Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 5: Ngạc nhiên




Chuyện đại hôn trong 2 ngày hiển nhiên không thể nào chu toàn mọi mặt. Đoạn Vương phủ tuy bị Hoàng thân ghẻ lạnh nhưng cũng mang trong mình dòng máu Hoàng Thất, so bì thế nào cũng rất nhanh mà hoàn thành những chuẩn bị.

Chẳng những thế mà số rương sính lễ kéo dài con ngõ nhỏ, trong lời Dung Nhi Vân cũng chỉ cần một đêm là có đủ.

Thiệp mời trong tay Đoạn Vương phủ không phát. Nội thất tuyệt nhiên nửa tin cũng không đả động, duy chỉ có bên tai Hoàng Hậu lại truyền đến phong thư:

[ Đoạn Vương phủ có hỷ. ]

Mảnh giấy nhỏ hoá tro tàn theo gió thoảng bay biến. Sắc mặt nữ nhân không gợn lên thần sắc khác thường, khoé miệng chậm rãi thở dài:

"Cũng không biết nữ nhân nhà nào ngu ngốc đến vậy?"

Dung phủ bày biện, gửi thiếp mời cũng chỉ nội trong gia tộc. Dung công bộ bên trong triều vốn là quan nhân bình phẩm, không cao không thấp, không tranh không đua, cứ như vậy mà yên ổn tới lui. Cũng khônh dính dáng tới thế lực đương triều, lại càng không quan tâm đến ngoại lang rục rịch. Công bộ vốn thuộc đê điều cầu cống, mưu toan sách lược quả thực khác lạ.

Bên ngoài đông vui, tiếng nói chuyện thì thầm to nhỏ cùng chữ Hỷ chăng đầy khắp nơi.

Dung Nhi Vân không mang trên người bộ hỷ phục, vẫn nguyên vẹn dáng vẻ nữ nhi khuê phòng im lặng trên bức tường cao.

"Cô không chuẩn bị sớm, ngồi tại đây đợi gì?"

Phú Nghi cẩn thận ôm chặt thanh đao, giống như thứ có thể chông vênh rơi xuống bất cứ lúc nào là nó chứ không phải dáng thân nhỏ không dám nhúc nhích.

Dung Nhi Vân nhìn lâu theo sắc trời.

Tính toán tự nhiên bên ngoài kia đã khởi hành. Nếu như không sai lệch, mọi chuyện trong dự tính, ắt hẳn tiếng kèn vừa đến cũng là lúc chạm mặt.

Dung Nhi Vân chùm lên áo choàng, lại cẩn thận nhìn xung quanh:

"Phú Nghi! Lát nữa khi phát hồng bao, ngươi hãy tìm một nơi không có người mới mở bên trong. Dựa theo địa điểm ta ghi, thúc ngựa thật nhanh cướp lấy thanh đao được giấu trong ống giày của nàng ta. Nhớ kĩ, cướp đao, không cướp người. Ta chỉ cần tới khi trời sáng nàng ta vẫn sống."

"Cô vốn không nhẫn tâm như vậy!"

Hàng mi cong vút của Dung Nhi Vân khẽ lay động.

Nàng ta đối với kiếp trước của Dung Nhi Vân không quan hệ cũng không từng gặp gỡ. Tất cả chỉ được nghe kể lại.

Nên đối với kiếp này, không mặn mà cũng đâu sai.

Tiếng kèn vang lên hồi lớn. Tâm tình Dung Nhi Vân còn nhàn nhạt bỗng dưng căng thẳng theo trực giác ngẩng cao đầu nhìn sang nơi ngược hướng.

Một bên tiếng kèn hỷ, tiếng vó ngựa rộn rạo, một bên người người nhấp nhô thắt lưng đai đỏ.

Hồng trang trải dài con đường nhỏ.

Ngõ phố yên ắng một bên nườm nượp.

Hai bên đối lập quang cảnh không khác nhau, chỉ khác thời gian trôi qua một kết cục mới.

Phú Nghi nhìn thật kĩ đám người hai bên, thu một lượt kinh hãi vào tầm mắt:

“Kim Thiết Vương đại hôn, Thế Quan Vương cũng muốn lập phi?”

