Chương 47: Vật cấm kỵ XV-333, KL-57.
Đứng trước cánh cửa treo tấm bảng ghi rõ hai số “3-1”.
Không đợi Nhân Anh mở miệng, Mạ Tiến bước lên vươn tay vặn khóa cửa, mở vào trong.
Theo đó, Nhân Anh ném tầm nhìn vào gian phòng, thấy đối diện vẫn còn cánh cửa nữa, chỉ là bên trong gian trong vẫn còn hai người nam giới thân hình lực lượng đứng canh.
Thật nghiêm ngặt... Nhân Anh trầm ngâm một hai, cùng Mạ Tiến bước vào trong.
Mạ Tiến xoay người đóng kín cửa lại.
Lần này, không còn phải nói khẩu hiệu nữa, hai người nam giới chắc nhận thông tin vừa được truyền từ cô gái ngoài quầy thu ngân.
Để ý hai người Nhân Anh tiến vào, một trong người đứng canh di chuyển, mở rộng cánh cửa tiếp theo, hiện ra lớp vải đen đằng sau.
Còn thế nữa... Nhân Anh cảm thấy buồn cười với màn hơi quá ngụy trang.
Đi xuyên qua tấm vải, tầm mắt đầu tiên Nhân Anh trông thấy là một gian phòng, nói chính xác hơn là một khu nhà rộng lớn, có sức chứa không dưới ba nghìn người.
Khu nhà rộng lớn, nhưng ánh sáng thì rất mờ nhạt, ảm đạm chiếu đủ nhìn, nên khiến bầu không gian cực kỳ âm u, tà dị, tạo lên điểm nổi bật thần bí của Biên Chợ Ngầm.
Khựng lại một nhịp, Nhân Anh đảo mắt quanh một vòng khu nhà, trông thấy rất nhiều gian quán được dựng một cách đơn sơ, có người chỉ trải một tấm vải, đặt món đồ cần bán lên.
Nhân Anh không muốn bị làm phiền, quay đầu, đối với Mạ Tiến nói:
“Ngươi hãy là gì mình thích, ta muốn một mình dạo quanh nơi đây”
“Vâng thưa công tử” Mạ Tiến khẽ gật đầu, xoay người theo hướng ngẫu nhiên rời đi.
Hửm, có người đang chăm chú lên mình, đúng là một nơi có tràn ngập nguy hiểm a, nếu ai đen đủi, sẽ gặp kẻ siêu phàm chú ý tới... Nhân Anh cười trong lòng, không mặc tâm đến, bình thản bước tới gian hàng gần mình.
Trải qua nhiều truyện, tâm tính hắn đã trưởng thành hơn bao nhiêu, không còn cậu thanh niên non nớt khi bị đưa đến nơi đây.
Đến sát một quầy hàng, ánh mắt Nhân Anh rơi xuống những tấm huy hiệu mang nhiều hình dáng đặc thù khác nhau.
Hắn ngẩng đầu, hỏi người chủ hàng:
“Ông chủ, mấy cái này có tác dụng gì vậy?”
Người chủ gian hàng, nghe được câu hỏi Nhân Anh, không chút biểu cảm gì hết, thản nhiên giới thiệu:
“Mỗi cái huy hiệu sẽ có năng lực khác nhau. Cái thì giúp người khác ngủ ngon hơn, cái giúp tinh thần sảng khoái, cái giúp người lúc nào cũng vui vẻ…”
Đây là ứng xử bán hàng của mấy người này a, thật khác xa với bình thường... Mà ông ta có phải là siêu phàm không nhỉ... Nhân Anh tò mò, nhận xét người chủ gian, nhưng không có phát hiện điểm lạ gì hết.
“Giá bao nhiêu mỗi cái?” Hắn lại hỏi tiếp.
“417 đồng cho mỗi huy hiệu” Người chủ hàng nhàn nhạt đáp.
417 đồng! Ông ăn định ăn c·ướp sao?... Nhân Anh giật mình chửi rủa trong lòng, sắc mặt như cũ, khẽ gật đầu, nói:
“Cảm ơn.”
Xoay thân rời khỏi gian hàng, hắn tiếp bước đến một gian khác.
Quần hàng này, bán nhiều loại nguyên liệu kỳ lạ, mà bản thân Nhân Anh chưa nhìn thấy bao giờ. Có một số nhánh cây, tuy cắt làm khúc nhỏ mà vẫn phát sáng.
Mấy cái này làm thuốc sao? Hay là dùng để điều chế mấy thứ dùng thực nghi thức như trong mấy bộ truyện... Nhân Anh trầm tư loáng qua hình ảnh vài mảnh bộ phim liên quan đến thần bí mình xem qua.
Để sau hỏi thăm vậy... Hắn lắc lắc đầu rời đi, không muốn hỏi nhiều.
“Nghe nói lần này, có người bán phương pháp nhánh Chiến Binh cấp hai đấy.”
“Mày chuẩn bị tiền chưa?”
“Rồi...”
