, vĩ đại và truyền thuyết, hắn dường như đã tập hợp hầu hết nhân vật đầu ngành các lĩnh vực, chắc còn thiếu chút nữa nhưng không quan trọng.
Có điều hệ thống cũng thật hiểu chuyện, Trần Huỳnh Hải không suy nghĩ sâu xa vấn đề này, bởi vì nghĩ cũng vô dụng, trước mắt hắn chưa đủ trình độ để tìm hiểu thêm về hệ thống.
Hắn để ý tới hai thứ đồ cuối, máy bơm hút nước ngầm toàn cầu cùng máy tạo khoáng sản, nhất định là đồ công nghệ đen siêu cấp.
Hiện tại lãnh địa hắn thiếu sót nhất chính là khoáng sản cùng nước sinh hoạt, hai thứ này quyết định mức sống cùng độ phát triển của lãnh địa.
Trong lãnh địa Bách Việt có một giếng nước duy nhất, được đào thô từ mấy năm trước. Mọi người đều lấy nước ở trong đó lên để đun uống, còn tắm rửa thì rất ít vì sợ sẽ dùng hết nguồn nước có trữ lượng không biết dưới giếng, vì hoàn cảnh nên chỉ có thể chịu chung, mọi người đều chấp nhận không nói. Ngay cả Trần Huỳnh Hải cũng phải làm theo quy tắc này.
Vì vậy bây giờ có máy hút nước này, nhìn tên có thể biết công dụng của nó, cho dù không biết Trần Huỳnh Hải cũng định để nhà khoa học điên mới mua nghiên cứu thử. Từ bây giờ có lẽ hắn không cần vất vả chịu cơn đau khổ mấy ngày không tắm nữa.
Còn vấn đề khoáng sản, thứ đồ này đã khiến lãnh địa hắn phải trì trệ mãi và chịu đứng dưới bóng của bộ lạc Xích Lạc. Không có sắt, đồng hay các khoáng vật khác thì lãnh địa hắn không thể làm đồ đồng đồ sắt, không thể làm các cơ sở vật chất vốn phải bằng kim loại mới chế tạo được.
Ở nơi đây, có một vài mỏ khoáng sản không nhỏ, hình như do thời gian lâu trái đất trong trạng thái nguyên thủy, các mỏ đã tồn tích ngày càng nhiều. Tuy nhiên mấy mỏ này khi lãnh địa Bách Việt của hắn phát hiện thì cũng là lúc nó thuộc về doanh trại Cung Vương và lãnh địa Xích Lạc, không có phần cho bọn hắn.
Trần Huỳnh Hải từng suy nghĩ về chuyện này, hắn đã nghĩ phải dựa vào hệ thống để giải quyết, nhưng không phải giải quyết trực tiếp là tạo ra khoáng sản, mà là dựa vào hệ thống để lãnh địa hắn mạnh hơn rồi xâm chiếm các mỏ khoáng sản tự nhiên.
Mặc dù hơi khoa trương, nhưng hắn thích. Tuy nhiên phải xong xuôi an ổn chuyện bên bộ lạc Xích Lạc, nếu không khi bọn chúng vẫn t·ấn c·ông, dù có là kế hoạch của Lưu Tuyết Mai hay có dùng súng vô hạn đạn cũng khó thoát khỏi chiến thuật biển người của đối phương.
. . .
Lãnh địa Bách Việt nằm hơi sâu ở phía ngoài rừng rậm, ở trong nữa hẳn không còn vì sự nguy hiểm càng vào trong càng có nhiều loại dã thú không biết, ở phía ngoài dã thú thưa thớt và ít nguy hiểm hơn, hầu như đều là hậu đại các loài như gà chó mèo thời trước cuộc diệt vong.
Lí do lãnh địa Bách Việt chọn nơi đây cát cứ, chỉ bởi vì ở ngoài có rất nhiều lãnh địa bộ lạc khác, không tới nỗi vạn nhà san sát nhưng nhìn từ trên cao thì cũng có tầm mấy chục cái thế lực riêng lẻ tương tự Bách Việt, loạn thất tao bát, suốt ngày ẩ·u đ·ả xích mích. Nhất là có một vài nhà đầu não, ngay gần lãnh địa Bách Việt phải kể đến con quái vật Cung Vương, một doanh trại hùng cường.
Phụ thuộc vào nó có hơn chục cái lãnh địa như Bách Việt, thậm chí còn mạnh hơn, trong đó có cả bộ lạc Xích Lạc nằm ở rìa khu rừng này.
Bộ lạc Xích Lạc, nhân khẩu hơn một nghìn hai trăm, chiếm giữ một mỏ sắt, trong bộ lạc đa số là đàn ông khoẻ mạnh, lại có vài thợ rèn chuyên, nhất là địa thế ở gần suối nguồn, cho nên về cơ sở vật chất và đời sống, họ lúc nào cũng ở trên Bách Việt.
Giờ phút này, đêm hôm khuya khoắt, một nhóm người thay phiên nhau canh giữ xung quanh bộ lạc.
Cách đó mấy trăm mét, núp sau các cây tùng, cây bách mấy chục ngàn năm tuổi, từng cái đầu được đội mũ giáp sắt cẩn thận lộ ra, nhìn về ánh lửa mập mờ phía xa xa, ở đó là bản doanh bộ lạc Xích Lạc.