Hai người này đều chưa có phi tử chính thất. Dung Nhi Vân nhắm đến Kim Thiết Vương là chuyện không thể đổi.



Nhưng Thế Quan Vương?

Số sính lễ kia ngoại trừ dánh Vương Phi thật không thể nghĩ được người thứ hai đang giá.

Nhưng ngõ nhỏ này?

Ngoại trừ phủ Dung Công bộ thì không có lấy một thế phủ khác.

Chẳng nhẽ nào?

Dung Nhi Vân im lặng, trước sau không cử động, ánh mắt tiếp tục dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhất của hai bên.

Cánh cổng nhỏ, dừng lại không muốn vô tình hay hữu ý vừa hay toàn vẹn mỗi bên một nửa.

Hai vương thân cưỡi ngựa, một bên hỷ phục mang trên mình chữ hỷ đỏ trước ngực. Một bên xiêm y lả lướt một màu chu sa.

Một bên ngang tàn đến sợ hãi xấu xí, một bên thanh tuấn ôn nhu dịu dàng.

Lã Sử Hoành xuống ngựa trước tiên, lại hướng người trước mặt tươi cười:

“Thập lục đệ! Không biết hôm nay là ngày vui của đệ, thân là hoàng huynh lại chặn đường đệ thật là hổ thẹn. Ta lập tức sai người dẹp một bên cho đệ kịp giờ lành. Chuyện vui hôm nay, ta qua uống một ly rượu mừng cũng coi là đền tội. Đệ thấy thế nào?”

Lã Sử Hoành vốn là cả đường lớn lẫn ngõ nhỏ cũng đem người diễu ngang, không chừa một phần. Bây giờ đụng trúng người danh xưng không tốt, chỉ sợ chuốc lấy phiền mới lùi qua một bên.

Nhưng nói lùi qua một bên cũng chỉ vừa vặn để một người đi qua một lượt, càng không tính đến tạ lỗi.

Dung Nhi Vân nhìn qua khẽ cười:

—Kiếp trước quả thật ta chính là bị mù từ mắt tới tâm. Cái người như vậy cũng khiến bản thân lao đao, cũng khiến Dung phủ suy tàn? Chính bản thân cũng thấy nực cười.

—Nhưng tính thời khắc này, Lã Diên Mục còn chưa rơi vào lòng tay của Lã Sử Hoành. Hắn ta muốn điên như nào đều có thể, róc da rút xương kẻ trước mặt cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dung Nhi Vân vừa nghĩ đến đấy, sống lưng nhanh chóng lạnh toát một phần.

Đúng là danh tiếng Lã Diên Mục hiện tại không tốt. Nhưng quan trọng hơn cả đó là thật sự bản tính của hắn không khác danh tiếng là bao.

Lã Diên Mục mặc hỷ phục, trước ngực một chữ hỷ lớn nhưng sát khí từ thanh kiếm bên hông toả ra mới chính là thứ bao trùm. Ánh mắt bị che đi mộ lớp lạnh giá của mặt nạ nhưng tử khí tràn quanh Lã Sử Hoành đến mức co rúm.

Đám hạ nhân chặn đường cũng bất giác mà lùi sang một bên thật sâu nhường đường.

Chỉ tiếc là, Lã Diên Mục không nhúc nhích, móng ngựa cũng không động đậy.

Bà mối của Kim Thiết Vương thấy cảnh hồn khí âm u vội vàng túm chặt khăn tay lau mồ hôi chạy tới:

“Kim Thiết vương! Chúng ta đến đón dâu, không thể để lỡ giờ lành. Mau vào nhanh kẻo người trong Dung Phủ đợi.”

Dung Nhi Vân ngồi trên cao nhưng tầm mắt không bao quát được hết tất cả, chỉ biết cảm nhận suy đoán đám người Dung Phủ chính là làm đèn lồng đến quên chuyện chính.

Lã Sử Hoành ngây người theo thói quen, bất giác tiến lên:

“Vị tân nương của Thập lục đệ là tiểu thư Dung phủ?”