Hả, phương pháp nhánh Chiến Binh cấp hai... Nhân Anh bất chợt nhạy bén được hai giọng nói xa lạ, thu thập được lượng thông tin quan trọng.
Theo hướng tiếng nói truyền đến, hắn xoay thân, trông thấy hai thân ảnh ăn mặc kín mịt, đeo chiếc mặt nạ, che phủ toàn phần đầu, không rõ nam nữ.
Kỳ quái, chẳng lẽ hai người là siêu phàm giả, nên cần phải che giấu thân phận? Cũng đúng, lỡ bị người khác phát hiện mình khác bình thường, cũng rất nguy hiểm... Nhân Anh nhíu mày, suy đoán.
Hướng hai người đi, là chỗ liên quan sâu về siêu phàm giả?... Nhân Anh nghi vấn, thả sợi chỉ men theo hai thân ảnh, theo dõi từ xa.
Bản thân hắn cũng chậm rãi, giả vờ thỉnh thoảng nhích gần một tý, nhưng vẫn tập trung xem mấy món đồ từng gian hàng.
Qua tầm nhìn sợi chỉ, Nhân Anh thấy hai thân ảnh đi đến một cánh cửa khác, cũng được canh giữ bởi hai người thân hình đô con.
Từ tầm nhìn, thấy được hai thân ảnh nói gì đó, được hai người canh giữ xác nhận, mở cửa cho vào trong.
Đó chính là tầng thứ hai?... Nhân Anh nhớ tới đoạn giới thiệu từ Mạ Tiến.
Có thể hiểu được tại sao, tầng thứ hai luôn phong cấm, không một thông tin nào dám lọt ra, bởi nơi đó hẳn là chỗ mua bán của mấy người siêu phàm giả, người như Mạ Tiến, đúng là không có tư cách vào nơi đó hoặc biết thông tin về nó... Nhân Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi, thu sợi chỉ trở lại.
Nơi này chính là thứ mình cần đến, nó có thể giúp mình lấn sâu về giới siêu phàm, tìm kiếm cách trở về Trái Đất... Nhân Anh tinh thần kích động, ánh mắt chằm chằm vào phía cánh cửa được hai thân ảnh canh giữ.
Nhưng làm sao để có tư cách tham gia? Lộ năng lực?... Ừm, nhìn vừa này hai người kia, cũng giống đọc khẩu hiệu, mới được thông qua, giống quy trình tầng thứ nhất... Chỉ là khẩu hiệu nó như nào... Nhân Anh nhức đầu, cảm thấy vấn đề khó giải quyết.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Nhân Anh sáng mắt tìm ra một cách đơn giản giúp bản thân vào được tầng thứ hai Biên Chợ Ngầm.
Hắn xoay người, sử dụng sợi chỉ tìm kiếm Mạ Tiến, phát hiện tên này đang cãi nhau với một chủ hàng, bước đến.
...
Đứng ở một quần hàng, gần chỗ cánh cửa thông lối tầng thứ hai.
Hiện tại Nhân Anh đang đeo chiếc mặt nạ, che giấu khuôn mặt của mình.
Chiếc mặt nạ khá đơn giản, chỉ có vài chi tiết được hắn nhờ vả Mạ Tiến, mua gấp ngay gần ở quanh khu phố.
Hắn vừa đi lảng vảng, vừa thả toàn bộ sợi chỉ, hơn nửa đặt ở gần cửa canh giữa lối vào tầng hai. Bản thân mình thì giả vờ, bước nhẹ quanh từng gian hàng gần đó.
Mục tiêu đây rồi... Từ tầm nhìn sợi chỉ, Nhân Anh phát hiện một thân ảnh đeo mặt nạ, bước thẳng hướng lối vào tầng thứ hai.
Nhân cơ hội, hắn bình tĩnh cũng bước thẳng hướng cánh cửa canh giữ, nhưng vẫn lui một khoảng cách nhất định, tránh bị nghi ngờ.
Ánh mắt lúc nãy theo dõi mình đến từ hai người kia?... Nhân Anh lần nữa cảm giác bị ai đó theo dõi, nhạy giác được ánh nhìn truyền đến từ hai kẻ canh giữ.
Không chút hoảng loạn, Nhân Anh cầm đầu gậy thống chế, như một quý ông cao quý bước chậm đến, đồng thời tập trung thính giác, nâng lên tầng cao nhất.
“Thế giới không mắt” Hắn lắng nghe được một câu khẩu hiệu rõ ràng.
Hóa ra câu khẩu hiệu là, “thế giới không mắt”... Cái Biên Chợ Ngầm, có mấy câu khẩu hiệu đúng là kỳ quái mà... Nhân Anh mặc niệm vài ba lần câu khẩu hiệu.
Hít một hơi sâu, ổn định tinh thần, hắn bước tới trước mặt hai kẻ canh giữ, giọng điêu bình tĩnh nói:
“Thế giới không mắt.”
Như nào... Tuy có nắm chắc, nhưng nội tâm hắn vẫn còn lo lắng, sợ trường hợp, mỗi kẻ siêu phàm có tư cách vào tầng hai đều có câu khẩu hiệu riêng.
