Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 6: Đảm bảo thời gian




Đoạn Vương Phủ có hỷ vốn là chuyện đáng mừng. Lại thêm dòng máu Hoàng Tộc trong người Kim Thiết Vương. Tưởng chừng ngày hỷ này người ra kẻ vào đi lại đếm không xuể. Khách quan qua lại không thấy điểm dừng chân.

Nhưng thực tế, khi đoàn đưa dâu dừng lại, thập lý hồng môn kết dựng, Dung Nhi Vân bước xuống kiệu, ngoại trừ tiếng pháo đầu thì không khác bình thường.

Dung Nhi Vân không đội khăn voan, trên tay là chiếc quạt hỷ che mặt đương nhiên có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

“Kim Thiết Vương thật ức hiếp người quá đáng. Đây là tổ chức hôn lễ sao? Đây có khác nào đưa tang không?”

Không người thân, không Hoàng Tộc, không chữ hỷ, không lễ đường. Một đám quan binh xếp thành hàng lộn xộn ôm thanh kiếm sắt trong tay gương mắt chó nhìn cảnh vui.

Lã Diên Mục chính là đầu xỏ trong chuyện này.

Cách hắn đối đãi với Vương Phi định thân không khác gì nâng kiệu một thiếp thất.

Phú Nga bất bình cũng là chuyện thường tình.

Đến cả Phú Nghi bình thường không muốn nói chuyện cũng chặn đứng trước mặt Lã Diên Mục mà lớn tiếng:

“Kim Thiết Vương điện hạ! Người làm như vậy là có ý gì?”

Hình như chính Lã Diên Mục lại không thấy bản thân có chút gì là không đúng. Hắn cười như muốn xé rách bản mặt của người khác:

“Thân là hộ vệ lại có ý định đối chất với chủ tử? Ta mới là người nên hỏi ngươi có ý gì?”

“Tiểu thư nhà ta, tuy không phải là thiên kim tiểu thư cao quý nhưng cũng là một đích nữ của Phủ bộ. Người lấy ngài sẽ mang danh Kim Thiết Vương Phi. Vậy mà trong ngày đại hỷ này…”

Lần này Lã Diên Mục không lên tiếng. Nhưng trên giương mặt đúng là không biểu hiện chut cảm giác bình thường.

“Mong Kim Thiết Vương Phi lượng thứ! Hiện tại vì quá gấp gáp, lại nói gần đây Hoàng Thượng ban lệnh cấm lãng phí, xa hoa. Kim Thiết Vương thân là Hoàng Tộc, đương nhiên sẽ vì Hoàng Tộc, vì dân chúng mà dốc hết sức.”

Người nói lời này không phải Lã Diên Mục mà chính là Chu Thương Thành. Cũng chính là người giả danh Lã Diên Mục xuất hiện trong lần đầu gặp mặt.

Dung Nhi Vân biết hắn qua vài lần lướt qua trong Thế Vương Phủ kiếp trước. Cũng vài phần hiểu hắn trong lời kể đơn giản của Lã Diên Mục. Hắn ta đã theo Lã Diên Mục từ khi tròn 6 tuổi. Hai người vừa hay bằng tuổi, tính tình hào sảng thoải mái, tuy là chủ tớ. Nhưng quan hệ thực chất là huynh đệ chí cốt.

Chu Thương Thành xét ra cũng tính là người ngoại giao cho Lã Diên Mục.

“Không cần lo! Ta theo Kim Thiết Vương vào Đoạn Vương Phủ. Vinh hoa phú quý chỉ là vật ngoài thân, cũng không cần để tâm.”

Dung Nhi Vân tiếp tục giương cao mạng quạt, ung dung tiến lên phía trước.

Cuộc hôn nhân này, nàng là người cầu tình, hắn chỉ cần một đáp án, hiển nhiên chuyện thế này cũng coi như biết trước.

Chỉ có điều, trong lòng khẽ thở dài một hơi:

—Không biết kiếp trước, khi Kim Thiết Vương Phi kia vào phủ có là quang cảnh thế này?

Trời vừa xế chiều, hoàng hôn vừa điểm, hôn lễ cũng coi như hoàn thành những nghi thức.

Đám quan binh mang theo kiếm dắt bên hông mang theo đồ ăn lần lượt rời khỏi lễ đường, chia thành hai ngả dẫn lối Kim Thiết Vương đưa Vương Phi động phòng.



Dung Nhi Vân đã thay y phục. Không còn một thân xiêm y chữ hỷ, chỉ còn lại dáng vẻ thiếu nữ xuân xanh với thân nam nhân thanh bạch.

“Tiểu thư! Người là đang làm gì vậy?”

“Đợi người!”

Tuy rằng nói là đợi người nhưng Lã Diên Mục không để nàng đợi quá lâu.

Hôn lễ kết thúc hắn không cần chụm rượu, tuỳ ý sai bảo sắp xếp lại người trong tay. Nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng tân hôn:

“Vương Phi! Người đến cùng đã chuẩn bị nói cho ta?”

Cánh cử lớn mở ra, Dung Nhi Vân nâng trên tay ly rượu giao bôi, nhấm nháp từng ngụm nhỏ.

Gương mặt hơi đỏ vì thân thể hiện tại chưa được trải qua những bộn bề kiếp trước, cũng chưa thành thục những chuyện đã trải qua.

