Chương 7: Cấp bách
Trong vài ngày tiếp theo, Trần Huỳnh Hải đều chăm chỉ ra vào đi khắp lãnh địa, tìm được chuyện gì giúp được thì giúp, dựng nhà, trông trẻ, tâm sự với người khác. . . Nhờ vậy cuối cùng hắn có được 87 điểm nhiệm vụ, còn chưa dùng chút nào.
Lúc này là buổi đêm, mọi người vừa ăn tối xong. Trần Huỳnh Hải nằm trên đệm, mở bảng giao diện hệ thống.
Điểm nhiệm vụ: 87
Nhiệm vụ: 0
Danh sách trao đổi:
50 chiến binh vũ trang tinh nhuệ: 50 điểm
Đại bàng sa mạc vô hạn đạn: 40 điểm
Bác sĩ thiên tài: 20 điểm
Nhà khoa học điên: 20 điểm
Phương pháp chế thuốc giải ngủ: 15 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Trần Huỳnh Hải cao hứng, đầu tiên chắc chắn nhìn vào súng đại bàng sa mạc vô hạn đạn, thứ này sẽ trở thành thần hộ mệnh cho hắn.
Không do dự, Trần Huỳnh Hải mua nó trước tiên để đảm bảo an toàn bản thân. Lập tức điểm nhiệm vụ trừ đi, một chiếc súng ngắn kim loại không nặng không nhẹ hiện trong tay hắn ta.
Trần Huỳnh Hải vui mừng, định mang ra ngoài bắn thử nhưng nhớ tới đang là buổi tối, sợ ảnh hưởng mọi người. Đúng lúc, hệ thống phát động nhiệm vụ.
Điểm nhiệm vụ: 47
Nhiệm vụ:
1.Cất súng. Nhận thưởng 1 điểm.
2.Thử súng. Nhận thưởng 20 điểm.
3.Vất súng. Nhận thưởng 50 điểm.
Danh sách trao đổi:
50 chiến binh vũ trang tinh nhuệ: 50 điểm
Bác sĩ thiên tài: 20 điểm
Nhà khoa học điên: 20 điểm
Phương pháp chế thuốc giải ngủ: 15 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Trần Huỳnh Hải ngỡ ngàng nhìn, nghĩ nghĩ. Chỉ một lần này thôi, bây giờ hắn đã là tộc trưởng, bây giờ mọi người hẳn chưa vào giấc.
Hắn lập tức đi ra ngoài, thử lục lọi súng rút cò các thứ, bắn một phát.
"Pằng!"
Giữa trời đêm trong khu rừng âm u, các nhà gỗ với đuốc tắt lửa, không gian im ắng đột nhiên bị hủy đi bởi một âm thanh lớn.
Nhanh nhất là lão Hùng chạy ra thấy tộc trưởng bình an vô sự liền yên tâm. Tiếp đó là đội trưởng canh gác, đội trưởng mạo hiểm và các bô lão, người dân.
Trần Huỳnh Hải tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn ra mọi người hoang mang sợ hãi, nhanh chóng giải thích tránh mọi người hiểu nhầm đồng thời xin lỗi bọn họ.
Toàn lãnh địa sau khi hiểu chuyện tộc trưởng thử súng và đã thứ lỗi, bọn họ bất đắc dĩ, hiển nhiên vui mừng nhiều hơn vì biết được tộc trưởng đã làm ra súng ngắn. Bọn hắn trở về nhà gỗ của mình, càng an tâm ngủ hơn.
Trần Huỳnh Hải bối rối trở vào phòng ngủ, nhận thưởng được 20 điểm. Tổng điểm nhiệm vụ là 67, nhưng hắn không dùng, chờ xem mai dậy hãng quyết định, dù sao mấy thứ còn lại đều có tác dụng với lãnh địa hơn là với mình hắn, nên cứ từ từ.
Sáng ngày hôm sau.
Trong cuộc thương nghị, mọi người không ngờ Trần Huỳnh Hải vẫn ngồi trong đây, bởi vì mấy hôm trước chính tộc trưởng đã nói bình thường sẽ do Ngũ Chí Thanh quản lí.