Nói gì đi chứ... Thấy hai người canh giữ vẫn im lặng, Nhân Anh tinh thần căng thẳng.
Nhưng cho đến khi, một trong hai kẻ canh giữ bỗng cử động, xoay người vươn tay mở cánh cửa thông hướng tầng thứ hai.
Được!... thâm tâm Nhân Anh kịch liệt vui sướng, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, giữ tiếp hình tượng quý ông cao sang bước vào cánh cửa.
Tầng hai có vẻ theo nghĩa đen a... Nhân Anh nhìn một đường cầu thang đá, nối dài lên cao, chìm trong màn đêm mờ ảo.
Xuyên qua sáng ảm đạm từ vài cây guốc bừng cháy ngọn lửa, Nhân Anh chạm chân vào tầng thứ hai, dừng lại, bắt đầu quan sát.
Gian phòng rộng tương đối, nhưng bị một chiếc bàn tròn to chiếm gần hết diện tích. Chung quanh bàn xếp gọn gàng nhiều chiếc ghế.
Hiện tại có vài chiếc ghế được mười một thân ảnh đeo mặt nạ ngồi lên. Ai lấy đều im lặng, không mở miệng giao tiếp.
Từ lúc Nhân Anh bước lên tầng, thì n·hạy c·ảm được ba ánh mắt chăm chú lên mình, đến từ mười một người ở đây.
Không nói câu nào, Nhân Anh bước đến chiếc ghế ngẫu nhiên gần khoảng cách với mình nhất, ngồi xuống, lẳng lặng tiếp tục dò xét căn phòng.
Thời gian trôi qua gần hai mươi phút, tính cả Nhân Anh, số lượng người lên tới mười năm. Trong đó có một người không đeo mặt nạ, được xưng là người chủ trì.
Người chủ trì là một ông lão, mái tóc có vài sợi bạc, cho thấy tuổi chưa chạm ngoài bảy mươi, mặc bộ vest rộng, che lấp chiếc bụng to của mình.
Ông lão sắc mặt hiền lòa, nhìn quanh một vòng, đưa tay lên miệng ho hai tiếng, gây lên chú ý của những người còn lại.
“Bắt đầu cuộc giao dịch!” Ông lão giọng khàn khàn nói.
Người lên tiếng đầu tiên là một thân ảnh đeo chiếc mặt nạ gắn vài lông chim.
Giọng nói nam giới, khàn khàn, nặng nề che giấu thân phận nói:
“Tôi muốn mua máu của ngựa ba sừng, ít nhất 150ml tới 200ml.”
“Tôi có thể bán cho anh, giá 400 đồng.” Giọng nói nữ giới, ngọt ngào từ thân ảnh đeo chiếc mặt nạ hình con thỏ.
Người mặt nạ lông chim trầm tư một giây, mở miệng:
“370 đồng. Tôi nghĩ giá như vậy sẽ hợp lý hơn.”
Ngâm giọng nửa giây, nữ mặt nạ con thỏ khẽ gật đầu nói:
“Được, buổi hôm sau, tôi sẽ mang cho anh.”
“Được.” Nam mặt nạ lông chim gật đầu đồng ý.
Một người giọng không rõ nam nữ, mặt nạ màu vàng kim ngay sau đó lên tiếng:
“Tôi muốn mua hai gốc cây Á Cung và một giọt nước bảy màu.”
“Tôi có nước bảy màu, giá 730 đồng.” Nam giới mặt nạ màu lục, trả lời.
“Được.”
“...”
Cuộc giao dịch liên tục diễn ra, Nhân Anh vẫn im lặng, nội tâm nảy sinh lẫn lộn cảm xúc, vừa kh·iếp sợ với giá cả, vừa tò mò với nhiều nguyên liệu, mà cái tên thôi đã kinh khủng.
Cho tới khi, một người mở bán hai đồ vật, mới gây lên toàn bộ chú ý của hắn.
Giọng mạnh mẽ nam giới từ mặt nạ nâu đất:
“Tôi có hai món vật cấm kỵ. XV-333, KL-57...”
Vật cấm kỵ... Trong lòng nghi vấn, Nhân Anh vẫn tập trung lắng nghe.
“Vật cấm kỵ XV-333, có thể khắc chế năng lực Đọc Tâm Thuật của nhánh siêu phàm ‘Nhà Tâm Lý’ cấp độ thấp, mặt trái của nó khiến chủ nhân mất đi thính giác.”
Đọc tâm thuật, Nhà Tâm Lý, mặt trái... Liên tục lượng thông tin kinh khủng tràn đầu óc Nhân Anh, khiến hắn bị r·ối l·oạn một lúc.
Hít một hơi, ổn định lại tâm trí, hắn tạm gác lượng thông tin sang một bên, lặng yên nghe tiếp.
“Vật cấm kỵ KL-57, nó mang lại khả năng hít thở dưới mặt nước. Mặt trái nó rất thấp, chỉ khiến người đeo bị mù.”
“Giá lần lượt hai vật cấm kỵ là, 1200 đồng và 3000 đồng.”