Giống như thể biết rõ được tửu lượng của bản thân nhưng lại không đành lòng chấp nhận.

“Ta còn tưởng vương gia còn bận lâu mới đến.”

Lã Diên Mục hừ lạnh một tiếng, phẩy vạt áo hiên ngang bước vào. Đáy mắt hắn lạnh lẽo giống như mảng băng trên mặt hồ. Rõ ràng sạch sẽ thuần khiết nhưng không khiến cho người khác thôi sợ hãi.

“Hôm nay là ngày vui của Vương gia, Vương gia muốn bỏ lại phu nhân đi ra ngoài?”

Dung Nhi Vân ngước khuôn mặt trắng hồng cùng đôi mắt to tròn ngây thơ:

“Lại nói, Hoàng Thượng triệu người về kinh không phải muốn Hoàng Thất quy tụ, chẳng qua lấy cớ giam lỏng. Nay Vương gia lại vì một người mà điều binh? Cái cớ tạo phản nghe chừng rất dễ thành.”

Lã Diên Mục hiểu rõ chuyện này.

Hắn cũng hiểu được tình thế của bản thân.

Nhưng đối với tính mạng muội muội, cơ hội gặp lại người thân duy nhất, hắn sẵn sàng chấp nhận.

“Vậy Vương Phi là có chủ ý?”

“Chỉ cần ngài bình tâm, đồng ý trước thì ta mới nói.”

Chu Thương Thành đứng ngay bên cạnh. Lúc đầu còn nhiều phần khinh thường nữ nhân nhà Dung Công bộ. Nhưng sau khi thấy nàng ta bước vào hôn lễ dáng vẻ đường hoàng, lại có thể nói chuyện cùng Kim Thiết Vương không đỏi mặt mà có phần kính nể.

“Vương gia! Để thuộc hạ ra bên ngoài canh cửa.”

Dung Nhi Vân phẩy tay, hiển nhiên không chừa chỗ cho Lã Diên Mục, cũng không có thành ý rót trà, mặc nhiên thả giọng:

“Thương Thành! Ngươi không cần ra ngoài vội vậy. Chuyện ta muốn nói đến, thành hay bại đều phụ thuộc cả vào ngươi”

“Vào…thuộc hạ?”

Lã Diên Mục nhướn mày, ý cười hiện trên môi.



Nữ nhân này, đúng là coi Đoạn Vương Phủ như chong chóng nắm lòng tay. Lại không muốn phá nát.

Dung Nhi Vân kêu tất cả thuộc hạ lui xuống, cũng không để lại Phú Nga, trực tiếp rót xuống ly rượu nhấm nháp thoải mái:

“Phía bắc kinh thành có một vùng tên Tề Xuân. Là một thành cấp phép tự do cho thương nhân khắp nơi về hội tụ. Huyện thừa ở đó tên là Nguyên Khúc, là một kẻ mua chức, cũng không quá nhiều căn cơ, nhưng tiền tiêu như nước.”

Chu Thương Thành thắc mắc buột miệng:

“Vậy có liên quan gì đến Công chúa?”

Dung Nhi Vân suýt đỡ trán không thành lời.

Ai cũng nói Kim Thiết Vương tuy là Phó tướng nhưng tài dùng binh như thần. Không ngờ dùng binh hay nhưng dùng mấy kẻ ngốc cũng hay không kém.

“Tất nhiên là có rồi!”

Lã Diên Mục không đứng yên, dáng vẻ cẩn trọng khoanh tay trước ngực:

“Vương Phi là đang nhắc đến…Công chúa hiện có liên quan tới người này?”

Dung Nhi Vân gật đầu:

“Chính là người hôm nay hắn nâng kiệu vào phòng.”

Nàng nhìn ra bên ngoài, mặt trời gần xuống núi, tia hoàng hôn vẫn còn mạnh mẽ chạm khắp không gian.

“Vương gia! Bây giờ điều Chu Thương Thành thay người tới nơi đó, mang danh nghĩa đi tặng quà mừng hôn, không ai dám dị nghị. Chỉ cần vào được bên trong, cơ hội tìm thấy người chính là chắc chắn.”

Lã Diên Mục nắm lấy ly rượu đậm dấu son môi của Dung Nhi Vân từ lúc nào không hay. Từng ngón tay rắn chắc siết chặt nứt thành đường dài trên ly sứ thượng hạng.

Hắn muốn đích thân đến.

Nhưng hôm nay, chỉ cần hắn ra ngoài, tất cả mũi tên nên cung đã sẵn sàng nhắm đến.

Còn chưa nói nếu như ngay ngày thành thân mang người đi cướp thê thiếp của kẻ khác, bao nhiêu nước hoàng hà mới rửa sạch?

Lã Diên Mục gật đầu.

Dung Nhi Vân nâng lên vò rượu, thong dong:

“Ngươi chỉ còn thời gian 3 canh giờ để tìm được nàng ta. Ta cũng chỉ có thể bảo đảm trong 3 canh giờ này nàng ta một chút thương tổn cũng không có.”

Ly rượu trong ta vỡ tan.

Máu đỏ thấm vào mành trải trắng nhỏ thành từng giọt xuống mũi giầy.

Lã Diên Mục nhếch mép gật đầu tán thưởng:

“Đúng là Vương Phi của Đoạn Vương Phủ.”