Cuộc họp diễn ra bình thường, Trần Huỳnh Hải không cho nhiều chủ kiến. Tới khi sắp kết thúc buổi, hắn mới mở miệng.
"Có một chuyện ta muốn nói, không biết nên ưu tiên chọn gì, đành nhờ mọi người cho ý kiến. Đó là không biết hiện tại lãnh địa ta cần về quân sự, y tế hay là khoa học kĩ thuật."
Tất cả mọi người nghe thấy hắn nói vậy, hiểu rằng hắn đang chuẩn bị làm gì đó giúp đỡ lãnh địa phát triển, bèn phấn khích.
"Tộc trưởng, cá nhân ta nghĩ nên chọn ưu tiên phát triển khoa học kĩ thuật trước, trong lãnh địa có vài người lành nghề nhưng vì thiếu nhiều cơ sở kỹ thuật, vật chất cho nên không thể đáp ứng nhu cầu. Có khoa học kĩ thuật, sẽ kéo toàn lãnh địa phát triển vượt bậc, điều này từ trước tới nay luôn đúng."
Bô lão Trần Đình Trung lên tiếng đầu tiên, không kìm được sự vui mừng nói với các người khác và tộc trưởng.
"Khoa học kĩ thuật thì cần thật, nhưng y tế cũng không kém. Lãnh địa Bách Việt ta có nhiều người vì bệnh trong người nên không thể làm nhiều việc, cũng có người vì chút v·ết t·hương mà không thể ra ngoài lãnh địa được nữa, chỉ bởi nền y tế thiếu kém. . ."
Không cần nói hết cũng hiểu, Nguyễn Hữu Phước cạnh tranh cùng Trần Đình Trung, một phần cũng do ông ta đang mang trong người bệnh lâu dài, tức ngực đau khớp khó ngủ ăn không ngon, lại hay táo bón, quả thật không chịu được. Nghe tộc trưởng hỏi, đương nhiên ông ta muốn mình hết bệnh nên chọn theo y tế.
Vài bô lão khác lên tiếng, có người đồng ý với Trần Đình Trung, có người ủng hộ Nguyễn Hữu Phước. Đội trưởng canh gác Đỗ Chấn Phong vốn chưa mở miệng lúc này nói với tộc trưởng.
"Nghe bên đội mạo hiểm nói dạo gần đây phía bộ lạc Xích Lạc hay cố tình gây gổ làm khó người chúng ta khi đi tới gần khu vực họ. Nãy giờ chưa thấy ai nhắc tới quân sự, vì vậy ta kiến nghị tộc trưởng nên chọn quân sự."
Mọi người đều lên tiếng, Trần Huỳnh Hải không biết theo ai vì ai nói cũng có chút lí, bản thân hắn có chút hướng về phe khoa học công nghệ, nhưng chưa chắc chắn.
"Ta muốn nghe ý kiến của tất cả mọi người, lão Thanh, ông nói thử xem."
Quay sang nhìn lão Thanh, vốn định thôi ai ngờ thấy cả cháu gái lão cũng đứng sau lưng, Trần Huỳnh Hải đính chính thêm: "Còn cả cháu gái ông nữa."
Lưu Tuyết Mai bất ngờ, khuôn mặt vốn không cảm xúc nhìn về phía tộc trưởng.
"Ta nghĩ ngài nên theo ý của Đỗ Chấn Phong, giải quyết vấn đề quân sự trước tiên, đảm bảo an toàn lãnh địa, đồng thời tăng thêm an toàn cho đội mạo hiểm, cũng không cần lo vấn đề thiếu lương thực nước uống nếu có quân sự đủ mạnh."
Trần Huỳnh Hải gật đầu, nghe lão tộc trưởng nói dường như hợp lí hơn. Hắn quay đầu nhìn Lưu Tuyết Mai, chờ nàng ta trả lời.
"Ta theo ý ông của ta."
