Chương 10: Cải cách cao tầng
Bóng đêm âm u lặng lẽ, có tiếng sói tru ở sâu trong rừng văng vẳng. Các cây đuốc được cắm vào tường rào của bộ lạc Xích Lạc để đám dã thú biết sợ mà tránh, đồng thời giữ được ánh sáng cho đội vệ binh canh gác.
Các gã lính mặc áo da thú, tay cầm thương sắt đứng trên tháp canh, và đứng ở cổng rào cao hơn ba mét. Một vài người buồn ngủ gật gù vẫn đứng gác, rõ ràng công tác phòng thủ vẫn còn lỏng lẻo và thiếu nghiêm minh, một phần cũng do bọn hắn đã quen với an toàn với vinh quanh của một bộ lạc hung mãnh, chưa biết mùi thất bại tan tác.
Ở phía đối diện họ cách không đến hai trăm mét, sau các bóng cây to có mấy chục thân ảnh lộ ra.
"Chính là nơi này, các anh hãy xem xét mà t·ấn c·ông."
Âm thanh nhỏ bé vang lên ở một gốc cây cổ thụ, Vũ Trường Phong thấp giọng nói.
Lão Hùng ở gốc cây cách đó vài mét, gật đầu nói: "Được rồi, anh đứng đây chờ đi, khi thấy bọn ta không ổn hãy chạy về báo cáo với tộc trưởng, ta sẽ cho hai người ở lại cùng anh để an toàn."
Nói xong liền chọn tùy tiện hai người ở lại cùng Vũ Xuân Trường, lệnh hai người bảo vệ kĩ cho hắn ta.
Vũ Xuân Trường âm thầm cảm kích, nói thật là đội trưởng đội mạo hiểm nhưng đứng một mình ở rừng rậm trong buổi đêm, hắn ta không dám chắc bản thân tự tin.
Lão Hùng cùng bốn mươi tám người còn lại lặng lẽ tiến về trước, thân thủ gọn gàng nhanh chóng mặc toàn thân bộ giáp sắt quý giá vẫn không vướng víu nặng nề, quả là tinh binh. Vũ Xuân Trường níu lưỡi cảm khái, đoán chừng phái bất kì ai trong đội đấu tay đôi thì mình đều thua chắc.
Lão Hùng dẫn đội tinh binh tới gần bộ lạc ở khoảng cách vài chục mét, nấp sau mấy tảng đá to hay vài thân cây lớn. Ngó đầu ra, bọn địch vẫn chưa phát hiện động tĩnh gì. Đám lính kia đều chỉ là tép nhãi chưa trải qua chiến trường ác liệt chân chính, chỉ dựa vào thế của bộ lạc tộc nhà mà thôi.
Với tay sau lưng lấy cung tên đeo trên người, lão Hùng ra lệnh mọi người đồng loạt bắn.
Giữa tiếng xì xào của rừng cây, như lời thì thầm báo hiệu một trận chiến sắp xảy ra, nhưng bộ lạc Xích Lạc không hề hay biết, người cần ngủ vẫn ngủ, người cần canh gác vẫn gật gà canh gác trong cơn mơ ngủ.
Xen kẽ vào âm thanh rừng lá, bốn mươi chín mũi tên nhọn hoắt xé gió, lao theo đường vòng cung từ trên không găm "phập" xuống các kiến trúc phòng thủ của bộ lạc.
Gần năm mươi mũi tên phóng ra, cũng chỉ có tám mũi tên bắn trúng vào người lính gác.
Lập tức có bốn người bị t·ử v·ong tại chỗ, do mũi tên trúng thẳng vào đầu, vị trí không có gì bảo vệ. Mấy người khác thì b·ị t·hương, bọn chúng đều ngay tức khắc tỉnh ngủ, hoảng sợ hét lên: "Có địch. . . Có địch t·ấn c·ông!"
Tên lính bên dưới nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng trên tháp canh, lập tức lấy chiếc kèn to thổi to.
Cả bộ lạc Xích Lạc trong phút chốc bị t·ấn c·ông, tất cả nhanh chóng tỉnh dậy hoang mang. Thủ lĩnh bộ lạc Ngưu Chung chạy ra ngoài, hô to gọi các thuộc hạ tập hợp.
