Chương 44: Ngày Thánh Lễ
Đen đủi gì không biết, dấu hiệu cuộc đời đen tối của mình sắp tới sao? Vừa phải lo lắng với kẻ thần bí tối qua, giờ gặp ngay k·ẻ b·iến t·hái... Mình hối hận khi báo tên thật cho hắn rồi... Nhân Anh phiền muộn với cuộc sống sau này của mình.
Thở dài hơi sâu, tiết nỗi mệt nhọc trong người, hắn nhỏ giọng tự nhủ:
“Lần sau gặp mấy người quái dị, tốt nhất mình cần nên tránh xa trước đã.”
Đường hôm nay có vẻ hơi vắng so mọi ngày... Nhân Anh trông số lượng người đi qua lại trên đường rất ít, chỉ vẻn vẻn vài người, phần lớn là trẻ con vui đùa là chính.
Có sự kiện gì đặc biệt sao?... Nhân Anh thắc mắc.
Tìm câu trả lời khúc mắc, hắn lướt nhìn quanh con đường, rơi vào một bà lão tóc bạc phơ, đeo chiếc rỏ tre đựng lượng đồ lớn, đi chậm sát bên hè đường.
Bước tiến lại gần, hắn ngữ điệu nhẹ nhàng chào hỏi:
“Xin chào bà!”
Bà lão dừng như không nghe thấy lời chào Nhân Anh, tiếp tục bước chậm về phía trước.
Tuổi già a... Nhân Anh cảm khái một câu, không chút khó chịu, lần nữa mở miệng.
Lần này, giọng nói hắn lớn hơn thường, tăng dài câu nói, nhưng vẫn giữ điểm nhẹ nhàng, thân thiện với người nghe.
“Xin chào bà, bà có nghe thấy lời nói của cháu không ạ?”
Không làm hắn thất vọng, bà lão khựng lại nhịp đi, ngoảnh cao đầu nhìn lên, đánh giá Nhân Anh một hai, mới mở miệng hỏi:
“Xin chào anh, không biết tôi có thể giúp gì, cho anh?”
“Dạ vâng, bà có thể cho cháu hỏi, hôm nay là ngày gì vậy ạ, cháu không phải người ở đây nên hơi thắc mắc, xin bà giải đáp cho.” Nhân Anh cẩn thận trình bày.
“Người xứ khác à” Bà lão nhẹ nhàng gật đầu hiểu được.
“Vâng bà” Nhân Anh mỉm cười.
Bà lão gật gật đầu, chậm chậm bắt đầu giải thích:
“Ngày hôm nay là ngày Thánh Lễ, thường những người không có việc gì làm, họ sẽ chỉ ở trong nhà chuẩn bị bữa ăn, vì thế anh mới cảm thấy ít người như vậy.”
“Một phần thì họ sẽ đến thánh đường, thực hiện nghi lễ tiếp nhận sự ban phước từ vị Thần bảo vệ thành phố này.”
Bảo sao... Nhân Anh thông hiểu, lại hỏi:
“Thưa bà, ngày Thánh Lễ là ngày gì, nó rất trọng đại sao?”
Nghe câu hỏi Nhân Anh, Bà lão tiếp tục tỉ mỉ diễn giải:
“Bảo không quá trọng đại cũng không phải, bởi nó còn có tên gọi khác chính là ‘Bữa ăn cùng Thần’ là một ngày người dân thành phố sẽ chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, đầy đủ tất cả các món.”
“Theo quan điểm người hòa bình giáo chúng tôi, ngày này cũng thể coi là rất trọng đại, bởi chỉ có ngày hôm nay, chúng tôi mới nhận được sự ban ân cho phép cùng ăn bữa với Thần.”
Yên lặng lắng nghe, Nhân Anh gật gật đầu, mỉm cười, lịch sự đặt tay lên ngực:
“Cảm ơn bà nhiều, thật là một ngày tuyệt vời, cháu chúc bà nhận được sự ban ân từ vị Thần của mình.”
“Cảm ơn anh, thần sẽ phù hộ cho anh” Bà lão làm dấu chúc lại.
...
Chuyển hướng, Nhân Anh lần này gan dạ bước thẳng đến thánh đường Hòa Bình.
Trên đường đi, hắn đã suy nghĩ thật kỹ về mọi tình huống xấu nhất với cả những lợi ích mang lại, khi dám đến thánh đường.