Giọng nói thanh thúy mềm mại từ tốn, Trần Huỳnh Hải nghĩ thầm giọng thật hay, nhìn kĩ dáng cô ta cũng không tệ, vóc người mặc quần áo da thú càng lộ vẻ hoang dã gợi cảm cho cô ấy.
Dường như nhận ra ánh mắt tộc trưởng nhìn trên xuống dưới người mình, khuôn mặt vô cảm của Lưu Tuyết Mai chợt có chút đỏ, mất tự nhiên.
Trần Huỳnh Hải cười không có ý gì, quay lại nhìn ra mọi người: "Vậy ta quyết định sẽ chọn ưu tiên quân sự, lát nữa sẽ cho mọi người bất ngờ."
Mọi người đều gật đầu không tỏ vẻ gì, dù sao đều giúp lãnh địa, cũng gián tiếp giúp bọn hắn. Chỉ có Nguyễn Hữu Phước không biết vô ý hay cố ý nhìn Ngũ Chí Thanh khó chịu.
Lão ta đang mang bệnh, giải pháp có thể xử lí vấn đề tiêu cực này của lão đang ở trước mắt, sắp với tới lại bị vụt mất đương nhiên tâm trạng không tốt. Nhưng không thể làm được gì khác, dù sao tộc trưởng đã quyết, mọi người cũng chỉ nghĩ tốt cho lãnh địa, lão không thể đặt lợi ích cá nhân lên trên toàn lãnh địa.
Mọi người cùng đi ra ngoài nhà tộc trưởng, giữa trung tâm lãnh địa là một bãi đất trống để thường xuyên thực hiện các hoạt động tập thể.
Trước ánh mắt hiếu kì của mọi người, còn có một vài nông phu đang làm việc thấy mọi người chuẩn bị làm gì đó liền tò mò nhìn.
Trần Huỳnh Hải cười một tiếng, dùng ý niệm nhấn mua năm mươi chiến binh vũ trang tinh nhuệ, số điểm tức khắc giảm đi. Giữa bãi đất trống đủ rộng, một đoàn người đông đúc đứng thành một khối vuông nghiêm chỉnh tề, quay người về phía tộc trưởng.
Các người lính này đều mặc trên người hộ giáp đen, bên hông đeo kiếm sắt, nhìn cực kì đánh mạnh vào thị giác.
"Tộc trưởng anh minh! Bách Việt vô địch!"
Không biết ai kêu lên, dường như quá kích động lớn tiếng hô. Không khí vốn kích thích, mọi người lập tức hưởng ứng hô hào.
"Tộc trưởng anh minh! Bách Việt vô địch!"
Ngay cả Lưu Tuyết Mai thường ngày Trần Huỳnh Hải thấy ít nói, lúc này cũng lên tiếng hô theo.
Âm thanh lẫm liệt uy vũ, rung động cả đất trời, một hào khí. Trần Huỳnh Hải bị cảm giác này khiến cảm động theo, cũng hô Bách Việt vô địch.
Một hồi sau mọi người rời đi, Trần Huỳnh Hải giao cho các bô lão và thành viên cao tầng quản lí tốt cho đội quân này, coi như thành lập hẳn một nhóm quân mới, hắn gọi là Vệ Anh quân, là quân để bảo vệ vùng đất Bách Việt này, và có thể t·ấn c·ông địch khi cần.
Hắn còn mua thêm phương pháp làm thuốc giải ngủ, truyền thụ cho Ngũ Chí Thanh rồi bảo ông ta thí nghiệm thử xem sao.
Xong chuyện, Trần Huỳnh Hải cùng lão Hùng đi tới chỗ các nông phu, tranh thủ tiếp nhiệm vụ.
Lúc này, ở ngoài lãnh địa Bách Việt, một đám người thân toàn v·ết t·hương chạy thục mạng, nhìn chật vật không chịu nổi.
Bọn chúng chạy vượt qua nhóm canh gác ở tường rào, chạy nhanh tới tìm tộc trưởng.
"Tộc trưởng, không xong rồi, bọn Xích Lạc muốn t·ấn c·ông chúng ta. . ."