Không chờ bọn chúng có cơ hội phản ứng, đám người lão Hùng tức tốc cùng nhấc lên cây gỗ to dài, nhanh chóng chạy thẳng vào cổng tường rào của Xích Lạc.
"Phá cho ta!"
Âm thanh giận dữ của lão Hùng vang lên, cả đội tinh binh cùng dồn lực đẩy cây gỗ chọc vào cửa tường rào, vốn sức người đã khoẻ, kiến trúc cũng chẳng rắn chắc, cửa gỗ lập tức bị sụp đổ chỉ trong lần đẩy đầu tiên.
Cả đám lão Hùng bỏ cây gỗ xuống, cung tên đã để lại ở chỗ núp vừa nãy cho bớt vướng víu, bọn họ cầm đao kiếm tinh chế bằng kỹ thuật luyện sắt mà thời đại này chưa thể chế được, xông lên chém g·iết vào thẳng bản doanh Xích Lạc.
Đám người Xích Lạc hoang mang, binh lính tập kết chưa được liền phải lao lên tiếp chiến với quân tinh nhuệ của Trần Huỳnh Hải, những dân thường trong bộ lạc thì trốn rúc ở góc nhà nhỏ.
Tiếng chém g·iết vang lên, máu phun trào, đã có vài người gục ngã, nhưng không có một ai bên phía lão Hùng b·ị t·hương, điều này phải quy cho sự tinh nhuệ cùng giáp sắt đặc chế của bọn hắn.
Ngưu Chung vô cùng bực tức, còn chưa biết ai t·ấn c·ông phe mình, chưa nói một lời nào nhưng bên mình đã thất thủ và bị ép phải chiến đấu với đối phương.
"Bao vây chúng, bắt hết bọn chúng lại cho ta!"
Hắn hò hét đầy lửa giận, nhìn từng người phe mình b·ị c·hém c·hết, có điều sâu trong lòng hắn còn một chút tỉnh táo mà hơi sợ hãi, đến giờ đối phương còn chưa tổn thất một ai.
May mắn một đám người đông đúc cầm v·ũ k·hí từ xa chạy tới, mặc dù tâm tình Ngưu Chung không tốt vì phòng thủ của bộ lạc lỏng lẻo và phản ứng chậm, nhưng lúc này cũng không khỏi vui mừng.
Lão Hùng thấy tình hình không ổn, quân địch số lượng đông khó mà chiến, quyết đoán cùng mọi người lui ra.
"Cẩu tặc Ngưu Chung, tạm tha cho các ngươi một mạng! Cẩn thận vào, bộ lạc chúng ta đã ghim bọn ngươi rồi đấy. . ."
Lão Hùng nói xong còn điên cuồng cười, sau đó quay lưng chạy thật nhanh cùng nhóm quân lính.
"Khốn kiếp, đứng lại!"
Ngưu Chung hét lên, hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như bây giờ, phe mình bị t·hiệt m·ạng mất hơn chục người, còn phe đối phương lại yên ổn rời khỏi.
Hắn không thể nuốt trôi cục tức này được. Định dẫn người đuổi theo, nhưng bên cạnh có một lão nhân đi ra kéo lấy tay hắn.
"Đừng săn, đuổi theo cũng vô ích!"
Dường như lão nhân trước mắt có thân phận đặc biệt, khiến người thủ lĩnh bộ lạc Xích Lạc không khó chịu mà còn ngoan ngoãn nghe theo.
Bọn chúng thu thập tàn cuộc, nhanh chóng tập trung nhân thủ dựng lại cổng rào, lên tinh thần canh gác ngay trong đêm, số người canh gác đã gia tăng gấp ba.
Ở trung tâm bộ lạc, Ngưu Chung ngồi ở chủ vị, vài lão nhân khác ngồi vào bàn họp. Chiếc ghế bên cạnh hắn còn trống không, một ông lão từ ngoài phòng đi vào, là ông lão được thủ lĩnh Xích Lạc kính nể và nghe lời.
Ngay đêm đó, bọn hắn họp khẩn cấp, bàn bạc suy tính về cuộc t·ấn c·ông vừa rồi.
. . .
Bầu trời còn mờ tối, trăng hiện lên ở phía cực tây, cũng có nghĩa đã sắp sáng.