Lợi dụng đám đông ra vào thánh đường, hắn có thể một lần thăm dò kỹ càng cơ cấu tòa thánh đường, may mắn hỏi thăm kỹ thành viên nơi đó.
Bỏ thời gian một ngày rảnh rỗi, vừa chăm sóc Ngọc Linh, vừa suy nghĩ thấu đáo chuyện thăm dò thân phận cô gái ngoại hình giống Ngọc Nhung.
Cuối cùng, hắn phải gạt vụ này sang một bên, không quá mặn mà lắm. Dù cô ấy là Ngọc Nhung hay không phải Ngọc Nhung cũng được. Sau cùng thân phận cô ta có ra sao, bản thân cũng chẳng được lợi ích gì, mà cố gắng thăm dò, chỉ dẫn đến nhiều nguy hiểm hơn thôi.
Nhưng sau cùng, nội tâm hắn còn vương vấn day dứt, nên tự nhủ bản thân nếu có cơ hội thì cũng thăm dò nhẹ xem, đừng lấn quá sâu là được. Bởi mục đích hàng đầu là phải sống, chỉ có sống mới hồi về Trái Đất.
Nền văn minh nơi đây không quá hiện đại, nhưng mấy công trình thì thật lau mắt mà nhìn... Rất tráng lệ nha... Nhân Anh ngửa mặt ngắm nhìn tòa thánh đường uy nga, được phủ lớp sơn trắng tinh toàn diện, kết hợp một thanh kiếm làm từ nhiều đá trong suốt tọa thành, cắm sâu giữa tòa thánh đường.
Đúng là rất đông người... Nhân Anh quan sát, đánh giá số lượng người ra vào tòa thánh đường đều không dưới vạn đầu người.
Không có đội công an, cũng phải a, thánh đường là một nơi linh thiên nên ít ai dám lộng hành việc xấu, với cả phần người dân rất có ý thức, qua việc không tranh nhau, dô đẩy, khá nề nếp xếp hàng đến lượt, thì công an cũng chẳng đến đây làm gì cả, có thì cử ít người là được... Nhân Anh đảo mắt lướt nhìn một lượt xung quanh tòa thánh đường.
Không cần chần chừ, hắn sải bước hòa vào đám đông, chọn đứng chờ dãy hàng thứ ba. Dãy có số lượng người xếp hàng khá thấp, ít hơn nhiều so với bảy dãy còn lại.
...
Đang đứng chờ chưa lâu, số người xếp hàng mới chỉ vơi vớt hơn năm người, bỗng một giọng nói lạnh nhạt, nhưng rất êm ái truyền đến bên tai Nhân Anh.
“Anh cũng đến đây tham gia Thánh Lễ sao?”
Nhân Anh theo phản ứng, quay đầu về phía sau, kinh ngạc nhìn thấy Minh Hà bước dọc giữa hai dãy gần lại mình.
Hôm nay, nàng mặc chiếc váy đầm nhẹ thanh màu lam nhạt, cùng hai chiếc vòng tay vải xinh xắn khá nổi bật trên đôi tay trắng thon dài.
Hôm nay cô ấy không đi học sao?... Thắc mắc trong lòng, nhưng không tiện hỏi, hắn khẽ cười, chào hỏi:
“Một ngày tốt lành.”
“Tất nhiên rồi, hầu hết năm nào tôi cũng đều tham gia, một ngày tuyệt vời, một ngày giúp chúng ta cơ hội lại gần với Thần hơn.”
Nhân Anh uyển chuyển nhẹ nhàng bàn tay vẽ đơn giản thanh kiếm, hình tròn chiếc khiên trên ngực. Đây là ký hiệu cầu nguyện của người tôn giáo Hòa Bình, được hắn học vẹt từ bà lão lúc nãy.
“Thần sẽ ban ân cho anh” Minh Hà cũng làm dấu thanh kiếm, hình chiếc khiên bao quanh giữa ngực.
Nàng bước ngang hàng với Nhân Anh, giữ khoảng cách vài chục phân, hỏi:
“Anh đứng chờ lâu chưa?”
Nhân Anh trầm ngâm tính toán một, hai hô hấp, thản nhiên đáp lại:
“Ừm, chắc cùng tầm hơn năm phút gì đó."
Lặng im một, hai giây, Minh Hà chuyển ánh mắt, nhìn một lượt dãy số ba, rồi quay mặt đối với Nhân Anh nói:
“Với lượng người hiện tại, tôi nghĩ ít nhất phải mất gần mười năm, hai mươi phút nữa mới đến lượt, anh nghĩ sao, theo tôi vào làm lễ trước, đỡ tốn thời gian hơn khi đứng chờ ở đây.”