Bà mối chạy lại, còn đon đả đưa hồng bao:

“Thế Quan Vương! Đúng vậy! Đúng vậy! Hôm nay là ngày đại hỷ của Kim Thiết Vương với đích nữ Dung gia Dung Nhi Vân. Sau nay nếu vương gia muốn một vương phi xinh đẹp yêu kiều,…nhất định gọi hạ nhân tới đó.”



Lã Sử Hoành nghe câu như sét rền bên tai.

Hình ảnh Lã Diên Mục xoay ngựa đứng trước Dung phủ khiến hắn nhất thời không phản ứng.

Càng đáng ghét khi từ đầu đến cuối Lã Diên Mục một câu cũng không nên tiếng, thái độ chính là trước sau không để kẻ khác lọt tầm mắt.

Lã Sử Hoành tiến lại, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, thái độ bình thản như chuyện hiển nhiên mà ghé sát tai Lã Sử Hoành:

“Thập Lục đệ! Đệ mới hồi kinh chưa lâu, có điều không biết. Ta và Nhi Vân là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, mọi chuyện trước nay đều cùng chia sẻ. Hai ta cũng đã định chung thân.”

Lã Diên Mục mới nhìn qua thứ chắn ngựa đón dâu, ánh mắt nhạt nhẽo lướt qua người trước mặt:

“Vậy là hôm nay Bát huynh muốn đến đây cầu thân?”

Lã Sử Hoành đưa lên chiết phiến, dáng vẻ cao cao thanh thoát khiến bao nữ tử say đắm khẽ gật đầu.

Nhưng trái với suy nghĩ có thể xảy ra, Lã Diên Mục không bày tỏ bất kỳ thái độ, cũng không nhìn sang huynh lớn, thẳng thắn:

“Vậy còn bây giờ?”

“Sau này hiền đệ muốn bất kỳ cô nương nào, ta cũng thành tâm giúp đỡ.”

Kim Thiết Vương là cái tên không nên động vào. Nếu có thể nói chuyện để giải quyết vấn đề, hiển nhiên nên dùng cách này. Nếu như muốn động thủ, chi bằng tự mình tìm cái chết nhẹ nhàng cho nhanh.

“Ý huynh là muốn biến Kim Thiết Vương Phi thành người của Thế Quan Vương?”

Lã Sử Hoành nghe đến câu này, bất giác sống lưng lạnh như vạn tảng băng đang đè nên.

Cái gì mà biến Kim Thiết Vương Phi thành người của mình?

Như vậy có chẳng phải đang nói Thế Quan Vương bất nhân bất nghĩa không bằng cầm thú?

Lã Diên Mục là câu hỏi. Nhưng trong lòng người nghe chính là thách thức ngươi dám.

Lã Diên Mục có thể cướp đi thanh mai trúc mã của hắn. Nhưng hắn lại không thể cướp đi Vương Phi của người khác. Chí ít là không thể tuỳ tiện cướp người ngay giữa ban ngày mà không có kế hoạch.

Lã Sử Hoành cúi đầu, miệng cười nhưng ánh mắt lại vô cùng căm phẫn:

“Thập Lục đệ nói gì vậy chứ? Ta làm sao lại là người như vậy?”

Lại lùi thêm bước nữa:

“Hôm nay là ngày vui của đệ. Nhưng trong người ta cảm thấy không khoẻ, ta phải về phủ nghỉ ngơi một chuyến. Sau này sẽ đích thân bồi rượ mừng cho thoả.”

Nói xong như vậy, Lã Sử Hoành biến mất cùng đám người như chưa từng xuất hiện.

Dung Nhi Vân chùm lên áo choàng, khó khăn rời xuống.

Thoáng chốc cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo vạn phần u ám đang dõi theo không biết từ khi nào.

Bên này Lã Diên Mục nhìn bóng đen biến mất, đáy mắt hiện lên ý cười rõ ràng nhàn hạ:

—Hoá ra đây chính là mở một con đường sống? Không muốn dính đến Thế Quan Vương lại chọn một kẻ đối nghịch? Đáng ngạc nhiên đấy!