Tại lãnh địa Bách Việt ở sâu trong rừng hơn so với Xích Lạc. Đám lính mới đổi ca, đang nghiêm cẩn nhìn chăm chú phía ngoài canh gác. Chợt, ba mũi t·ên l·ửa bắn theo đường vòng cung về phía trước, cắm xuống mặt đất.
Lại có ba mũi lửa tên từ phía lãnh địa bay ra ngoài. Sau đó năm mươi hai bóng dáng uy vũ chạy về lãnh địa, bọn lính canh mừng rỡ mở cổng tường rào đón. Đó là kí hiệu giữa hai bên đã được bàn bạc từ trước, nên không có ai không hiểu cả.
Lãnh địa Bách Việt hôm nay dậy sớm hơn bình thường. Trần Huỳnh Hải cho họp khẩn, ngồi ghế chủ vị chờ mọi người tới đông đủ.
Chiếc bàn nghị sự đã chuẩn bị thêm hai cái ghế, mấy bô lão cùng đội trưởng đội mạo hiểm và đội canh gác nhìn hai vị trí mới.
Hai người mới này đều ăn mặc theo phong cách thời hiện đại, lãnh địa bọn họ còn chưa có đủ vật liệu để chế tạo được vải, hiển nhiên đây là tác phẩm của tộc trưởng.
Trần Huỳnh Hải trước tiên để lão Hùng báo cáo tình hình chung cho mọi người ở đây biết. Sau khi ai nấy đều thấy mọi chuyện không có gì thiếu sót, liền âm thầm thở phào.
"Trước mắt cứ chờ thời cơ xem bọn chúng có manh động không, trong thời gian đó mọi người hãy vẫn chế tạo công sự, nâng cao phòng thủ lãnh địa."
"Còn bây giờ, ta muốn giới thiệu với mọi người về hai vị mới có mặt ở đây."
Theo dấu tay của Trần Huỳnh Hải, mọi người nhìn về phía gã đàn ông trung niên tóc bù xù đeo kính và người thanh niên tóc xoăn.
"Ta là một nhà khoa học, mọi người hãy gọi ta là Vĩ Hào Nhân."
Gã trung niên tóc xù cười lên, nói dõng dạc với mọi người.
"Tôi là Lâm Thủ Anh, một bác sĩ."
Người thanh niên tuổi không lệch mấy so với Trần Huỳnh Hai, lộ ra có chút khiêm tốn và kiệm lời.
Mọi người vui vẻ chào hỏi nói chuyện với nhau, bọn họ đồng thời kính nể với tộc trưởng. Có tộc trưởng trẻ Trần Huỳnh Hải, lãnh địa bọn họ sẽ không còn mù mịt về tương lai, nhất định đây là thời đại thuộc về bọn hắn.
"Ta đề nghị dựng lên một toà nhà hội nghị cao tầng riêng, lấy nhà của ta cũng không thích hợp họp, dù sao thành viên cao tầng của lãnh địa ngày càng đông."
Mọi người nhất nhất đồng ý tán thành, ai nấy đều hiểu rõ sự bất tiện.
"Ngoài ra ta đề xuất ý kiến cải cách thể chế, xây dựng lại bộ máy đầu não của lãnh địa."
"Ta muốn chia cụ thể các lĩnh vực như nội chính, quân sự, y tế, nghiên cứu kĩ thuật thành các phòng, mỗi phòng có vai trò đảm đương nhiệm vụ của lĩnh vực mình. Có như vậy lãnh địa ta mới phát triển rõ ràng hơn, bây giờ nhân tài lãnh địa ta cũng không thiếu."
Nghe tộc trưởng nói vậy, mọi người phía dưới đều cho ra ý kiến bàn tán xôn xao, đại loại là đồng ý với Trần Huỳnh Hải.
Một lúc lâu bàn bạc về vấn đề này xong xuôi, Trần Huỳnh Hải cuối cùng quyết định được cao tầng sẽ chia làm phòng nội chính do lão Thanh và các bô lão làm chủ, phòng quân sự do đội trưởng Vũ Xuân Trường và Đỗ Chấn Phong quản lí, phòng y tế do bác sĩ thiên tài Lâm Thủ Anh và một vài bác sĩ khác trong lãnh địa chấp chưởng, phòng nghiên cứu kĩ thuật được nhà khoa học Vĩ Hào Nhân đảm đương cùng vài người lành nghề bên kĩ thuật.