A, Nhân Anh ngạc nhiên với lời mời từ Minh Hà, tự hỏi cô ấy thân phận như nào mà không cần phải xếp hàng?
Người của thánh đường? Hay có mối quan hệ?
Người thánh đường!... Ý niệm chợt lặp lại, Nhân Anh vô thức nảy sinh cảnh giác với Minh Hà.
Hắn vội vàng lắc đầu từ chối:
“Cảm ơn về lời mời... Mọi người đều có thể đứng chờ, tôi nghĩ rằng bản thân cũng làm được, mất vài ba phút cũng không giúp mình tốt đẹp hơn.”
Minh Hà khá kinh ngạc, chằm chằm vào Nhân Anh một tích tắc, rồi cười cười nói:
“Cũng tốt, vậy tôi chờ anh ở bên trong.”
Nói xong, nàng chuẩn bị quay người rời khỏi, thì nghe tiếng hỏi từ Nhân Anh.
“Đúng rồi, cho tôi hỏi, cô là người thánh đường sao?”
“Sao anh hỏi vậy?” Không trả lời, Minh Hà hỏi lại.
Nhân Anh đã phỏng đoán trước câu hỏi Minh Hà, bình thản trả lời:
“À, thì tôi hơi thắc mắc, sao cô lại có quyền hạn giúp tôi khỏi phải đứng chờ thôi.”
“Tôi không phải người thánh đường, chỉ là vài lý do, nên được ưu tiên một chút...” Minh Hà lắc nhẹ đầu, nói tiếp:
“Anh còn hỏi gì thêm không?”
“Không, cảm ơn cô” Nhân Anh lắc đầu.
“Ừm, vậy tôi đi đây” Minh Hà quay người rời đi.
Trông hướng Minh Hà rời khỏi, Nhân Anh đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ.
“May là cô ấy không phải người thánh đường, tránh khỏi bị cô ấy nghi ngờ là người siêu phàm.”
Hắn không biết ánh nhìn của mấy người siêu phàm giả của mấy thánh đường với những kẻ siêu phàm giả tự do như thế nào. Tốt thì không sao, xấu thì đúng là rất rắc rối.
Nên phải cẩn thận hơn, vẫn là hạn chế lại gần mấy người siêu phàm giả công chính này.
Sao mình cảm giác bản thân giống như mấy kẻ ngoài vòng pháp luật nhỉ... Nhân Anh buồn cười, tiếp tục đứng im xếp hàng.
...
Đứng trước thanh thánh kiếm tôn nghiêm, Nhân Anh tiến sát lại gần, tay trái cầm mẩu bánh mì, tay phải làm vẽ ấn kiếm và khiên.
Sau đó ngẩng đầu ngước nhìn thanh kiếm, nhắm nhẹ đôi mắt, cung kính nói:
“Lương thực là xác thịt, nước uống là tinh thần, cảm ngài đã ban tặng cuộc sống an lành cho chúng tôi.”
Vừa nói hết câu, bên cạnh hắn một người thanh niêm mặc áo choàng màu trắng, đưa đến một ly nước thủy tinh.
Nước đựng bên trong ly thủy tinh, được gọi “Thánh Thủy” thường được thánh đường Hòa Bình dùng trong nhiều nghi thức quan trọng của thánh đường, để tôn ân lên cho vị Thần của họ.
Ngày “Thánh lễ” chính là một thời điểm được thánh đường đem ra cho tín đồ vị Thần Chiến Tranh sử dụng.
“Cảm ơn đức sứ” Nhân Anh gật đầu tiếp nhận, đưa mẩu bánh mì vào miệng nhai vài lần, rồi nuốt một lần hết, sau đó uống sạch ly “Thánh Thủy”.
Người thanh niên đức sứ đặt tay lên ngực, tôn kính nói:
“Thần sẽ bảo vệ anh”
Nhân Anh gật đầu lại, quay người rời khỏi, nhường chỗ cho người tiếp theo, bản thân theo ký ức thiếu hụt, dạo bước thăm quan thánh đường.
Lần đầu tiên mình tham gia mấy cái nghi thức của mấy người theo đạo đấy... Nhân Anh không khỏi cảm thán một câu.
Để thực hiện nghi lễ vừa xong, hắn đã sử dụng sợi chỉ trong lúc đứng chờ, quan sát những người đi trước thực hiện, ghi nhớ từng chút một.